Sắc mặt của nàng càng trở nên tệ hơn, nàng run rẩy thở dốc, nhưng lại
giữ bình tĩnh không để cho A Mẫn thấy. A Mẫn ngây ngô không hiểu chuyện, cầm quạt quạt mát cho nàng, tay bên kia lại cầm ô che.
”A Mẫn... Gần đây có miếu hay chùa nào không?”
”Miếu? Hừm... Hình như có tỷ à, đi hết đoạn đường rẻ thẳng là tới”
Nàng không trả lời, dáng điệu xinh đẹp của nàng thướt tha bước sang quầy bán hoa quả mua vài cân, lặng lẽ bước vào miếu thờ...
Khung cảnh miếu thờ vắng tanh, dường như không phải ngày cúng kiếng nên không đông người, ngôi miếu lại nhỏ, khá cũ kĩ. Nàng bước đến gần quan thái
âm bồ tát đặt trái cây gọn gàng vào đĩa, nàng mỉm cười nhẹ, vẫy tay với A Mẫn.
”Không có hương? Muội đến phía đối diện đi, ta dường như thấy có bán.”
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này chỉ còn lại một mình nàng trong ngôi
miếu hoang vắng. Nàng quỳ xuống chấp tay cầu nguyện, nàng không muốn
chuyện gì xấu xa xảy ra với hắn. Hắn là cha của đứa trẻ, lại là ...phu
quân của nàng.
Nàng ngước nhìn gương mặt thánh thiện, hiền hòa
của Bồ Tát, trông người thật điềm tĩnh, người có thể nghe lời cầu nguyện của nàng không?
Nàng bước đến nơi xin quẻ, mọi thứ trong miếu
này đều tự làm, đến ngay quẻ cũng do tự mình bốc và nhận lấy thăm giải
thích mà không hề có một thầy pháp nào.
Nàng bước đến cầm lấy một quẻ, khẽ ngước nhìn tán cây si chứa đầy lá thăm, bốc lấy đúng một lá
đang treo lơ lửng có con số tương đương với quẻ.
”Vạn sự khởi đầu nan
Mọi chuyện rồi sẽ tới
Không cần quá vội vàng
Hãy nghe theo con tim
Vạn sự tùy nhân duyên”
Ý thơ trong câu từ quả rõ ràng, còn được điểm cho một điều tốt. Đây không phải là quẻ sâm tốt nói về tình yêu
của nàng dành cho Sở Dĩ An sao? Nàng chợt nhận ra, khi ở bên hắn nàng
mới có cảm giác an toàn nhất. Khi ở bên hắn bao nỗi lo âu đều biến mất.
Nàng luôn dối lòng nàng không hề yêu tên Sở Dĩ An, nàng và hắn chỉ có
mối quan hệ bởi vì đứa trẻ trong bụng nàng đang hình thành mà thôi.
Nhưng...khi nghe hắn sẽ xảy ra đại nàng, nàng không thể không lo lắng,
trái tim nàng đau như dao cắt, đã từ lâu nàng không nhận ra...nàng đã
yêu hắn.
”Người ta yêu mãi mãi luôn là nàng, Lục Hỏa Nhi!”
”Ta yêu nàng...”
”Nàng nói yêu ta đi...”
Những câu nói quen thuộc đầy sự yêu thương nuông chiều vang lên trong tâm trí nàng. Giọt nước mắt của nàng rơi trên má, nhưng giọt lệ thật đẹp và
trân quý như châu sa. Nàng lật mặt sau của tờ giấy, lặng lẽ ghi vài chữ
rồi lại thẩy lên phía cao nhất của ngọn si già.
”Cô nương”
Tiếng nói ồn ồn của lão pháp sư già vang lên trong tiềm thức nàng, nàng ngẩn
đầu lên, vội quẹt nhanh nước mắt, tiếng nói ấy đã khơi dậy trong nàng sự bình tĩnh. Nàng không trả lời, chỉ đón nhận lời hắn ta sẽ nói.
“...”
”Nếu cô nương muốn bảo vệ nam nhi đó không phải là không có cách”
”Cách gì?”
”Rời xa hắn!”
...
Trở về tẩm cung, Lục Hỏa luôn cảm thấy lo lắng, nỗi bất an ngày càng một
nhiều. Lão pháp sự lạ mặt này nàng không hề biết danh tính, nhưng xuất
hiện như cơn gió lại biến đi nhanh như chớp. Rõ ràng quẻ bói ở miếu lại
là ý tốt, tại sao lão pháp sư này lại luôn nói lên ý xấu? Nhưng dù sao
nàng cũng luôn mong muốn điều xấu không được phép xảy ra.
” Hỏa nhi...”
Tiếng nói trầm ấm quen thuộc của kẻ đáng ghét vang lên, nàng cảm thấy mắt bị bịt chặt, toàn thân có cảm giác hơi ngứa ngáy.
”Nàng đang mơ tưởng đến ai, người vinh hạnh như vậy có phải là ta không?”
Hắn vẫn không buông mắt nàng, vẫn giữ chặt, đôi môi không ngừng thăm dò cơ thể nàng.
” Phu quân của ta không có mặt đương nhiên ta phải nghĩ đến nam nhân khác rồi.”
Giọng nàng trong trẻo như suối, cơ thể lại mềm mại biết bao khiến người ta
chỉ có phát sinh ham muốn thỏa mãn dục vọng. Nhưng nghe thấy câu trả lời của nàng thật khiến hắn không thuận tai, hắn gỡ tay khỏi mắt nàng, cằm
tựa lên bờ vai trắng muốt của nàng mà cựa nguậy.
”Vậy đêm nay xin nàng hãy đến nam nhân này nhé?”
” Không...ta chả thèm!”
Sở Dĩ An cười gian tà, đôi tay hắn không ngừng sờ soạng vào bên trong lớp y phục của nàng. Nàng nhíu mày, tên biến thái này thật đáng ghét.
”Không được. Ta đang hướng về nam nhân khác...”
Đôi môi nàng chưa kịp nói ra hết câu đã bị hắn giữ chặt, hắn khóa môi nàng, đôi tay ôm chặt nàng vào sát lòng ngực của hắn. Hắn điên cuồng liếm mút môi nàng, cái lưỡi mạnh mẽ vào sâu bên khoang miệng nàng khuấy đảo,
cuốn lấy đi bao tâm trí của nàng. Nàng như chìm vào đê mê, chìm vào mật
ngọt hoan lạc. Nàng mềm nhũn như nước, phối hợp ăn ý cùng hắn. Hắn thỏa
mãn xoa đầu nàng, cắn mạnh một cái vào môi nàng, từ từ di chuyển đôi môi xấu xa xuống ngực căng tròn đẫy đà của nàng, nàng mang thai khuôn ngực
càng đầy đặn mê người. Hắn liếc nhìn nó, bực dọc, khẽ cắn mạnh vào một
cái lưu giữ vết hôn trên ngực nàng, ánh mắt sắc bén lướt qua cơ thể
nàng, ôm nàng vùi vào ngực hắn, vỗ vỗ mông nàng, cười nhẹ nhàng, giọng
điệu vô cùng răn đe.
”Cuộc đời nàng chỉ được phép nghĩ đến một người mang tên Sở Dĩ An. Nếu ta biết nàng nghĩ về nam nhân khác nàng sẽ chết!”