Sáng sớm,
Hôm nay nàng tỉnh dậy rất sớm để tận hưởng nắng ấm, đã lâu nàng không có dậy sớm như vậy. Xem ra, tên kia còn dậy sớm hơn cả nàng... Nàng bước
đến bệ cửa sổ chăm sóc chậu hoa mẫu đơn, nàng ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi
mỉm cười, tay khẽ vuốt ve cái bụng của nàng, sẽ không lâu nữa tiểu yêu
sẽ chào đời. Tiểu yêu này sẽ là một đóa mẫu đơn hay là một cành Cư Nha?
Liếc nhìn xuống chậu mẫu đơn, nàng nhíu mày thấy thíu thíu gì đó. Một
con bồ câu trắng bay nhanh đáp xuống phía nàng, trên mỏ còn ngậm một lá
thư, nàng vuốt ve đầu bồ câu, lấy lá thư ra, bồ câu nhanh nhẹn lượn bay
đi mất. Nàng mỉm cười dịu dàng, cầm lấy lá thư trong tay nàng từ từ mở
ra đọc. Dòng chữ nắn nót quen thuộc khiến nàng nhớ đến hình ảnh tươi đẹp ngày trước...
”Lục tỷ, tỷ dậy sớm thế? Tỷ đến rửa mặt đi”
”Ừm...”
Giọng nói lảnh lót của A Mẫn đánh thức bầu không khí của trầm lặng của nàng.
Nàng bước lại gần A Mẫn rửa mặt trong lòng có chút bất an.
”Dĩ An đâu rồi?”
”Hoàng thượng đã lên triều từ sớm, dường như sắp tới sẽ có vua Nam Hứng đến Lục Quốc”
Nàng gật gù, nàng sẽ phải một mình trở về thôn sơn của nàng. Việc trọng đại
như vậy không thể vì nàng mà bỏ qua, nếu vậy hắn sẽ bị thái hậu cử
trách.
”Ta sẽ về nhà một chuyến “
”Tỷ... Sao tỷ không đợi hoàng thượng đi cùng?”
”Không cần...”
”Ai nói nàng là không cần?”
Nàng chưa nói hết câu, tiếng nói trầm ấm lại vang lên, khiến trái tim nàng
xao động. Không phải A Mẫn nói hắn đang trên triều sao... Sao lại xuất
hiện thế này? A Mẫn hiểu chuyện, vội vàng thu dọn những thứ khác nhanh
chóng bước ra, không quên nháy mắt với nàng một cái.
”Ta...chuyện này không phải như ...”
”Ta không cần biết. Nàng đợi ta vài bữa nữa, ta tiếp đón vua Nam Hứng quốc, sẽ đi cùng nàng”
Hắn vịn lấy tấm vai trần của nàng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn
mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng thể hiện sự nuông
chiều.
” Dĩ An, mẹ ta bệnh nặng...”
”Ta sẽ cử người đi cùng nàng?”
”Dĩ An, chỉ cần A Mẫn là được”
Nàng nắm chặt tay hắn, đôi mắt long lanh như viên trân châu quý đang nhìn
hắn, hắn kiên quyết giữ quyết định của mình. Nàng đã là lục phi của hắn, là người hắn yêu thương nhất, thân thể còn mang cốt nhục của hắn, hai
người hắn thương yêu nhất tuyệt đối hắn phải bảo vệ...
”Dĩ An...”
Nàng trơ bộ mặt đáng yêu trước mặt hắn, hắn nhẫn nhịn cố gắng không mắc bẫy
của nàng, nàng nhón người hôn lên môi của hắn một cái, hắn bất ngờ ôm
chầm lấy nàng, từ thế bị động chuyển sang chủ động cuống quýt lấy môi
nàng, cánh môi hoa anh đào mềm mại đang dần dần chiếm lấy tâm trí hắn.
”Dĩ An, Dĩ An...”
“...”
Nàng thấy hắn không trả lời, lập tức không hôn hắn nữa, rời khỏi cánh môi
đáng ghét đó. Nàng nhíu mày, đậm mạnh vào ngực của hắn một cái.
”Đáng ghét, hôn cũng đã hôn rồi. Nếu chàng không chịu, ta sẽ tự làm theo ý mình”
”Được rồi, Lục Hỏa nhi, mọi chuyện đều do nàng quyết “
...
Yên Phi đứng ngồi không yên, trong tâm trí đang hết sức hoảng loạng, A Phi
đáng ghét suốt ngày nay đi đâu không biết, chả làm nhân sư giải quyết
cho Yên Phi chuyện gì cả... Yên Phi đang phân vân có nên gặp Sở Dĩ Ân
hay không? Ngoài trời đã tối mịt, nếu như mình đi không phải sẽ giải
quyết mọi chuyện dứt khoát, lấy được trâm cài, chấn dứt hết mọi chuyện
sao? Dù gì cũng sẽ không ai biết...
Yên Phi lặng lẽ thay bộ y
phục kín đáo một chút, lặng lẽ một mình bước đến nơi mà Sở Dĩ Ân hẹn,
đường đi này quen thuộc khiến Yên Phi thêm hoảng loạn nhớ đến đêm say
rượu... Yên Phi cắn răng chịu đựng, bước đến gần cung của hắn ta.
”Nàng đã chấp nhận đến gặp ta! Tại sao lại không vào?”
Nàng quan sát, dường như tỳ nữ và quân lính của Sở Dĩ Ân đã đi ngủ, hắn mới có thể ung dung gặp nàng như thế...
”Ta đã kêu chúng đi hết rồi. Nàng còn không vào ta sẽ đổi ý!”
”Không...không ta sẽ vào”
Yên Phi không hề thấy bóng dáng Sở Dĩ Ân đâu, chỉ nghe giọng nói dịu dàng
của hắn bên trong phát ra, hắn ta làm sao biết được Yên Phi đã đứng bên
ngoài suy nghĩ khá lâu rồi? Yên Phi cắn cắn môi, cố kiềm nén cảm xúc,
bước vào trong. Một cánh tay săn chắc ôm chặt lấy Yên, Yên Phi hoảng hốt muốn la lên nhưng lại bị Sở Dĩ Ân bịt miệng lại. Đôi môi Sở Dĩ Ân từ từ ngậm lấy vành tai Yên Phi, thì thầm.
”Yên nhi, nàng ngoan ngoãn ta sẽ trả cho nàng trâm cài”
”Được. Ngươi muốn gì?”
Sở Dĩ Ân hít hà mùi hương trên người Yên Phi, quả là mùi hương mộc lan cao quý, từ trước đến nay hắn qua lại với bao nữ nhân, chỉ có mùi hương này pha lẫn với rượu khiến hắn nhớ mãi không quên, say mê điên cuồng tìm
kiếm...
”Ta muốn nàng cuồng nhiệt như hôm trước?”
”Ngươi! Ta sẽ không làm! Trước lúc rời khỏi nơi quái quỷ này. Chẳng phải ta từng nói không có lần thứ hai?”
Sở Dĩ Ân không tức giận, ngược lại còn giận hóa cười, nụ cười thích thú, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Yên Phi.
”Nếu cây trâm cài này được truyền đến thái hậu thì sao? “
”Ngươi!”