Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 24: Chương 24: Thái tử




Buổi tiệc chúc mừng tại tướng phủ có sự góp mặt của ba vị đứng đầu hoàng tộc làm cho khộng khí trang trọng lên không ít, càng khiến cho người người trong tướng phủ đắc ý, nở mày nở mặt. Có điều trong đám người đó không bao gồm Trang Thư Lan.

Lúc hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử và Trang Đức nâng chén rượu mừng thì nàng uống trà, lúc đám quan viên trong triều chúc mừng thì nàng dùng ngón tay chấm nước trà vẽ mấy hình nghịch nghịch lên mặt bàn, lúc Trang Thư Dao ra vẻ điệu bộ thục nữ sắc sảo chào hỏi đáp lễ cảm ơn nhóm quan viên tới chúc mừng thì nàng đứng ở phía sau, xoắn khăn lụa, khuôn mặt mỉm cười cứng ngắc cũng là tốt lắm rồi!

Cho nên thừa dịp mọi người không chú ý nàng liền lén rời khỏi bữa tiệc, tính đến phía sau hòn giả sơn trong hoa viên nghỉ ngơi một lát, đợi tới khi tiệc kết thúc thì thần không biết quỷ không hay trở về. Đáng tiếc rằng mọi tính toán của nàng đều không được như ý! Nàng vừa ngồi xuống mặt ghế đá chỗ hòn giả sơn thì trước mặt đột nhiên “hiện ra” một người.

“Sao Trang thám hoa lại ở đây? Tiệc đã xong rồi sao?”

Vẻ mặt Tư Đồ Tu Nam kinh ngạc.

Tiệc đã xong? Ha, vấn đề này hỏi ra cũng thấy thật khôi hài! Rõ ràng lúc nàng rời khỏi còn thấy hắn ở đó.

“Tham kiến thái tử điện hạ!”

Trang Thư Lan không thể đắc tội với Tư Đồ Tu Nam, cho nên đứng lên thi lễ.

“Miễn lễ miễn lễ”.

Tư Đồ Tu Nam nói xong liền nhanh chóng ngồi vào phía đối diện nàng, ôn nhã cười.

“Thấy vẻ mặt Trang ái khanh ủ rũ như vậy, nhất định là cực kỳ mệt mỏi phải không!”

Hơi di chân sang một bên để tránh đối mặt với Tư Đồ Tu Nam, nàng mới chắp tay kính cẩn nói.

“Tạ ơn thái tử điện hạ đã quan tâm, vi thần không dám phiền luỵ tới người!”

“Trang ái khanh không cần phải câu nệ như vậy, ở đây không có người ngoài, Trang ái khanh ngồi xuống tâm sự với bổn cung đi!”

Tư Đồ Tu Nam chỉ tay vào một bên ghế ra hiệu.

Tuy rằng nàng rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng trước mặt vị hoàng đế tương lai này, Trang Thư Lan cho rằng nên giữ khoảng cách là tốt nhất.

“Tạ điện hạ ban ghế ngồi, nhưng hiện tại là mùa đông, ghế đá rất lạnh, ngồi lâu ở nơi này dễ bị nhiễm lạnh, vẫn là mời điện hạ quay về buổi tiệc uống chút rượu cho ấm người”.

Nàng cung kính cúi đầu hồi bẩm, giọng điệu chân thành tràn đầy quan tâm.

Bộ dạng phục tùng hết lòng tuân thủ, thần sắc cung kính trang bị đúng chuẩn mực quan lại, đứng ở chỗ ám muội này thật dễ làm cho người ta coi thường.

“Trang ái khanh, bộ dạng này của khanh thật không đáng yêu chút nào! Bổn cung nhớ lần đầu tiên gặp nhau, khanh chỉ là một cô nương thiên chân chất phác! Thời gian ngắn ngủi có mấy ngày, Trang ái khanh đã thực sự thay đổi rồi, đúng là rất khác trước, bổn cung xem như vậy là đủ rồi!”

Đánh giá nàng một phen, Tư Đồ Tu Nam lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, chậm rãi nói.

Hử? Tư Đồ Tu Nam này còn nhớ đã từng gặp nàng một lần! Quan trọng nhất là không ngờ hắn lại nhận ra nàng! Trang Thư Lan hơi sửng sốt, mỗi lần nàng ra ngoài đều không cải trang, bị người khác nhận ra cũng không có gì làm lạ, nhưng nàng không thể tưởng tượng được rằng lại bị vị thái tử điện hạ này nhận ra - chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác thái tử điện hạ không giống như biểu hiện ôn nhã bên ngoài chút nào, nếu không sao hắn có năng lực trở thành một trong ba thế lực hùng mạnh trong triều!

“Điện hạ nhớ lầm rồi! Thần tin rằng hôm nay là lần đầu tiên trong đời thần được tận mắt diện kiến dung mạo thái tử!”

Trang Thư Lan cúi đầu cường điệu nói, dù sao cũng không tính là nói láo, hôm nay nể mặt hắn là thái tử đành phải đối đãi như vậy, mà ngày ấy hắn cũng chỉ là người qua đường thôi.

“Cũng không còn sớm nữa, kính xin điện hạ quay về bữa tiệc!”

“Xem ra Trang ái khanh đúng là không muốn nói chuyện với bổn cung!”

Tư Đồ Tu Nam cười tự giễu.

“Chẳng lẽ bổn cung như vậy làm cho Trang ái khanh thấy sợ, khiến khanh không muốn thừa nhận đã từng gặp bổn cung? Hay là khanh cho rằng quen biết bổn cung là chuyện không tốt đẹp gì?”

“Thái tử điện hạ chớ nói đùa. Trước khi thần trúng cử chỉ là một tiểu thư khuê các, chưa từng ra khỏi cửa lấy một lần, sao có thể gặp thái tử điện hạ được?”

Trang Thư Lan không chớp mắt thuận miệng nói ra.

“Thần nghĩ thái tử điện hạ nhất định là nhớ nhầm rồi, nếu điện hạ nói đã từng gặp mặt tỷ tỷ của thần thì thần mới thấy đúng!”

Cho nên khỏi phải ở đây đôi co mãi, nửa đêm gió lạnh, sương xuống, lại đứng lâu tại nơi này không chỉ chân đau mà có thể bị cảm lạnh nữa!

“Hôm nay có thể được diện kiến dung mạo của Thái tử điện hạ thật sự là vinh hạnh của thần. Ngài là người đứng đầu Đông cung, tương lai sẽ nắm giữ cả thiên hạ, sao thần dám không cung kính cúi đầu trước ngài được?”

Trang Thư Lan nói một phen làm cho Tư Đồ Tu Nam cảm thấy không thú vị chút nào. Hôm nay nhìn thấy nàng thì rất vui mừng. Nhớ tới tiểu nha đầu thông minh lanh lợi ngày ấy hóa ra là nhị tiểu thư của tướng phủ, hơn nữa hiện tại còn là Thám hoa thì trong lòng có chút hưng phấn – trong suy nghĩ của hắn thì đa số nữ nhân trừ Thượng Quan Tinh ra ai cũng giống như đầm nước sâu, miệng nói lời giả dối, trong lòng chỉ mong muốn thân phận, địa vị, vinh hoa phú quý, tất cả đều tươi cười biến chất, không thể tìm ra một đôi mắt trong suốt thánh thiện không vướng bụi trần. Cho nên ngày ấy thấy Trang Thư Lan thì hắn đã quên sạch tất cả những suy nghĩ trước kia. Nhưng bây giờ phát hiện ra nàng cũng không có gì khác biệt so với nữ nhân bình thường, theo kinh nghiệm của hắn thì rất khó tin tưởng tiểu nha đầu mấy tháng trước hắn gặp lại chính là nàng!

“Bổn cung phải trở lại bữa tiệc rồi, Trang ái khanh có muốn đi cùng bổn cung không?”

Đột nhiên Tư Đồ Tu Nam đứng lên, cười hỏi.

Thật là vất vả mới thoát khỏi pho tượng thần này, Trang Thư Lan đâu có ngốc đến nỗi muốn tiếp tục đi theo sau hắn chứ?

“Xin điện hạ thứ lỗi, thần còn có ít việc riêng cần giải quyết, cho nên cung tiễn điện hạ!”

Trang Thư Lan cúi người, hành lễ, giọng điệu càng cung kính.

“Ồ? Trang ái khanh còn có việc gì cần giải quyết vậy?”

Tư Đồ Tu Nam tò mò hỏi.

Nàng hơi ngập ngừng, cúi xuống chậm rãi nói.

“Ừm……. Nếu điện hạ đã hỏi, thần xin được ăn ngay nói thật. Nhưng có lẽ sẽ mạo phạm tới điện hạ, kính xin điện hạ thứ tội”.

“Thứ tội cho khanh! Nói đi!”

“Thần phải ra khỏi cung!” (Đi vệ sinh)

Trang Thư Lan cũng nghiêm túc trả lời, đầu cúi thấp hơn một chút

“Cho nên thần xin được cáo lui trước”.

Con người có ba việc gấp, cho dù ngài là Đông cung thái tử cũng không thoát được ba việc gấp này!

“Ừm hừ!”

Tư Đồ Tu Nam hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhưng giọng điệu vẫn rất tao nhã.

“Vậy bổn cung đi trước.”

Nói xong bước đi, Trang Thư Lan chạy nhanh phúc lễ, trong miệng không quên hô.

“Cung tiễn thái tử điện hạ!”

Thấy bóng dáng Tư Đồ Tu Nam dần biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới khó nhọc thở ra một hơi, làm quan thật đúng là không dễ dàng! Có điều thắc mắc sao thái tử có thể đột ngột xuất hiện ở đây? Lời hắn nói vừa rồi hình như như có hơi quan tâm tới nàng!

Ặc, nếu quả thật là như vậy thì nên cẩn thận hơn trước mặt hắn, còn những chuyện khác chưa vội đề cập tới, chỉ lo lắng bằng suy nghĩ của nữ nhân bình thường: hắn là thái tử, lại chưa lập thái tử phi, cho dù hắn có thái tử phi rồi vẫn có thể nạp thêm thiếp, nếu như ngày nào đó nảy ra ý định muốn biến nàng trở thành một trong số bọn họ, đây thực sự là phiền phức lớn rồi!

“Ài! Thời đại này thật không dễ sống chút nào!”

Trang Thư Lan thở dài, bản thân không muốn nhập nham lại bị buộc phải nhập nham. Mới đầu nghĩ chỉ cần đậu trạng nguyên thì sẽ thoát khỏi sự khống chế của Trang Đức, nào ngờ vào triều làm quan kết quả lại bị vị thái tử điện hạ kia để ý, về sau làm quan làm người lại càng phải cẩn thận rồi. Duy nhất có một việc làm Trang Thư Lan vui vẻ một chút, chính là toàn bộ thanh danh của nàng đều bị phá hỏng, ha ha, như vậy sẽ không còn ai dám tới cầu thân nàng nữa. Nhưng nàng lại lo nếu như sau này Phó Thuyết gây rắc rối thì biết phải đối phó thế nào? Tuy rằng người hắn theo đuổi là Thượng Quan Tinh nhưng Vương gia có quan hệ rất tốt vớiTrang Đức. Nếu Trang Đức đưa ra yêu cầu thì chỉ sợ Phó vương gia sẽ đồng ý hôn sự này!

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi hoảng loạn. Nếu bắt nàng phải lấy người mình không yêu, lại phải chia sẻ tình yêu với những nữ nhân khác, lương tâm lúc nào cũng sẽ bất an. Quan trọng là nàng còn phải nhét cuộc đời vào rọ, dù tính thế nào cũng đều lỗ vốn.

Người nghiêng nhẹ một cái, ngồi lên ghế đá, dựa vào gốc cây phía sau, hít vào một hơi thật sâu chậm rãi phun ra một câu.

“Không có việc gì hết, tất cả chỉ là suy đoán thôi! Nếu như bây giờ họ vẫn không từ bỏ ý định ép hôn, ta không ngại làm cho thanh danh này càng thối nát hơn trước!”

“Ồ? Vậy xin hỏi Trang nhị tiểu thư làm thế nào khiến thanh danh của cô nương thối nát hơn trước vậy?”

Giọng nói trêu tức vốn không che giấu ý cười vang lên bên tai nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.