Thanh Vũ nhịn không được mà cười nhẹ. “Nghe qua dường như là ngươi điều gì muốn kiến nghị ?”
“Thì cũng có, chỉ là không biết bề trên có nghe thấy không thôi.”
“Sao ngươi không nói ra ?”
“Rất đơn giản.” Lúc trước vội ra đây cũng chưa kịp ăn gì, trong bụng
có điểm đói, trời lại lạnh như vậy, hắn nhịn không được lại rót thêm một chén rượu, cả người rất nhanh đã nóng lên nhiều.
“Bên dưới phủ Nội vụ còn bao nhiêu là đơn vị nữa, giống như Cán Y cục, đem công việc chia bớt cho họ một ít, không được sao ?”
“Cán Y cục không phải là nơi những cung nhân lớn tuổi ở, sống nốt quãng đời còn lại hay sao ?”
“Đúng rồi, nhưng là, các vị cung nhân đó thực đáng thương. Cả một đời vất vả đem hết thanh xuân phục vụ các vị chủ tử, không được kết hôn,
cũng chẳng có con cái, đến tuổi gia lại phải lủi thủi sống ở đó, chờ đến ngày từ giã cõi đời không ai nhòm ngó, hỏi han đến. Hoàng thượng ngài
ấy không thể bỏ chút ít thời gian, tâm sức chiếu cố họ, dù chỉ một chút
thôi, không được sao ?” Hắn cứ thật theo lòng dạ nghĩ thế nào mà nói hết ra.
“Sau này có khi ta cũng sẽ phải vào đó sống, những vị cung nhân đó
tuổi tác cũng đã cao như mẹ ta, ấy vậy mà vẫn phải tự mình giặt giũ quần áo, cơm nước, không ai chăm sóc, quan tâm. Thật đáng thương !”
Thanh Vũ khẽ nhếch khởi mi, vấn đề này y chưa bao giờ nghĩ đến. Dù
sao đây cũng là quy củ mà tổ tiên đã đề ra hàng ngàn hàng vạn năm nay, y cũng chỉ là chiếu theo quy định mà làm thôi. “Ngươi không phải là đang
làm đương sai cho Kính Sự phòng sao, như thế nào lại chạy đến Cán Y cục
kia ?”
Trong phủ nội vụ, các vị tổng quản có trách nhiệm phân phó công việc
và trông coi đám thái giám cấp dưới. Mặc dù thái giám của Kính Sự phòng
có thể tùy ý xuất nhập hậu cung song phạm vi cho phép cũng chỉ đến thế
mà thôi, tuyệt không đến tận Cán Y cục ở phía Bắc hoàng cung kia.
“Aiz … Ta có nói ta là đương sai của Kính Sự phòng sao ?”
“ … Có. Đêm đó, trước khi ngươi rời đi, ngươi đã nói như vậy.” Thanh Vũ bất động thanh sắc trả lời.
“Nha …” Hắn bỗng cảm thấy trong người có điểm say, mọi chuyện cũng
không nhớ được rõ ràng. “Ai, ta cũng chỉ là vì cuộc sống khó khăn mà
ngẫu nhiên kiếm mấy mối làm ăn, thu chút ngân lượng, lại vừa xem như
giúp đỡ người khác. Khi hắn có chuyện, sinh bệnh, … công việc cần có
người làm thay cho nên ta nhận tiền rồi giúp đỡ người ta, vậy nên cũng
ngẫu nhiên được đến nơi này nơi nọ trong cung.” Đương nhiên, phần lớn
thời gian hắn cũng cố gắng tìm cho ra vật được giao phó kia.
“Vậy sao ?” Thanh Vũ lười biếng, mày kiếm khẽ nhếch khởi.
Sau hai lần gặp mặt cùng đôi ba câu chuyện phiếm, chủ đề quẩn quanh
cũng không thoát khỏi một chữ “tiền”, này cũng cho thấy người kia yêu
tiền như thế nào.
“Đúng vậy.” Xem chừng đã cơm no rượu say, hắn hứng khởi nói. “Đúng
rồi, xem ngươi chiếu cố ta tốt như vậy, ta liền quyết định thu ngươi làm tiểu đệ.”
“ … Tiểu đệ ?” Thanh Vũ không khỏi hoài nghi, người kia nhãn lực cực
kỳ kém nếu không chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ thấy, y tuyệt nhiên là nhiều tuổi hơn hắn. Vì sao lại muốn thu y làm tiểu đệ ?
“Đúng vậy, tuy rằng coi bộ ngươi nhiều tuổi hơn ta, nhưng ngươi phải
biết thái giám như chúng ta thường nhìn cấp bậc mà tính bối phận. Ta thế nhưng có trầm lam bán cánh tay biểu thị cấp trung trong hàng ngũ thái
giám, ngươi là người mới đương nhiên là tiểu đệ rồi.”
Thanh Vũ rủ mắt nhìn xuống huyền bào đang mặc, cuối cùng cũng hiểu
được ý người kia muốn nói. Song, điều này cũng càng khẳng định những gì y nhận định về người kia là đúng. Người kia nhãn lực quả nhiên kém, ngay
đến long văn trên thân huyền bào cũng nhìn không ra.
Bất quá, Thanh Vũ cũng không định đánh động đến người kia, chỉ lẳng
lặng ngồi nhìn đối phương đang rút từ trong ống tay áo ra một tờ giấy
được gấp gọn, khá tinh tế. Nhận lấy tờ giấy đó, mở ra nhìn thì thấy được những nét chữ rồng bay phượng múa của người kia.
“Nếu như đã là huynh đệ, chúng ta cũng nên đồng ý với nhau một vài
quy định.” Nguyễn Chiêu Hỉ sớm đã thảo ra một bản quy ước. Đem nó đẩy
đến trước mặt Thanh Vũ hắn như nhớ ra điều gì, sững người hỏi: “Ngươi
biết chữ chứ ?”
“Biết.” Thanh Vũ đáp gọn lỏn một chữ sau đó tiếp tục hờ hững đảo mắt qua một lượt nội dung viết bên trong.
“Tốt lắm, xem cho kỹ nội dung bên trong. Xem xong rồi cũng không được dị nghị bất cứ điều gì, chỉ cần kí một chữ vào đó là được.
Thanh Vũ lưu loát đọc lên mười điều quy định: “Nhất tín, nhị tiền, tam hạ, …”
“Ta có thể tin ngươi sao ?”
“Đương nhiên rồi, đã là huynh đệ thì phải tin tưởng lẫn nhau, không
phải sao ?” Nguyễn Chiêu Hỉ ghé vào bên người hắn nói tiếp. “Đây chỉ là
một số điều cơ bản, ngươi nếu như đã không tín nhiệm ta, kia còn muốn
cùng ta kết làm bằng hữu ? Mà những gì ta đã nói, ta nhất định sẽ làm.”
“Tại sao muốn làm đại ca ta ?”
“Aiz … đương nhiên là vì huynh đệ dẫu sao cũng thân thiết hơn bằng hữu.”
Mày kiếm lại một lần nữa nhếch lên, Thanh Vũ mắt nhìn chăm chăm vào tờ giấy, rồi lại nhìn lên hỏi: “Hàng tháng nộp 5 văn tiền ?”
“Đứng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, đây là luật lệ.” Lại nhấp một
ngụm rượu, cả người ấm áp có thừa, hai má sớm đã ửng đỏ, cái lạnh mặc dù dã bị xua đi xong cơ thể lại như trước cảm thấy có điểm không thoải
mái.
“Luật lệ ?” Người kia căn bản là lưu manh thì có.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi chịu nộp, sau này dù có chuyện gì, ta đều sẽ nhảy vào giúp ngươi một tay.” Vỗ vỗ ngực, hắn dõng dạc nói.
Hai vai khẽ run nhẹ, Thanh Vũ nhịn không được cúi đầu cười lớn.
Nguyên tưởng người kia chỉ giống như hạng lưu manh nơi đầu đường cuối chợ, cường ngạnh thu phí bảo hộ, nhưng nghe những lời này y có liên
tưởng, người kia hẳn phải là tiền nô[1] mới đúng.
“Ngươi cười cái gì ? Ta chỉ đang nói sự thật thôi.” Nguyễn Chiêu Hỉ bất mãn lườm y một cái.
Thanh Vũ cố gắng nhịn cười, lại cúi đầu xem tiếp: “Không cho phép có
điểm giấu giếm, lừa gạt nhau chuyện gì. Không được phép đổi ý, không
chấp nhận phản bội …”
“Đây là đương nhiên. Đã là huynh đệ lẽ nào lại có thể làm ra một
trong những hành vi trên ? Hơn nữa, huynh đệ là phải có phúc cùng hưởng
có nạn cùng chia nha !” Nhìn xem, đó đều là những lời tâm huyết, những
kinh nghiệm quý báu được đổi bằng bao huyết lệ mà hắn đã từng trải qua,
không xem thường được đâu.
Trước khi làm đương sai cho phủ Tể tướng, hắn từng ngốc nghếch bị
người ta lừa một lần, từ đó về sau hắn như chim sẻ sợ cành cây cong, làm chuyện gì cũng đều phân chia rạch ròi rõ ràng từ đầu đến cuối. Trước
đem những điều kiện, quy định liệt kê hết ra, miễn cho về sau có việc
phải tranh cãi.
Thanh Vũ cười ra tiếng, lồng ngực kịch liệt rung động phập phồng,
không chút che dấu làm cho người đứng canh ngoài điện – Quan Ngọc một
phen sửng sốt.
“Có gì đâu mà ngươi cứ cười mãi như thế ?” Tuy rằng bản ước định này
cũng không hẳn là do hắn dốc hết tâm huyết thảo ra nhưng cũng là những
điều mà hắn phải trằn trọc suy nghĩ rất lâu mới viết được ra.
“Cái này chính là ước định sao ?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Chiêu Hỉ gật gù, nói tiếp: “Sau khi kí kết, có ông trời làm chứng, ta và ngươi nếu ai vi phạm đều sẽ không được chết một
cách tử tế. Như vậy đủ rồi chứ ?”
Thanh Vũ thiếu chút nữa lại bật cười ra tiếng.
Đây là một bản ước định công bằng sao ? Trong mười điều thì ưu việt
đều tính trên người hắn, hơn nữa ngay từ đầu đã cưỡng ép y phải kí vào,
không được phép có ý kiến, chỉ được kí … haiz … thật đáng tiếc khi y chỉ là một tiểu thái giám, nếu không hắn cũng đã điều y đến bộ Hộ giữ một
chức quan nho nhỏ đi.
“Rốt cục thì ngươi tính thế nào ? Quyết định nhanh nhanh một chút để ta còn về ngủ.”
Thanh Vũ ô đồng khẽ híp lại, trầm ngâm không biết đang nghĩ ngợi gì.
Những thái giám từ nhỏ đã nhập cung, nếu như bộ mặt có chút thanh tú, dễ nhìn liền thích trát phấn tô son trên mặt, cảm giác có vài phần
giống với nữ nhân nhưng kẻ trước mắt này lại khác, hắn mang đến cho y
một loại cảm giác giống như một cô nương gia …
Suy nghĩ đắn đo cả nửa ngày cuối cùng hắn mới thu về dòng suy nghĩ,
nghiêng đầu chậm rãi hỏi: “Muốn hay không lại thêm mấy điều, tuy rằng
không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện được chết
cùng ngày cùng tháng cùng năm ?”
“Oa !” Có lầm không đổ[2] lớn như vậy ? Nguyễn Chiêu Hỉ trợn tròn thủy mâu, nhìn thẳng vào mắt
hắn, đột nhiên cảm thấy thanh tỉnh vài phần. “ Đợi chút, sao những từ
này ta nghe qua lại thấy quen tai như vậy ?”
“Không phải là câu mà khi kết bái người ta hay nói sao ?” Hắn hừ
cười. “Ngươi không phải muốn thu ta làm tiểu đệ, như vậy thì cùng kết
bái có khác gì nhau ?”
“Kết bái …” Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi. “Ý tứ cũng không sai biệt lắm.”
Ước định chính là ước định, nói đến kết bái thì có vẻ như còn xa,
nhưng tùy tiện mà nói, với hắn cũng không có nhiều cách biệt lắm.
“Nhưng ngươi cũng chưa nghe nói qua, phu thê vốn là đồng lâm điểu, tai vạ đến nơi đều tự phi[3] ?” Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói.
“Liền ngay cả phu thê cũng không thể đồng cam cộng khổ, kết bái này liệu có ý nghĩa gì ?”
Bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, Nguyễn Chiêu Hỉ đột nhiên nói, ngữ điệu như thể huynh đệ hữu hảo: “Ngươi đã từng nghe qua, tứ hải giai huynh
đệ, ai là đi đường nhân, phổ vì uyên cùng ương, nay vì tham dự thần ?” [ Py: Chỗ này thực sự ta cũng chẳng hiểu nghĩa nó là gì, để nguyên
conver, sau này hỏi được ai thì sửa lại sau vậy =.=]
Thanh Vũ rủ mắt nhìn người đang đắc ý rung đùi ngâm thơ kia, sắc mặt hơi chút biến sắc: “Ngươi …”
“Chưa từng nghe qua đúng không ? Ta biết, thái giám bình thường tiến
cung cũng chẳng biết được bao nhiêu chữ, ta bất quá chỉ là hiểu biết
nhiều hơn một chút mà thôi. Câu tứ hải giai huynh đệ kia cũng là đúng,
những người không chung một tia huyết mạch nhiều năm trước cũng từng là
người một nhà, cho nên đừng quá phòng bị người khác.”
Ai, phòng người khác không phải là không tốt, nhưng cũng còn phải xem là phòng ai nữa nha, đúng không ? Nếu như đối với người nào cũng phòng
bị như vậy, thật sự là rất mệt mỏi.
“ … Kia, cũng không nhất thiết là như câu thơ về uyên ương kian còn có …” Đó chỉ là câu dùng trong tình yêu nam nữ thôi.
“Đều giống nhau thôi … Chờ đến khi ngươi gặp đại nạn, ta nhất định sẽ không một mình bay đi, ta sẽ cùng ngươi vượt qua.”
Ai, sao lại ngay đến một người để tin tưởng cũng không có ? Hại hắn
nhịn không được muốn chiếu cố y: “Đừng nghĩ ta lừa ngươi, ký hạ vào ước
định này, đảm bảo ngươi sẽ được hạnh phúc trong mấy năm liền.”
Thanh Vũ kinh ngạc nhìn người nọ, những lời nói thoạt chừng đơn giản cùng ngô nghe kia lại khiến y dao động, hoang mang.
“Tiểu Song Tử …” Nguyễn Chiêu Hỉ không phát hiện được y có điểm nào không thích hợp, vô lực dựa trên vai y.
“Nhanh nhanh chút, đây chỉ là một tờ ước định, cũng không phải giấy
bán thân, không cần lề mề như vậy.” Không rõ là do cơm no rượu say hay
là do phong hàn, hắn cảm thấy trong đầu ong ong, bắt đầu mơ màng muốn
ngủ.
“Ngươi không mang theo bút trên người, bảo ta thế nào kí ?” Thanh Vũ buồn cười hỏi, cũng không đẩy đầu hắn ra.
“Trên cặp lồng cơm có chút dầu mỡ, không phải sao ? Nhúng tay vào mỡ
đó rồi điềm chỉ vào là được …” Hắn thuận miệng nói, thân thể không ngừng trượt xuống, cuối cùng nằm hẳn xuống trên đùi y.
Thanh Vũ cả người nhất thời cứng đờ, trừng mắt nhìn người đang ngủ trên đùi y.
Nô tài lớn mật, to gan dám nằm trên đùi trẫm … Y tức giận muốn đập
bàn song lại thấy hắn cả người ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa
người, y lại do dự. Quyết định cứ ngồi như vậy để cho hắn ngủ một lát,
vươn tay đến chỗ dầu mỡ kia, nhíu mày quệt một ít, điềm chỉ vào tờ giấy
mà Nguyễn Chiêu Hỉ đưa. Quay đầu nhìn xuống đã thấy người kia không
ngừng động đậy, vẻ mặt nhăn lại như thể rất không thoải mái mà kéo kéo
vạt áo.
“ Ngươi sao thế ?”
“Nóng quá …”
“Nóng ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ động thủ kéo vạt áo thấp xuống nửa cánh tay, ngay cả
lớp áo trong cũng không buông tha, thẳng đến khi lộ ra hơn nửa cái ngực, cảm thấy gió lạnh quán nhập mới thoải mái lẩm bẩm vài tiếng, tiếp tục
say sưa ngủ, căn bản không trông thấy một người đang trợn tròn mắt nhìn
y.
Thanh Vũ cả ánh mắt dừng lại trên mảnh vải trắng quấn quanh ngực lộ
ra bên dưới lớp huyền bào thái giám, lại cẩn thận nhìn lên, mơ hồ có thể thấy xuân quang phập phồng bên dưới lớp vải trắng …
Một lúc sau, hắn mới rời đi tầm mắt, trừng trừng nhìn bóng cây ngoài
đình viện, trầm giọng chất vấn: “Chết tiệt, hắn như thế nào lại là một
cô nương gia ?”
Ký hạ ước định kia là để âm thầm điều tra xem, hắn là dạng người gì,
vì sao lại ở phía sau thu nguyên bảo an bài chuyện thị tẩm của y, muốn
từ hắn tìm ra kẻ đứng sau điều khiển tất cả mọi chuyện, không nghĩ đến
hắn lại là một cô nương gia !