A Phi cả ngày cứ lãi nhãi bên cạnh Yên Phi khiến Yên Phi chán ghét đến
tận cùng, nhiều lúc muốn đuổi đi cho khuất mắt, nhưng dẫu sao ả nô tỳ
này rất tốt, từ lâu đã đi theo Yên Phi cho đến tận bây nên Yên Phi lại
cầm lòng không nỡ.
”Yên Phi, người nghe nô tỳ, bây giờ ả Lục Phi
đã bị mất cốt nhục của hoàng thượng, nếu không nhanh chóng kiếm cách
được hoàng thượng ân sủng, nương nương e rằng...”
”Nhưng người vẫn còn Vương gia...”
”To gan, A Phi ngươi ngày càng to gan rồi đấy! Chuyện của ta từ khi nào do ngươi quyết?”
”Nô tỳ không dám, nô tỳ...”
”Được rồi, người lui đi.”
A Phi oan ức quay lưng đi, chú chim bồ câu nhanh chóng đáp cánh xuống bệ
cửa sổ, dưới chân kèm theo một tấm thư nhỏ, Yên Phi thấp tha thấp thỏm
bước đến, đường đường là một Yên Phi nương nương cao quý vạn người kính
nể, một tiểu thư đài hoa khuê cát, vậy mà đến nhận thư cũng phải lén lút đến như thế. Yên Phi run rẩy đọc dòng chữ quen thuộc ghi trên giấy, khẽ thở dài.
”Tối nay đến gặp ta, ta lại nhớ nàng rồi, nếu không...”
Lời nói tuy ngắn, lại có nhiều chấm khiến Yên Phi thất thần, mang hàm xúc ý nghĩa rất đáng sợ, Yên Phi vò nát mẫu giấy, bỏ vào tách nước, nước thấm vào giấy tan nát, Yên Phi ngồi xuống giường, mặt trắng bệch...
Bóng dáng nào đó đã dõi theo tất cả mọi hành động của Yên Phi, chỉ nhếch mép mỉm cười nhẹ...
...
Nàng chăm chú mài mực, trước đây nàng chưa từng mài mực cho ai viết cả. Bây
giờ có dịp thật là có cảm giác thú vị. Nàng chăm chú nhìn hắn viết thơ,
quả nhiên nét chữ hắn rất đẹp, tựa như rồng bay phượng múa, đúng là
thiên tử, nhan sắc và phong thái không tầm thường. Nàng gật gù tán
thưởng, hắn quan sát nàng mơ hồ nãy giờ, khẽ mỉm cười kéo đầu nàng tựa
vào cánh tay săn chắc của hắn.
...
”Công chúa Nam Bỉ Huyên, hiện tại hoàng thượng không tiện...”
Tiếng nói của Hây Quân vang lên, một tay giơ ra ngăn chặn, cúi người hành lễ. Nam Bỉ Huyên quyết tâm không chịu thua, cả hai ngày nay phông được gặp
Sở Dĩ An khiến Nam Bỉ Huyên nhớ đến điên cuồng, lại sắp đến ngày vua
cha phải về nước. Nam Bỉ Huyên thật sự không muốn rời xa khỏi Lục Quốc,
đặc biệt rời xa khỏi hấn. Ngay từ làn đầu gặp gỡ... nam Bỉ Huyên đã yêu
con người của Sở Dĩ An...
” Xông chúa, thật sự hoàng huynh đang bận, không thể cho công chúa vào.”
”Hai người các người hợp lại ăn hiếp ta? Ta muốn vào gặp huynh ấy có chuyện!”
Nam Bỉ Huyên ra sức thuyết phục, Hây Quân cùng Sở Dĩ Lăng nhất quyết không
chịu thua, ngay từ lần đầu gặp Sở Dĩ Lăng đã thấy bản tính kêu ngạo của ả ta nên đem lòng ác cảm. Nàng ta chẳng khác Yên Phi là mấy, lại còn trẻ
con hơn, cư xử chả ra gì.
Lúc đầu hiền lành, lúc sau lại hiện bản tính hồ ly, còn muốn chiếm hoàng huynh ra khỏi tay Lục tỷ.”Mời công chúa về cho, hôm khác đến gặp!”
Sở Dĩ Lăng nhìn Nam Bỉ Huyên với ánh mắt khinh bỉ, cúi người cung kính
chào. Hây Quân vẫn nghiêm nghị, giữ tư thế không cho ả có cơ hội xâm
phạm vào thư phòng.
”Các ngươi...”
Nam Bỉ Huyên mặt mày đỏ như ngọn lửa chày bùng, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
”A! Trên đầu Sở Dĩ Lăng quận chúa có con sâu kìa...”
Nam Bỉ Huyên hốt hoảng la lên. Hây Quân ca ca lo lắng quay sang Sở Dĩ Lăng, nhìn lên mái tóc đen bóng mượt của Sở Dĩ Lăng, quan sát, không hề
thấy...con sâu nào, Nam Bỉ Huyên...đã nhanh chóng chạy vào trong.
”Hây Quân ca ca, sao huynh dễ mắc lừa vậy?”
Sở Dĩ Lăng bực dọc, liếc nhìn Hây Quân, Hây Quân cúi đầu xuống đất.
”Xin lỗi... Ta chỉ là lo cho muội”
...
Nam Bỉ Huyên dùng mưu kế đã thoát khỏi hai người, Nam Bỉ Huyên không hề gõ
cửa mà xông thẳng vào. Cảnh tượng không hay hiện ra trước sự bỡ ngỡ của
cả ba. Nam Bỉ Huyên thấy nàng tựa người vào cánh tay săn chắc của hắn
đầy tình tứ. Nam Bỉ Huyên giận tím người, tại sao hôm nay lại xui xẻo
đến thế...
”Huyên muội... Tại sao lại đến đây?”
”Huynh à, có phải huynh không quan tâm muội nữa đúng không? Cả hai ngày nay không hề thấy mặt mũi huynh...”
Nam Bỉ Huyên mặt dày bước đến ôm chặt lấy cánh tay còn lại của hắn, nũng
nịu như một đứa trẻ. Nàng thấy vậy liền nhìn Nam Bỉ Huyên chằm chằm, hai ngày nàng không xuất hiện chuyện gì đã xảy ra?
”Người ta...nhớ huynh lắm!”
”Huyên, ta có chuyện quan trọng!”
Sở Dĩ An thu lại sự bình tĩnh, thấy nàng chỉnh sửa tư thế chỉnh tề liền
kéo nàng lại, ôm nàng vào trong, không cho nàng đi khỏi. Nam Bỉ Huyên
vừa nhìn đã biết, người này chính là Lục Phi nương nương? Người lần
trước vô tình gặp đã là Yên Phi, thì người này chắc chắn là Lục Phi,
nhìn nhan sắc khá tầm thường, chẳng có gì là cao quý, khuê cát, lại được hắn sủng ái đến vậy thật khiến con người ta ganh ghét. Nam Bỉ Huyên
biết rõ chuyện Lục Phi nương nương sẩy thai, nhưng lại giả vờ như không
hề hạ biết, vẫn hồn nhiên, ôm tay hắn khư khư, mặc cho hắn bao lần cự
tuyệt.
”Lục Phi của trẫm đã đến giờ ngủ, Huyên muội hãy về đi. Hôm khác hãy đến ghé chơi!”