Edit: Thanh Mục
“Chúng ta từ từ, được không?”
“Tô Mặc Ngôn, cô không hiểu tôi sao?”
Khuôn mặt của nàng vẫn là một biểu cảm lạnh như băng, nói chuyện với sự mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn. Nàng đẩy cô ra, Tô Mặc Ngôn chân trống rỗng, cúi đầu nhìn, là vực sâu vạn trượng đen không thấy đáy.
Rơi xuống, thức dậy.
Tô Mặc Ngôn đột nhiên mở mắt ra, dựa lưng vào đầu giường, cũng không biết khi nào ngủ thiếp đi, choáng váng nặng nề. Cô vịn trán, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, có chút ướt.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông treo tường, nhìn vào thời gian, 5 giờ chiều, cô ngủ gần hai giờ.
Năm giờ 30 phút, Tô Mặc Ngôn đứng trước cửa nhà nàng một hồi lâu, mới gõ cửa.
“Tới rồi.” Úc Diêu lười biếng xõa tóc, kéo cửa ra.
“Ăn chực đương nhiên đến sớm một chút.”
“Ngày mai... Mấy giờ lên máy bay?” Úc Diêu xoay người, hỏi Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn vào phòng, “Mười giờ sáng.”
“Hành lý đã thu thập chưa?” Úc Diêu vẫn đưa lưng về phía cô, Tô Mặc Ngôn thích nhất là mất sâu.
Giống như giấc mơ, chỉ là một giây sau, Tô Mặc Ngôn không nắm tay nàng, càng không có đi cưỡng hôn nàng, hiện thực rốt cuộc không giống với giấc mơ. Thử đọc