Hoàng hậu cả người mềm nhũn, ngã ngồi trên nền đất. “Hoàng Thượng tha mạng ! Hoàng Thượng tha mạng! Thần thiếp không có tâm cơ độc chết thái
tử, thần thiếp không có …”
“Trước đây trẫm từng nói, không cho phép phi tử hậu cung tranh đoạt,
đấu đá lẫn nhau, ngươi rốt cuộc là xem lời nói của trẫm ra cái gì ?” Đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy nhìn nữ nhân trước mắt tựa như nhìn
một cỗ thi thể, Thanh Vũ kiên quyết hạ lệnh không chút thương hại. “Giải phạm nhân xuống !”
“Chúng thần tuân chỉ !” Nói xong, những thị vệ ngoài điện lập tức đem Hoàng hậu kéo ra ngoài.
“Cha, cứu con! Cứu con …”
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu chỉ là nhất thời nông nổi nên mới đi sai một bước, tội không đáng chết!” Ngụy Hiền Ngôn rất nhanh bước ra cầu
tình.
“Ngươi còn dám hướng trẫm cầu tình ?” Thanh Vũ chuyển ánh nhìn sắc
bén, lạnh lẽo sang phía người vừa nói. “Trước đây ngươi từng dạy trẫm
đạo làm vua là phải như thế nào ? Còn ngươi ? Ngươi thế nhưng lại dung
túng cho Hoàng Hậu ở Hậu cung làm loạn, thậm chí còn ở sau xúi giục
Hoàng Hậu độc chết Lệ phi, không chỉ vậy, ngươi còn phái Nguyễn Chiêu Hỉ vào cung ý đồ muốn tiêu hủy chứng cớ. Ngươi tội nặng như vậy, đáng chết ngàn lần.”
“Hoàng Thượng ?” Ngụy Hiền Ngôn bàng hoàng, kinh hãi thốt lên.
“Quân đâu, tới, tháo bỏ mũ ô sa Tể Tướng xuống, cởi bỏ quan bào, lôi
ra ngoài Tây Long môn, trảm !” Thanh Vũ căn bản không cho hắn một cơ hội giải thích, phán.
“Hoàng Thượng! Lão thần biết bản thân chết cũng không đền hết tội
nhưng, Nguyễn Chiêu Hỉ thân là nữ nhi thế nhưng lại phẫn nam trang lẻn
vào cung, việc này nhất định phải truy xét đến cùng.”
Việc đã đến nước này Ngụy Hiền Ngôn liền bất chấp tất cả.
Thanh Vũ sắc mặt trầm xuống. “Lôi ông ta xuống!”
“Hoàng Thượng, dù sao thần cũng là nguyên lão hai đời, người không
thể đối xử với vi thần như vậy !” Ngụy Hiền Ngôn cố sức giãy dụa, cố hết sức thoát ra khỏi sự trói giữ của thị vệ hai bên, không ngừng kêu gào.
“Ngươi cùng Hoàng Hậu độc chết tần phi của trẫm, mưu đồ sát hại Thái
Tử, tội đáng chết vạn lần!” Nói đến đây tuấn nhan của Thanh Vũ càng lúc
càng lạnh lùng. “Lôi ông ta xuống!”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ….” Ngụy Hiền Ngôn bị đám thị vệ lôi ra
hỏi điện, tiếng la hét thê lương nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Trên điện lặng ngắt như tờ, Thanh Vũ đảo mắt nhìn văn võ bá quan bên
dưới như muốn bọn họ thấy cho rõ, hắn tuyệt đối không cho phép ngoại
thích thao túng, gây náo loạn hậu cung.
“Khương thượng thư !” Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng gọi.
“Có vi thần.” Lễ bộ Thượng Thư lập tức bước ra khỏi hàng, cúi đầu chờ nghe chỉ.
“Nguyễn Chiêu Hỉ nữ phẫn nam trang nhập cung, lại vì sai sót ấy mà
ngẫu nhiên tìm được khối cầu tức chứng cứ phạm tội của đám người Hoàng
hậu, khanh nói xem, như vậy có phải cũng là lấy công chuộc tội ?”
Khương Tử Hiên thoáng suy tư, sau lập tức nói: “Khởi bẩm Hoàng
Thượng, theo lệ, đúng là công tội bù trừ cho nhau.” Y cũng không thiên
vị gì, chỉ chiếu theo lệ mà nói.
“Được, trẫm lệnh cho khanh, dâng lên danh sách những người thích hợp
bổ sung vào vị trí Tể Tướng, Lễ bộ Thị lang.” Thanh Vũ trầm giọng hạ
chỉ.
“Tạ chủ long ân.” Khương Tử Hiên lập tức khấu đầu tạ ơn.
“Bãi triều.” Thanh Vũ đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Trên đường trở về Phất Nguyệt điện, Quan Ngọc không khỏi tò mò hỏi. “ Hoàng Thượng, người tìm thấy Thái Tử khi nào vậy ạ ?” Vì sao y, người
luôn theo hầu bên người Hoàng Thượng lại không biết chút gì hết ? Chẳng
lẽ Hoàng Thượng cũng đề phòng y hay sao ?
“Ai nói đã tìm thấy Thái Tử ?” Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, tà nghễ liếc y một cái.
“Dạ ?” Quan Ngọc một phen chấn động, không nghĩ đến, Hoàng Thượng lại có thể ở trước văn võ bá quan nói dối không chớp mắt.
“Chẳng lẽ phải chờ đến khi tìm được chứng cớ đích xác mới có thể xử
tội đám người kia ?” Hắn cười nhẹ, không thể phủ nhận, đây là một điều
mà hắn học được từ Chiêu Hỉ.
Hắn lớn mật đưa ra giả thiết, nếu như là hắn đoán sai, Ngụy Hiền Ngôn cùng Hoàng Hậu chắc chắn sẽ lập tức phản bác, nhưng sắc mặt hai người
đó khi ấy đã khiến hắn nhìn ra, phán đoán của bản thân lúc trước quả
thật không lầm.
Vừa bước vào Phất Nguyệt điện, Thanh Vũ liền thấy Nguyễn Chiêu Hỉ một thân y phục thái giám đứng dậy, cung nghênh hắn.
“Tiểu Song Tử, sự việc có nghiêm trọng lắm không ?” Nàng khẩn trương
hỏi, trong lòng tràn ngập lo lắng, sợ hắn vì nàng mà gặp phải nhiều
chuyện phiền toái.
Bước theo vào điện còn có Quan Ngọc. Đưa mắt, liếc nhìn nàng một cái, đối với xưng hô không chút phép tắc của nàng thì không cho là đúng song vẫn không lắm lời lên tiếng ngăn lại.
“Có thể có chuyện gì được ?” Thanh Vũ cười nhẹ, vừa nhìn thấy nàng, mệt mỏi, buồn bực trong người đều tiêu thất hết.
“Thật vậy sao ? Người đừng có mà giấu diếm ta.”
“Trẫm giấu diếm nàng làm gì ?” Hắn nghiêng người lại gần, cúi xuống
trộm hôn nàng một cái. “ Trẫm thực sự cảm thấy thần khí rất thanh sảng.”
Hai gò má không chịu thua kém mà đỏ ửng lên, Nguyễn Chiêu Hỉ có chút
xấu hổ, ảo não mà nắm chặt lấy góc tay áo hắn. “Người đừng có mà làm
loạn, Quan Ngọc còn ở trong này.”
Đối mặt với những cử chỉ ngả ngớn bất chợt của hắn, nàng nhất thời khó mà tiêu hóa hết được.
“Vậy vừa nãy nàng lo lắng điều gì ?”
Vô lực thở dài một hơi, nàng nhẹ giọng hỏi. “Tể Tướng đại nhân có nói gì không ?”
Dù là dùng thân phận phận thái giám bên người hay tần phi của hắn
nàng cũng muốn theo vào triều nhưng Tiểu Song Tử lại muốn nàng ở lại
đây, nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt của Ngụy Hiền Ngôn,
nàng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hắn ở trước triều thần, văn võ bá
quan nói loạn gì đó làm tổn hại đến uy danh của Hoàng Thượng, cho nên
mới chịu ở đây chờ nghe kết quả.
“Hắn có thể nói cái gì ?” Thuận tay kéo nàng ngồi xuống cẩm tháp, hắn nhẹ giọng hỏi.
“Nhất định ông ta sẽ nói, ta thân là một nam nhi, nói như vậy ….”
Nàng ở trong cung chưa lâu song cũng biết đến sự lợi hại cùng tốc độ lan nhanh khủng khiếp của tin đồn.
“Trẫm đã xử tội hắn.”
“Hả ?” Nàng kinh ngạc không thôi, chậm nửa nhịp mới lên tiếng.
Thanh Vũ đem mọi chuyện phát sinh trên điện lúc nãy kể lại một lần,
ít nhiều gì thì sai sót ngẫu nhiên của nàng cũng giúp hắn thuận lợi xử
tội Ngụy Hiền Ngôn.
Nguyễn Chiêu Hỉ nghe vậy ngây ngẩn ra hồi lâu. Cho tới bây giờ mới
hiểu được chính mình vẫn luôn vẽ đường cho hươu chạy, cũng may, bản thân không mắc thêm lỗi lần nào nữa, ngược lại vì sai sót ngẫu nhiên của bản thân mà lập được công lớn.
“ Cho nên, từ nay về sau, nàng là thị thiếp của trẫm, một thời gian
nữa, trẫm sẽ phong nàng làm phi, ban thưởng điện Lê Bình.” Đó là nơi hắn sinh ra và lớn lên, lại là nơi hai người gặp nhau, quả thực không phải
là một nơi bình thường.
“Nhưng là, phải chờ Lê Bình điện tu sửa xong đã.”
Nguyễn Chiêu Hỉ hoàn toàn ngốc lăng. Không nghĩ đến từ sau khi tiến cung, vận mệnh của nàng lại thay đổi nhiều như vậy.
“Choáng váng ?” Hắn vươn tay yêu chiều chạm nhẹ vào gò má nàng. “Trẫm muốn giữ nàng ở bên cạnh trẫm, thay trẫm sinh một đứa trẻ kế vị.”
“Hoàng tự ?” Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ vì hắn mà
sinh hạ đứa nhỏ, thậm chí sau này nàng còn phải đối mặt với cuộc sống
cạnh tranh khốc liệt chốn hậu cung ….Sự tình biến chuyển nhanh như vậy
khiến nàng cảm thấy vô lực chống đỡ.
“Nàng không muốn sinh con cho trẫm ?”
“…..Không phải.”
“Ừ ?” Hắn nhướn mày, chờ câu nói tiếp theo của nàng.
Nàng muốn nói lại thôi, đắn đo một hồi mới dám nói ra. “Tiểu Song Tử, ta có thể không cần phải ở trong cung nữa, được chứ ?”
“Vì sao ?” Thanh Vũ nghe vậy lập tức giận đến tái mặt. “Nàng không muốn ở bên cạnh trẫm ?”
“Không phải, chỉ là ta …..” Đối mặt với sự giận dữ của hắn, Nguyễn
Chiêu Hỉ không biết nên làm thế nào cho phải. “Ta không thích sống ở
trong cung, nếu người thích ta, mỗi tháng một hai lần cũng có thể tới
tìm, như vậy…..”
“Không được!”
“Tiểu Song Tử …..”
“Trẫm nói không được là không được ! Phi tử của Hoàng đế lại không
sống trong hậu cung, từ khi khai quốc tới nay, trẫm chưa từng nghe đến
chuyện hoang đường như vậy.” Hắn buồn bực đứng dậy.
“Người là Hoàng Thượng, chỉ cần người đồng ý là sẽ được thôi.”
“Vì sao nàng không muốn sống trong cung ?” Hắn quay sang, hỏi, phượng mâu hơi híp lại.
Vẻ mặt Nguyễn Chiêu Hỉ có chút mếu máo. Nếu như không nói rõ ràng cho hắn hiểu, khẳng định hắn sẽ không bao giờ để nàng rời đi. “Hoàng
Thượng, thân phận của ta không xứng với người, hơn nữa hậu cung là một
nơi nguy hiểm …….” Tốt xấu gì nàng cũng từng là tổng quản Kính Sự phòng
một thời gian, bên trong hậu cung phát sinh những chuyện thế nào, nàng
chẳng lẽ lại không biết ? Hơn nữa, huyết án của Lệ phi mới vừa kết thúc, chuyện cũ vẫn còn đây, bảo nàng làm sao có thể an tâm sinh đứa nhỏ
trong cung ?
Hơn nữa, chỉ cần nàng không ở trong cung, lúc hắn lâm hạnh người
khác, ít nhất nàng cũng có thể nhắm mắt làm ngơ, cho dù phát sinh chuyện gì cũng có thể làm như không nghe, không nhìn, không thấy, trong lòng
cũng sẽ bớt đau hơn một chút.
“Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng, nàng không tin năng lực của trẫm ?”
“Không phải, chỉ là ta …..” Nàng không thể nói thẳng ra, nàng muốn
hắn chỉ có mình nàng là được rồi, nàng không muốn chia sẻ tình cảm của
hắn với bất cứ người con gái nào khác.
“Là nàng từng nói muốn làm bạn với trẫm.”
Nhìn ánh mắt gần như năn nỉ của hắn, trong lòng Nguyễn Chiêu Hỉ có
chút khó chịu. Nếu có thể lựa chọn, nàng đương nhiên sẽ không chọn rời
khỏi hắn, nhưng nếu muốn nàng cứ giương mắt lên nhìn hắn lâm hạnh người
khác, nàng ……
“Trừ phi người đáp ứng với ta một điều, từ nay về sau cũng chỉ có
mình ta.” Lấy lùi để tiến hay phải bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải
buộc hắn để nàng rời khỏi cung.
“Được.” Thanh Vũ không do dự, trả lời, khóe môi hơi nhếch lên.
“Hả ?” Nàng ngốc nghếch hỏi. “Được ? Người trả lời nhanh như vậy, rốt cuộc là được hay không ?”
“Trẫm được hay không, nàng chẳng lẽ không biết ?” Âm cuối nhấn mạnh hơn bình thường, hắn cười đến tà mị.
Lúc đầu, Nguyễn Chiêu Hỉ còn nhíu mày không lí giải được, chờ một hồi nghĩ tới nghĩ lui, phấn nhan lập tức đỏ ửng, xấu hổ, ảo não hướng ngực
hắn đấm nhẹ một cái. “Ta nói một đằng, người lại nói một nẻo. Thực tức
chết ta mà !”
Hắn cười to một tiếng, sau đó đem chú mèo nhỏ đang giận dữ đến la hét om sòm bên cạnh kéo vào trong lòng.
“Ở hậu cung thì không thể cử xử một cách tùy tiện, muốn gì có đó, lại còn chẳng thể tiêu diêu tự tại, người không phải rõ ràng nhất hay sao
……”
Vùi trong lồng ngực hắn, nàng buồn bực, nhỏ giọng nói, như là bất mãn quyết định qua loa của hắn, nhưng cũng thầm vui mừng vì hắn đã đồng ý
yêu cầu kia.