Sở Dĩ Lăng nghe tiếng ai đó quen thuộc, nàng ngẩng mặt lên nhìn xem
tên lang nhân này là ai ? Nhìn Tiểu Thỏ đang sợ hãi, Sở Dĩ Lăng vẫn
chưa thể nhìn mặt kẻ đó, vẫn đang nhìn vài mắt của Tiểu Thỏ trấn an tinh thần của nó, miệng lại đấu võ mồm với tên kia - Cái tên vẫn chưa thể
nhìn mặt.
“To gan ! Dám làm hại Tiểu thỏ của bổn quận chúa !”
“Nếu không làm hại nó, ta có được làm hại nàng không ?”
“Ngươi...!”
Hừm... tên này to gan thật, dám đặt chân bước gần tẩm cung của bổn quận chúa mà nói năng xẩm bậy thế này là không được.
Sở Dĩ Lăng bế thỏ con đứng dậy, vẻ mặt Dĩ Lăng khá nghiêm túc. Ngước nhìn
thẳng vào mặt tên đó. Bàn tay Sở Dĩ Lăng khẽ run run, giật mình ôm chặt
lấy thỏ con trên tay.
“Hây Quân ca ca... thì ra là huynh ?”
Đôi mắt to đen láy của Sở Dĩ Lăng mở to tròn trước sự ngạc nhiên, hừ... Hây Quân ca ca lại là người như thế sao ? Thật khó tin mà. Chân mày nàng ta chau lại nhau, đôi môi chu ra mặt phụng phịu trước mắt Hây Quân.
Trái tim Hây Quân đột nhiên bị lây động khi bắt gặp cái vẻ đáng yêu đó. Hây
Quân đột nhiên giơ tay về phía trước mặt, bế tiểu thỏ ra khỏi tay của
Sở Dĩ Lăng.
“Này... Huynh làm gì đó. Trả thỏ lại đây cho Lăng nhi. “
Sở Dĩ Lăng giằng co, không cho Hây Quân chạm vào nó, lúc nãy còn bảo là
làm hại con của ta giờ lại bắt nó đi. Hừm...nay Hây Quân ca ca bị gì
rồi.
“Huynh đâu làm gì nó ? Huynh rất yêu thương nó... “
“Huynh còn nói ? Chẳng phải lúc nãy huynh bảo vậy sao...”
“Không có. Ta chỉ hỏi. Mẫu thân con đâu thỏ con. Thế là thỏ con chạy một mạch
như ma đuổi. Thật tình... ta không làm gì đến nó. “
Bế thỉ con trên tay Tiểu Thỏ, Hây Quân vuốt nhẹ bộ lông trắng trẻo của nó. Thỏ con dường như đã hết sợ người lạ, im lặng chui rút vào lòng ngực
Hây Quân.
“Đấy thấy chưa. Muội đừng đa nghi như vậy, Sở Lăng nhi à !”
“Muội có sao ?”
Sở Dĩ Lăng không chịu thua cuộc, môi cứ chu lên, hay tay đan vào nhau
bướng bỉnh nói. Hây Quân ca ca đổ mồ hôi trên trán, càng nhìn Sở Dĩ Lăng lúc này thật tình... không thể.
“Sở Dĩ Lăng, muội mà còn như vậy nữa. Ta sẽ không chịu được. “
“Sao cơ ? Chịu gì cơ chứ ?”
“Nàng...không nên biết !”
“Ơ...Hây Quân huynh đi đâu vậy. “
Không giải đáp câu hỏi của Sở Dĩ Lăng, Hây Quân ca ca bế Tiểu thỏ trên tay
bước đi, không thèn nhìn mặt của Lăng Nhi lần nào nữa. Dĩ Lăng vốn rất
tò mò và đang cảm thấy khó chịu bởi những câu nói không đầu đuôi của
Hây Quân. Mặt mày Dĩ Lăng cau có, tức giận đuổi theo.
...
Không khí ở nhà nàng một lúc càng căng thẳng hơn, nàng vừa thốt ra câu nói
khiến Sở Dĩ An đau lòng nhất. Đứa con khó khăn lắm mới có thể hình thành trong bụng nàng vậy mà nàng lại nhẫn tâm nói ra như thế. Hiện tại, nơi
này chỉ còn mình nàng và hắn, hắn bước đến ghì chặt lấy nàng, không cho
nàng cố tình tránh né.
“Lục Hỏa Nhi, nàng nói đi tại sao nàng lại nhẫn tâm nói ra những lời đó ? Nàng không yêu
ta ? Được, ta không ép nàng buộc phải yêu ta ! Là do ta tự yêu nàng, là
lỗi tại ta tự đa tình vì nàng. Còn cốt nhục trong bụng nàng chả nhẽ nàng không thương nó ? Nếu như vậy, được ! từ giờ chúng ta ân đoạn nghĩa
tuyệt. Ta không tốt, nên không thể giữ được nàng, từ giờ nàng muốn làm
gì thì tùy. !”
Những lời này nói ra từ
miệng Sở Dĩ An khiến nàng thật không thể tưởng tượng được, nó như hàng
ngàn mũi tên đâm thủng con tim nàng. Cốt nhục của nàng sao nàng có thể
không yêu nó ? Còn về hắn, làm sao nàng không thể không yêu những cử chỉ ân cần sự quan tâm của hắn dành cho nàng. Bên hiếu bên tình...nàng phải làm sao ? Là do số phận sắp đặt nàng phải như thế. Nước mắt nàng bắt
đầu rơi xuống, những giọt pha lê tinh khiết nhất rơi xuống, hắn nhìn
thấy thế cảm thấy đau sót khôn cùng. Muốn bước đến ôm nàng, ôm chặt lấy
cơ thể ấy mà bao bọc, nhưng bản thân hắn không cho phép, sự tức giận lại càng ngăn cản hắn khiến đôi chân hắn khựng lại, khoảng cách đứng ra xa
nàng mà nhìn ngắm nàng trong sự đau đớn.
Nàng bước lại gần hắn, ôm lấy cơ thể hắn theo ý chủ động của bản thân, ôm
chặt lấy hắn. Đôi môi nàng từ từ hôn lấy môi hắn. Hắn ngạc nhiên, tại
sao nàng lại có những hành động như thế này ?
“Lục Hỏa Nhi, nàng lại muốn giở trò gì ? Ta với nàng coi như tình nghĩa đã dứt. Ân đoạn nghĩa tuyệt !”