Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 75: Chương 75: Kết hôn




Edit: Thanh Mục

“Chúng ta đi tắm đi...” Nói xong, Tô Mặc Ngôn đã áp sát Úc Diêu ôm lấy nàng, vừa cười vừa đè đầu về phía nàng, cánh môi cọ cọ hai má và khóe môi. Tại thời điểm này, bầu không khí là tốt.

Vừa vào phòng lại càng không quy củ, Úc Diêu đẩy cô, giống như là muốn cự tuyệt trả lại nghênh đón.

Nàng bị hơi thở trêu người của Tô Mặc Ngôn làm cho ngứa ngáy, sau khi môi hai người cọ lên, dừng lại một lát, nhắm mắt lại tự nhiên hôn lên nhau.

Không biết ăn ý hơn lúc đầu.

Tô Mặc Ngôn tay phải ôm eo Úc Diêu, tay trái khẽ vuốt ve lưng nàng vài cái, sau đó từng chút từng chút cởi váy của đối phương.

Úc Diêu nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn, không cho cô tiếp tục, nụ hôn sâu tách ra, nàng thở dài khẽ nói: “Chị còn có công việc chưa xử lý xong.” Bởi vì sớm đến chỗ Minh Mạn đón Tô Mặc Ngôn, công việc chưa xử lý xong, Úc Diêu đành phải về nhà làm tiếp.

Tô Mặc Ngôn trong nháy mắt bị tạt nước lạnh, có chút không cam lòng, “Nhất định phải làm trong đêm nay sao?”

Úc Diêu có phải đang trả thù những gì mình đã làm với nàng tối hôm qua hay không.

“Vài ngày nữa là buổi đấu thầu, phải chuẩn bị trước.”

“Ngày mai làm không được sao?” Tô Mặc Ngôn tiếp tục cởi váy của nàng.

“Tô Mặc Ngôn, quy củ một chút.” Úc Diêu trừng mắt nhìn cô một cái.

“Ừm.” Tô Mặc Ngôn chỉ có thể gật đầu, một lát sau vẫn chưa từ bỏ ý định, hai tay đều vòng quanh eo Úc Diêu, làm nũng: “Phải mất bao lâu mới có thể làm xong?”

“Em tắm sớm rồi đi ngủ, không cần chờ chị.”

“Được rồi.” Tô Mặc Ngôn cúi đầu.

“Buông tay, chị đi tắm trước.”

Tô Mặc Ngôn vẫn dính lấy nàng, “Có thể cho em vào tắm cùng không?”

Úc Diêu lẳng lặng liếc cô một cái, không nói gì.

Lần trước Tô Mặc Ngôn mặt dày mày dạn muốn cùng nhau tắm, kết quả các cô ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại gần hai tiếng đồng hồ, đêm nay nếu lại chiều theo cô, phỏng chừng phương án ngày mai đều phải ngâm nước nóng.

Lúc này Tô Mặc Ngôn mới buông Úc Diêu ra, chỉ hôn lên má nàng một cái, trong lòng có nghĩ cũng vừa vặn, “Chị đi tắm đi.”

Úc Diêu nhìn ra sự thất vọng của cô, nói với cô một tin tốt, “Cuối tuần tới, chị đưa em đến bờ biển để chơi.”

Tô Mặc ngôn bĩu môi, không ăn bộ này, “Úc tổng, tháng trước chị đã đồng ý dẫn em đi.”

“Vé máy bay đã mua rồi.”

“Thật sao?” Tô Mặc ngôn cười, “Cái này cũng không sai biệt lắm.”

“Hài lòng chưa?” Mỗi lần thấy Tô Mặc Ngôn cười vui vẻ, tâm tình Úc Diêu cũng sẽ tốt lên theo, lúc này thỏa mãn nguyện vọng của Tô Mặc Ngôn, cũng coi như thả lỏng chính mình.

“Hài lòng, hài lòng trăm phần.”

Không muốn quấy rầy Tô Mặc Ngôn nghỉ ngơi, Úc Diêu ở thư phòng làm việc, sửa lại phương án buổi chiều chưa xử lý xong.

Kim đồng hồ từ từ bò, một giờ sau, mười một giờ.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa thư phòng bị đẩy ra, Tô Mặc Ngôn thò đầu vào.

“Sao còn chưa ngủ?”

“Ta không thể ngủ được nếu không có chị.” Tô Mặc Ngôn mượn lời Úc Diêu nói, cô cầm đĩa trái cây đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt Úc Diêu ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tô Mặc Ngôn, quên dời đi. Trên người Tô Mặc Ngôn chỉ mặc một chiếc váy thắt lưng ngắn, đem ưu thế vóc người lộ ra không sót một mảnh, nhất là làn da, trắng nõn nhẵn nhụi, tựa như vừa ngâm sữa tắm xong.

Có đôi khi, so sánh với Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu thật lo lắng tương lai mình sẽ già quá nhanh, hiện tại khi soi gương, đều đặc biệt chú ý khóe mắt mình có nếp nhăn hay không.

Thấy Úc Diêu vẫn nhìn mình chằm chằm, Tô Mặc Ngôn trong lòng đắc chí, tâm tư coi như không uổng phí, mấy ngày trước mới mua mẫu mới, Tô Mặc Ngôn chính là nhìn bại lộ, buổi tối cố ý đổi cho Úc Diêu xem. Sau khi biết Úc Diêu là giả đứng đắn, trên đường dụ dỗ nàng, càng đi càng xa, cố ý hoặc vô tình.

“Ăn chút hoa quả, em chờ chị.” Tô Mặc Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh Úc Diêu, ngồi xuống.

“Buổi tối còn dùng nước hoa?” Úc Diêu liếc về phía cô, Tô Mặc Ngôn cười, đều giống như một tiểu hồ ly tinh, không phải đang nói xấu cô, mà là Úc Diêu có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

“Có sao?” Tô Mặc Ngôn tiến sát vào thân thể Úc Diêu, cố ý để nàng ngửi, “Đại khái là hương thơm của cơ thể.”

“Em đi ra ngoài đi, chị sắp xong rồi.”

“Em chờ chị.” Tô Mặc Ngôn còn dựa vào không đi, dùng nĩa hoa quả cho Úc Diêu ăn.

Úc Diêu tiếp nhận dĩa hoa quả trong tay cô, “Nghe lời, đi ra ngoài.”

“Em không quấy rầy chị.”

Còn không biết xấu hổ nói, Tô Mặc Ngôn ăn mặc như vậy đứng trước mặt nàng, không nói lời nào cũng là một loại quấy rầy.

Lại qua mấy giây, Úc Diêu quay đầu nói với cô, “Em ở đây, chị không có biện pháp tập trung làm việc.”

Trước kia Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho Úc Diêu, hai người mỗi ngày ngồi cùng một phòng, còn không phải không tốt lắm, chỉ có thể nói, những lời này của Úc Diêu có chút ý nghĩa. Cop‎ q

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.