Nắng Soi Qua Chiếc Lá Khung Châu

Chương 6: Chương 6: Lễ Khai Niên




“Khoan đã, hai người biết nhau ư?”

“Tôi ước gì không biết hắn, chỉ vì hắn mà tôi mất mặt trước bao người.” Phiêu Tri trợn mắt nhìn Qưới Thạnh, cực kì tức giận.

“Không phải tại cô mang lắm thứ trên người, hại tóc tôi vướng vào hay sao? Hả đồ lỉnh kỉnh?” Qưới Thạnh cũng không vừa, lập tức đáp trả.

“Anh!!! Đàn ông con trai mà tết tóc gì chứ, đúng là đồ điệu đà.”

“Đừng nói bậy, đấy là gạc của Kì Mang tộc bọn tôi, chỉ trách cô đi đứng không biết nhìn trước nhìn sau thôi.” Qưới Thạnh hếch mặt lên, điệu bộ nhâng nháo chọc cho Phiêu Tri tức sôi máu.

“Anh..., con hoẵng kia, tôi không để yên cho anh đâu!”

Minh Châu bị kéo qua kéo lại ở giữa, đau đầu kinh khủng. Nàng vội vàng can hai người rồi hỏi rõ nguyên do.

Thì ra đầu đuôi câu chuyện là thế này, Qưới Thạnh sau khi ghi danh thì chạy loanh quanh xem trường có gì hay, đúng lúc đó thì Phiêu Tri đi theo chiều ngược lại. Không hiểu cả hai mê mải nhìn ngó thế nào, không để ý đối phương, nên lúc đi ngang qua nhau vô tình sượt một cái.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cái xà tích của Phiêu Tri không mắc vào tóc của Qưới Thạnh. Chàng ta bị giật ngược tóc ra sau, đau quá kêu oai oái. Phiêu Tri cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy gương mặt của Qưới Thạnh áp sát mặt mình, hốt hoảng kêu “Vô lễ” rồi ra tay tát anh chàng một cái, làm chàng ngã ngửa xuống đất.

Đương nhiên, cú tát đó chỉ làm tình hình trầm trọng thêm, cái xà tích vẫn vướng vào tóc Qưới Thạnh, kéo Phiêu Tri ngã đè lên người chàng. Lúc này thì cả vòng bạc xích bạc của Phiêu Tri cũng mắc kẹt vào người của Qưới Thạnh. Chàng ta đau quá chửi bới, hai người cãi cọ một hồi mà vẫn không tách nhau ra được, còn gây chú ý khiến đám đông bu lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mãi cho đến khi một người bạn của Phiêu Tri tới, dùng phép gỡ hai người ra. Lúc này tình hình cả hai đều rất khó coi. Phiêu Tri xấu hổ quá chạy biến về phòng.

“Đúng là đồ con gái đanh đá, hung dữ. Tưởng tộc Khổng tước thế nào. Sau này ai lấy phải cô thì đúng là vô phúc!” Qưới Thạnh mắng nhiếc cô giữa nhà ăn, mặc cho nàng ta đang lao vào chàng đòi lột da xé xác. Minh Châu phải vất vả lắm mới ngăn được.

“Hai người đừng cãi nhau nữa có được không? Cả hai đều là bạn mình, ở đây có chén rượu, làm hoà đi nào.”

Đúng lúc đó có người gọi Phiêu Tri về bàn mình, gọi nàng mau về để các thầy cô lên đài phát biểu đôi lời rồi làm lễ Khai Niên, Phiêu Tri mới thôi. Nàng liếc Qưới Thạnh một cái sắc lẻm rồi đi mất.

Qưới Thạnh hứ một tiếng, cũng ngoa ngoắt quay đầu về bàn mình.

Minh Châu thở dài, với tính cách hai người này, chắc chắn sẽ thành một đôi oan gia cãi nhau không ngừng.

Phòng ăn chia thành bốn mươi tám cái bàn tròn, mười hai bàn của Thủy Tộc, mười hai bàn của Thú tộc, mười hai bàn của Điểu tộc, mười hai bàn của Xà Tộc và Hồ Ly.

Phân loại như thế, có lẽ vì đồ ăn của các tộc đều khác nhau. Điểu tộc chỉ ăn trái cây, rau củ. Thủy tộc ăn rong biển, ngó sen, lục bình, cơm gạo. Trong khi đó thú tộc người ăn thịt, người ăn cỏ. Còn xà tộc và hồ ly lại ăn thịt gà, ếch, cá nhỏ và trái cây có vị ngọt.

Đồ ăn của tộc này có thể là đồng loại của tộc kia, chính vì vậy mà được làm trông giống hệt nhau, chỉ khi ăn vào mới thấy có vị khác nhau.

Minh Châu nhìn sang bàn của Qưới Thạnh, thấy ông anh đang nhăn mặt như muốn nôn, chắc ăn nhầm món nào có vị tanh của cá. Nàng lắc đầu, cảm thương cho người anh tội nghiệp, bèn giấu ít bánh trái vào trong người để mang sang cho anh.

Tình trạng nhiều tộc học chung với nhau như thế này, không thể tránh khỏi có những tộc là thiên địch với nhau. Chẳng hạn như Điểu tộc và Xà tộc, Thủy tộc và Miêu tộc, Kì Mang tộc và Hổ tộc,... Nhưng Minh Châu không hiểu tại sao mọi người lại trông có vẻ rất hoà bình.

Sau một hồi trò chuyện, nàng mới biết hoá ra thứ có giá trị nhất ở đây là đá quý. Các thần tộc khác không có Ngọc Tụ như Long Tộc, nên cần rất nhiều đá quý để thu thập linh khí, đến một mức độ nào đó đồ ăn cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa, mùi vị sau khi đưa vào miệng cũng cảm thấy như nhau.

Lúc đó họ chỉ cần linh đan, linh dược, đào tiên, tiên đan,... này kia thôi.

Ngoài ra trong bảy món bảo bối của đạo Phật, còn có vàng, bạc cũng là những vật quý hiếm, có thể lấy ra trao đổi được.

Nàng nghĩ nghĩ một lúc, liền tới mỗi bàn chào hỏi một chút, rồi đem linh thạch tặng cho từng người, gọi là quà ra mắt. Mỗi tộc đều có đá bản mệnh của mình. Ví dụ như Đại Bàng có đá mắt ưng, Miêu tộc có đá mắt mèo, Hổ tộc có đá mắt hổ, Xà tộc có đá vân rắn, Kì Mang tộc có đá sao, Hồ Ly có đá ưu linh, Hồng Bàng có đá huyết tủy,...

Các môn sinh đều rất vui vẻ, có người còn bảo đá của nàng chất lượng rất tốt, nếu nàng mở cửa hàng bán linh thạch chắc chắn sẽ ủng hộ.

Khi nàng trở về bàn, Kình Sang nhìn nàng cười.

“Em tính mở sạp buôn đá thật đấy à?”

“Đây là thiên phú của em, nếu tận dụng để đổi lấy kỳ trân dị bảo được, thì tại sao lại không?” Minh Châu vui vẻ nói, chỉ chưa đầy một ngày nàng đã nắm được quy luật vận hành của thế giới thần tiên ở ngôi trường này. Sau này cuộc sống có thoải mái hay không đều phải nhờ vào bản lĩnh của bản thân rồi.

Lễ Khai Niên cũng bắt đầu. Thiên Tổ Xã Tắc Đế Quân bước lên đài. Sau khi bái lạy bốn phương vị, ngài nắm quyết, hô:

“Thiên Lĩnh Nhẫn!”

Thanh gươm đang cắm vào tảng đá rung rung cảm ứng, rồi bắn ra ngoài, rơi vào tay Xã Tắc Đế Quân. Ngài chĩa gươm lên trời. Gươm vẽ trên trời bốn chữ “Phúc Đức Vô Lượng.” Mây đen liền kéo đến, sấm sét giáng xuống bị Thiên Lĩnh Nhẫn hút lấy rồi một lúc sau trời quang mây tạnh.

Minh Châu há hốc mồm. Nghe nói Thiên Lĩnh Nhẫn được làm từ móng rồng của Ngọc Hoàng Thượng Đế ban, là thần khí trấn quốc của Hùng Vương Thị, sau đó chiến tranh bị thất lạc. Thì ra bây giờ đã được Xã Tắc Đế Quân thu lại.

Xã Tắc Đế Quân để Thiên Lĩnh Nhẫn lại Thạch Đài, rồi nói với các môn sinh bằng một giọng rền vang như sấm:

“Chào mừng các con cháu của Thần tộc khắp Tứ Phủ tề tựu tại đây. Ta tuyên bố Lễ Khai Niên kết thúc. Mười ngày sau sẽ là kì thi khảo sát đầu vào. Hi vọng các con không làm ta và các thầy cô thất vọng.”

Lời nói của Xã Tắc Đế Quân như sét đánh giữa trời quang, cả nghìn người trong phòng đều nháo nhác.

Tưởng rằng nhập học là được rồi, còn phải thi đầu vào?

“Cụ thể như thế nào thì để Đằng Châu Thần Quân nói rõ hơn cho các con.”

Đằng Châu Thần Quân bước lên bục, hắng giọng nói giữa hàng nghìn môn sinh.

“Ta chịu trách nhiệm quản lý an ninh và trật tự của trường. Sau đây ta sẽ nói vài điều nội quy ở đây cho các trò được rõ.

Thứ nhất, học sinh mỗi tộc đều có cư xá riêng, có bảo vệ và người gác cổng. Nếu không có bạn dẫn vào hoặc thẻ bài đặc thù thì người của tộc khác không được phép vào. Các trò hãy cẩn thận. Lính gác cổng là linh thú, có thể nhận ra mùi của các trò trong tích tắc.

Thứ hai, quanh trường có thi triển một trận pháp khiến các em không thể dùng phép thuật một cách bừa bãi. Làm thế là để các em không làm dụng phép thuật quá đà mà không rèn luyện cơ thể. Ngoài giờ học, chỉ khi rất quan trọng hãy dùng pháp thuật. Vì các trò sẽ tốn linh lực gấp mười lần so với bình thường.

Thứ ba, các em không được phép tự tiện xuống trần gian. Chỉ khi đạo hạnh đủ cao các em mới được phép xuống trần tế thế cứu đời. Nếu ai dám tự ý dùng phép trước mặt người trần, sẽ bị xử phạt rất nặng.

Thứ tư, trong trường cấm rượu. Chỉ trừ dịp lễ thì các em được phép uống. Còn bình thường nếu các em dám giấu rượu ở bất cứ đâu sẽ bị xử phạt.

Thứ năm, hãy cố gắng học hành chăm chỉ. Các thầy cô sẽ phê theo bốn bậc: Ưu, Bình, Thứ, Liệt. Bậc Ưu cao nhất, Liệt là đánh hỏng. Cứ mười Ưu hạng sẽ được đóng một dấu triện lên tấm giấy nhũ tương với đôi câu đối. Ta tin các trò sẽ thích thứ này nhất vì nó có thể đổi được bảo vật quý hiếm trong tiệm Vạn Bảo.”

Cả phòng ăn nhộn nhịp hẳn lên, mọi người tranh nhau bàn tán về bảo vật. Thần Quân đành phải lớn giọng kêu trật tự.

“Thứ sáu, trong trường không cấm yêu đương. Nhưng phải phù hợp với thuần phong mỹ tục. Chỉ được phép nói chuyện và gửi thư từ trao đổi. Không được làm những hành động thân mật nơi đông người. Nam sinh không được tới nơi ở của nữ sinh và ngược lại. Trừ khi được cho phép của các thầy cô. Các trò không thể nào làm những việc khuất tất được đâu vì khắp nơi đều có tai mắt cả.”

Phòng ăn lại nhốn nháo một lần nữa. Đám nam sinh lén nhìn về phía nữ sinh, các nàng liền quay ngoắt ra chỗ khác cười trộm.

“Nếu nam nữ sinh nào yêu nhau, mà ảnh hưởng đến kết quả học hành, sẽ bị khiển trách. Ta sẽ gửi thư đến cho phụ mẫu từng người.”

Con cháu thần tộc nghe thấy thế liền im re. Gì chứ hình phạt của cha mẹ luôn có sức răn đe lớn nhất.

“Và cuối cùng điều quan trọng nhất. Những nơi nào trên toàn bộ Tuệ Am Tràng Ốc có kết giới mạnh thì đó là cấm địa không được phép vào. Hình phạt cho hành vi này là cao nhất: đuổi học.”

_________

Chú thích:

1. Giấy nhũ tương: một loại giấy cổ truyền của người Việt Nam. Là loại giấy đẹp, loại này lại có thấy óng ánh những hạt màu vàng, màu bạc, thường dùng để ghi các câu đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.