Yên tẩm cung,
Yên Phi nương nương thư thả dùng điểm tâm, tinh
thân thoải mái hơn trước, tuy nhiên ngày nào A Phi cũng quấy rối, cũng
truyền vào tai nàng ta những kế hoạch đầy mưu mô. Yên Phi nhăn nhó,
phiền chết đi được.
”Đủ rồi. Phi Phi, ta thật sự không còn quan tâm về việc sủng ái của Sở Dĩ An nữa rồi”
”Không được, người là Yên Phi cao quý, nhất định phải sinh con cho hoàng thượng, làm mẫu nghi thiên hạ”
Tiếng nói chanh chua của A Phi vang lên, Yên Phi vẫn không hề muốn nghe, Yên
Phi thừa biết hoàng thượng không hề để mắt đến mình, nếu như để mắt,
nàng đã lên hoàng hậu từ lâu lắm rồi.
”Có phải người bị vấn đề gì không? Hoàng thái hậu cũng đang rất sủng ái người, người nhất định phải...”
”Thôi! Được rồi”
”Nếu như người không còn lưu luyến hoàng thượng chi bằng...”
Giọng nói của Phi Phi nhỏ dần, ả ta ghé sát vào tai Yên Phi để thực hiện kế hoạch, mặt mày Yên Phi tái mét như người bị bệnh.
”Chát! To gan, ngươi hãy mau bỏ ý định đó đi, nếu không đừng đến gặp ta nữa”
A Phi ngay lập tức quỳ xuống, vội vàng dùng lời nói xoa dịu Yên Phi nguy
giận. Trong bao cung nữ, ả Phi Phi được nhất là ăn nói, từ khi có ả ta
hầu hạ, Yên Phi luôn rất hài lòng về điểm này của ả. Nhưng dù sao ả vẫn
không tốt bằng A Hoàng đã mất của Yên Phi...
”Thôi được rồi, ngươi lui đi”
”Hoàng thái hậu giá đáo”
Tiếng nói yểu điệu của Hòa công công vang lên, Yên Phi vội vàng quỳ xuống thỉnh an hoàng thái hậu.
”Yên nhi thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cát cát tường”
”Miễn lễ”
”Tạ ơn hoàng thái hậu”
Giọng nói trong trẻo của Yên Phi vang lên, Hoàng thái hậu thư thái ngồi xuống ghế. Mỉm cười quan sát sắc mặt của Yên Phi.
”Yên nhi của ai gia sao mặt mày khó chịu thế này? Có phải con đã mang long thai?”
”Dạ...Yên nhi không có, làm hoàng thái hậu thất vọng rồi ạ”
Yên Phi dịu dàng lên tiếng, khuôn mặt đầy hoảng hốt khi nghe hoàng thái hậu lên tiếng.
”Hây, Yên nhi là người mà ai gia thương nhất. Chức vị mẫu nghi thiên hạ này nhất định không ai khác ngoài con”
”Ý của người là...”
”Không sai. Con hãy nhanh chóng sinh thái tử. Ai gia nhất định không để con thua thiệt”
”Hoàng thái hậu...Yên nhi...”
Hoàng thái hậu nâng tách trà uống một ngụm, khẽ nhíu mày vì thái độ của Yên
Phi. Một lúc sau, chân mày của bà giãn ra. Bà mỉm cười nhìn Yên Phi, bàn tay nắm chặt lấy tay Yên Phi khẽ nói.
”Yên nhi, tối nay ta sẽ sắp xếp cho con, tỳ nữ A Phi ngươi hãy làm tốt trách nhiệm mà ai gia giao”
”Nô tỳ tuân lệnh”
Hoàng thái hậu nói xong đứng dậy đi ngay, môi Phi Phi khẽ cong lên, liếc nhìn sắc mặt của Yên Phi với khuôn mặt trắng bệch, môi khẽ mấp máy trầm tư
nhìn về phía hoàng thái hậu bước đi...
Yên Phi bất giác nghĩ đến
Sở Dĩ Ân, vừa mấy hôm trước đã thề non hẹn ước với chàng? Bây giờ làm
sao nàng có thể thất hứa được, tâm can nàng hoàn toàn đã bị Sở Dĩ Ân thu phục...
...
Kể từ sau khi gặp nạn, nàng vẫn chưa lần nào
xuất cung, hôm nay được xuất cung khiến nàng hào hứng vô cùng. Nàng đã
chọn cho mình y phục đơn giản nhất để người ngoài khó có thể nhận ra
mình. Vậy mà hắn lại cho rất nhiều quân lính theo sau bảo vệ... Nàng
nhìn hắn, rồi lại liếc sang quân lính. Kể từ khi nàng xảy ra chuyện, hắn luôn đề cao sự an nguy của nàng, đặc biệt chọn những người có võ công
cao nhất đi cùng. Nàng gặp chuyện nhất định có lý do, vẫn luôn bảo vệ
nàng là cách tốt nhất.
”Dĩ An... Thật sự không cần nhiều quân lính như thế?”
”Ta nói cần”
Giọng hắn đầy dứt khoát, quân lính đứng nghiêm chỉnh thẳng hàng khiến nàng
cảm thấy ngợp ngạt, đến A Mẫn cũng sợ theo. Lần đó, bảo vệ không được
nàng A Mẫn đã bị trách tội nặng nề, phạt A Mẫn quét dọn tất, giặt y phục cho tất cả cung nữ một tuần, nghĩ đến đây A Mẫn vẫn còn rùng mình, nếu
như không nể tình A Mẫn đã vì nàng làm nhiều chuyện có ích, nếu không
đầu của A Mẫn bây giờ đã lìa khỏi cổ. Nhưng nếu nhiều người đi thế này,
thật có hơi long trọng...A Mẫn lắc đầu, nắm chặt lấy tay nàng. Nàng nhìn hắn nghiêm nghị, oai phong thế này, chỉ còn cách dùng sự mềm yếu của
mình lay động hắn. Nàng bước đến ôm chặt cánh tay hắn, khẽ dụi dụi người vào hắn, giọng nói thoát ra vô cùng ngọt ngào tựa vị ngọt của hồ lô
đường.
”Phu quân à... Thật ra chàng võ công rất tốt, không cần bọn họ đâu! Chỉ có chàng bảo vệ ta, ta đã yên tâm rồi”
”Nàng chắc chắn chứ?”
”Ta chắc chắn, chàng là nhất! “
”Được! Ta vẫn cần phải cho một người theo cùng”
Mặc dù lay động, nhưng hắn vẫn không thể nào lơ đãng, hắn vẫn cần có một
người bảo vệ nàng. Nàng như một món đồ trân quý, nhất định không thể mất hay tổn thương.
”À...vậy cũng được!”
Nàng gật đầu liên
tục, bớt được bao nhiêu người thì bớt vậy, nếu hắn dẫn một đoàn quân thế này chẳng khác nào nàng đang ở biên cương chống giặc? Hắn ôm chặt lấy
nàng, dẫn nàng đi, nàng ngạc nhiên, đôi mắt mở to tròn hết sức nhìn chăm chăm vào hắn.
”Này! Kì quá”
”Có thế này mới không sợ nàng lạc mất!”