Edit: Thanh Mục
“Hãy thể hiện thật tốt, đừng làm tôi thất vọng.”
“Ừm.” Tô Mặc Ngôn cười gật đầu.
Tan tầm, Tô Mặc Ngôn tâm huyết dâng trào, ngồi xe đi ngang qua ngôi nhà cũ của Tô gia, nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Chỉ tiếc, khu vực này đã bị phá dỡ, bắt đầu quy hoạch xây dựng đô thị mới.
Mấy năm nay, quá nhiều biến cố.
Tô Mặc Ngôn trước kia ngang ngược, góc cạnh cũng có một ngày bị mài mòn.
Ngồi ở ghế sau của một chiếc taxi, Tô Mặc Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ phong cảnh ngày càng xa lạ, nhưng những kỷ niệm trong tâm trí vẫn sâu sắc.
Vào ngày sinh nhật thứ mười của cô, mẹ cô đã gửi cho cô một hộp thời gian, viết tâm nguyện của mình, chôn nó bên cạnh vườn hoa trong sân, hẹn 10 năm sau đó lấy ra xem. Chỉ là Tô Mặc Ngôn không nghĩ tới, mười năm sau, mẹ cô không còn ở bên cạnh mình nữa.
Năm 20 tuổi, một mình cô đào hộp ra, trên tâm nguyện của cô, viết với những dòng chữ non nớt [trở thành một người giống như mẹ].
Và mở tờ tâm nguyện của mẹ cô, nó không phải là ngoan ngoãn vâng lời, nhưng [hy vọng trong tương lai, con có thể gặp những người con yêu thương và yêu thương con, sống với nhau đến suốt cuộc đời].
Sau đó, Tô Mặc Ngôn mới biết, sau khi sinh Tô Ngang, giữa cha mẹ cô đã không còn hợp nhau.
Mong muốn của mẹ cô cho cô cũng là sự hối tiếc suốt đời của mẹ cô.
Bởi vì đứa trẻ, miễn cưỡng duy trì hôn nhân.
Mặc dù vậy, Tô Mặc Ngôn vẫn không thể tha thứ cho sự phản bội của cha cô đối với mẹ cô.
Bây giờ, cô đã làm nghề của mẹ mình, hoàn thành mong muốn của mẹ mình, cũng đã hoàn thành mong muốn của mình.
Tô Mặc Ngôn luôn suy nghĩ, nếu mẹ cô còn ở bên cạnh thì tốt rồi, cô nhất định sẽ là người đầu tiên, lôi kéo Úc Diêu đến trước mặt mẹ cô, nói cho mẹ cô biết, hiện tại cô rất hạnh phúc, cô gặp được người kia.
Về đến nhà, đúng 8 giờ.
Vừa mở cửa, dâu tây và ống ngọt ở nhà nghẹn khuất một ngày chạy về phía Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn ngồi xổm xuống vuốt ve hai cái đầu đáng yêu, “Hôm nay ở nhà có ngoan hay không?”
Dâu tây nhìn về phía sau Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn ôm dâu tây vào trong ngực, “Mẹ lại bận rộn với công việc, không cần chúng ta.”
“Meo ~~~” Hai tiểu tử kia giống như nghe hiểu, bất mãn meo meo hai tiếng.
Úc tổng hôm nay lại có xã giao, đều liên tục mấy ngày, đi sớm về muộn. Ở cùng một chỗ với Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn biết cuộc sống “một mình giữ khuê phòng trống” của mình sẽ không ít, chỉ là Tô Mặc Ngôn lo lắng nàng sẽ mệt mỏi với mình.
Nhưng vừa đến giờ ăn, mặc kệ bận rộn đến đâu, Úc Diêu vẫn luôn nhắc nhở cô:
—— [Cán bộ lão thành: Ăn cơm chưa?]
[Tiểu yêu tinh: ăn rồi, chị làm việc đi]
Úc Diêu cũng rõ ràng, ngoài miệng Tô Mặc Ngôn nói “chị làm việc đi”, kỳ thật trong lòng đều đang nghĩ “Về sớm một chút“.
Vài phút sau, Tô Mặc Ngôn nhận được điện thoại của Bạc An Kỳ, giọng nói ốc lửa của Bạc Tam Nhi cơ hồ muốn xuyên qua màng nhĩ cô, “Tan tầm rồi, ra ngoài chơi đi.”
Tô Mặc Ngôn dựa vào sofa, trong lòng ôm ống ngọt, dâu tây thì nằm sấp bên đùi cô. Tô Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, không đến hai tiếng nữa Úc Diêu sẽ về, “Hôm khác đi, gần đây có chút mệt mỏi.”
“Tô Mặc Ngôn, cậu không đến cậu sẽ hối hận.” Trên hành lang khách sạn, Bạc An Kỳ đứng bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại với Tô Mặc Ngôn.
“Cái gì?”
“Có người đang trêu chọc vợ của cậu.”
Tám giờ tối, khách sạn L cao cấp phòng khiêu vũ, tập hợp các danh nhân thương nghiệp ở Ninh Thành. Bữa tối được tổ chức bởi Bất động sản Hoa Ân để chào mừng việc mở cửa tòa nhà mới.
Nguyên bản loại dạ tiệc bán thương mại này, Trình Ngữ Ti không có ý định để Bạc An Kỳ đi theo, Bạc An Kỳ lại quấn chặt lấy cô, nói là muốn mở rộng tầm mắt.
Trình Ngữ Ti trong lòng hiểu rõ, vị nhà này cô là tâm nhãn nhỏ, sợ mình ở bên ngoài trêu hoa nghẹo cỏ.
Bạc An Kỳ nói mình đây không phải là tâm nhãn nhỏ, nhớ lúc trước, Trình Ngữ Ti còn không phải dựa vào trêu hoa nghẹo cỏ thông đồng với cô sao.
Hiện tại Minh Thụy và Hoa Ân liên hệ càng ngày càng mật thiết, bữa tiệc tối trọng yếu như vậy, Úc Diêu tự nhiên sẽ được mời tham gia, cũng là một cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ.
Người phụ nữ xinh đẹp, biết uống rượu và có khả năng kinh doanh tuyệt vời, rất phổ biến trên thương trường, Úc Diêu là như vậy. Ngay cả Trình Ngữ Ti cũng từ đáy lòng bội phục Úc Diêu, cô có thể ngồi đến bây giờ, là bởi vì sau lưng còn dựa vào Trình gia, nhưng Úc Diêu thì khác, Úc Diêu từng chút từng chút dựa vào chính mình dốc sức, từ hai bàn tay đến bây giờ nhân mạch rộng lớn, không đơn giản.
Úc Diêu mặc váy dài màu đen xuất hiện trên, thứ hút vô số ánh mắt. Bạc An Kỳ thấy, đáy lòng nhịn không được cảm thán một câu “Thật đẹp“. Trước kia cô vẫn tò mò sẽ là loại người nào thu được yêu tinh Tô Mặc Ngôn, hiện tại Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu thu lại, cô tỏ vẻ không hề dị nghị.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Trình Ngữ Ti nhéo lỗ tai Bạc An Kỳ, dám công khai ở trước mặt mình nhìn không chớp mắt” những người phụ nữ khác, “Đêm nay không muốn ngủ sao?”
Bạc An Kỳ nắm lấy tay Trình Ngữ Ti, ý vị thâm trường nói một câu, “Chị nói xem Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu ở cùng một chỗ, bao nhiêu nam nhân đau lòng a?”
Thừa dịp bên cạnh không có người, Trình Ngữ Ti vỗ mông Bạc An Kỳ một cái, “Bận tâm cái gì, sang một bên thành thật chờ, Tôi xong việc sẽ đi tìm em.”
“Úc tổng.” Liên Y cũng nhận được thiệp mời của Trình Ngữ Ti, cô nghĩ, trong trường hợp này, có lẽ gọi cô một câu “Úc tổng” tương đối thích hợp.
Úc Diêu mỉm cười, xem như chào hỏi Liên Y.
Bầu không khí lại có chút cứng nhắc.
“Cô chán ghét tôi như vậy, nói với tôi mấy câu cũng không muốn sao?” Liên Y biết hôm nay Úc Diêu cũng sẽ tới, cố ý tỉ mỉ trang điểm hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng Úc Diêu cũng không liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái.
“Tại cuộc họp dự án tuần tới, chúng ta có thể thảo luận chi tiết.” Úc Diêu bình tĩnh nói, váy dài vừa vặn làm nổi bật vóc người tinh tế kiều diễm của nàng, màu đen tao nhã cao quý, phối hợp với đôi môi đỏ, khí chất thành thục xuất chúng.
Ba mươi tuổi, chính xác là độ tuổi quyến rũ nhất của một người phụ nữ.
“Cô biết tôi không nói đến công việc.” Mỗi lần Liên Y nhìn thấy Úc Diêu phong quang vô hạn xuất hiện trước mặt mình, đều sẽ tăng thêm vô tận hối hận, nếu như lúc trước các nàng không chia tay, “Úc Diêu, cô trốn tôi, chính là cô còn quan tâm tôi.”
Nói xong, có chút mất khống chế.
Sau khi nói ra những lời này, Liên Y mới cảm thấy không ổn, các nàng đều chia tay bao lâu, nói như vậy, không khỏi quá tự mình đa tình rồi sao.
“Tôi có bạn gái.”
Liên Y nhìn Úc Diêu vài giây, khẽ nhếch môi, lại không biết nói cái gì.
Sự chật vật của cô và sự lạnh nhạt của Úc Diêu, tạo thành sự tương phản rõ rệt, giống như châm chọc.
Chờ Liên Y phục hồi tinh thần lại, Úc Diêu rời đi.
Bạn gái, có phải là cô gái đêm đó không? Liên Y nhìn Úc Diêu giống như thân thiết với cô. Cũng không phải là tận mắt nhìn thấy, Liên Y luôn cảm thấy Úc Diêu đang nói có lệ với mình, nàng nói thản nhiên như vậy, giống như miệng lưỡi.
Liên Y kinh ngạc đứng tại chỗ, nhiều năm như vậy, vì sao lại cố tình gặp được Úc Diêu, gặp phải cũng gặp phải, lại hết lần này tới lần khác còn có cảm giác động tâm.
Không cam lòng, không nỡ.
Trình Ngữ Ti bận rộn xã giao, Bạc An Kỳ nhàm chán, liền muốn kéo Tô Mặc Ngôn tới giải sầu, cô vừa vặn nhìn Liên Y đang dây dưa với Úc Diêu, liền thuận tay gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn, thêm mắm thêm muối nói một phen.
Quả nhiên, ngay từ đầu Tô Mặc Ngôn không có ý định tới đây, nhưng vừa nghe thấy Úc Diêu cũng ở đây, vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo trang điểm.
Chưa đầy một giờ sau, Tô Mặc Ngôn đã chạy tới khách sạn.
“Tốc độ đủ nhanh a, sợ vợ bị bắt cóc đến vậy sao?” Gặp mặt, câu đầu tiên của Bạc An Kỳ chính là trêu ghẹo Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn cười cười không nói lời nào, điểm này, cô đủ tin tưởng Úc Diêu, cho dù người nào không mở mắt dám tiến lên thông đồng với Úc tổng, cũng là tìm ngược đãi.
Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ vào phòng yến hội, dần dần, ánh mắt hướng về Tô Mặc Ngôn càng ngày càng nhiều, còn kèm theo nhỏ giọng tán thưởng cùng nghị luận.
Bạc An Kỳ và Tô Mặc Ngôn sóng vai đi, cô và Tô Mặc Ngôn cắn lỗ tai, “Đều là người có gia đình rồi, cậu ăn mặc yêu nghiệt như vậy, cho ai xem chứ?”
“Cho vợ tớ xem.”
Bạc An Kỳ: “...”
Tô Mặc Ngôn từ khi tiến vào phòng yến hội, ánh mắt đã tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, không quá ba giây, cô đã nhìn thấy Úc Diêu.
Úc Diêu đang trao đổi danh thiếp với người khác, nghe được tiếng nghị luận to nhỏ, dư quang chỉ lơ đãng liếc về phía lối vào, kết quả, liền nhìn thấy Tô Mặc Ngôn cười quyến rũ với mình.
Tô Mặc Ngôn mặc váy lộ lưng, đêm nay, các nàng không hẹn mà cùng đều mặc màu đen, ngược lại giống như “kiểu dáng người yêu”, chẳng qua Úc Diêu tao nhã, Tô Mặc Ngôn gợi cảm.
Tuy rằng Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ uống rượu vang đỏ, nhưng ánh mắt của cô trên cơ bản dừng lại ở trên người Úc Diêu, mà Úc Diêu đang nói chuyện vui vẻ, cũng thỉnh thoảng đem ánh mắt quét về phía Tô Mặc Ngôn.
Khi ánh mắt gặp nhau, mập mờ, giống như đang tán tỉnh trên mặt. Đáy mắt Úc Diêu còn có vài phần bất đắc dĩ, Tô Mặc Ngôn thật sự là thỉnh thoảng lại cho nàng một chút kinh hỉ.
Liên Y thủy chung chú ý Úc Diêu, đương nhiên, cũng chú ý tới ánh mắt Úc Diêu, một mực nhìn về hướng nào...
Tô Mặc Ngôn và Bạc An kỳ cũng không bàn chuyện làm ăn, liền tìm một góc nếm rượu, cũng thoải mái khoái hoạt, hai người anh một lời tôi một câu tán gẫu.
“Công việc của tạp chí có quen không?”
“Đã quen.”
“Tô Mặc Ngôn cậu cũng biết an phận rồi.” Bạc An Kỳ nhấp một ngụm rượu, nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng hy vọng Tô Mặc Ngôn có thể ở lại Ninh Thành, mấy bằng hữu có thể thường xuyên tụ một chỗ, Tô Mặc Ngôn khắp thế giới chạy thời điểm, cô cùng Minh Mạn không ít lo lắng.
“Có người quản, đương nhiên an phận.” Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Diêu một cái, cười nói cho Bạc An Kỳ biết.
Bạc An Kỳ luôn cảm thấy Úc Diêu làm cho người ta có cảm giác quá mức lãnh tình, lại cảm thấy cho tới nay Tô Mặc Ngôn đơn phương chủ động quá nhiều. Tuy rằng chuyện tình cảm này, như người uống nước, lạnh lẽo tự biết, nhưng Bạc An Kỳ vẫn nhịn không được hỏi Tô Mặc Ngôn, “Cô ấy đối với cậu có tốt không?”
Đặc biệt là trong tình cảm.
Tô Mặc Ngôn hầu như không cần suy nghĩ, “Chị ấy đối xử rất tốt với tớ.”
Trước kia, cô cũng cảm thấy Úc Diêu đối với cô không đủ thích không đủ quan tâm, cô từng nói với Úc Diêu “Em không hiểu chị”, hiện tại rốt cục hiểu.
Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ mới không nói chuyện vài câu, liền có người tiến lên bắt chuyện với Tô Mặc Ngôn, “Xin chào, tôi là tổng giám đốc tập đoàn XX...”
Bạc An Kỳ trợn trắng mắt, tiếp tục uống rượu của mình.
Tô Mặc Ngôn thấy tay người nọ đưa danh thiếp về phía mình vẫn giơ cao, xuất phát từ lễ phép tiếp nhận danh thiếp, không nói gì.
“Có tiện làm quen một chút không?”
......
Cách đó không xa, Úc Diêu thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang bắt chuyện với Tô Mặc Ngôn. Nàng nhìn trong chốc lát, làm bộ như không để ý, đi về phía Tô Mặc Ngôn...