“Vương gia... Hai người...” Lạc Phi đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra hoảng sợ.
“Cút ra ngoài!” Quân Dập Hàn cau mày lạnh lùng nói.
Lạc Phi nắm thật chặt áo trước ngực, lập tức xoay người rời đi, Vương gia thế mà lại thích nam nhân? Nhưng mà mấy ngày trước đây hắn kêu khóc phải gả cho Vương gia, Vương gia sẽ không làm thật như vậy chứ? Cả người hắn bị một kích run sợ, âm thầm quyết định về sau nhất định phải giữ vững khoảng cách an toàn với Vương gia, hắn xinh đẹp như hoa như vậy, nhưng ngàn vạn lần không thể trúng độc thủ của Vương gia.
“Lạc Phi?” Cố Hàn vừa định ngủ lại bị tiếng kêu hoảng hốt của Lạc Phi đánh thức, trong nháy mắt cơn buồn ngủ mất đi một nửa.
“Ừ.” Trong giọng nói của Quân Dập Hàn hơi nặng nề, ngay sau đó cúi người bồng nàng lên giường, “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xử lý chút công chuyện trước, sau đó khi tối muộn một chút lại tới nhìn nàng.”
“Không được.” Cố Hàn ngồi dậy day day huyệt thái dương hơi phình to nói, “Ta phải nắm chặt thời gian phối...”, hắn nói đến đây, giống như cảm giác không khí chung quanh thật sự ép xuống quá thấp, tiếng nói dừng lại, ngước mắt lên nhìn Quân Dập Hàn, lại thấy sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, hắn hơi không quá tự nhiên cười nói, “Vương gia sao lại nhìn ta như thế?”
“Nghỉ ngơi.” Hắn đè hai vai nàng xuống để cho nàng nằm trên giường lần nữa, giọng mang cảnh cáo nói, “Đừng để cho bổn Vương nói lần thứ ba, nếu không, ta không ngại lập tức phái người đưa nàng ra khỏi huyện An Nhân.”
“Được.” Trong mắt hắn mang cười nhìn Quân Dập Hàn, khóe môi khẽ câu nhẹ giọng lên tiếng.”
“Nhắm mắt lại, mau ngủ.” Quân Dập Hàn dịu dàng ra lệnh, đưa tay cầm lấy chăn bên cạnh đắp lên cho hắn, thấy hắn thật biết nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lúc này mới cúi người rơi xuống một nụ hôn lên trán hắn rồi đứng dậy rời đi.
Hơi ấm nhàn nhạt giống như vẫn lưu lại trên da thịt, Cố Hàn đưa tay khẽ vuốt qua chỗ giống như vẫn có thể cảm nhận được dịu dàng do đôi môi mềm mại kia chạm vào, khóe môi hắn khẽ cong lên đường cong mờ, buồn ngủ vừa tản đi một lần nữa tập kích.
“Haizzz, vẫn chưa được.” Khi Cố Hàn tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang, hắn vừa mới rửa mặt xong ra khỏi phòng, đã nghe mấy vị y quan chau mày thở dài.
“Các ngươi theo toa thuốc này lấy thuốc tới sắc sau đó cầm đi cho người bệnh dùng.” Hắn đi lên trước, lấy ra đơn thuốc lúc trước nhanh chóng viết xuống đưa cho y quan.
“Cố công tử, đây chính là phương thuốc khắc chế ôn dịch?” Lý Ngự y chìa tay tiếp nhận, trong giọng nói lộ ra mong đợi hỏi.
“Lấy đi thử trước một chút, có thể chữa khỏi hay không còn phải nhìn hiệu quả sau khi người bệnh ăn vào.”
“Được được, ta sẽ đi ngay.” Lý Ngự y mang theo mấy vị y quan bước chân như gió đi thu xếp.
Cố Hàn thấy Quân Dập Hàn ở cách đó không xa đã giao phó xong công việc cho thuộc hạ, đang định tiến lên, lại thấy một lão giả múc cháo ở chỗ phát cháo miễn phí bưng cháo đi tới trước người hắn, trong giọng nói tràn đầy cảm kích nói: “Vương gia, ngài vất vả vì chúng thảo dân hồi lâu, cũng chưa từng thấy ngài nghỉ ngơi tử tế, tiểu lão nhi * đây vừa mới múc chén cháo này, nếu ngài không ghét bỏ trước lót bụng đi.”
(*) tiểu lão nhi (tiểu lão nhân): từ vựng Trung Quốc, về cơ bản chỉ người già, cách nói khiêm tốn.
“Đa tạ lão nhân gia.” Quân Dập Hàn mỉm cười nhận lấy chén cháo từ trong tay lão.
Cố Hàn nhìn lão giả kia kích động liên tiếp gạt lệ, trong lòng sáng tỏ, Quân Dập Hàn thân là Vương gia lại không để ý an nguy của bản thân mà tự mình đến trong huyện An Nhân bố thí cứu tế bọn họ trong nước lửa, mà bọn họ không cho rằng báo đáp, một chén cháo giá rẻ nhất này là một mảnh tâm ý của bọn họ với Quân Dập Hàn, thật ra thì ban đầu lão giả kia đã nghĩ tới sẽ bị từ chối, dù sao Quân Dập Hàn là Vương gia cao cao tại thượng, sao lại uống chén cháo giống như dân đen bình thường, nhưng lão giả lại không ngờ tới Quân Dập Hàn lại nhận tâm ý lúc này của bọn họ, vì vậy có thể nào mà không kích động đến rơi lệ.
Mặc dù Quân Dập Hàn đang ở địa vị quyền cao chức trọng cũng là một người tỉ mỉ như thế, chỉ cần hắn bằng lòng, hắn có thể làm ấm áp lòng bất kỳ người nào, như nàng!
Nếu không, lấy tính tình thích cuộc sống nhàn tản như nàng, sao chủ động để Huyền Nguyệt hỏi thăm tình hình ôn dịch ở huyện An Nhân, khi biết được ôn dịch không được khống chế lại tinh thần không yên lập tức chạy tới, dùng tên giả Cố Hàn đến bên cạnh hắn, chỉ vì để xác định hắn bình an, khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, lòng của nàng mới chính thức để xuống!
Nụ cười nơi khóe môi Ôn Noãn mặc dù cạn nhưng lại ấm áp mà mềm mại như gió xuân tháng ba, nhưng nụ cười này của nàng vừa mới leo lên khóe môi đã ngưng lại chỉ trong nháy mắt, nhịp tim trước giờ luôn giữ vững của nàng chợt dừng lại, “Đừng uống!” Nàng lấy tốc độ nhanh nhất của mình nhanh chóng lướt tới trước người Quân Dập Hàn, tốc độ này chỉ trong nháy mắt nhưng nàng vẫn e ngại quá trễ, nhưng tóm lại kịp thời đánh rớt chén cháo trong tay hắn.
Sắc mặt của nàng căng thẳng, ra tay như gió túm lấy cổ tay lão giả đang chuyển thành hoảng hốt ngây ngốc, trong nháy mắt vẻ mặt chuyển biến lớn, mới vừa rồi trong lúc mơ hồ nàng nhìn thấy khi lão giả này giơ tay lên gạt lệ rồi hạ xuống, chỗ khuỷu tay có một điểm sưng đỏ rất nhỏ, nàng hy vọng mình hoa mắt phán đoán sai lầm, nhưng khi tay chuyển sang chỗ mạch tượng...
“Dẫn người này đi.” Quân Dập Hàn khẽ nói với thị vệ bên cạnh, vẻ mặt lúc này của nàng, không cần hỏi hắn cũng có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao mà nàng từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt lại tỏ vẻ luống cuống như thế.
Lão giả tỏ vẻ áy náy im lặng không lên tiếng mặc cho thị vệ dẫn mình đi xuống, Quân Dập Hàn không nhìn người chung quanh, trực tiếp ôm lấy hắn từ phía sau vào trong ngực nói: “Yên tâm, ta không có việc gì.”
Lời an ủi của hắn vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả qua da thịt trên cổ nàng, nàng giống như lúc này mới hồi hồn dùng sức đẩy cánh tay đang nhốt chặt mình ra, xoay người lại, trong giọng nói khó nén khẩn trương hỏi hắn, “Thuốc đề phòng ta đưa chàng, chàng có uống không vậy?”
Hình như... Quên!
“Đương nhiên là có, nàng giao cho sao ta quên được.” Vẻ mặt Quân Dập Hàn che giấu được cực kỳ hoàn mỹ, ý cười nơi khóe môi còn mang theo ba phần chế nhạo.
“Chàng cười cái gì?” Vẻ mặt Ôn Noãn ấm ức cau mày nói.
“Cười nàng khẩn trương vì ta như thế, để cho ta cảm thấy nàng đã đặt ta vào đáy lòng.” Hai tròng mắt Quân Dập Hàn mỉm cười nhìn chằm chằm vào nàng, giống như khẳng định lại giống như dò hỏi.
“Ta chỉ không muốn thủ tiết.” Ôn Noãn bực mình trả lời, nàng lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng vào lúc này hắn lại vẫn chỉ nghĩ đến những thứ hư vô mơ hồ gì đâu.
Nhưng mà, nàng không để hắn vào trong đáy lòng sao? Vậy hiện giờ nàng xuất hiện ở nơi này làm cái gì? Hay là... Nàng không thể cho hắn thái độ rõ ràng, khiến hắn thân là Hàn Vương khi đối mặt với nàng thì tình cảm của hắn lại không đủ tự tin?
Đôi tay nàng nhẹ nhàng nắm cánh tay hắn, mũi chân khẽ điểm, cánh môi phấn hồng chậm rãi đến gần hắn, ảnh ngược nơi đáy mắt chính là dung nhan khuynh thế với nụ cười sâu hơn của hắn, mi mắt nàng khẽ khép lại, khoảng cách của hai người đã gần đến mức hơi thở giao hòa, chỉ cần khẽ di động thì đã có thể hai môi chạm nhau, nhưng lúc này Quân Dập Hàn lại khẽ lui ra một bước, nụ cười truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng, “Cố công tử, đây chính là dưới mắt mọi người, công tử nhất định phải làm như vậy?”
... Khốn kiếp!
Dũng khí mà Ôn Noãn khó khăn lắm mới nổi lên trong thoáng chốc đã bị hắn hủy sạch sẽ, nàng dùng sức đẩy hắn ra, một phát xoay người rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn bóng lưng đều lộ ra lửa giận của nàng, không nhịn được than nhẹ một tiếng, hắn mong đợi không biết bao nhiêu lâu mới trông đợi được đến cơ hội nàng một lần chủ động bằng lòng mở rộng cánh cửa lòng, nhưng mà lúc này không phải là thời cơ tốt, cũng không phải trước mắt bao nhiêu người, mà vừa rồi hắn có tiếp xúc gần gũi với lão giả kia như vậy, hắn không xác định mình có bị lây hay không, nếu thật sự đã bị lây, như vậy ôm tiếp xúc gần với nàng lần này đã thành thất sách, hắn sao lại có thể mặc cho mình thất sách một lần nữa, trời mới biết, khi hắn đẩy nàng ra, hắn đã gần như dùng hết tất cả kiềm chế và hơi sức.
Hắn bất đắc dĩ nhắm mắt lại rồi không nhịn được dâng lên thoáng cười, bây giờ mặc dù nàng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, nhưng cuối cùng rồi hắn sẽ từng bước từng bước một đi vào trong lòng nàng.
“Cố công tử, thuốc đã cho người bệnh uống xong, nhưng hình như trừ giảm bớt một chút khổ sở cho người bệnh ra thì không có tác dụng gì đối với bản thân ôn dịch, ngài có định tự mình đi nhìn không?” Lý Ngự y hỏi dò Ôn Noãn.
“Ừ, ta đi xem một chút.” Ôn Noãn nhíu mày nói.
Sau nửa canh giờ, sắc mặt nàng trầm lại, một lát sau đưa cho Lý Ngự y một phương thuốc, cũng giao dược liệu mình mang tới cho hắn.
Trong vòng hai ngày, ba phương thuốc cho ba bộ phận người bệnh dùng, nhưng trừ giảm bớt một số triệu chứng ra, không một người có chuyển biến tốt, trong lòng Ôn Noãn bắt đầu chuyển thành nặng nề, cái gọi là y độc một nhà, mặc dù là lần đầu tiên nàng hành y, nhưng kết quả không ngờ lại như thế, ôn dịch lần này xem ra còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng.
Nhưng lại ngay vào lúc quan trọng này, Lạc Phi chạy tới nói nàng biết, tối hôm qua Quân Dập Hàn bắt đầu sốt cao không ngừng, y quan chẩn đoán đã bị lây ôn dịch, nhưng ngại mệnh lệnh của hắn nên không ai dám tới nói cho nàng biết.
Đầu óc Ôn Noãn trống không trong chốc lát, khi nàng thấy Quân Dập Hàn trong sốt cao còn mang bệnh xử lý sự vụ thì lúc này đây trống không trong nháy mắt bị lửa giận lấp đầy, nàng đi lên phía trước, hai quả đấm siết chặt ngăn chặn lửa giận ở trong lòng, giọng nói tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Vương gia, chàng đang ở đây làm gì?”
“Sao nàng lại tới đây?” Ánh mắt Quân Dập Hàn tối đi, giơ tay áo che miệng mũi tức giận nói, “Mau đi ra!”
Nàng còn chưa nổi giận đâu, hắn lại nổi giận trước rồi? Xem ra nàng phải tử tế nói cho hắn biết cái gì gọi là nam nữ ngang hàng ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng không phải là một nữ nhân mặc cho trượng phu ra lệnh!
Ôn Noãn nén giận cười một tiếng, “Đi ra ngoài?” Dứt lời, một quyền của nàng đánh vào bụng Quân Dập Hàn, khẽ hất hàm ra lệnh giống như nữ Vương: “Bây giờ lập tức đi đến nằm trên giường!”
Khí thế đánh của nàng hung hăng, đợi đến khi quả đấm rơi lên bụng hắn thì còn dư lại lực độ không tới ba phần, vì vậy, Hàn Vương Điện hạ Quân Dập Hàn từ trước đến giờ mưu trí siêu quần, bụng không bị thương nhưng khó tránh khỏi đầu óc hơi chậm chạp lại, phu nhân của hắn lại đột nhiên đánh hắn?
“Còn không đi?” Ôn Noãn mặt lạnh giơ quả đấm lên.
Thái dương Quân Dập Hàn hơi giật giật, nhưng lại mím môi theo lời đi lên giường nằm.
“Không có sự cho phép của ta không cho làm việc công.” Ôn Noãn ra lệnh lần nữa.
“Bổn Vương kháng nghị...”
“Kháng nghị không có hiệu quả.” Ôn Noãn trực tiếp lên tiếng cắt đứt, từ trên cao nhìn xuống nhìn đầu ngón tay hắn, ngân chậm đâm lên huyệt vị của hắn không chút do dự đâm xuống, lúc này mới tương đối hài lòng nói, “Để ngừa ngộ nhỡ, vẫn làm các biện pháp an toàn tương đối ổn thỏa.”
“Con người có ba cái gấp.” Quân Dập Hàn nhắc nhở.
“Tìm Lạc Phi.” Ôn Noãn cũng không quay đầu lại, mở cửa đi ra ngoài.
Quân Dập Hàn nhìn cửa bị đóng lại, môi mím chặt, khóe môi không kiềm chế được nâng lên độ cong, có lẽ hắn bị lây bệnh cũng không phải chuyện xấu, ít nhất, hắn lại bước vào trong lòng nàng thêm một bước.
Vách núi Độc Vụ trong huyện An Nhân, Ôn Noãn cầm dây thừng, một đầu buộc chặt trên cây to bên bờ vực, một đầu cột ngang hông mình, đầu tiên nhanh chóng hạ xuống, đợi đến khi sương mù vây quanh người càng dày thì nàng thả chậm tốc độ lại bắt đầu tìm kiếm từng tấc trên vách đá, trong sương mù dày đặc, dạ minh châu trong lòng bàn tay, tầm nhìn càng ngày càng nhỏ, có nhiều chỗ thậm chí cần nàng cẩn thận lại gần đi xem mới có thể thấy rõ, độc vật ở vách núi Độc Vụ đông đảo, làm như vậy là một việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng bây giờ nàng không lo được những thứ này.
Lại không thể thuận theo người mà sống, vậy thì lật ngược lại tìm một con đường riêng mà đi!
Hắn, tuyệt đối không thể có chuyện gì!