Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 19: Chương 19: Theo đuổi




Edit: Thanh Mục

“Cô thích anh ta?”

“Tôi cảm thấy hai người rất hợp.” Tô Mặc Ngôn thắt dây an toàn, tiếp tục lời vừa rồi còn chưa nói xong, cô đánh giá biểu tình trên mặt Úc Diêu, “cô... Không nghĩ đến việc cho anh ta một cơ hội sao?”

Tô Mặc Ngôn cũng bát quái chuyện đại sự chung thân của người ta, lần đầu tiên.

Trên mặt Úc Diêu không có biểu tình, tỏ vẻ không có hứng thú với đề tài này.

Ở chung với nàng, Tô Mặc Ngôn gần như đã quen với sự lạnh lùng.

Vào giờ cao điểm thứ sáu, kẹt xe là chuyện hàng ngày.

“Buổi tối muốn ăn gì?”

Nghe ngữ khí này, Úc Diêu tinh thông mười tám loại trù nghệ, “cô biết làm hết sao?”

“Nhìn rồi học theo.” Mười mấy năm nay, Úc Diêu phần lớn thời gian là một người sống, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, thời gian một thời gian, cũng chậm rãi, tựa như thói quen cô độc.

Tô Mặc Ngôn một chút cũng không khách khí, “tôi muốn ăn cá hấp.”

“Chúng ta đi siêu thị trước.”

Mua thức ăn từ siêu thị về nhà, đúng 6 giờ.

Úc Diêu cũng không thường xuyên xuống bếp, bởi vì không thích ăn cơm một mình. Nàng không có ngày nào không tăng ca, thói quen để cho công việc lấp đầy ba phần tư cuộc sống, nhà đối với nàng, là một nơi nghỉ ngơi ngắn, một chút khói cũng không có.

Tô Mặc Ngôn qua nhà Úc tổng mấy lần, cũng trở nên tùy ý, túi lớn túi nhỏ đặt vào phòng bếp, lúc này mới giống như phòng bếp.

“Cô đi ra ngoài trước, lúc ăn cơm tôi lại gọi cô.”

“Tôi giúp cô rửa rau.” Tô Mặc Ngôn buồn bực nhìn những nguyên liệu nấu ăn kia, lại làm cho phòng bếp rối tung lên.

“Vụng về.” Úc Diêu không tức giận, ngược lại cười cô một lần, cũng không đuổi cô đi, để cho cô ở một bên chờ.

Úc Diêu tóc búi lên, xắn tay áo sơ mi lên, thắt lưng đeo tạp dề, cúi đầu thuần thục thái rau, bộ dáng nghiêm túc đặc biệt ôn nhu.

Tô Mặc Ngôn ở một bên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Úc Diêu mà xuất thần, sự nghiệp xuất sắc, lại hiểu cuộc sống, diện mạo vóc người không thể bắt bẻ, khó trách nhiều người muốn đuổi theo Úc Diêu như vậy, đừng nói là nam, một người phụ nữ nhìn lâu, trong lòng cũng có chút rục rịch.

Nam nhân có thể cưới được Úc tổng, kiếp trước phỏng chừng phải cứu vớt ngân hà.

Tô Mặc Ngôn cứ như vậy nhìn nhìn, vòi nước bồn rửa rau đều quên tắt, cho đến khi nước sắp tràn ra...

Úc Diêu đưa tay tắt nước, ánh mắt Tô Mặc Ngôn khiến nàng không khỏi suy nghĩ nhiều, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Mặc Ngôn, thấp giọng hỏi, “ngẩn người cái gì?”

“Muốn cưới cô làm vợ...”

Úc Diêu tay nắm chuôi dao, siết chặt.

“Nếu cô là đàn ông, tôi nhất định sẽ mặt dày mày dạn làm bạn gái của cô.” Tô Mặc Ngôn cúi đầu tiếp tục rửa rau xanh, miệng nói đùa, “khi còn bé cô đã cứu tôi, coi như lấy thân ra hứa...”

“Nói bậy bạ.”

“Rau xanh rửa sạch rồi.”

“Cô đi ra ngoài đi.“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.