Nàng Thật Xinh Đẹp

Chương 12: Chương 12: Tg1: nữ minh tinh thành danh sau một đêm (12)




Edit: Sữa Mật Ong

Giai đoạn vất vả tuyên truyền lúc trước rất nhanh đã có hồi báo, bộ phim điện ảnh lớn do Nguyễn Nhu đóng vai chính chính thức công chiếu, không ngoài suy đoán, phòng bán vé cùng thanh danh bạo nổ, lập nên kỉ lục doanh thu trong giới điện ảnh. Trên mạng có rất nhiều người ủng hộ, mỗi ngày vì bộ phim quảng cáo.

Rạp chiếu phim tại nước ngoài cũng thi nhau mua bản quyền phim, Nguyễn Nhu một bước bay thẳng lên mây.

Khó có được là, cô không chỉ không ngừng cố gắng, mà còn có một người đại diện bán mạng làm việc.

Rất nhiều người buồn bực, Trần Dần sao không lo làm công tử tốt lành, lại bày đặt đi làm người đại diện? Còn làm đến vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không phải bộ dáng cà lơ phất phơ như bình thường.

Phương thức xuất đạo của Nguyễn Nhu oanh động trong vòng, hiện tại lại có Trần Dần thiếu gia nhà giàu làm người đại diện cho cô, mọi người hâm mộ ghen tị hận, ào ào cảm thán cô tốt số.

Bộ phim Nguyễn Nhu đóng vai chính thành công lớn, ngoài ra các tài nguyên khác cũng dần dần đuổi kịp, hợp đồng quảng cáo cao cấp và show truyền hình đạt tới đỉnh cao, chọn con đường cao đoan*, trực tiếp biến thành tiểu hoa.

*cao khiết đoan chính: là không phải dùng quy tắc ngầm đổi, đi lên dựa vào thực lực:3 (Lời editor: Còn bên trong thì sao không ai biết =))))

Cô còn được vô số người ủng hộ, chỉ cần cô chụp ảnh bìa tạp chí, cơ bản đều bán sạch. Cô dùng phương thức cực kỳ đặc biệt, dẫn đầu trào lưu mới trong vòng giải trí – xoát mặt.

Hai chữ “Nguyễn Nhu” này, trở thành cụm từ hot về định nghĩ thần nhan* (*vẻ đẹp có linh khí), mọi người thường nói: “Cô cho rằng mình là Nguyễn Nhu à?”

Một người mới không có danh tiếng, trong một đêm, trở thành nữ minh tinh nổi tiếng. Thời điểm một người bạo nổ, ngoại trừ người hâm mộ, còn có một bộ phận antifan.

Trần Dần hiện tại không đi bar lăn lộn, mỗi ngày đều cầm Ipad đối phó antifan.

Anti 1: “Còn không phải là được kim chủ nâng đỡ sao, vòng giải trí có rất nhiều chim hoàng yến*, vậy mà chỉ có cô ta nổi tiếng nhất.”

*loài chim cảnh được thường nhà quyền quý nuôi dưỡng, ở đây ý chỉ những cô gái được đại gia bao nuôi

Trần Dần dùng nick “Ăn cỏ ngon trên đỉnh thảo nguyên xanh” trả lời: “Chỉ với bộ dạng như heo này của cô, ngay cả chân của kim chủ cũng không liếm đến được.”

Antifan 2: “Cô ta nhất định là đã phẫu thuật thẩm mỹ, tôi đánh cược 100 bao hạt điều.”

Trần Dần: “Cô ấy chính là thiên tiên hạ phàm, còn cô là hạt điều độ kiếp.”

Antifan 3: “Nổi tiếng nhanh như vậy, chẳng mấy chốc sẽ flop.”

Trần Dần: “Cô ấy còn có thể nổi tiếng đến tận ngày chắt trai anh đánh rắm.”

Rất nhanh có người phản ứng kịp, bình luận: “Ăn cỏ ngon trên đỉnh thảo nguyên xanh” là ai?, Trần Dần trả lời: “Lầu trên không cần gấp, tôi đang theo đường dây điện bò tới nhà anh.”

Hắn vừa mới click gửi đi, đằng trước đã có người gọi: “Con trai ngoan, lấy cho tôi bình rượu.”

Không cần ngẩng đầu cũng biết rõ thanh âm này là ai, vừa kiều vừa mị, chỉ vào lúc sai bảo hắn mới đầy đủ ôn nhu vậy.

Lúc này bọn họ đang ở biệt thự Tây giao mở tiệc khánh công để ăn mừng phim điện ảnh đại thắng, tất cả mọi người trong tổ phim tề tụ tại nhà chính, rất là náo nhiệt. Bởi vì là sân nhà của Nguyễn Nhu, cho nên rất nhiều người nhờ quan hệ trà trộn vào.

Những người nhờ quan hệ vào tiệc khánh công phần lớn là người thành đạt, muốn giành được niềm vui của giai nhân. Mọi người dù biết Nguyễn Nhu có người làm chỗ dựa phía sau, thế nhưng không biết người này là ai, ôm ý nghĩ may mắn, hi vọng có thể thử một lần.

Ở đây đại đa số người đều biết Trần Dần, chính là mọi người không biết người sau lưng Nguyễn Nhu là ai, bọn họ giống nhau cũng không biết quan hệ cha con giữa Trần Dần và Trầm Phùng An, chỉ biết Trần Dần là con nhà có tiền, thực lực không bình thường.

Có người tìm Trần Dần tìm hiểu tin tức, muốn đào góc tường, đều bị Trần Dần ngăn trở về, cũng đem những người hỏi qua cho vào danh sách đen, sau đó chế nhạo Nguyễn Nhu: “Nhìn cô cả ngày bộ dạng trang điểm xinh đẹp, nếu không phải tôi trước mặt trông chừng, không để ý thì ba tôi đã bị vợ ngoại tình rồi.”

Tiệc khánh công mở đến mười một giờ đêm mới kết thúc, Trần Dần đuổi khách: “Thật ngại quá, lần sau lại gặp, hôm nay đến đây thôi.”

Trong đó có người quen Trần Dần cười hắn: “Bình thường mày nhảy đến tận ba giờ sáng, trở thành người đại diện thì liền thay đổi khác trước, biết bắt đầu dưỡng sinh rồi.”

Trần Dần chỉ chỉ về hướng Nguyễn Nhu đang ngủ trên sofa, giải thích: “Cô ấy ngủ rồi nên ngoan vậy, nếu không sẽ...loạn đến mức không cách nào để người khác nhìn.”

Hắn cất giấu tâm tư, điều trợ lý mới cùng người giúp việc đi, tất cả mọi người đều về hết, lưu lại cả phòng là một đống hỗn động, hắn tự mình cuốn tay áo lên làm.

Chậm rãi thu thập, ánh mắt thỉnh thoảng hướng trên ghế sofa, gọi vài tiếng: “Nguyễn Nhu?”, cô không trả lời.

Trần Dần yên tâm, ngón tay chọc chọc Nguyễn Nhu, mặt cô vừa nóng vừa đỏ, lòng bàn tay dán lên, mềm mại trơn nhẵn. Hắn nhịn không được ngồi xổm người xuống, ghé sát vào nhìn cô, bĩu môi: “Không cho cô uống rượu cô càng muốn uống, say đến như vậy coi chừng bị sắc lang tập kích.”

Hình như cô trong mộng nghe được lời hắn, bất mãn xoay người, mặt hướng vào trong ghế sofa.

Trần Dần trong lòng cảm thấy ngứa một chút, xoay người cô lại, chột dạ giải thích: “Nơi này có tôi, không có sắc lang.” Hắn suy nghĩ một chút, bỏ thêm câu: “Cô nghĩ rằng tôi muốn trông chừng cô à, nếu không phải ba tôi dặn dò, tôi mới không thèm quan tâm.”

Cô ở trong mộng rên lên một tiếng, hai tay thả xuống dưới ghế sofa, dưới ánh đèn, cánh tay thon dài trắng nõn hệt như cây hành. Trần Dần quét từ khuôn mặt thanh lệ của cô xuống cánh tay như sương tuyết, nhớ tới lời bạn thân từng nói.

“Muốn quay lại với người yêu cũ rất dễ dàng, không được sợ, chính là phải làm.”

Trần Dần hít sâu một ngụm, run rẩy nắm tay của cô, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve tay cô.

Đôi tay này mềm mại không xương, hắn trước đây vì sao lại không phát hiện chứ.

Hắn nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, miệng đắng lưỡi khô, thể xác và tin thần như bị dày vò, quyết định phải thanh tỉnh một chút.

Đều tại khuôn mặt này gây họa.

Trần Dần dùng một phương thức đơn giản cho chính mình thanh tỉnh – hắn quyết định tẩy trang cho Nguyễn Nhu.

Trần Dần nghĩ là làm, lục tung khắp nơi tìm được một lọ tẩy trang, tay chân vụng về, làm rơi vãi hơn phân nửa bình, cuối cùng thành công cởi bỏ lớp trang điểm trên mặt cô.

Vốn nghĩ tẩy trang xong thuận tiện chụp mấy tấm ảnh dìm cô làm kỷ niệm, nào nghĩ tới sau khi tẩy sạch sẽ, hắn lại lần nữa lâm vào mê mang.

Mẹ kiếp!

Lúc trước trang điểm so với lúc sau khi tẩy trang càng câu nhân. Tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu, cộng thêm trạng thái say rượu, hoàn toàn chính là bộ dạng chờ quân tới hái.

Đợi đến khi Trần Dần lấy lại tinh thần, hắn đã ôm Nguyễn Nhu lên phòng rồi.

Phòng ngủ giường vừa lớn vừa mềm, là Nguyễn Nhu cố ý đổi giường mới, nói là để tiện cùng ba hắn lăn giường.

Trần Dần thả người lên giường, ghen ghét ném cái gối của Trầm Phùng An xuống dưới giường.

Cô đang say bỗng ý thức được gì, tự tay muốn ôm cái gối, Trần Dần không để cho cô thực hiện được, thuận thế đưa chính mình qua, cô không có ôm, ngược lại đẩy hắn ra, đạp xuống rồi cho mấy đá.

Hắn vô ý thức bắt được cô, không cho nhúc nhích.

Cô không lên tiếng. Hô hấp càng ngày càng sâu, đại khái làm đắm chìm trong mộng rồi.

Cô uống rượu, độ cồn đến bên mặt hắn, giống như một liều thuốc phiện xuyên qua thần kinh. Trần Dần say đến đầu váng mắt hoa, trong mắt trong lòng chỉ còn một mình Nguyễn Nhu.

Thẳng đến khi điện thoại di động reo, hắn chỉ thoáng khôi phục lý trí.

Là video call của Trầm Phùng An.

Trần Dần hết hồn nhảy dựng lên, hoảng loạn nhấn nút trả lời.

Trầm Phùng An: “Mày làm gì nãy giờ vậy, bây giờ mới bắt máy.”

Trần Dần mặt không biến tim không đập: “Vừa rồi mở tiệc khánh công, mẹ nhỏ uống say, con đưa mẹ về phòng.”

Trầm Phùng An “ồ” một tiếng: “Hiện tại ngược lại kêu mẹ nhỏ rất thuận miệng.” Hắn nói tiếp: “Vừa lúc cho tao nhìn mẹ Tiểu Nguyễn của mày một chút.”

Trần Dần cười nói: “Ba như vậy là tra xét sao?” Nói xong, hắn đem camera nhắm ngay Nguyễn Nhu trên giường, để cho Trầm Phùng An nhìn rõ ràng.

Trầm Phùng An: “Mày để sát vào chút, tao thấy hình như miệng cô ấy có chút sưng, có phải cồn quá mạnh không?”

Trần Dần vội thu lại điện thoại, bình tĩnh nói: “Ah, mới vừa rồi mẹ đùa giỡn quá hăng, vô tình đập đầu vào chai rượu.”

Trầm Phùng An không hỏi nữa, giao phó: “Vậy mày đi ra ngoài đi, đóng cửa lại. Còn có, về sau cô ấy muốn uống rượu, mày liền ngăn, sắp xếp công việc đừng quá dày đặc, bữa tiệc rượu giống vậy đều từ chối hết đi.”

Trần Dần nhu thuận gật đầu, trước mắt Trầm Phùng An, thái độ rất quan trọng, ra hành lang cùng anh tạm biệt: “Ba, khi nào trở về thì nhớ đến phát cho con tiền tiêu vặt.”

Trầm Phùng An trực tiếp cúp máy.

Trần Dần đứng ở ngoài cửa một hồi lâu.

Trong bóng tối, sự trống trải nặng nề phủ xuống, cảm xúc hai mươi năm qua chưa từng xuất hiện ở kẻ phản nghịch như hắn, bỗng mãnh liệt trào dâng.

-

Tác giả báo chương kế tiếp:

Chú Trầm, em có tội, ngày mai em nhất định đuổi người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.