Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 60: Chương 60: Váy ngủ




Edit: Thanh Mục

Trước gương, Tô Mặc Ngôn mặc váy ngủ lộ ngực trước sau lưng, nghiêm túc gạt tóc, hơi xoăn lộn xộn. Cô cắn môi dưới cười, rất hài lòng với hình tượng hiện tại của mình.

Nếu dễ dàng bỏ qua như vậy, vậy không phải Tô Mặc Ngôn.

Sau khi ở cùng Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn ngày qua ngày yêu nghiệt.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Mặc Ngôn cầm một chiếc áo khoác mỏng khoác lên người, suy nghĩ một chút, vẫn là gửi tin nhắn cho Úc Diêu trước. Nàng hẳn là còn chưa ngủ, người theo thói quen uống thuốc ngủ, ngủ đều muộn.

Trong khi đó.

Úc Diêu nằm nghiêng ở bên phải giường, một hồi lâu, vẫn tắt đèn đầu giường. Khi nàng đang chuẩn bị nhắm mắt lại để ngủ, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên.

Âm thanh gợi ý tin nhắn trong đêm yên tĩnh rất đột ngột.

Úc Diêu mượn ánh sáng sờ qua điện thoại di động vừa nhìn, cười xoay người. Giờ này, ngoài Tô Mặc Ngôn, còn có thể là ai nữa.

—— [Tiểu yêu tinh: chị đã ngủ chưa?]

[Tiểu yêu tinh: em ở trước cửa nhà chị]

Tô Mặc Ngôn đứng ở lối đi, quấn áo khoác trên người mình.

Váy rất ngắn, áo khoác cũng không dài, một đôi chân trần lộ ra bên ngoài, mảnh mai thẳng.

Bộ vị thân thể đắc ý, đương nhiên muốn thể hiện nhiều hơn một chút, nhưng Tô tiểu thư đối với vóc dáng của mình đều rất hài lòng, nếu như có thể, Tô Mặc Ngôn cũng không ngại chạy đến giường Úc tổng ngủ khỏa thân.

Canh giữ ở cửa, Tô Mặc Ngôn lại muốn thị phi một đống lớn, chỉ là Úc Diêu còn chưa trả lời tin nhắn của cô, chẳng lẽ đã ngủ?

“A hắt xì——” Tô Mặc Ngôn hít mũi, hắt hơi một cái. Bây giờ vẫn là đầu xuân, nhiệt độ cũng chưa lên, Tô Mặc Ngôn ăn mặc mát mẻ như vậy, trong hành lang gió lại lớn, đứng lâu không thể không chịu lạnh.

Có muốn gọi điện thoại cho Úc Diêu không? Nàng vẫn không có nhắn lại. Nhưng Tô Mặc Ngôn lại lo lắng đánh thức Úc Diêu, nàng ngủ vốn đã khó, ngủ lại nông cạn.

Tô Mặc Ngôn trăm triệu lần không nghĩ tới, mình cố ý ăn mặc gợi cảm xinh đẹp như vậy, kết quả ngay cả phòng người ta cũng không đi vào. Sớm biết như thế, lúc trước nên mặt dày mày dạn đi theo Úc Diêu vào phòng, cô đối với Úc Diêu “không biết xấu hổ” cũng không phải là lần đầu tiên.

Đợi một lát, Tô Mặc Ngôn vừa xoay người chuẩn bị trở về.

Cánh cửa phía sau được kéo ra.

Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, Úc Diêu đứng trong áo ngủ lụa trắng, lưng thẳng tắp, tỉ mỉ đứng ở cửa, cả người đều tản ra khí tức cấm dục kiểu cán bộ lão thành.

“Chưa ngủ à?” Nhưng chính là như vậy, Tô Mặc Ngôn cảm thấy trên người Úc Diêu vẫn có loại sức hấp dẫn khiến cô nghiện. Nhất là Úc Diêu như vậy, tối nay ở trong xe nâng cằm cô cưỡng hôn cô...

Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh.

“Làm sao vậy?” Cuối cùng Úc Diêu mở miệng trước.

“Em...” Tô Mặc Ngôn muốn nói lại thôi, làm sao chị còn không hiểu rõ? Tô Mặc Ngôn trong lòng cân nhắc, Úc tổng biết rõ bản lĩnh cố vấn thật không tệ.

Ánh mắt Úc Diêu quét qua hai chân trần của Tô Mặc Ngôn, ban đêm mặc ít như vậy cũng không sợ lạnh, không đợi Tô Mặc Ngôn nói xong, Úc Diêu liền kéo cô vào phòng, lại thuận tay đóng cửa phòng lại, động tác như mây trôi liền mạch.

Tô Mặc Ngôn nhịn không được cười, thế nào cũng cảm thấy Úc Diêu là giả đứng đắn, ngoài miệng ghét bỏ mình ấu trĩ, tối hôm qua ngủ còn ôm chặt như vậy?

Tối hôm qua sợ sấm sét, hôm nay là một ngày gió và mặt trời, Úc Diêu ôm cánh tay đứng trước mặt Tô Mặc Ngôn, muốn nghe Tô Mặc Ngôn còn có thể tìm ra lý do gì.

“Em đến giám sát chị, không uống thuốc ngủ đúng không?” Thượng Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn có thể tìm ra một ngàn lý do không trùng lặp.

Úc Diêu nhìn chằm chằm vào gương mặt thuần khiết của cô, “Không có.”

“Hôm nay trời lạnh quá.” Tô Mặc Ngôn không nói gì, cố ý cọ cọ hai chân trơn bóng, sau đó trực tiếp đi vào phòng ngủ Úc Diêu, trong miệng còn lẩm bẩm, “Lạnh, em nằm trên giường trước...”

Tô Mặc Ngôn đi đến giường Úc Diêu, so với đi giường của mình còn nhẹ nhàng quen thuộc hơn.

Nhìn bóng lưng Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu bất đắc dĩ cười đi theo, Tô Mặc Ngôn không phải không đủ da mặt dày, mà là da mặt dày đến cảnh giới mới.

Úc Diêu trở lại phòng ngủ, đưa tay nhẹ nhàng mang theo cửa phòng ngủ.

Tô Mặc Ngôn đang đứng ở bên giường, thấy Úc Diêu tiến vào, bắt đầu cởi áo khoác bọc trên người.

Khi áo khoác của Tô Mặc Ngôn cởi ra một nửa, bộ lưng trắng nõn gầy gò của cô cơ hồ đều bại lộ trước mắt mình, Úc Diêu biết Tô Mặc Ngôn không có tâm tư ổn định.

Chiếc váy ngủ này thật sự là vải tiết kiệm, Tô Mặc Ngôn lộ ra gần hai phần ba lưng, hơn nữa váy lại ngắn, đi xuống chính là đôi chân thon dài thẳng tắp, cô xoay người hướng về phía Úc Diêu, trước ngực cũng là “Phong quang vô hạn tốt“.

Tô Mặc Ngôn ở một mình thích ngủ khỏa thân, ở trước mặt Minh Mạn và Bạc An Kỳ cũng không mặc bộ đồ ngủ hở hang như vậy, nhưng cô chỉ muốn mặc cho Úc Diêu xem, sau đó còn không xấu hổ không nóng nảy nhìn vẻ mặt và phản ứng của cán bộ lão thành.

Úc Diêu giả vờ lơ đãng nhìn Tô Mặc Ngôn hai lần, từ khi nàng quen biết Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn đã không đi qua, khắp nơi đều trêu chọc nàng, ngay từ đầu vô tình đến bây giờ thành cố ý. Úc Diêu bình thường không thích người phù phiếm như vậy, nhưng... Lại có cảm giác với Tô Mặc Ngôn.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ tới, ngay từ đầu Tô Mặc Ngôn đặt nàng lên bàn làm việc, dán lên mặt nàng, hỏi “Cô có thích phụ nữ không“.

Đại khái từ đó về sau, trong tiềm thức Úc Diêu đã mang theo một chút tình cảm không đúng với yêu tinh này.

Úc Diêu biểu hiện bình tĩnh đến đâu, Tô Mặc Ngôn cũng nhìn thấy một tia mất tự nhiên trên mặt nàng.

Có thể dễ dàng làm cho Úc tổng không bình tĩnh như vậy, ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, thật đúng là tìm không ra người thứ hai.

Bầu không khí tinh tế.

“Chị yêu...” Tô Mặc Ngôn cười đi tới trước mặt Úc Diêu, ngẩng đầu kẹp mấy sợi tóc buông xuống sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của mình. Cô cố ý hỏi Úc Diêu, ánh mắt quyến rũ mà nóng bỏng, “Chị sờ sờ. Xem em có mập không?”

“.......”

Úc Diêu hơi nhíu mày, chưa từng thấy qua người như Tô Mặc Ngôn. Khi Tô Mặc Ngôn tới gần, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi hương thanh u trên người Tô Mặc Ngôn, như có như không, hết lần này tới lần khác loại cảm giác này khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy.

Tắm rửa xong còn xịt nước hoa, Tô Mặc Ngôn cũng hao tâm tổn trí.

Tô Mặc Ngôn trong nháy mắt căng thẳng, nhếch miệng cười vui vẻ, giống như một đứa trẻ vừa chơi đùa.

Cô cười như vậy, Úc Diêu cũng thanh tỉnh không ít, Úc Diêu sờ sờ cánh tay Tô Mặc Ngôn, lạnh lẽo, chính trực nói, “Mau lên giường đi.”

Tô Mặc Ngôn chủ động kéo vòng tay Úc Diêu ở trên eo mình, ngay sau đó ôm lấy Úc Diêu, nhìn ánh mắt nàng, ngữ khí có vài phần ủy khuất, “Em cố ý mặc cho chị xem, nếu chị không thích, sau này em sẽ không mặc...”

Úc Diêu nhìn Tô Mặc Ngôn hơn nửa chừng, không thể làm gì được nói, “Em muốn mặc cái gì... Chị vẫn nhìn em mà?”

Làm cho Úc Diêu không tiết tháo thừa nhận một câu thích, Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng lời thoại tiềm ẩn của Úc Diêu đã rất rõ ràng. Tô Mặc Ngôn cười xấu xa, khoanh hai tay quanh cổ Úc Diêu, dùng chóp mũi cọ cọ vào gò má nàng, xen lẫn hơi thở ấm áp, khẽ thở dài, “Ừm, chỉ mặc cho chị xem...”

Tô Mặc Ngôn hôn lên cổ nàng, từ trên xuống dưới.

Đây là nơi nhạy cảm nhất của Úc Diêu.

Úc Diêu hô hấp nhanh hơn, nàng đẩy Tô Mặc Ngôn, “Hôm nay đã quá muộn...”

Không nói những lời này còn tốt, Úc Diêu vừa nói những lời này, tính ám chỉ mười phần.

Tô Mặc Ngôn không khống chế được, đưa tay kéo cổ áo nàng ra, vùi đầu xuống dưới xương quai xanh của nàng, mút mút, lưu lại dấu vết của mình...

“Mặc Ngôn...”

Tô Mặc Ngôn cảm giác được hai tay Úc Diêu siết chặt eo mình, cô ngẩng đầu, vừa vặn cùng Úc Diêu hôn chung một chỗ.

Các nàng một mặt hôn môi, một mặt mò mẫm hướng bên giường đi tới.

Úc Diêu chậm rãi lui ra vài bước, Tô Mặc Ngôn đỡ nàng ngồi xuống bên giường, cúi người xuống, hai tay chống lên mặt giường mềm mại, tiếp tục hôn môi Úc Diêu, từng chút từng chút đè nàng xuống, cho đến khi hai người cùng nhau nằm trong đệm chăn mềm mại trắng tinh.

Nụ hôn nồng nhiệt vẫn chưa dừng lại.

Tình dục, lan tràn.

Tô Mặc Ngôn nằm trên người Úc Diêu, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nổi lên ửng đỏ, mà Úc Diêu cũng hơi thở dốc.

Tối nay, không ai làm phiền họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.