Yên Tẩm Cung,
Yên Phi ngồi trước gương, khuôn mặt kiêu hãnh ngày nào đã không còn, chỉ còn lại sự thất thần trong gương. Tiểu Phi đang
chải mái tóc dài óng ả của Yên Phi, mái tóc đã được chải mượt mà, Tiểu
Phi hài lòng gật đầu một cái vì hôm nay tóc Yên Phi quá đẹp. Tìm kiếm
xung quanh cái rương nhỏ trên bàn, tiểu Phi không tìm được vật gì đó vội nhăn mặt.
”Yên Phi nương nương...”
“...”
”Nương nương...”
Yên Phi không có động tĩnh, vẫn trầm lặng, thật không giống với thần thái
của Yên Phi như ngày thường, Tiểu Phi thấy lạ, mạo dạng đưa tay quơ quơ
một cái.
”Tiểu Phi. Ngươi làm gì vậy?”
”Nương nương tha tội, A Phi chỉ là sợ người...bất động nên...”
”Được rồi, ngươi muốn nói chuyện gì?”
Yên Phi quay sang nhìn Tiểu Phi, sắc mặt vội khôi phục như trước. Ánh mắt
sắc bén đã thay vào ánh mắt thất thần lúc nãy. Tiểu Phi nghi hoặc, nhìn
Yên Phi một hồi lâu, từ hôm qua đến giờ nương nương rất lạ, uống rất
nhiều rượu sau đó không biết làm gì... Nhưng sáng nay lại không hề như
trước, thất thần...ủ rũ đầy kì lạ.
”A Phi chỉ muốn tìm cây trâm cài mà người thích nhất. “
”Mất rồi à? Vậy lấy tạm cây trâm khác đi, ngươi thật phiền phức.”
Yên Phi buông lỏng câu nói, thân thể thật sự vẫn còn đau nhức, không ngừng
suy nghĩ... Tiểu Phi nghe thấy thế vội gật đầu, cài lên một cây trâm mới đầy cao quý.
”Yên nhi “
Tiếng nói của một lão gia vang
lên khiến Yên Phi giật mình. Giọng nói đầy sự uy nghi, lạnh lùng. Yên
Phi quay đầu lại, nhìn thấy phụ mẫu đang đứng ở ngoài cửa, sao mọi người đến mà không nói trước cho ả biết chứ... Yên Phi nhanh chóng quỳ xuống
thỉnh an, vội vàng rót trà cung kính mời phụ thân.
”Phụ thân, sao người đến mà không có động tĩnh gì? Sao lại không nói để con chuẩn bị trước một vào điểm tâm.”
Lâm Thế Ngư- phụ thân của Yên Phi là quan văn trong triều đình, được vạn
người kính phục, nay đã già và nghỉ dưỡng, Lâm Thế Ngư là một vị phúc
hậu, nhìn qua đầy nét nghiêm nghị, kính lễ, làm việc chu toàn, rất được
sự tín nhiệm trong mắt mọi người đặc biệt trong mắt của Vua cha, Lâm Thế Ngư lại chỉ có một tiểu nha đầu là Lâm Hiểu Yên ( Yên Phi), tài sắc
vẹn toàn, cầm kì thi họa, hiểu lễ nghĩa, quả là một nữ nhi động lòng
người, người người nể phục, nam nhi ai nhìn qua cũng cảm thấy mến mộ,
trước khi băng hà, vua cha đã ban hôn Yên Phi cho Sở Dĩ An.
” Yên nhi, dạo này có lẽ cuộc sống của con không được tốt lắm? Sắc mặt của con khá tần tụy rồi.”
”Đâu...con không có, con vẫn rất tốt.”
Yên Phi che giấu, vội vàng chối cãi, giọng nói trong trẻo có phần lắp bắp,
khẽ hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay đang bấu vào nhau thật mạnh, có
thiên địa mới biết Yên Phi ngày ngày đau khổ thế nào, đường đường là một vị Yên Phi nương nương cao quý nhưng lại như một ả nữ nhi bị hoàng
thượng thất sủng.
”Yên nhi, ta cũng đã già rồi. Con cũng không còn nhỏ, sao lại không mau cho ta có cơ hội ẵm bồng tiểu tử “
”A!”
Yên Phi khẽ lên tiếng, làm sao nàng ta có thể có tiểu tử được khi hoàng
thượng chưa từng đụng chạm vào người nàng ta đây? Dù đã là phu thê với
nhau như thế nhưng ngoài danh phận phu thê nàng dường như chẳng có được
sự yêu thương từ Sở Dĩ An, đôi tay thon dài khẽ bấu chặt vào mu bàn tay, tựa hồ như sắp chảy máu. Căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai cha con,
nhiều năm qua Yên Phi rất muốn nói đến chuyện này cho phụ thân biết,
nhưng lại sợ phụ thân lo lắng, phụ thân đã rất cực nhọc nuôi nàng ta từ
rất, mẫu thân đã ra đi từ rất sớm... Chuyện này, nhất quyết không thể để cho phụ thân nàng biết được, khẽ nhíu mày, hít một hơi thật sâu, đôi
môi nhỏ nhắn mấp máy.
”Phụ thân, Yên nhi sẽ cố gắng có tin vui”
Lâm Thế Ngư hài lòng gật đầu, bàn tay cứng rắn vỗ vỗ lên đầu Yên Phi, đứng thẳng dậy cất bước ra đi.
Yên Phi ngồi xuống đất, tâm can như bị ai bóp nát, nghĩ đến Sở Dĩ An luôn
xa cách với nàng ta, hiện tại hắn đang mãi mê bên cạnh Lục Phi? Làm gì
có tâm trạng để tâm đến nàng bây giờ ? Nàng thật sự là thất bại... Trong tâm trí Yên Phi không ngừng hiện lên một hình ảnh, hình ảnh đáng kinh
sợ khiến đầu óc Yên Phi quay cuồng, nỗi sợ hãi khiến Yên Phi co người
lại, ôm lấy khuôn mặt sợ hãi...
”Yên Phi nương nương, người sao vậy?”
”Không, không ...ta không sao. Ngươi mau chuẩn bị điểm tâm đi, ta muốn dùng một tí.”
Ngay lúc này, Yên Phi cần sự yên tĩnh, nàng thật sự không còn xứng với Sở Dĩ An nữa rồi... Tâm trạng nàng vô cùng rối bời, nàng tự kinh tởm bản thân của nàng...
...
Sở Dĩ Ân hít thở hương thơm còn lưu
luyến trên chiếc gối đêm qua, mùi hương này rất quen thuộc dường như hắn ta đã từng ngửi qua... Chẳng lẽ nữ nhi thường dùng loại hương này?
”Vương gia, người qua ăn chút điểm tâm đi.”
Sở Dĩ Ân không trả lời, ngày nào cũng có nữ nhân hầu hạ hắn ta từ sáng đến tối. Dĩ Ân thật sự quá nhàn rỗi... Tì nữ bước đến gần bàn, vắt khăn lau mặt cho Sở Dĩ Ân, chăm sóc hắn như một vị thần... Hắn vốn dĩ rất thích
sự chăm sóc của nữ nhân, nhưng hôm nay hắn thật sự không muốn, cơ thể
dâng lên sự khó chịu, cảm giác rất muốn biết nữ nhân kia là ai...
”Vương gia, để hôm nay thiếp hầu hạ chàng nha, sắc mặt chàng dường như không tốt”
Những ngón tay khanh mảnh vuốt ve vòm ngực săn chắc của Sở Dĩ Ân, lớp y phục
của ả tì nữ kia khẽ lệch một tí, lộ rõ đôi gò bồng xinh đẹp đang kiêu
ngạo. Tiếng nói ngọt ngào ngâm nga, không ngừng vuốt ve ngực hắn rồi dần dần trượt xuống...
Tì nữ điều biết, khi chiếm được ánh nhìn của
Sở Dĩ Ân sẽ được sủng ái hết mực, những người nữ nhân trước của Sở Dĩ Ân điều lung linh, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần. Tì nữ này cũng thế, sắc
đẹp tuyệt trần, đôi môi mỏng đỏ mọng, đôi mắt trong veo sáng suốt, đặc
biệt là thân thể cực kì mềm mại, đôi gò bồng cao ngạo đầy kích tình. Sở
Dĩ Ân phối hợp nhiệt tình, đôi tay thô bạo dày vò đôi gò bồng đang dâng
hiến cho hắn ta.
”Ưm...thần thiếp muốn”
Đôi mắt đầy dục
vọng của ả ta đang hướng về Sở Dĩ Ân, đôi tay hắn ta điêu luyện di
chuyển, tiếng ngâm nga của tì nữ không ngừng vang lên, Sở Dĩ Ân nhíu
mày, đứng phắc lên, ném xuống người ả ta một thỏi vàng. Trong đầu Sở Dĩ
Ân cảm thấy nhớ thân thể của nữ nhân xinh đẹp kia, trong đầu không thể
chấp nhận được nữ nhân hạ lưu thế này dưới thân, lớn tiếng quát ả ta đi
ngay lập tức.
”Đáng chết. Hãy đi mau khỏi đây!”