“Chiêu Hỉ ?”
“Hoàng Thượng, thứ bọn họ cần là an cư lạc nghiệp chứ không phải là
lòng tốt ban phát của người. Cứ phát ngân lượng như vậy không phải là
giúp mà là đem tới cho họ một cuộc sống tồi tệ hơn.” Nàng càng nói càng
nhỏ, ngân lượng nắm trong tay càng không chịu buông.
“Thành Bắc hiện giờ hoang phế như vậy người còn trích một lượng lớn
tiền bạc cùng nhân lực tu sửa điện Lê Bình, vì sao người không điều
những thợ mộc ấy đến đây tu sửa, xây dựng nhà cửa cho dân chạy nạn có
nơi tạm trú, để họ có thể an tâm nghĩ đến việc mưu sinh sau này ?”
“…..Chiêu Hỉ, những điều nàng nói, trẫm ghi tạc trong lòng.” Thanh Vũ nghe vậy liền gật đầu tán thành, nhưng dáng vẻ vẫn có điểm băn khoăn.
“Ngân lượng này chỉ có thể tạm thời giúp cải thiện tình hình trước
mắt, nhưng dù sao trước cũng phải để họ có cái ăn, cái mặc, như vậy mới
có sức làm việc nuôi sống gia đình và bản thân.”
“Người biết không ? Những chuyện như thế này người không nên bảo ta đến mà phải bảo nương ta đến mới đúng.”
“Đó cũng là một ý hay, đợi trẫm phái người đi mời mẫu thân cùng đệ đệ của nàng đến, được chứ ?”
“Thật sao ?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn, ngân lượng vẫn như thể mọc rễ trong lòng bàn tay nàng, không rời.
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.” Cầm lấy bàn tay nàng, hắn đem ngân lượng bỏ ra ngoài.
Nàng một mặt đau khổ, rốt cuộc cũng buông tay. “Đúng vậy, đúng vậy,
sống không mang theo đến, chết cũng không thể mang theo đi……Nhưng bây
giờ ta vẫn còn sống, sinh tử ở đời khó lường trước được, vẫn là phải cần tiền để nuôi gia đình a.” Nói nàng ích kỉ cũng được, dù sao nàng cũng
chỉ là luyến tiếc mà thôi, nàng nghĩ muốn phát nhiều hơn hai đĩnh bạc
cho người trong nhà.
Trách nhiệm của nàng vẫn chưa xong, sau này cũng không còn cách nào
kiếm tiền nuôi người thân. Tòng Thiện vẫn chưa tham gia thi hương, sau
này phải làm thế nào ? Huống hồ, gần đây trong nhà còn nuôi thêm một đứa trẻ do nương nhặt về, để lưu lại tính mạng cho nó, cần phải có thêm bao nhiêu tiền ?
Nghĩ đến đây, nàng thật sự rất khó buông tay….
“Yên tâm đi, nàng là tần phi của trẫm, trẫm sao có thể bạc đãi người thân của nàng được ?”
“Ơ ? Thật chứ ?”
“Đương nhiên, mọi chuyện trẫm tự có an bài.”
Nguyễn Chiêu Hỉ nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ ngực hắn. “Sao
không nói sớm !” Nghe được những lời này nàng chẳng những đem ngân lượng giao ra, thậm chí còn cho thêm hai cha con trước mắt nhiều hơn hai
lượng bạc.
Nàng không biết suy nghĩ của nàng như vậy có đúng không, nhưng nàng
luôn nghĩ, những người có khả năng lao động, tự nuôi được bản thân thì
không nên tranh dành, ỷ lại vào sự trợ cấp của triều đình. Nhưng những
ấu nhi, phụ lão thì lại khác. Họ không có khả năng tự mình lao động kiếm sống, nhận sự giúp đỡ từ triều đình, chuyện này có thể thông cảm được.
Cũng chính vì như thế lúc trước mỗi khi ra ngoài nàng thường phẫn nam
trang, có vẻ như khi phẫn nam trang, ít có kẻ lui tới gây khó dễ cho
nàng, hơn nữa tiền công còn khá hơn rất nhiều.
Nàng thường nghĩ, nếu bản thân có khả năng, nàng nhất định cũng sẽ
dang tay ra giúp đỡ họ đôi chút, nếu không lúc trước nàng cũng không
đồng ý để nương mang tiểu đông tây kia về nhà nuôi.
Ánh nhìn lơ đãng quét qua thân hình một thiếu niên thân thể cường
tráng đang tiến lại gần, y phục lam sắc đơn giản thoạt nhìn cũng biết
sinh trưởng trong gia đình không dư dả gì mấy nhưng cũng không phải hạng người không có khả năng lao động. Nghĩ đến đây nàng không định phát cho người nọ ngân lượng. Nhưng, người nọ càng tới gần thì nàng lại càng cảm thấy thân ảnh trước mặt có điểm quen mắt ….
“Tòng Thiện ? Sao đệ lại tới đây ? Đệ không thể lĩnh ngân lượng, ta sẽ mang tiền về nhà sau.”
Nếu như Hoàng Thượng đã nhận lời chiếu cố tử tế người thân của nàng,
như vậy đương nhiên là người nhà nàng không có quyền đến đây lĩnh ngân
lượng.
“Đệ không đến để nhận ngân lượng, đệ mang nương đến gặp tỷ.” Nguyễn
Tòng Thiện nhìn nàng bất đắc dĩ mặc một thân cẩm hoa y phục, lập tức
hiểu được, thân phận của tỷ mình đã bị phát hiện, hơn nữa …. Nhìn sang
nam nhân đứng cạnh, y càng khẳng định, từ xa nhìn lại, người kia cũng
không phải là ảo giác, Tiểu Song Tử mà tỷ tỷ y mang về đợt trước, quả
thực là đương kim Hoàng Thượng.
“Nương cũng đến đây sao ?” Chiêu Hỉ nhìn lại phía sau, mừng rỡ hô lên. “Nương !”
Hỉ nương[1] trong lòng bế theo một bé trai, cười tủm tỉm đi tới. “Ai nha, Chiêu Hỉ nhà ta trông thực xinh đẹp, thực giống ta ngày trẻ !”
“Nương ….” Nguyễn Chiêu Hỉ ngượng ngùng cúi gằm đầu xuống, không biết phải giải thích với người nhà thế nào về kỳ ngộ trong cung.
Nam hài trong lòng Hỉ nương quay sang nhìn nàng một cái, nói: “Không có đâu, đại nương đẹp hơn tỷ tỷ nhiều.”
“Xú Tinh Đình !” Nguyễn Chiêu Hỉ lập tức ngẩng đầu, lườm nó một cái.
“……Thanh Đình ?”
Đột nhiên, Thanh Vũ thấp giọng hô nhỏ,Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu nhìn
về phía hắn, bên tai lại nghe thấy tiếng ấp úng của xú Tinh Đình vừa bị
nàng trừng.
“……Phụ Hoàng !”
“Hả ?” Nàng lại một lần nữa ngẩn người.
Một hồi tham gia cứu trợ nạn dân lại biến thành tiết mục phụ tử nhận nhau.
Thanh Vũ lúc này mới ngộ ra, nguyên lai hắn vẫn thủy chung tìm không
ra tung tích đứa con hóa ra là vì nó sớm đã được nương của Chiêu Hỉ mang về chăm sóc.
Trong nháy mắt, Nguyễn gia liền trở thành đại ân nhân của cả vương triều Bách Định.
Thanh Vũ quyết định mau chóng mang họ hồi cung, cho gọi tân Tể Tướng
mới nhậm chức vào trong thư phòng thương nghị. Cuối cùng Nguyễn Tòng
Thiện được phong làm thị đồng của Thái Tử, Hỉ nương ngự phong làm Trì
Quốc tam phẩm phu nhân, ban thưởng một tư phủ cùng vài nha hoàn, còn
Chiêu Hỉ thì được sắc phong Ngân phi. Bởi vì để cho Chiêu Hỉ được một
phen đoàn tụ với người nhà nên mượn cớ có chuyện càn Chiêu Hỉ đích thân
đảm nhiệm, cho phép nàng được xuất cung một ngày một đêm.
Thái tử lưu lạc dân gian lâu ngày tự nhiên là phải trở về Hoàng cung. Thanh Vũ truyền ngự y đến, muốn hỏi xem, sức khỏe của Thái Tử đã hoàn
toàn hồi phục hay chưa.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thân thể Thái Tử đã không còn gì đáng lo ngại.” Hứa thái y bắt mạch xong, kính cẩn nói.
“Vậy sao ?” Hắn thuận miệng nói. “Khanh lui xuống đi.”
“Hạ thần tuân chỉ.”
Hắn ngồi bên dường, chăm chú nhìn đứa con từ sau khi hồi cung vẫn không lên tiếng nói chuyện.
“Đã bao lâu rồi phụ hoàng không được nhìn thấy con ?” Không thể phủ nhận, hắn là một người cha thất trách.
Hắn rõ ràng đã từng nhìn qua bóng dáng nó trong nhà Chiêu Hỉ, cũng
nghe qua thanh âm nó nói chuyện thế nhưng lại không nhận ra con. Tất cả
chỉ vì đã khá lâu, hắn không để mắt đến đứa con này, căn bản cũng không
biết nó đã lớn như vậy.
Nhìn kĩ lại mới thấy, khuôn mặt của đứa trẻ giống hắn đến vài phần
song ánh mắt nó nhìn hắn lại như nhìn một người xa lạ, không chút quen
biết.
“…..Đại nương…..” Thanh Đình nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hoàng nhi muốn tìm Nguyễn đại nương sao ?”
“Vâng.”
“Người đối với hoàng nhi tốt chứ ?”
“Vâng.” Thanh Đình ra sức gật đầu, thủy chung vẫn không nhìn hắn một lần.
“Đình nhi, phụ hoàng cứ nghĩ con đã không còn tại thế.” Thanh Vũ cúi
người, ôm đứa nhỏ vào lòng. Mẫu phi hắn cũng là bị người độc chết, cho
nên hắn có thể hiểu lí do đứa con mình tìm kiếm bóng dáng mẫu thân mình
trên thân người khác.
“Sau này phụ hoàng nhất định sẽ bảo vệ hoàng nhi thật tốt.”
Lời hứa ấy của hắn dường như đã tác động mạnh đến Thanh Đình, chỉ thấy khóe môi nó run rẩy vài cái, nhịn không được òa khóc.
“Phụ hoàng ….Mẫu … Mẫu phi chết rồi, Tú nhi cũng chết rồi ….Nhi thần
rất sợ, Tú nhi muốn nhi thần chạy nhanh đi, nhưng nhi thần không biết
phải chạy đi đâu….” Nước mắt một khi đã rơi cũng khó lòng ngưng lại
được, lo lắng, sợ hãi lâu ngày dường như cũng theo đó mà theo ra.
Thanh Vũ ôm chặt lấy con, để nó dựa vào trong lòng mình, khóc lớn một hồi, giải tỏa áp lực cùng đau đớn trong lòng.
“Đêm đó, nhi thần cùng Tú nhi đi dạo ở hoa viên ngoài điện Lê Bình
thì thấy Thục phi đến, Hoàng hậu cũng phái người tìm đến. Một lúc sau
thì nghe được bên trong phòng truyền ra thanh âm đổ vỡ, Tú nhi mang nhi
thần chạy vào trong điện thì thấy mẫu phi ngã nằm trên đất, miệng trào
ra rất …. rất nhiều máu. Mẫu phi nói, trong thức ăn có độc, có người
muốn hạ độc thủ cho nên mới bảo Tú nhi dắt nhi thần chạy đi. Tú nhi muốn dẫn nhi thần đến gặp phụ hoàng nhưng mọi lối dẫn ra ngoài tiền đình đều có người chặn lại cho nên Tú nhi đành phải mang con chạy theo hướng
bắc, dọc đường, Hoàng nhi té ngã rất nhiều, là Tú nhi đã ôm nhi thần
chạy.”
Đêm đó đối với Thanh Đình mà nói quả là một đêm sinh tử tồn vong, cho đến bây giờ nó vẫn nhớ rõ, liền ngay cả cái rét lạnh đêm ấy nó cũng
không thể nào quên.
Nó vẫn thường sợ hãi, giật mình thức dậy lúc nửa đêm, đều là đại nương ôm nó vào lòng, nhỏ giọng hát ru dỗ nó ngủ lại.
“Thục Phi cũng ở đó ?” Thanh Vũ sửng sốt hỏi.
“Vâng, Thục phi cùng mẫu thân dùng bữa, sau cung nữ của Hoàng Hậu tiến vào, tặng mẫu thân một cái túi hương.”
“Vậy, Thục phi rời đi khi nào ?”
“Nhi thần cũng không biết, lúc ấy quả thực rất loạn, nhi thần … nhi
thần quả thực không biết …” Nó lại mếu máo khóc lớn, chọc Thanh Vũ vạn
phần không muốn nhưng vẫn đưa tay ra lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt.
“Không sao rồi, không sao rồi, có phụ hoàng cở đây, phụ hoàng sẽ
không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương hoàng nhi thêm lần nữa.” Hắn trầm
giọng cam đoan, dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ, trong lòng tràn đầy nghi
hoặc.