“Đừng cho rằng ta không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, ăn mau, ăn rồi xuống thuốc.” Ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn liếc nhìn ra hiệu về phía bàn thấp, Ôn Noãn đưa mắt nhìn lại, quả nhiên vẫn còn chén thuốc nằm đó… Cảm giác trong lòng, thật sự không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Một chén thuốc, tốn gần nửa canh giờ rốt cuộc được cho ăn xong.
Hai gò má Ôn Noãn ửng đỏ, thở hổn hển ổn định chốc lát, lúc này đầu óc bị khuấy đảo thành cháo mới khôi phục vài phần rõ ràng, nghi ngờ nói: “Hình như chúng ta không phải ở trong quân đội của Mộ Dung Thành?”
“Mộ Dung Thành chết rồi.” Quân Dập Hàn trả lời ngắn gọn và súc tích.
“Chết? Chết như thế nào?” Ôn Noãn hơi kinh ngạc.
“Lâm trận tặng hắn một kiếm.
“… Vì ta?”
“Khoảnh khắc khi hắn cướp nàng đi, ta đã muốn giết hắn rồi, một kiếm này ngược lại tới chậm.”
“Cám ơn.” Cho dù chàng không nói, ta cũng biết rõ thật ra chàng không muốn ta bị khó xử kẹp giữa chàng và Thần Vũ. Nàng đưa tay vòng chắc hông hắn, tựa đầu vào trên đùi hắn.
“Vĩnh viễn đừng nói cám ơn với ta.” Hắn khẽ dịch chăn lộ ra chút khe hở vì nàng, dịu dàng ra lệnh.
“Được.” Tay vòng chắc eo hắn của nàng nắm thật chặt hỏi, “Bây giờ chúng ta trở về nước Linh?”
“Ừ, hành trình từ nước Kim về thẳng nước Linh nhiều núi, không quá tiện lợi, chúng ta đi qua Tịch Nguyệt trở về nước Linh.”
Tịch Nguyệt? Hang ổ của Mạnh Cô Nhiễm? Thiên ki tán?
“Đi Tịch Nguyệt có phải đi qua Hoàng thành Tịch Nguyệt không?” Đầu Ôn Noãn khẽ quay lại hỏi hắn.
“Sẽ không, nhưng đi qua chỗ cách Hoàng thành cũng không xa, nàng muốn đi Hoàng thành?” diee ndda fnleeq uysd doon
“Ừ, thuốc luyện chế cho Sở Hoan còn thiếu một vị thiên ki tán, ở Hoàng cung Tịch Nguyệt.” Ôn Noãn thành thật nói ra.
“Hiện giờ thế cục Tịch Nguyệt không yên, lúc này trong người ta và nàng đều có thương tích, hành động rất bất tiện. Đợi sau khi trở về nước Linh thân thể nàng điều dưỡng khá hơn chút, ta lại phái người tới lấy cho nàng.”
“Được.” Ôn Noãn suy nghĩ một chút hắn phân tích có lý, liền gật đầu đồng ý.
Bởi vì chiếu cố tốt cho thân thể Ôn Noãn, xe ngựa đi vô cùng chậm, vốn một ngày có thể tới biên giới Tịch Nguyệt, bọn họ đi suốt ba ngày. Vào trong biên giới Tịch Nguyệt, địa thế cực kỳ bằng phẳng, xe ngựa dần đi nhanh một chút. Ôn Noãn suốt ngày chính là ăn nghỉ nghỉ ăn, thỉnh thoảng thật sự kháng nghị dữ dội liền được Quân Dập Hàn bao thành trái cầu ôm trong lòng xuyên qua cửa sổ nhìn chút phong cảnh bên ngoài. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, khí sắc thể lực đều đã khôi phục một chút.
Biên giới Tịch Nguyệt không như nước Kim khắp nơi hoa đào nở rộ, nhưng cũng có cảnh trí khác biệt khác. Khác biệt nhất chính là người Tịch Nguyệt, nam tử quần áo rộng tay rộng, nữ tử đeo dải băng dài buông xuống, váy tay áo phất phới, đồ trang sức nguy nga lộng lẫy, ngược lại có vài phần phong thái Ngụy Tấn.
Khi ở hiện đại Ôn Noãn trừ những lúc nghiên cứu độc ra thỉnh thoảng cũng đọc vài quyển sách sử thời Ngụy Tấn, có yêu thích khác biệt với phong cách thời đại khổ sở nhưng không bị cản trở này, bởi vậy khi bản thân giống như đắm chìm trong thời đại này, nàng nháy mắt liền sinh ra ấn tượng tốt đối với nước Tịch Nguyệt. Nếu không phải thân thể quá yếu Quân Dập Hàn không đồng ý, nàng thật sự muốn đi xuống vào trong tiệm trà nơi đầu đường cuối ngõ ngồi một chút, cảm nhận hơi thở cuộc sống của người Tịch Nguyệt.
“Muốn đi xuống?” Quân Dập Hàn nhìn thái độ tiếc nuối trên vẻ mặt nàng hỏi.
“Dù sao chàng cũng không cho.” Trong giọng nói của Ôn Noãn hơi ai oán.
Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ phờ phạc rũ rượi của nàng, cười không nói, trực tiếp để xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm may, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Ôn Noãn trừng mắt lên hỏi.
“Chẳng lẽ nàng không muốn mặc quần áo nơi này rồi xuống xe đi lại một chút?”
“Chàng đồng ý?” Trong nháy mắt tinh thần Ôn Noãn dâng cao, giống như sợ hắn đổi ý, vội vàng đứng dậy.
“Chậm một chút.” Quân Dập Hàn nhíu mày, đỡ nàng vào tiệm may.
Không lâu lắm hai người đã thay xong trang phục ra ngoài, Ôn Noãn giơ tay áo nhìn áo khoác trên người, rất tiếc thời đại này không có gương thử đồ, nếu không có thể nhìn thấy hiệu quả khi mặc trên người mình thì tốt biết bao. Nhưng khi nàng nhìn về phía Quân Dập Hàn thì thật sự kinh thán, chỉ cảm thấy hắn mặc vào một thân áo bào này thật sự phong lưu nho nhã đến cực hạn, nhất thời càng nhìn càng ngây người. Người Ngụy Tấn trong lịch sử, chắc cũng không hơn gì cái này đi.
Hai người vừa mới ra khỏi tiệm may liền đưa tới vô số thiếu nữ thiếu phụ rối rít đưa mắt nhìn, Quân Dập Hàn định đỡ Ôn Noãn, lại bị Ôn Noãn từ chối thẳng thừng. Nếu như hắn đỡ nàng bị ngộ nhận thành đồng tính thì cũng thôi đi, vấn đề là nàng còn tác phong cực kỳ nhanh nhẹn nho nhã đưa tới vô số thiếu nữ đỏ ửng đầy mặt như thế nào.
Quân Dập Hàn thấy nàng đi chậm rãi không thành vấn đề, cũng không mạnh mẽ dìu đỡ nàng quét đi hăng hái của nàng, chỉ có điều lúc nào cũng chú ý tới tình huống của nàng, để nếu có vạn nhất thì có thể kịp thời đỡ nàng.
“Công tử, đây là hoa ta mới hái, tặng cho công tử.” Một thiếu nữ mười sáu tuổi thuận tay rút mấy đóa hoa trong tiệm hoa chạy lên trước xấu hổ đưa cho Quân Dập Hàn.
“Này, cô nương lấy hoa của ta còn chưa đưa tiền.” Ông chủ tiệm hoa đuổi theo ra tới kêu lên.
Cô nương đang chờ Quân Dập Hàn nhận hoa xấu hổ mặt cứng đờ trở tay đập thỏi bạc cho ông chủ ở sau lưng kia, ông chủ nhận bạc cắn vào trong miệng xác nhận là thật, không hề nói gì nữa cười ha hả trở về trong tiệm rồi, giống như nhìn chuyện này đã quen lắm.
“Công tử, cô nương vẫn chờ ngươi thu hoa.” Ôn Noãn cầm cây quạt trong tay chọc chọc Quân Dập Hàn, chua loét nói.
“Nàng hy vọng ta thu?” Quân Dập Hàn đưa mắt nhìn về phía nàng.
“… Hắn bị dị ứng với hoa, cô nương vẫn tặng hoa cho người khác đi.” Trên mặt Ôn Noãn lấy ra ý cười thoáng qua nói với cô nương kia.
“Vây ta tặng cho công tử, công tử nhận lấy có được không?” Trong nháy mắt cô nương kia đỏ bừng khuôn mặt, đưa hoa lướt qua Quân Dập Hàn tặng cho nàng.
“Công tử, cô nương vẫn chờ ngươi thu hoa.” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn nàng nhắc nhở.
“Đa tạ ý tốt của cô nương, bản công tử cũng bị dị ứng với hoa.” Ôn Noãn xòe quạt che mặt, cất bước đi.
“Ta thậm chí còn bị hai người từ chối?” Cô nương kia đứng sững tại chỗ vẻ mặt đả kích không thể tưởng tượng nổi, “Ta đây sao dịu dàng xinh đẹp lương thiện thậm chí lại bị hai người từ chối? Ta không sống nổi!” Cô nương kia căm phẫn hét lớn một tiếng, mấy bước xông tới nhảy vào trong sông trong suốt hoa rơi nổi bồng bềnh. “Bùm” một tiếng nước mang theo vài bông hoa bắn lên mặt Ôn Noãn khiến cho đầu óc hơi mơ màng của nàng trong nháy mắt hoàn hồn.
“Nhảy sông rồi?” Ôn Noãn cầm ống tay áo Quân Dập Hàn, cây quạt chỉ vào cô nương đang đạp nước, nhất thời không biết có phản ứng gì, “Có phải chúng ta nên tìm người cứu nàng ấy không?”
“Công tử không cần gấp gáp, cô nương này dăm ba ngày lại nhảy một lần, đạp nước trong sông đạp đến đầu óc bị nước ngâm lạnh bình tĩnh rồi sẽ tự mình bơi lên, yên tâm yên tâm. Công tử vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy đi, khó trách, chúng ta nhìn hằng ngày đã quen rồi, ăn chút hạt dưa an ủi.” Ông chủ tiệm hoa cực kỳ nhiệt tình đưa tới một nắm hạt dưa.
“Cám ơn cám ơn.” Ôn Noãn nghe ông chủ này nói thế lập tức yên lòng, nhận lấy hạt dưa chia một nửa cho Quân Dập Hàn, rất có hứng thú tựa vào cây đại thụ bên cạnh thưởng thức cô nương kia bơi kiểu chó, chỉ cảm thấy cô nương này cũng thật bi ai, dăm ba ngày liền nhảy một lần, còn nhảy đến người chung quanh cũng đã quen rồi, đây nên bị bao nhiêu người từ chối rồi?
Chỉ có điều tướng mạo cô nương kia do nàng ấy cúi thấp đầu, nàng lại mang tâm tư trêu ghẹo lên Quân Dập Hàn, nhưng chưa nhìn thấy rõ ràng, chờ nàng ấy đi lên nàng phải cẩn thận nhìn xem.
“Mẫn Thù, sao muội lại nhảy sông rồi, còn không mau cút lên cho ta.” Bên bờ sông có một nam tử nho nhã chạy tới, xanh mặt gầm lên với cô nương vẫn còn đang đạp nước trong sông.
“Thấy không, đây chính là Mẫn Tư Mẫn thừa Hữu thừa đại nhân lấy nho nhã trầm ổn nổi tiếng trong triều đình đối mặt với đối thủ nhục nhã vẫn không nổi giận của Tịch Nguyệt chúng ta, Mẫn Thù này lại có thể thường xuyên khiến cho ngài ấy giận đến mất phong đọ, Mẫn Thù này cũng thật sự là một nhân tài khó có được, không ít đối thủ của Mẫn thừa cũng phải thay đổi cách nhìn đối với nàng ấy…”
“Đợi một chút.” Ôn Noãn cuối cùng đã hồi phục lại tinh thần từ trong mấy chữ Hữu thừa Mẫn Tư này, vội vàng mở miệng cắt đứt lời giải thích của ông chủ đầy nhiệt tình, xác nhận nói, “Ông nói người kia là ai? Hữu thừa Mẫn Tư?”
“Đúng ậy. Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật lớn như thế có phải kích động không, có phải rất hưng phấn không, có phải rất muốn xông lên trước chào hỏi không…”
Nàng rất muốn xoay người rời đi, nàng mạo dùng thân phận của người ta gây ra chuyện lớn như vậy, tuy rằng người ta chưa phát hiện ra, nhưng nếu dùng thân phận và cái mặt này mặt đối mặt nói chuyện với người ta, điều này cũng da mặt quá dày chút.
Nhưng nàng đang định đi, ông chủ kia đã nhanh hơn một bước gọi Mẫn Tư: “Mẫn địa nhân, vị công tử này cực kỳ sùng bái ngài muốn quen biết với ngài một chút.”
“…” Ôn Noãn giơ cây quạt mới mở ra một nửa đảo mắt nhìn Mẫn Tư đang lảo đảo lên tiếng chào, trong lòng thầm nghĩ, hắn không biết gương mặt này của nàng chính là “Mẫn Tư” chứ? Nàng nhỏ giọng nói với Quân Dập Hàn, “Hắn sẽ nhận ra được gương mặt này không?”