Lời nói của hắn khiến nàng cảm động đến tâm can, nàng hiểu rõ hắn lo
lắng thế nào. Nàng cũng hiểu hắn rất yêu đứa trẻ chưa được trào đời này
quan trọng với hắn như thế nào, mỗi lần xoa bụng nàng, trên nét mặt của
hắn luôn tràn đầy niềm hạnh phúc đến vô cực, hắn còn nghĩ cả tên cho đứa trẻ. Hắn đã chuẩn bị hết tất thảy mọi thứ làm cha, làm phụ hoàng của
đứa trẻ. Nàng cũng biết được món ăn nàng thích hắn đều chọn và đem cho
nàng ăn. Lúc cung nữ xì xầm to nhỏ, nàng vẫn biết được hắn đã trồng tặng nàng cả một vườn hoa viên. Hắn còn lệnh cho thi vệ đi theo nàng quan
sát bảo vệ nàng. Lúc nàng bất lực nhắm nghiền mắt nành nghe tiếng gọi
của thi vệ “Lục Phi nương nương” nàng không thể mở mắt nhìn rõ họ, chỉ
thấy mơ hồ rồi từ từ ngất lịm. Nàng không còn nhìn thấy được thứ gì nữa, toàn thân ê nhức hôn mê đến tận hôm nay.
Đôi mắt nàng mơ hồ
suốt một canh giờ, khiến hắn lo lắng, hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng hơn,
nâng cằm nàng, đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ đến mức nàng có thể
nhận ra được sự khác thường của hắn, ở khoảng cách gần, nàng có thể cảm
nhận được lồng ngực của hắn đang đập rất mạnh... Đôi tay nàng sờ vào
khuôn mặt tần tụy của hắn, hắn không còn vẻ phong độ nữa, khẽ cười.
”Chàng tần tụy thật, không chút nào phong độ”
”Ta không phong độ từ khi gặp nàng rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với trẫm!”
Nàng chỉ mỉm cười, không hề có ý trả lời, ngón trỏ của nàng vẽ vòng tròn lên ngực của hắn hết lần này đến lần khác. Thấy tâm trạng nàng phấn khởi,
hắn tạm yên tâm nhìn nàng, mặc cho nàng trêu chọc hắn, hắn cam tâm tình
nguyện, cam tâm làm tất cả vì nàng, bởi vì nàng không chỉ là thê tử của
hắn, mà còn là nguồn sống của hắn...
”Lục Hỏa nhi, nàng có biết nàng rất tàn nhẫn không?”
”Tại sao? Ta tàn nhẫn thì để ta đi đi”
”Không được! Nàng thật tàn nhẫn nhưng ta yêu nàng”
Hắn véo mũi nàng một cái, nàng cười tươi, cười tươi như đóa hoa mẫu đơn
ngày nào, nàng đã nghĩ thông, người thân nàng yêu thương nhất chính là
phụ mẫu, hắn và tiểu yêu. Nếu như tiểu yêu không còn nữa, nàng cần phải
trân trọng những người nàng yêu thương hiện tại. Thấy nàng không trả
lời, hắn nhíu mày cau mặt, nàng thật kiệm lời, nhưng hắn lại thông cảm
cho nàng bởi sự mất mát và thương tổn mà nàng đã trải qua, chỉ để nàng
vùi đầu vào ngực hắn.
”Hỏa nhi, nàng biết người đã hại nàng là ai không?”
”Không! Phụ mẫu ta vẫn khỏe đúng không?”
”Họ rất khỏe, rất lo lắng cho nàng, ta đã cho người thu xếp chỗ ở cho họ, nếu nàng muốn gặp ta sẽ...”
”Để phụ mẫu nghỉ ngơi”
Nàng trả lời, trong lòng khẽ đau đớn, nàng làm sao không biết được người có ý hại nàng lại là người nàng quý trọng? Nàng nhớ rất rõ lúc tỷ ấy gặp
nạn, nàng đã cố gắng cứu tỷ ấy, vậy tại sao ngay lúc nàng gặp nạn, tỷ ấy chừng chừ, cho đến khi kẻ nữ nhân che y phủ bước đến, họ vẫn không hề
cứu nàng, mặc cho nàng đau đớn tuyệt vọng, máu loãng hòa quyện với dòng
suối...
Thư từ là do chính chữ viết của A Tuệ, cho dù chữ có phai mờ, nàng cũng có thể nhận rõ như in, phụ mẫu không bệnh, tại sao lại
gửi đến cho nàng với dòng thư như thế? Nàng cảm thấy quá thất vọng, tình tỷ muội bao lâu nay không hề có giá trị sao? Nàng khỏe hẳn, nhất định
sẽ gặp mặt Lâm Tuệ!
Hắn nhìn nàng trầm tư một hồi, hắn lặng im
nhìn nàng, nãy giờ quan sát nàng vẫn luôn nhìn sang bệ cửa sổ nơi nàng
đặt chậu hoa mẫu đơn đỏ, cùng một chậu chưa hề có hoa. Hắn ra hiệu, một
tỳ nữ nhanh chóng bước lên đặt chậu Cư Nha lên gần hoa mẫu đơn. Nàng
giật mình, quay sang nhìn hắn. “Sao...sao chàng biết?”
”Phu thê thần giao cách cảm!”
...
Suốt mấy ngày qua, Yên Phi vẫn luôn bồn chồn, lo lắng về Sở Dĩ Ân, Yên Phi thật tình không hiểu nỗi, rốt cuộc Sở Dĩ Ân muốn gì ở chỗ nàng ta. Yên
Phi chống cằm mơ màng, trong cơn mê nàng ta mơ về Sở Dĩ Ân, Yên Phi nhớ
rõ từng câu nói của hắn...
Sở Dĩ Ân bước đến Yên Phi, nhẹ nhàng
nâng cằm nàng lên, đặt lên một nụ hôn nhẹ, hắn ta bỉ ổi ôm chặt lấy eo
nàng mặc cho Yên Phi cố gắng vùng vẫy, Sở Dĩ Ân chỉ mỉm cười gian tà,
nhìn ngắm đôi gò bồng trong lớp y phục, Sở Dĩ Ân nới lỏng y phục Yên
Phi, ngấu nghiến cắn lên ngực nàng, để lại một dấu hôn thật sâu, lấy ra
từ y phục một loại trâm cài mới, hoàn toàn không phải trâm cài của nàng
ta.
”Hãy sử dụng cái này, nghe lời ta, bây giờ nàng có thể về!”
Ra lệnh! Đó là một sự ra lệnh của hắn ta khiến Yên Phi căm ghét. Hắn có
quyền gì? Huống hồ người Yên Phi yêu là Sở Dĩ An không phải hắn ta. Yên
Phi trầm tư suy nghĩ, nghi hoặc nhìn hắn, Yên Phi chỉ muốn lấy trâm cài
của bản thân, loại trâm nàng ta yêu thích và hắn ta cũng khôn có cơ hội
uy hiếp.
”Nàng không đi bổn vương sẽ đổi ý”
Yên Phi nghiến răng, lập tức rời khỏi phủ của hắn. Nam nhân bỉ ổi, sớm muộn Yên Phi cũng sẽ nắm lấy điểm yếu của hắn ta...
Tiếng bước chân nhanh như chớp, bước mạnh vào cửa khiến Yên Phi thoát khỏi cơn mộng mị, Phi Phi nhanh chóng rót trà cung kính.
”Cả hai đêm nay ta không hề thấy ngươi?”
”Yên Phi, ngươi mau xem Lục Phi đã sẩy thai, còn Nam Bỉ Huyên công chúa luôn quấn quýt hoàng thượng, người mau chiếm lấy tình cảm của hoàng
thượng...”
Phi Phi thở dốc, nói với giọng khẩn trương, hoàn toàn
không trả lời câu hỏi cả Yên, Yên Phi nhìn nô tỳ của mình, lập tức cụp
mi ra hiệu lui ra, sắc thái đã sớm thay đổi, giận dữ đập bàn quát lớn.
”Ngươi lui đi! Chuyện ta ta tự biết, không cần ả nô tỳ như ngươi xen vào “
đề cập đến một người dùng