Nàng mặc y phục vào, ngắm nhìn mình trong gương nàng cảm thấy bản thân thật khác so với thường ngày. Hôm nay nàng thật lộng lẫy, sắc thần cũng ổn hơn với thường ngày. Nàng và hắn cùng nhau có mặt tại Thái Hòa Điện để làm nghi lễ phong nàng làm phi.
Nàng cảm thấy lo lắng, ánh mặt sợ hãi nhìn hắn, núp sau bóng lưng vạm vỡ của hắn. Hắn im lặng, kéo tay nàng về phía trước mặt, nắm chặt lấy cánh tay nàng, như một ngọn lửa nhỏ được len lỏi vào lòng bàn tay cả hai khiến cả hai ấm hơn hẳn.
“Thái hậu, cát cát tường !”
Hắn cùng nàng quỳ xuống theo nghi thức, cùng nhau đồng thanh. Xung quanh rất nhiều thừa tướng, tể tướng và quan lại, cùng các bậc nô tỳ xung quanh. Bao nhiêu ánh nhìn hướng đến nàng, nàng e ngại, cúi gầm mặt xuống, không muốn nhìn những ánh mắt kia. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt phẫn nộ, có ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn buông tay nàng ra định bước lên phía chiếc ghế ngai vàng kia. Nàng níu lại cánh tay săn chắc kia, trong lòng có chút bất an, không biết phải đối đáp như thế nào. Hắn gật đầu, mỉm cười, rồi bước lên. Nàng hiểu ý của hắn, nên cũng buông ra để hắn đi.
Những gì nãy giờ hắn và nàng làm cũng điều lọt vào mắt xanh của thái hậu và Yên Phi nương nương. Yên phi nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt căm phẫn nhìn Lục Hỏa đang đứng dưới kia. Nô tỳ thân cận của Yên Phi đặt tay lên vai ả, tay vẫn cầm chiếc quạt được kết từ lông vũ quạt mát cho ả. Ả im lặng theo dõi tình hình.
“Hây da... hôm nay thời tiết thật đẹp, trời quang mây tạnh, rất hữu tình a, cơ mà... trong Thái Hòa Điện này có một số người thật không đẹp mắt a”
Yên Phi với ánh mắt hờn dỗi, tay nâng tách trà lên, hớp một ngụm, phong thái uy nghi diễm lệ, ánh mắt không ngừng đá xéo nàng.
“Ây da... Yên Phi, con đừng nên nói vậy. Ai da nghĩ hôm nay mọi người ai cũng mặt lộng lẫy chứ nhỉ ?”
“Ân. Thực ra thì Yên nhi không thấy như vậy a. “
“Bộp bộp!”
Hắn thấy có vẻ không ổn, đập tay lên bàn một cách uy lực. Nàng ở phía dưới khẽ nhíu mày, đôi mắt hờ hững nhìn sang tướng quân kia. Hình như ông ta đang nhìn nàng thì phải. Ánh mắt hiền hòa, đầy phúc hậu nhìn sang nàng khiến nàng cảm thấy kì lạ. Nàng bực mình đan hai bàn tay vào nhau rồi nhìn vạt áo. Đôi chân vẫn quỳ xuống trước mặt thái hậu, hắn, và cả Yên Phi - người không đội trời chung với nàng. Ánh mắt như lửa đốt cứ chăm chăm vào nàng thật khó chịu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nay sẽ lập Lục Hỏa lên làm Lục phi nương nương, ban chỉ “
Giọng nói lãnh lót của vị thái giám đọc lên, mọi người đều nhìn nàng với cặp mắt đáng sợ. Càng quan lại trong triều đình bàn tán xôn xao khi nhìn thấy Lục Hỏa chả là gì ? Không có chỗ chống lưng, lại càng không rõ nguồn gốc về tiểu sử...thật sự mà nói...khó thể tin được hoàng thượng đang làm trò cười cho thiên hạ...
“Ta...”
“Hây da... Lục Hỏa chỉ là một người bình thường ? Lại lọt vào mắt xanh của hoàng thượng thật là một ân huệ a?”
“Muôn tâu bệ hạ, Lục Hỏa không có gì nổi bật, lại càng không có chỗ đứng, gia cảnh lại...không có trong hoàng tộc, càng không thi tuyển tú nữ ? Lại đường đường chính chính vào làm phi sao ?_Quả thật, lập phi thật là... không ổn !”
Lục Hỏa còn chưa thốt được gì ngồi chữ “ta” vậy mà Yên Phi và tên quan lại kia đã lên tiếng không chịu, sớm biết được là chuyện thế này. Hắn chỉ im lặng nghe ý kiến của các người họ. Yên phi đắc ý, trong lòng cảm thấy vui khi mọi người chống lại chỉ định của hoàng thượng.
“Trẫm là hoàng thượng ? Đương nhiên, trẫm có quyền lập phi và phi do trẫm chọn ? Gia cảnh và không có chỗ đứng, chỉ cần nhận thừa tướng làm nghĩa phụ là ổn. Trẫm đã quyết không ai được cản !”
“Thái hậu, người xem...Chàng ấy thật không đúng !”
Yên Phi cắn môi, mặt tím dần khi nghe câu trả lời từ hắn, hắn không cười không nhăn mặt gì cả, thần thái rất lạnh lùng, anh dũng, những lời nói hắn thốt ra đều chắc nịch như đinh đóng cột. Mọi người hơi e ngại khi nhìn thấy hắn như vậy, chỉ chờ câu trả lời từ thái hậu...
“Lục Hỏa...tuy không có gốc hoàng gia... nhưng ta nghĩ ...chỉ cần nhân phẩm tốt, và do hoàng thượng chọn thì ai da sẽ không có ý kiến. Ai da tin vào quyết định của hoàng nhi. “
Thái hậu nói, ánh mắt hiền hòa nhìn nàng, không hiểu sao từ khi gặp Lục Hỏa, thái hậu đã có cảm giác rất thân thuộc, chỉ muốn mối nhân duyên giữa hoàng nhi và Lục Hỏa thành đôi, không có ý định ngăn cản như lúc trước. Khi nghe Yên Phi nói, thái hậu không biết vì sao Yên phi lại có những lời lẽ như vậy, nhưng theo bà thấy
...Lục Hỏa có một nhân cách rất tốt và có khí chất.
“Muôn tâu bệ hạ, thần muốn nhận...Lục Hỏa làm nghĩa nữ. Phu nhân thần suốt mười năm nay vẫn không có con, phu nhân thần rất thích con gái, có được một đứa con như Hỏa nhi... quả thật là không có gì sánh bằng. !”
“Ơ...”
Lục Hỏa rất muốn lên tiếng, nhưng mọi người trong đây cứ lên tiếng trước nàng, coi nàng như một món đồ vật vậy, trao qua trao lại rồi mua. Thật... tức chết đi mà. Nàng nhăn mặt, quỳ mỏi cả chân vẫn chưa xong, cứ đấu qua đấu lại, người thiệt thòi vẫn là nàng.
Mọi người nhìn tên tướng quân kia nói trong ngỡ nàng, đôi mắt nàng tròn xoe nhìn ông ta. Còn hắn chả để ý gì đến nàng cả, cứ cười khanh khách không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Yêm phi mặt càng biến sắc hơn trước sự ngỡ ngàng này, tại sao...tên đại tướng quân này lại như vậy. Thật...kế hoạch biết trước sẽ vậy...nhưng bị lão già này phá mất rồi
“Ha...ha rất tốt. Được, trẫm sẽ giao Lục Hỏa cho nàng.”
“SỞ DĨ AN !”