Quyển Thượng: Tuệ Am Tràng Ốc
Biển Đông, vọng trông từ vịnh Hạ Long tựa chốn cõi tiên cảnh Phật. Những hòn Trống, hòn Mái, hòn Ông Sư, hòn Lư Hương,... ngự trên mặt nước như những vị tiên ẩn hiện giữa làn mây mờ. Giữa mặt nước mênh mông, bốn bề là tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá, màu xanh thăm thẳm của đại dương vừa mạnh mẽ vừa du dương, vừa bí ẩn gợi bao khao khát. Nó khiến con người cảm thấy mình bé nhỏ giữa vũ trụ vô cùng.
Có lẽ không ai tin, và cũng chưa ai dám tin, dưới đáy đại dương sâu ngàn vạn trượng, lại có một toà cung điện nguy nga tráng lệ.
Lối vào được che chắn bởi những cây rêu cao ba bốn thước, tiếp đó là hai rặng san hô có màu sắc rực rỡ. Chỉ khi người vào có tín vật chỉ thân phận, hai rặng san hô đó mới mở ra, lộ ra một cổng lớn làm bằng đá mã não trong suốt.
Đi qua chiếc cổng đó, sẽ đến một thế giới hoàn toàn khác biệt. Những vỏ ốc, vỏ trai khổng lồ được các thủy tộc dùng làm nhà cửa, những lối đi lát vỏ bào ngư, đá cuội, những mái nhà lấp lánh được lát xà cừ,...
Ở nơi cao nhất là một cung điện rực rỡ làm từ ngọc lưu ly, trước cửa còn để những viên dạ minh châu rất lớn.
Toà lâu đài đó là Long Cung, nơi ở của Bát Hải Long Vương Động Đình Quân và Long Tộc, dòng tộc cao quý nhất, cai quản toàn bộ Thoải Phủ và những thủy tộc khác.
Mà nay là ngày mười hai tháng sáu, là ngày lễ của Mẫu Thoải Thần Long Nương Nương, các binh tôm tướng cá, thủy tộc theo hầu đều tất bận chạy qua chạy lại.
Đằng sau hậu viện, có một cô bé chừng mười tuổi, gương mặt tươi sáng như hoa, đang chạy chân trần trên những phiến đá hoa cương. Đằng sau là bốn cậu bé trạc tuổi cô, chúng vừa chạy theo cô vừa hò hét:
“Minh Châu, mau đứng lại. Sao em dám lừa bọn anh?”
Tiếng cười khanh khách của Minh Châu vang lên trong ngần, âm vang giữa những bức tường khảm ngọc, nàng lè lưỡi trêu:
“Quới Thạnh, là tại anh ngốc, không phân biệt được đá lưu ly với đá thạch anh, không phân biệt được bào ngư và tu hài. Không phải là lỗi do em.” Nói rồi nàng lại lẩn sau đám san hô trốn mất.
Bốn cậu bé chạy đuổi theo sau, không để ý va phải những con sứa biển trong suốt trôi lờ lững trong nước, làm chúng đau điếng người. Cậu bé tên Quới Thạnh vừa ôm đầu vừa giận dỗi.
“Kình Sang, em xem, em chiều em ấy quá, giờ em ấy còn dám lừa cả chúng ta.”
Bốn cậu bé này chính là bốn anh em ruột, là chắt trai năm đời của Bát Hải Long Vương, cũng là cháu của Lạc Long Quân, con trai của Yên Thủy Công Chúa.
Bốn cậu bé mặc bốn màu áo, cậu mặc áo xanh lam tên Triêu Hực, là cậu cả. Cậu mặc áo màu trắng là Dệ Trí, là cậu hai. Cậu mặc áo vàng tên Qưới Thạnh, là cậu ba. Còn cậu út mặc áo màu đen, tên là Kình Sang.
Tuy rằng Thoải Phủ hay mặc màu trắng làm chủ đạo, nhưng bốn cậu được chiều, thường mặc theo màu chân thân của mình. Nay cũng là đại lễ, nên ai cũng mặc áo gấm, đội khăn xếp, đi hài thêu, thắt đai ngọc, nghiêm cẩn chỉn chu hơn thường ngày.
Kình Sang nhìn sang ba anh, tặc lưỡi nói:
“Minh Châu chỉ nghịch ngợm thôi, cũng tại anh không phân biệt được nên thua cược đấy chứ.”
Qưới Thạnh vẫn hờn, cậu giậm chân:
“Nếu không phải Minh Châu đổi tráo đổi ruột hai con, sao anh nhầm được. Hại anh mất ba thỏi vàng rồi. Anh mà bắt được nó, chắc chắn sẽ cho một trận.”
Dệ Trí ngồi một bên, cười ha hả. Ba anh em kia cũng cười theo. Qưới Thạnh tức lắm, vừa quê vừa giận. Dệ Trí đành đấu dịu:
“Giờ anh có một cách rất hay dụ được em ấy ra, có muốn thử không?”
Qưới Thạnh vội giục, không ngớt càu nhàu ông anh hay ăn nói rào trước đón sau. Dệ Trí bèn chỉ vào một con bạch tuộc gần đó, rồi vẫy cả bọn chụm đầu cho sát lại, thì thầm, thì thầm,...
Một lát sau, Minh Châu không thấy ai, cũng không nghe thấy tiếng nào cả, cảm thấy rất kì lạ. Cô bé ló đầu khỏi rặng san hô, rồi đi lại xung quanh. Bóng dáng bốn ông anh biến mất không thấy tăm hơi.
“Quái lạ, vừa nãy còn thấy họ ở đây mà, không lẽ trốn vào cái vỏ ốc nào rồi?”
Đột ngột, như từ trong hư vô, cái đầu của Qưới Thạnh và Kình Sang hiện ra ở sau lưng Minh Châu.
“Hù!”
Tiếng hét của hai anh em làm Minh Châu giật bắn, nàng quay lại nhìn chỉ thấy đầu hai anh lơ lửng trong nước. Quá kinh hãi, nàng ngất xỉu, ngã ngửa người ra trên nền đá.
Quả này thì bốn anh em chết điếng người. Họ chỉ nấp sau con bạch tuộc, lợi dụng việc nó có thể đổi màu để tàng hình mà hù em gái một chút, không ngờ Minh Châu lại yếu tim đến vậy.
Kinh Sang đến lay em gái dậy. Nhưng mãi cô bé vẫn không nhúc nhích. Qưới Thạnh vừa khóc vừa nói:
“Minh Châu, em tỉnh dậy đi. Anh thề sau này không đánh em nữa. Có đồ ngon anh cũng sẽ nhường cho em ăn. Có tiền cũng sẽ cho em xài. Minh Châu, em đừng doạ anh mà.”
Qưới Thạnh vừa khóc dứt câu, môi Minh Châu đã nhoẻn thành một nụ cười. Mắt nàng liền mở, chớp chớp không ngừng:
“Anh ba, là anh hứa với em đấy nhé, không nuốt lời được đâu.”
Cả bốn ông anh đều biết mình lại bị lừa, lần này thì Minh Châu ăn đủ. Bốn người liền chia nhau hai người giữ tay cô bé, hai người còn lại kéo tuột giầy của cô bé ra rồi bắt đầu cù. Minh Châu chỉ còn biết vừa cười ha hả vừa nói không ra hơi:
“Khoan đã nào, anh bảo sẽ không đánh em nữa cơ mà.”
“Anh bảo không đánh, nhưng anh có trò còn đáng sợ hơn cả đánh. Xem em chịu được bao lâu.”
“Đừng mà, đừng mà, ha ha ha ha ha.”
Sau một hồi nô nghịch đã thấm mệt, năm đứa trẻ ngồi la liệt trên nền đá thở hổn hển. Mệt nhất là Minh Châu, nàng cười đến không còn sức, toàn bộ cơ bụng đều đau.
Triêu Hực mới lên tiếng:
“Minh Châu, lần này tội của em to lắm. Em phải giúp bọn anh một chuyến. Không là không xong với bọn anh đâu.”
Minh Châu đờ đẫn nhìn Triêu Hực, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Việc quan trọng gì mà khiến cho anh cả kiệm lời nhất cũng phải nhờ mình...
“Anh muốn em tìm giúp cho các anh Ngọc Tụ?” Ngoài chuyện này ra nàng không nghĩ ra được chuyện gì khác.
“Đúng vậy.”
“Anh cả, không phải Ngọc Tụ là thứ quan trọng nhất đối với Long Tộc sao? Đó là thứ phải tự mình đi kiếm, để em tìm liệu có ổn không?”
Ngọc Tụ Long Châu là pháp thuật bí mật của Long Tộc. Hầu hết người trong Long Tộc đều tự tìm một viên đá về để luyện hoá, càng bí mật càng tốt. Viên đá đấy sau khi được luyện hoá sẽ thành Ngọc Tụ, tên theo đúng nghĩa đen, là giúp tụ linh khí lại để tu luyện thăng tiến nhanh hơn.
Nó còn là vật dẫn để hút các đạo lôi kiếp, giúp Long Tộc phi thăng mà không phải chịu đau đớn của sấm sét. Ngoài ra còn giúp chủ nhân luyện hoá thần khí, bảo bối,... khi Ngọc Tụ được luyện hoá đến mức cao nhất sẽ thành Long Châu, gắn liền với sinh mệnh chủ nhân. Chính vì lẽ đó, Ngọc Tụ Long Châu là bảo vật vô giá không được phép tiết lộ cho người ngoại tộc.
“Em là em gái duy nhất của bọn anh. Em cũng có năng lực trời sinh cảm ứng được với đá quý. Nếu em không giúp, Lễ Thần Châu năm ngày tới bọn anh sẽ...” Qưới Thạnh không nói hết, chỉ đặt bàn tay lên cổ rồi làm động tác như bị cắt tiết. Minh Châu thấy vậy thì vui vẻ cười:
“Được thôi, em nhất định sẽ giúp các anh.”
Năm đứa trẻ vui vẻ hò reo, rồi bàn nhau ngày mai đi đâu để tìm đá quý, không để ý Lý Ngư Tinh đã đứng đằng sau tự khi nào.
“Chao ôi, mấy con giời của tôi ơi. Các cô cậu đi đâu mà để lão tìm mỏi cả mắt.”
Lý Ngư giục mấy cô cậu nhanh đến cung Hàn Sơn để dự lễ, tránh làm Mẫu Thoải phật ý.
.....
Sau khi yến tiệc mừng lễ của Mẫu Thoải Thần Long Nương Nương kết thúc, các thủy quan liền bàn nhau về việc lễ Thần Châu sẽ tổ chức như thế nào.
Người thì nói phải mở thật lớn, mời cả những bá quan khắp Tứ phủ nán lại dự lễ. Người thì nói cũng không cần cầu kỳ, coi như lễ thành niên của con cháu trong Long Tộc là được rồi. Chủ yếu cũng là xem năng lực của bốn vị hoàng tử này như thế nào.
Cuối cùng, một phần vì hiếu kỳ, một phần vì ham vui, các thần tiên ở Thiên Phủ đều ở lại dự lễ Thần Châu. Các thần tiên ở Nhạc Phủ và Địa Phủ lại lấy cớ bận nhiều công việc mà xin về.
Minh Châu vâng lệnh Yên Thủy Công Chúa dẫn những vị khách quý đi nghỉ ngơi. Xong xuôi rồi mà nàng vẫn dáo dác nhìn khắp cung điện.
Yên Thủy Công chúa nhìn thấy, liền hỏi:
“Con sao thế?”
“Dạ không có gì thưa nạ. Con chỉ kiểm tra lại chút thôi.” Minh Châu cắn môi, ánh mắt lộ chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Nhưng mọi sự không qua mắt được Hải Tinh đang đứng gần đấy. Hải Tinh liền huých vai Minh Châu.
“Bẩm Thánh Cô, con nhìn lệnh cô thế này, chắc là đang tìm thầy Tâm Nguyên mà không thấy, nên mặt ủ mày chau đây mà.”
Minh Châu liền vội xua tay:
“Không phải, nạ đừng nghe Hải Tinh nói bừa.”
Hải Tinh che miệng cười khúc khích. Thánh Cô cũng biết ý, chỉ cười:
“Học trò nóng lòng mong ngóng thầy mình cũng là lẽ thường tình. Thầy Tâm Nguyên có báo ta là sự việc bận rộn, nay phải về sớm, lễ Thần Châu lại tới. Hôm nay mệt rồi, các con nghỉ ngơi sớm đi.”
Minh Châu, Hải Tinh vâng lệnh lui xuống. Vừa quay về phòng, Minh Châu liền kéo Hải Tinh lại nhéo.
“Ai cho em nói linh tinh hả, là người nào mặt ủ mày chau?”
“Ai da, lệnh cô đừng có chối, cô không có gì sao phải sợ con trêu, đúng không?”
Hải Tinh le lưỡi trêu Minh Châu. Không ngờ Minh Châu ranh mãnh như thế, cũng bị người khác trêu cho không nói được gì. Tức mình, nàng giành mâm quả khỏi tay Hải Tinh, rồi chạy biến về phòng mình.
“Em dám trêu ta, thế thì đừng hòng ăn đào tiên nhé.”
Hải Tinh vội chạy theo, hai cô gái cười nói trêu chọc nhau cho đến tận cửa phòng.
Sáng hôm sau, Kình Sang đến tận cửa phòng gọi Minh Châu dậy. Minh Châu còn đang ngái ngủ, đã phải lồm cồm bò ra từ trong đống chăn. Nàng vừa ngáp vừa lèo nhèo:
“Sao mà anh gọi em dậy sớm thế?”
“Trời sáng rồi mà em còn chưa dậy nữa, em quên hôm nay phải đi tìm Ngọc tụ cho bọn anh à?”
Minh Châu giật mình, tỉnh táo hoàn toàn. Nàng cười trừ nhìn Kình Sang.
“Anh đừng giận, là hôm qua em được Thánh Cô phân phó cho nhiều việc quá, em mệt quá ngủ quên, cũng quên mất chuyện Ngọc Tụ...”
Kình Sang liền cốc vào đầu em gái.
“Em đừng lý do lý trấu, hôm qua nhiều việc thì liên quan gì đến chuyện quên tìm Ngọc Tụ?”
Minh Châu cúi đầu, tay xoa xoa chỗ bị cốc, lí nhí:
“Em xin lỗi mà, đợi em thay xong quần áo, sẽ chạy ra với các anh liền. Đêm qua em cảm ứng được ở phía nam có đá quý. Hơn nữa còn loại đá vạn năm khó tìm.”
“Thật sao? Thế thì em mau nhanh lên. Anh sẽ đợi ngoài cửa.”
Kình Sang gọi Chương Ngư vào thay quần áo cho Minh Châu. Xong xuôi rồi nàng chạy ra tụ họp với các anh.
Triêu Hực, Dệ Trí, Qưới Thạnh đã đứng ở đó từ khi nào. Vừa nhác thấy Minh Châu và Kình Sang, Qưới Thạnh đã càu nhàu:
“Sao hai người chậm như rùa thế? Lão Kim Quy bơi còn nhanh hơn hai người đó.”
“Anh ba, anh đừng có mắng chúng em nữa. Minh Châu nói phía nam có đá quý, chúng ta mau đi thôi.”
Dưới đáy biển, Long Cung là một sự tồn tại rất đặc biệt. Được trấn giữ bằng nhiều loại đá quý, còn được yểm phép, nên lúc nào nó cũng sáng trưng. Nhưng ngoài Long Cung, những chỗ khác dưới đáy biển rất tối. Minh Châu phải dùng dạ minh châu để soi đường.
Dưới ánh sáng lờ mờ, năm anh em cố gắng lách mình khỏi những cây rong biển vướng víu, những rặng san hô thô ráp. Chân họ đi trên lớp cát trắng mềm, những loài thủy quái nhỏ sợ hãi khí tức của Long Tộc, vội vã lẩn trốn.
Rất nhanh Minh Châu và bốn hoàng tử đã tới trước một khối đá khổng lồ phủ rong rêu xanh rì.
“Là chỗ này sao?” Qưới Thạnh nhìn quanh, hồ nghi hỏi. “Tảng đá này rất lớn, muốn đẽo nó ra để tìm đá quý sẽ mất khá nhiều thời gian đó.”
“Anh ba, chúng ta không phải tìm. Toàn bộ khối này đều là đá quý hết.” Minh Châu nói đầy tự tin. Nàng không giấu được sự hào hứng khi sắp được nhìn thấy đá quý.
“Anh có linh cảm không lành, một khối đá quý lớn thế này, mà lại không có thứ gì xung quanh đây. Lẽ ra phải có yêu quái hay thú lạ nào đó chứ.” Dệ Trí là người thông minh nhất trong số năm anh em, cũng là người rất cẩn trọng.
“Có yêu quái thì chúng ta hợp lực đánh nó. Sợ gì chứ!” Qưới Thạnh nói, rồi liền thi triển phép thuật để lấy đá. Kim quang toả ra chói mắt, nước xoáy dữ dội, một vòng tròn phép hệ kim bao quanh khối đá, liên tục tấn công.
Kì lạ thay khối đá không hề suy chuyển, đến lớp đất mềm bên ngoài cũng không hư hại gì.
“Quái lạ!” Qưới Thạnh kêu lên, thu phép thuật lại. “Chiêu Ngàn Đao Vạn Ảnh của em sắc bén vô cùng, sao khối đá này lại không sao cả?”
Năm anh em nhìn nhau, còn đang ngơ ngác thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển. Kình Sang bắt ấn, thầm kêu không ổn.
“Mọi người, mau bắt ấn rồi niệm Tịnh Chú, em sẽ thử dùng Thổ Thuật.”
Mọi người vội vã làm theo lời Kình Sang.
Riêng cậu thì vẫn niệm chú, sau đó hô to:
“Hỗn Độn Thuật!”
Tức thì đất đá tung lên mù mịt, tảng đá lớn khi nãy bỗng dưng cao thêm mười thước. Cho đến khi lốc xoáy tạm ngưng, có thể nhìn rõ mọi vật, năm người mới nhận ra khối đá đó thật ra là một con hung thú đã bị chôn dưới đáy biển!
Con hung thú hình thù rất kì dị, không thể biết được đâu là mắt, mũi, tay, chân hay miệng của nó. Chỉ thấy nó giống như một tảng đá khổng lồ biết di chuyển.
“Nguy hiểm!” Triêu Hực gào lên, lập tức thi triển phép thuật. Cả năm người liền phối hợp, tạo thành Ngũ hành trận giam con quái vật vào trong. Thạch quái giằng co với năm anh em, điệu bộ vô cùng hung hãn.
Sau một canh giờ, cuối cùng Thạch Quái cũng suy yếu. Nó đổ sụp xuống thành một đống đá lổn nhổn, rong rêu mọc bên trên cũng nhanh chóng khô héo.
Cả năm anh em đều mất hết sức lực, thầm kêu may mắn. Nếu trễ hơn chút nữa, chắc người toi đời là họ.
Minh Châu chạy lại bới đống đá, vui mừng reo lên.
“Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, mau lại đây nhìn này!”
Dưới lớp đá của con thạch quái, lộ ra những viên đá quý sáng lấp lánh. Bốn anh em phụ Minh Châu đào đống đất lên, thu được những khối đá lớn nguyên chất có màu sắc vô cùng kì ảo.
“Anh Cả, đây là đá Thanh Kim, rất thích hợp để tu phép thuật hệ thủy.” Minh Châu bê một khối đá màu xanh biếc, có nhiều vân hoa trắng trên bề mặt, nhìn giống như một đại dương thu nhỏ lên, đưa cho Triêu Hực. Cậu liền nhận lấy, cất vào trong hà bao.
Hà bao làm từ vải gấm thiên tằm ngũ sắc là một bảo bối có khả năng chứa đựng rất lớn, bên trong là một không gian vô hạn. Vì thế còn có tên khác là bảo khố.
“Anh hai, đây là đá Bạch ngọc, rất hiếm có, anh tu thủy dưỡng mộc, chuyên trồng các loại cây thủy sinh. Đá này rất thích hợp với anh.” Trên tay Minh Châu là một tảng đá cẩm thạch có màu trắng trong xen lẫn với vân xanh ngọc. Dệ Trí đưa tay đỡ lấy, ngắm nghía không ngừng.
“Anh ba, đây là đá Hoàng Ngọc, dành cho người tu luyện hệ kim như anh.” Minh Châu đưa đến trước mặt Qưới Thạnh một tảng đá màu vàng trong suốt, rực rỡ như ánh dương. Qưới Thạnh nhận đá, cười vui như hoa, miệng tíu tít:
“Minh Châu, lần này cảm ơn em nhiều lắm. Đợi lễ Thần Châu xong, anh ba sẽ đưa em lên Địa Phủ, ở nhân gian chơi một bữa, ăn thật nhiều món ngon, thích không nào?”
“Minh Châu, em đừng theo Qưới Thạnh học thói hư tật xấu. Nếu bị nạ biết sẽ bị phạt nặng lắm đấy. Em cứ ngoan ngoãn ở Long Cung, anh cả và anh hai sẽ mang bảo bối về cho em chơi, được không?”
Minh Châu cười tít mắt:
“Cả hai em đều thích. Em sẽ xin phép nạ. Anh cả và anh hai đừng có lo.”
“Ai da, lên nhân gian không phải việc dễ dàng, Minh Châu lại không có ngọc tụ, thế thì không thể thiếu người tu Thổ Thuật như em đây được rồi.” Kình Sang đến bây giờ mới lên tiếng, có vẻ hờn dỗi vì mọi người không để ý đến mình. Minh Châu liền quay sang, nói với cậu:
“Anh tư, toàn bộ phần đá còn lại là của anh đó, anh chọn chỗ nào cũng được, tùy ý thích của anh“.
Kình Sang nhìn một hồi. Thấy trong đống đá là những tảng đá màu đen rất lớn. Vừa cứng cáp, vừa óng ánh tán xạ, cảm thấy rất ưng ý.
“Loại đá này gọi là Hắc Ngà, trong thạch có kim, trong kim có thạch. Không chỉ giúp thu thập linh khí, trừ yêu diệt ma, còn có thể kết nối năng lực tâm linh, giải độc tiêu trừ bệnh tật, cực kì thích hợp với anh tư đó.” Minh Châu liến thoắng một hồi. Điệu bộ của nàng mà đi bán linh thạch, đảm bảo sẽ đắt khách nhất Tứ Phủ.
“Ê, đồ tốt như vậy cơ à? Thằng nhóc Kình Sang này số hưởng quá nhỉ?” Qưới Thạnh nghe xong, mắt tròn mắt dẹt nhìn đống đá đen, ôm vai Kình Sang lắc lắc.
Kình Sang lại rất phân vân. Theo lý để luyện Ngọc Tụ thành Long Châu không quan trọng tảng đá to hay không, mà là chất lượng đá đủ tốt hay không. Mang hết chỗ đá này về thẩm định xem viên nào tốt nhất, thời gian sẽ không đủ để chuẩn bị cho lễ Thần Châu.
Cuối cùng, bốn anh em đều chọn lựa được viên đá ưng ý, chuẩn bị đi về thì Kình Sang lại hỏi.
“Minh Châu, em không lấy chút đá cho mình à. Biết đâu lại có thứ hợp với em.”
“Hì hì, em đương nhiên phải lấy chứ. Chỗ đá các anh không lấy, em sẽ gom lại hết. Tuy em là con gái, thể trạng lại không thích hợp tu bí truyền Ngọc Tụ Long Châu, nhưng mà mang về để làm trang sức cũng rất đẹp.” Minh Châu nói rồi đem đem tất cả chỗ đá đấy cất vào hà bao đeo bên mình.
Thế là năm anh em vui vẻ trở về Long Cung. Sau khi thăm hỏi cha mẹ, ai trở về phòng nấy để luyện ngọc.
Còn Minh Châu, vừa vào phòng, đặt lưng xuống giường là nàng đã ngủ thẳng cẳng.
Thực sự là nàng rất mệt. Trận Ngũ Hành khuyết hoả nên nàng phải dùng hết chỗ đá tia lửa nàng có để tạo ra Tiên Thiên Chân Hoả. Uy lực cũng không đủ mạnh, chống đỡ để duy trì trận không hề dễ dàng. Về đến nơi thì sức lực nàng đều cạn kiệt.
Nhưng nàng cũng rất vui vì đã giúp được các anh.
Rồi nàng thiếp đi lúc nào không hay.
_____________
Chú thích:
1. Nạ: từ cổ, nghĩa là mẹ.
2. Hà bao: một loại túi nhỏ của người Việt xưa, làm bằng vải, dùng để đựng tiền hoặc đựng trầu. Niên đại chưa rõ.