Lục Hỏa cố gắng kéo Lâm Tuệ, mồ hôi trên trán rơi xuống, đẫm ướt cả
khuôn mặt, nắng mặt trời đã lên từ lâu, ánh nắng chiếu vào mặt nàng gây
thêm sức nóng, người nàng toát hết cả mồ hôi.
”Tỷ tỷ, cố gắng lên, sắp xong rồi.”
Nàng cố gắng, khuôn mặt đầy căng thẳng, chỉ còn một tảng đá nữa thôi là Lâm
Tuệ có thể leo lên trên bờ được. Lâm Tuệ mặt trắng bệch, tay nắm chặt
lấy thanh cây cứng rỏi, không ngừng dùng sức leo lên. Quả thật, rừng cây này tại sao lại vắng như thế?tiều phu, đại phu không nghe thấy tiếng
gọi của hai nữ nhân đầy thảm thiết sao?
Nàng ghì chặt mình, dùng hết sức lực kéo Lâm Tuệ lên, người mà nàng coi trọng nhất, chia sẻ bao
niềm vui,nỗi buồn, đến cả những bí mật cũng được chôn vùi cho Lâm Tuệ.
”Cuối cùng...tỷ cũng đã thoát khỏi!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng hít thở thật sâu để lấy sức, cuối cùng
nàng đã cứu được một người quan trọng nhất rồi. Nàng vui sướng trong
lòng, vội vàng cúi xuống nhặt lấy nhánh Cư Nha, nâng niu, trân quý,
không ngừng cười cười.
”A Tuệ tỷ, lâu rồi không gặp, muội rất nhớ....A!!!”
Tiếng thét của nàng vang lên, một bàn tay hất nàng xuống vực suối, nàng trượt chân té ngã xuống con suối chảy xiết, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhánh Cư Nha, nàng rơi xuống nước, y phục trắng mỏng manh ướt sũng cả người
nàng, nàng la hét thảm thiết, máu từ hai chân nàng không ngừng chảy ra,
đầu đập xuống một tảng đá lớn, nàng choáng váng đến mức không thể nhìn
thấy được gì, ánh mắt mơ màng nhìn về Lâm Tuệ, máu tươi hòa tan vào dòng nước trong vắt đang chảy xiết...y phục trắng đã sớm hòa vào dòng máu
tươi...
”Lâm Tuệ, cứu muội...con của muội”
Nàng nói nhỏ,
cơn đau đớn truyền đến bụng nàng, nàng ôm chặt lấy bụng, những giọt nước mắt của nàng rơi xuống đôi gò má xinh đẹp diễm lệ, những giọt nước mắt
tựa như hạt châu sa quý báu. Nàng không còn nhận thấy được mọi thứ xung
quanh, nàng chỉ nhìn thấy một bóng dáng lạ lẫm đang đứng cãi nhau cùng
với Lâm Tuệ, người nữ nhi đó rất quen thuộc... Nàng mấp máy, rồi ngất
lịm, nhành Cư Nha bị ghiền nát bởi sức chịu đựng, nhuộm màu đỏ của máu.
”Lâm Tuệ... cứu muội”
...
Sở Dĩ An dẫn Nam Bỉ Huyên dạo quanh Hoa Viên, Nam Bỉ Huyên thích thú quấn
quýt không rời khỏi hắn, hắn chỉ hoàn thành sứ mệnh gật gù làm theo ý
nàng ta, vua Nam Hướng chưa bao giờ thấy con gái vui như thế thì thầm
cười, cùng trò chuyện cùng hoàng thái hậu, đã lâu không gặp lại nhau,
hai người họ trò chuyện rất vui vẻ, nhìn Bỉ Huyên công chúa quấn quýt
hắn, thật là một mối nhân duyên tiền định. Nam Hướng uống ngụm trà,
khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối.
”Nếu như Huyên nhi được gả cho Dĩ An thì tốt biết mấy”
” Hảo. Ai da thấy cũng rất ổn. Nếu như năm xưa con bé thường tới nơi này, nhất định hôn ước sẽ xuất hiện”
”Nam Hướng ta vẫn thấy bây giờ cũng chưa muộn?”
Nam Bỉ Huyên nghe vậy thì nũng nịu lay tay phụ hoàng, gương mặt ửng đỏ cả lên, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị của hắn. “Sở Dĩ An đã có hai phi, hiện tại vẫn chưa muốn nạp thêm phi tần, thật thứ
lỗi, nếu có thể Bỉ Huyên công chúa nên kết thân cùng Ân ca.”
”Phụ hoàng...người xem, người ta bị chê rồi kìa.”
Nam Bỉ Huyên làm nũng, giọng nói ngọt ngào như viên kẹo đường, ánh mắt khẽ
liếc nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy. Hoàng thái hậu mỉm cười dịu
dàng, bà vuốt nhẹ mái tóc của Nam Bỉ Huyên.
”Huyên nhi ngoan, Ân nhi của ta cũng không hề kém An nhi?”
”Hoàng thái hậu... Huyên nhi không chịu đâu...”
Nam Bỉ Huyên nhận được sự quan tâm của hoàng thái hậu vội làm nũng, từ nhỏ
đến lớn Bỉ Huyên đã được nhận sự yêu thương nuông chiều từ phụ mẫu, xuất thân công chúa danh giá nên càng ương bướng. Vừa lúc nãy đã được Sở Dĩ
An đồng ý làm huynh muội kết nghĩa, bây giờ được trưởng bối thuận tay
kết duyên, đương nhiên Nam Bỉ Huyên công chúa không thể bỏ lỡ cơ hội
tốt.
Nam Bỉ Huyên nhanh chóng chạy sang Sở Dĩ An, ôm chặt lấy cánh tay của hắn, dụi dụi như một con mèo nhỏ muốn được sự cưng chiều.
”Huynh dẫn muội đi dạo nơi này nha? Huyên nhi muốn được đi dạo chợ của Lục Quốc.”
Sở Dĩ An sắc mặt vẫn lạnh lùng, không hề muốn đi, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Nam Bỉ Huyên như một hoàng muội.
”Ta sẽ kêu người dẫn muội đi chơi?”
”Huynh không dẫn muội đi sao? Khó khăn lắm muội mới được đi du ngoạn...”
Nam Bỉ Huyên ủ rủ, giọng nói nhẹ có chút buồn tủi, hoàng thái hậu thấy
không ổn, Nam Hướng cùng hoàng nhi đến du ngoạn, đều là khách quý, làm
sao có thể đối xử không tốt với họ được.
”An nhi, ai da thấy con nên đưa con bé đi một chút.”
”Hoàng thái hậu, trẫm còn rất nhiều chuyện cần làm”
Sở Dĩ An khó xử, nhìn vẻ mặt nài nỉ của Nam Bỉ Huyên, ánh mắt hi vọng của
vua Nam Hướng, dù gì Nam Hướng cũng là bậc trưởng bối, làm như vậy thật
bất lễ. Huống chi hoàng thái hậu đã đặt niềm tin vào hắn. Hắn trầm mặc
suy nghĩ, tiếng bước chân một lúc càng gần đến hắn, tiếng bước chân một
lúc ngày càng vội vã.
”Muôn tâu bệ hạ, Lục Phi...Lục Phi nương nương gặp nạn!”