Màn đêm đen như mực, cửa lớn phủ thừa tướng ở phía đông kinh thành đóng chặt. Trong đêm tối trước cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn nhìn có vẻ đơn độc.Đột nhiên cửa lớn mở ra, tiếp theo xuất hiện ba gia nhân, mỗi người ôm một bọc lớn. Ba gia nhân quăng những bọc vải lớn ra ngã tư đường, sau đó vội vàng chạy vào cứ như gặp phải quỷ, khép cửa lớn lại phịch một tiếng.Đây là những gì Trang Thư Lan đứng ở trước cửa phủ Thừa tướng chứng kiến.Lạnh lùng nhìn đống đồ vất trên mặt đất, đó là quần áo nàng vẫn hay mặc và những vật dụng hàng ngày, nàng chỉ hơi nhếch môi cười lạnh. Từng trận gió lạnh táp vào mặt Trang Thư Lan lại không cảm thấy lạnh chỉ đứng đó đón gió, hai hàng nước mắt bị gió thổi bay.Trang Thư Lan, đây chính là lựa chọn của ngươi! Cho dù bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, huống chi đây không phải là điều ngươi vẫn muốn đó sao?
Rời khỏi Tướng phủ, rời khỏi cái gia đình không có chút tình thương, một mình tự do tự tại sống qua ngày. Nhưng hiện tại, trong người nàng không có một đồng nào, ngay cả một nơi nghỉ chân cũng không có, từ nay về sau nàng biết đi đâu?Nhưng nàng tuyệt không hối hận, nàng không muốn làm một quân cờ chính trị trên quan trường, cũng không muốn hôn nhân của nàng bị Trang Đức sắp đặt cho nên sớm hay muộn cũng rời khỏi Tướng phủ. Cho dù hiện tại rời đi gấp rút, không có gì trong người thì nàng cũng quyết không quay đầu lại!Nhưng tại sao trong lòng nàng có loại cảm giác đau thương không nói nên lời? Tuy không mãnh liệt nhưng lại khiến người ta không thể hít thở được!Trang Thư Lan ngẩng đầu nhìn hướng chân trời. Trong không khí những bông tuyết bị gió thổi bay toán loạn, chỉ trong nháy mắt trước sân đã có một tầng mỏng tuyết trắng.Vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nàng nhìn thoáng qua đống đồ bị vứt trên mặt đất, không chút tiếc nuối xoay người, giẫm lên tầng tuyết mỏng, cúi đầu chầm chậm bước đi. Đi chưa được hai bước mắt nàng lại thấy một đôi giày da dê tinh xảo trước mặt. Trang Thư Lan ngẩng đầu nhìn lên trùng hợp ánh mắt chạm nhau, nhưng chỉ kinh ngạc nhìn, trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.Huyễn Bách nhìn Trang Thư Lan cô độc phút chốc cũng không biết nên nói cái gì, nhìn lướt qua đống đồ hỗn độn phía sau nàng, lại nhìn sắc mặt nàng do giá lạnh mà nhợt nhạt, tím tái , khẽ thở dài một tiếng. Cởi bỏ áo choàng lông thú trên người ra nhẹ nhàng khoác lên người nàng.Cảm nhận được một chút ấm áp, Trang Thư Lan mới phục hồi tinh thần nhưng cũng chỉ biết kinh ngạc hỏi“Tại sao sư phụ lại ở đây?”“Buổi tối mai kêu ngươi tới thì không thấy ngươi trả lời nên ta tới đây xem thế nào?”Huyễn Bách đáp lại đơn giản nhưng ánh mắt lại phức tạp“Chuyện gì xảy ra, tại sao lại bị đuổi khỏi nhà?”Trang Thư Lan không trả lời, nhưng ánh mắt lại thê lương nhìn Huyễn Bách, một giây sau liền nhào tới ngực hắn, nắm chặt lấy quần áo hắn hít một hơi thật sâu, mới buồn buồn nói.“Sư phụ, cùng ta đi tìm nhà trọ đi. Hiện tại ta đã không có nơi nào nghỉ chân rồi!”Không thể tới Túy Xuân Uyển, nếu như Di nương biết nàng bị đuổi khỏi nhà nhất định sẽ rất tức giận. Hơn nữa giờ phút này nàng chỉ mong muốn tìm một nơi thanh tĩnh để suy ngẫm con đường đi sau này.Huyễn Bách đầu tiên là nao nao, nhìn Trang Thư Lan trong lòng đang cực lực chịu đựng cảm xúc dồn nén định đưa tay an ủi nàng, nhưng cánh tay vừa giơ lên giữa chừng lại buông xuống.“Được!”Sau một lúc lâu, Huyễn Bách mới trả lời.“Những thứ kia còn cần không?”“Không cần!” Trang Thư Lan dứt khoát buông tay ra, rời khỏi ngực Huyễn Bách nhìn Huyễn Bách kiên định nói.Nàng đã không lưu luyến Trang gia - nơi nàng đã sống hơn mười năm vậy còn mang theo những thứ kia làm gì?
“Sư phụ, chúng ta đi thôi! Ta mệt chết mất, thực sự rất mệt a!”Hai mắt hơi nhắm lại, giọng nàng chậm rãi vang lên, nghe rất mệt mỏi.“Không có chút cảm giác vui mừng nào vì được giải thoát ngược lại thấy thật phiền muộn. Ha! Trang Thư Lan ta cũng có lúc phiền muộn cơ đấy, có phải thực buồn cười không?”Không thể cười, bởi vì ngươi vẫn rất phiền muộn! Huyễn Bách rất muốn nói với nàng điều đó nhưng khi nhìn sắc mặt tiều tuỵ của nàng lời nói tới miệng lại nuốt xuống, chỉ có thể trầm mặc đáp lại nàng.Trong im lặng những bông tuyết bay bay đầy trời, gió bắc cũng lặng lẽ thổi qua, khung cảnh nhìn thật hỗn loạn.“Tiểu thư!”Tiếng Tứ Nhi phá vỡ không gian trầm mặc.Trang Thư Lan xoay người thấy Tứ Nhi đang ôm một bọc gì đó chạy tới trước mặt nàng, thở hổn hển.“Tiểu thư…!”“Từ từ nói, không phải vội!”Thấy Tứ Nhi, khoé miệng Trang Thư Lan khẽ cười, lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng điều hoà hơi thở.Nhìn tiểu thư sớm chiều cạnh nàng hơn một năm qua, nàng không rõ hiện tại tiểu thư đã không thể ở trong tướng phủ vì sao còn có thể cười được?!“Tiểu thư, người tính đi như vậy thật sao? Người là một cô nương, rời khỏi tướng phủ người sẽ sống như thế nào? Không bằng người trở về van cầu lão gia thành tâm nhận lỗi, lão gia là phụ thân của người nhất định sẽ không bỏ mặc đâu! Lão gia nhất định sẽ tha thứ cho tiểu thư!”Tuy rằng Tứ Nhi không biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe bọn gia đình bàn tán rằng nhị tiểu thư bất hiếu lại trơ trẽn, lão gia hạ lệnh mang quần áo cùng đồ đạc của nàng vứt đi, Tứ Nhi mới biết được chuyện đem nay thực sự nghiêm trọng không phải chỉ chịu mắng, chịu phạt như ngày thường mà bỏ qua. Nghe ngóng, hỏi thăm một chút mới biết được đúng là lão gia đuổi nhị tiểu thư ra khỏi Tướng phủ!Suy tính bao năm hôm nay mới có cơ hội sao có thể quay trở về?“Tứ Nhi, cung tên đã kéo sao có thể bỏ xuống!”Trang Thư Lan cũng không giải thích nhiều, chỉ cười yếu ớt.“Ta rất vui vì hôm nay ngươi tới tiễn ta, về sau ta nhất định sẽ nghĩ tới ngươi!”“Tiểu thư muốn đi đâu?”Tứ Nhi lo lắng hỏi.“Đi đâu? Ừm, đó là một vấn đề cần suy nghĩ sâu xa, nghiêm túc!”Lông mày Trang Thư Lan khẽ cong, cười tít mắt, không yêu không hận.“ Tứ Nhi, mấy vấn đề phức tạp như vậy đừng có hỏi ta,thực lãng phí tế bào não nha!”Nếu như ngày thường, Tứ Nhi nhất định sẽ phản bác Trang Thư Lan vài câu. Cách nói chuyện của nàng thực làm cho người khác vừa tức giận vừa tò mò. Nhưng vào lúc này, câu nói vậy lọt vào tai Tứ Nhi nghe lại có cảm giác thê lương cùng cực, thậm chí còn nghẹn ngào.“Tiểu thư đã như vậy rồi còn có tâm trạng nói đùa a!”Tứ Nhi oán trách nói, tròng mắt đã đỏ hoe rân rấn nước, đem bọc cầm trong tay đưa về phía Trang Thư Lan.“Đồ đạc của tiểu thư đều bị lão gia cho người ném đi, những thứ này là nô tỳ thừa lúc hỗn loạn mà giấu đi cho tiểu thư. Bên trong còn có một chút bạc, tuy rằng không nhiều lắm nhưng tiểu thư hãy cầm dùng đi! Mặc dù người đã làm quan rồi nhưng bổng lộc cũng không được là bao, người còn phải tìm chỗ ở, còn phải ăn….”
“Cám ơn ngươi, Tứ Nhi!”Trang Thư Lan không nhận bọc vải Tứ Nhi đưa nàng mà chỉ nhẹ nắm tay Tứ Nhi vỗ vỗ, mỉm cười.“Ngươi có lòng như vậy ta rất vui. Chẳng qua mấy thứ này ta không cần!”Nói tới đây nàng hơi hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Huyễn Bách .“Chúng ta đi thôi, nơi này lạnh quá!”Cũng chính lúc này Tứ Nhi mới chú ý tới nam tử đứng bên cạnh tiểu thư từ đầu tới giờ vẫn lặng im không nói. Nhìn hắn đánh giá một một phen, nàng dám chắc trước giờ chưa từng gặp qua người này nên nghe tiểu thư nói muốn đi cùng hắn trong lòng không khỏi lo lắng.“Tiểu thư, vị này là…..”“Hắn là sư phụ của ta!”Trang Thư Lan không để ý phía sau, thản nhiên trả lời Tứ Nhi .“Được rồi, Tứ Nhi ngươi mau quay về đi, để cho người khác biết ngươi đến tìm ta cũng không hay lắm!”Nói xong đẩy tay Tứ Nhi ra, định nhấc chân bước đi, nhưng do đứng lâu dưới thời tiết lạnh nên chân nàng đã bị tê cóng không cách nào nhấc lên nổi. Nàng ngẩng đầu nhìn Huyễn Bách cười cười.“Sư phụ, chân của ta không đi được!”“Tiểu thư, mau đổi giày đi, trong này có!”Tứ Nhi biết rõ,Trang Thư Lan rất sợ lạnh, từ đầu mùa đông tới nay lúc rãnh rỗi chỉ nằm cuộn tròn trong chăn ấm, đọc sách cũng là nằm trong chăn đọc. Tuy rằng nàng nằm trong chăn ấm nhưng tay lúc nào cũng lạnh băng.Trang Thư Lan không nói chỉ nhìn Huyễn Bách.Huyễn Bách có chút do dự nhưng vẫn ngồi xổm xuống.“Ta cõng ngươi đi!”“Được!”Trang Thư Lan nằm rạp người trên lưng Huyễn Bách.“Đừng dùng khinh công, ta muốn thấy những dấu chân đi, như vậy mới gọi là dứt khoát cắt đứt quan hệ”Tứ Nhi kinh ngạc trợn mắt nhìn vô cùng sầu não, hoá ra tiểu thư đúng là rất chán ghét phủ thừa tướng này, cho nên cái gì cũng không cần chỉ muốn phủi sạch quan hệ! Nhìn hai bóng người càng lúc càng xa Tứ Nhi cũng nghe được vài câu.“Sư phụ!”Giọng nói Trang Thư Lan nhỏ dần.“Người nói xem có phải ta là người bất hiếu bất kính không biết liêm sỉ hay không?”“Không phải!”“Vì sao khẳng định như vậy? Ngay cả chính ta cũng không rõ, vậy sao ngươi lại khẳng định như thế!“Bởi vì ngươi từ đầu tới cuối cũng biết ngươi đang ở đây làm cái gì!”“Ha ha! Cảm ơn ngươi, sư phụ, vì người ở đây!”Trang Thư Lan an tâm dựa vào tấm lưng vững chãi, kiên định của Huyễn Bách, hít một hơi thật dài.“Ngoài Di nương, sư phụlà người thứ hai trên đời này đem tới cho ta cảm giác an tâm!”Nao nao, Huyễn Bách rất vui khi nghe được những lời này nhưng đột nhiên lại nghĩ tới một người khác,“Như Ngọc đâu? Các ngươi là tỷ muội tốt, nàng không thể cho ngươi cảm giác an tâm sao?”“Như Ngọc?”Trang Thư Lan thuận miệng nhắc lại, mang theo vài phần mông lung.“Như Ngọc là Như Ngọc…….”
Cho tới khi không nghe được hai tiếng nói kia nữa, Tứ Nhi mới định thần lại, do dự một lúc mới từ từ đi vào cửa sau Tướng phủ.Ở một nơi khác, hai người một mặc đồ đen, một mặc đồ đỏ cũng đưa mắt nhìn bóng dáng hai thầy trò dần mất hút trong đêm tối.“Phi Vũ các làm việc luôn bí mật thần không biết quỷ không hay, không ngờ lại bị bản Các chủ phát hiện”Người áo đen cười khẽ, ngông cuồng tự cao tự đại.“Tổ chức sát thủ đệ nhất mà tin tức tình báo lại chậm như thế ta cũng khuyên Tuyết Ưng Các chủ, ngài phải về xem xét kỹ lại năng lực của Thiên Ưng Các đi!”Người mặt áo đỏ cũng lạnh giọng cười, ngạo mạn vô lễ.Người áo đen vẫn chưa bị những lời kia khiến cho tức giận chỉ khúc khích cười.“Nàng là một thứ đáng giá cần chậm rãi tìm tòi, nghiên cứu, cho nên sớm hay muộn rồi cũng tới ngày nàng trở thành người của ta!”Người áo đỏ không nói chỉ thản nhiên nhìn lướt về phía bóng dáng Trang Thư Lan cùng Huyễn Bách biến mất, rồi sau đó phi thân rời đi.Người mặc đồ đen hình như ngẫm nghĩ điều gì cuối cùng cười ha ha ba tiếng, cũng phi thân rời đi.Tất cả đã rời đi trả lại vẻ an tĩnh vốn có cho màn đêm……..