Hai năm sau
Giang sơn tươi đẹp, anh hùng khom lưng.
Vân Thiên rốt cục đã nhất thống Thiên hạ, Thần Huyền Lãng đã hoàn thành tâm nguyện, ngập đầy nhiệt huyết, bắt đầu xử lý mọi việc sau khi bốn bề thống nhất.
Như cơn mưa vừa thoáng qua trên trung nguyên, mang
theo sức sống mới, đại mạc thảo nguyên rộng lớn nay đã được thống nhất,
nơi nơi hân hoan vui mừng. các nước đều cam nguyện thần phục trước Vân
Thiên đế quốc. Mà Thần nữ chính là người được tất cả thần dân nơi nơi
tôn kính nhất.
Thần nữ Vân Thiên Quốc, người đã sát cánh cùng
Vân Thiên hoàng đế đánh tây phạt đông chinh phục thảo nguyên trong vòng
ba tháng. Sau khi thống nhất thảo nguyên, thần nữ còn trở thành trợ thủ
đắc lực giúp Vân Thiên đế bình ổn lại Vân Thiên đế quốc, chăm lo cuộc
sống dân chúng ấm no, tạo phúc cho dân chúng thảo nguyên. Trên tất cả,
nàng còn là hộ quốc công chúa, là công chúa do đích thân Vân Thiên hoàng đế sắc phong ngay sau khi thống nhất tứ quốc được trao quyền lực ngang
hàng với hoàng đế, là người ban hòa bình cho cả đại lục này.
từ
sau khi thống nhất tứ quốc Âu Thần Tuyết chẳng có chuyện gì để làm, lại
sinh ra nhàm chán, suốt ngày nghe lời chúc tụng và lui tới trong thần
điện.
Sáng sớm, tiếng chim thanh thúy. Cỏ xanh, hoa lá đều còn
thấm sương, những hạt sương tựa như thủy tinh trong suốt. Ở phía đông,
mặt trời còn chưa hửng. Không khí phảng phất mùi của đất, làm khứu giác
thấy thoải mái.
Âu Thần Tuyết miễn cưỡng đứng lên từ chiếc
giường bằng ngà voi tinh xảo, đôi mắt còn ẩn chút sương mù, giống như
buồn ngủ. Vén rèm lụa Nguyệt Nha lên, căn phòng trong trẻo nhưng lạnh
lùng làm nàng nhíu mi. Lại thêm một ngày nhàm chán.
Cung nữ hầu
hạ vệ sinh cá nhân, ăn xong bữa sáng, đứng ở thần điện to như vậy, bốn
phía mùi thơm hoa cỏ, nàng lại chỉ cảm thấy nhàm chán, hiện tại dáng vẻ
này đã có vài phần như cá chậu chim lồng.
“ ta đi dạo một chút,
các ngươi sẽ không đi theo.” Quay người nói với thái giám, cung nữ, bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mắt không có đích, bất
tri bất giác đến ven hồ. Nước hồ trong xanh, đàn cá bơi lội, phản chiếu
ảnh ngược của hàng cây mọc bên bờ, có vẻ lịch sự tao nhã.
Âu
Thần Tuyết cởi giày ngồi trên chiếu, bóng dáng nhỏ bé cũng in xuống làn
nước, nước buổi sáng có chút lạnh, nàng không kìm được mà co co lại. Lại bướng bỉnh làm dậy mặt nước, khiến bọt nước văng khắp nơi, làm con cá
cả kinh kích động chạy đi. Nhìn cảnh tức sinh tình liền thuận miệng đọc
một bài thơ:
Mang mang ở giữa đất trời.
Trông vời bốn biển mịt mù trùng khơi.
Sương thu buốt lạnh hồn lữ thứ.
Non sông một giải tuyết buông rơi.
Mộng vượt trùng khơi.
Sầu ôm đất trời.
Mịt mù khói bụi dâng cao.
Ngàn thu mấy độ, sóng trào bãi dâu?
Một thời danh tướng, công hầu.
Giờ đây sương gió ươm màu thời gian…
Ngô đồng cây đã nát tan.
Phượng hoàng thu cánh thở than bên trời.
Thôi đành muôn sự tại trời.
Buông chèo ngồi ngắm dòng đời nổi trôi...
(CỔ PHONG -Cảm tác ý thơ Lý Bạch)
“ Công Chúa, bệ hạ cho gọi người đến chính điện.” một nữ tỳ khom người xuống, bắt chéo hai tay lên vai cung kính hành lễ.
“ Ân. Ngươi lui xuống trước đi.” Giai nhân thanh y tao nhã đang ngồi bên
hồ thu lại tầm mắt, khoác tay ý bảo nữ tỳ kia lui xuống.
Nàng
đứng dậy sửa sang lại áo quần, bước ra khỏi đình nghỉ mát, hướng chính
điện đi tới. Trên đường đi, mọi người gặp nàng đều cúi người cung kính
hành lễ.
Nàng, Hộ Quốc công chúa, thần hộ mệnh của Vân Thiên đế quốc, Thần Thiên Tuyết và cũng chính là Âu Thần Tuyết.
Sau khi thống nhất các nước, Thần Huyền Lãng dựa vào các thiết kế mà Thần
Tuyết đưa cho, đã tạo không ít kỳ tích trên đại lục, từ bánh xe nước,
giúp cho việc dẫn nước tưới trên các vùng cao thuận lợi hơn, làm cho bá
tánh đỡ vất vả trong việc đồng áng, cho đến sáng kiến về việc xây hồ,
dẫn nước thoát đi khi lũ về, giúp giảm thiệt hại cho vô số vùng trong
nước, thậm chí những hồ nước trong mùa lũ tích trữ, còn trở thành nguồn
cứu trợ khi mùa hạn kéo đến, tất cả những thứ này, đã khiến cho vị trí
của Thần Huyền Lãng cùng Thần Tuyết trong lòng bách tính Vân Thiên được
nâng lên đến đỉnh cao.
“ Thần Tuyết, muội đến rồi???” Thần Huyền Lãng vừa nhìn thấy nữ tử vừa đặt chân vào đại điện đã mỉm cười lên tiếng.
“Tham kiến công chúa.” xung quanh các đại thần cùng sứ giả tứ quốc cũng đều
hành lễ, họ đây là thật tâm thuần phục, thật lòng tôn kính, hoàn toàn
không có một tia giả dối.
“Đứng lên đi.” Thần Tuyết nhẹ giọng lên tiếng, sau đó tiến đến bên cạnh Thần Huyền Lãng ngồi xuống.
“Nguyệt Thần tộc trưởng, lần này ngài đích thân làm sứ giả đến đây nói muốn bàn chuyện với bổn vương, lại yêu cầu Phi Vũ cũng phải có mặt, bây giờ tất
cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, không biết ngài có thể hay không nói được chưa ???” Thần Huyền Lãng nhìn Nguyệt Thần Hàn nhíu mày hỏi.
“Ta biết hiện tại Nguyệt Thần bộ lạc của ta không bằng Vân Thiên đế quốc
các người, bất quá muốn bọn ta thuần phục, các người cũng phải chứng
minh xem mình có bản lĩnh này hay không ??? Nếu không cho dù là ‘ngọc đá cùng tan’, Nguyệt Thần bộ lạc ta cũng tuyệt không khuất phục.” Nguyệt
Thần Hàn giọng nói tràn ngập khẳng định, hoàn toàn không hề bận tâm tình huống của mình hiện tại.
“Thế ngươi muốn như thế nào chứng minh ???” Thần Tuyết hứng thú hỏi.
“nghe nói Hộ quốc công chúa dù là thân nữ lưu, nhưng lại hùng tài vĩ lược,
chẳng thua gì trang nam nhi, hơn nữa có thể thống nhất các nước, một nửa công lao chính là thuộc về công chúa, ta có chút thắc mắc, không biết
công chúa làm sao am hiểu bí mật của tất cả các nước mà từ đó tìm phương pháp phá vỡ???” Nguyệt Thần Hàn nhìn Thần Tuyết nghi vấn hỏi, đây cũng
chính là nguyên nhân hắn không dám dùng ‘vũ khí bí mật’ của Nguyệt Thần
bộ lạc ra đối kháng, vì hắn biết làm như vậy, chẳng khác nào uổng công
mà thôi, hơn nữa bộ lạc của hắn chỉ là một bộ phận rất nhỏ ttrong đại
lục này.
Nghe lời nói của Nguyệt Thần Hàn, tất cả tộc trưởng khác thậm chí là Thần Huyền Lãng không không khỏi tràn ngập tò mò nhìn Thần
Tuyết, vì vấn đề này họ thật sự cũng đã thắc mắc từ lâu lắm rồi.
“Ta không thể nào biết được bí mật của tất cả các nước, bất quá có người
khác biết, và người đó đã dạy lại cho ta.” Thần Tuyết bình tĩnh trả lời, dù sao nếu nàng không giải tỏa nghi vấn, thì chắc hẳn bên trong các
nước lớn và các bộ tộc nhỏ sẽ nghi ngờ lẫn nhau là có nội gian, đến lúc
đó xảy ra nội loạn, thì đối với Vân Thiên đế quốc cũng không tốt.
“Là ai ???” Nguyệt Thần Hàn nôn nóng hỏi.
“Là nữ Thần, người tạo ra Thần Phong đại lục, và cũng là người đã tạo ra các người.” Thần Tuyết nhẹ đáp.
“ Nữ Thần???” tất cả mọi người đều bị câu trả lời của Thần Tuyết làm cho
ngây người, họ làm sao mà không biết Nữ Thần là ai. Đó là vị Thần chí
cao vô thượng của Thần Phong đại lục, là người đã tạo ra Thần Phong đại
lục, và đồng thời cũng là người ban sự sống cho tất cả cư dân trên đại
lục.
“Công chúa nói vậy có nghĩa là theo ý của người, người chính là người kế thừa được Thần Thần chỉ định??? Vậy xin hỏi công chúa có
bằng chứng gì chứng minh???” Nguyệt Thần Hàn nghi hoặc nói.
Thần
Tuyết không nói chỉ mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn thiên không, tay ngọc
vươn ra, một đạo hào quang từ trên tay nàng phát ra bay ra ngoài đại
điện hướng thẳng lên trời, chẳng mấy chốc cả trời đất đều thay đổi, mới
vừa rồi còn trời xanh nắng ấm, nhưng hiện giờ đã mây đen sấm chớp khắp
nơi, tay của Thần Tuyết chuyển động, ngay lập tức từ trên trời mưa như
trút nước đổ xuống, không khí bên ngoài cứ như vậy theo tay nàng chuyển
động mà thay đổi theo.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho
khiếp sợ không nhỏ. “Điều khiển thời tiết cùng thiên nhiên, đây chẳng
phải chỉ có Nữ Thần mới làm được sao???” một người trong đại điện nhìn
trời cao đang biến đổi thì thào tự hỏi, cũng như là hỏi tất cả mọi người còn lại.
Thần Tuyết xoay tay lần nữa, thời tiết ngay lập tức trở lại bình thường, mọi người giờ phút này vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh
thần, vẫn còn ngơ ngác, nhất thời không ai nói lời nào, cả đại điện đều
lặng ngắt như tờ.
“Còn muốn bổn công chúa chứng minh nữa sao ???” lúc này Thần Tuyết trầm giọng nhìn Nguyệt Thần Hàn hỏi, nhưng chưa kịp
để hắn đáp lời, Thần Tuyết đã phất tay, một đạo kim quang bay ra chính
giữa đại điện.
Kim quang chiếu khắp nơi trong đại điện, sau đó
ngưng tụ lại thành khối cầu, phía trên bắt đầu vang lên một giọng nói : “ Hỡi các đứa con của thảo nguyên, khi các con nhìn thấy thứ này, thì
người đưa ra chúng chính là người kế thừa của ta, và sẽ là người quyết
định vận mệnh tương lai của các con, cùng Thần Phong đại lục này, từ giờ trở đi, các con phải tôn trọng người này như tôn trọng ta, phục tùng
người này như phục tùng ta, nhớ kỹ, đây chính là lệnh”. Giọng nói vừa
dứt, khối cầu cùng kim quang cũng biến mất hẳn.
Dù sự việc chỉ
diễn ra trong nháy mắt, nhưng đủ để mọi người biết rõ, chủ nhân của
giọng nói kia là ai, vì trong phổ điển của các nước dù nhỏ hay lớn, đều
có ghi nhận lại giọng nói của Nữ Thần khi vạn năm trước sáng lập ra Thần Phong đại lục đã để lại, cho nên bây giờ trong lòng họ đã hoàn toàn tin tưởng những gì mà Thần Tuyết vừa nói.
“Thần, Nguyệt Thần Hàn,
cam nguyện quy hàng, từ nay về sau Nguyệt Thần bộ lạc chính thức thuộc
về Vân Thiên đế quốc, nguyện một lòng trung thành với đế quốc, cúc cung
tận tụy, đến chết mới thôi, nếu trái với lời thề, chết không toàn thây,
chịu người đời phỉ nhổ.” Nguyệt Thần Hàn sau khi lấy lại tinh thần, dẫn
đầu người của Nguyệt Thần bộ lạc cùng quỳ xuống trước mặt Thần Huyền
Lãng cùng Thần Tuyết.
“Chúng thần cũng vậy, thề chết trung thành, mãi không thay lòng” các đại thần cùng sứ giả khác cũng không ngoại lệ.
Nếu Nữ Thần đã lựa chọn công chúa là người kế thừa, thì họ tin tưởng công
chúa sẽ đem lại cho họ cuộc sống thái bình, sẽ bảo hộ họ, nhưng mà không cần chờ đến tương lai, những việc mà Thần Tuyết đã làm trong hai năm
nay cũng đã chứng minh điều đó, cho nên giờ phút này, họ đối với Thần
Tuyết không chỉ đơn thuần là thuần phục, mà còn là tôn trọng, có thể nói cho dù Thần Tuyết bảo họ đi chết, họ cũng không dám cãi lời.
Còn nếu Thần Tuyết lại lựa chọn phò tá Thần Huyền Lãng, thì họ cũng sẽ tin
tưởng y có thể đảm nhận trọng trách cai quản đại lục, giúp đại lục ngày
càng trở nên hùng mạnh. Và mãi cho đến tận khi họ nhắm mắt lìa đời họ
cũng không hề hối hận vì quyết định này của mình. Vì Thần Huyền Lãng quả thật không hề làm cho họ thất vọng, đã chứng minh bản thân hoàn toàn
xứng đáng, khi được người kế thừa của Nữ Thần lựa chọn.
“Bổn công chúa không hy vọng chuyện hôm nay đồn ra ngoài.” Thần Tuyết nhìn biểu
hiện của mọi người tỏ ra rất vừa lòng, sau đó lạnh nhạt bỏ lại một câu
rồi rời đi.
Mọi người nhìn nàng rời đi, không ai nói tiếng nào,
bất quá bọn họ vẫn ghi nhớ lời nàng, đem chuyện hôm nay giấu đi, không
để tiết lộ ra ngoài, dù họ không biết nguyên nhân tại sao, bất quá nếu
là ý của Thần Tuyết thì họ lại không dám không làm theo.
“ Thần
Tuyết, Vô Ngạn quốc vừa phái người đến, Vô Ngạn hoàng hậu sinh thần,
muốn mời chúng ta tham gia.” Thần Huyền Lãng ngồi trên ghế, đưa thiếp
mời cho Thần Tuyết xem qua.
“ Ta sẽ đi” Thần Tuyết nhìn thiếp mời, mỉm cười, nhẹ giọng nói, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
“ Thần Tuyết, muội thật sự muốn đi???” Thần Huyền Lãng nghi hoặc hỏi, tại sao đột nhiên Thần Tuyết lại có hứng thú với những chuyện này, với cá
tính của nàng từ trước giờ, hoàn toàn không hề để những chuyện này vào
trong mắt kia mà.
“Nơi đó có người đang đợi ta, cần ta trở về sắp xếp.” Thần Tuyết lạnh giọng đáp, nàng xem Thần Huyền Lãng như bằng hữu, nên nàng không muốn giấu y.
“hảo đã vậy theo ý muội.” dù thắc
mắc, nhưng Thần Huyền Lãng vẫn không lên tiếng hỏi, vì y không muốn can
dự vào đời tư khiến nàng khó xử.
Thần Huyền Lãng nhìn theo Thần
Tuyết rời đi nhíu mày trầm tư, y không phải không biết, Thần Tuyết rõ
ràng hiểu tình cảm của y, bất quá Thần Tuyết lại là người kế thừa của Nữ Thần, muội ấy nói một thần nữ thì không được có tình cảm nam nữ nhưng y không cam tâm, nhất định sẽ có ngày y khiến nàng ấy phải yêu y, để y
dùng cả đời để bảo vệ nàng ấy, dù nàng ấy chưa bao giờ cho người khác
nhìn thấy dung mạo của mình nhưng y sẽ chờ, chờ đến lúc nàng ấy ???.
“ Thần Tuyết, lần này ta sẽ để Thiên vương gia, cùng Tần Ngọc tướng quân
cùng muội đến Vô Ngạn quốc, hai người này một văn một võ, có dũng có
mưu, nhất định sẽ giúp muội không ít.” Thần Huyền Lãng nhìn Thần Tuyết
mỉm cười.
“ Ta đã biết, huynh cũng nên quay về đi, tiễn đến đây
là được rồi.” Thần Tuyết gật đầu nhẹ lên tiếng, hôm nay chính là ngày
nàng đi sứ Vô Ngạn quốc, nàng vốn chỉ định dẫn theo Tiểu kim, tiểu lục
cùng đoàn hộ tống sứ thần đến Vô Ngạn, nhưng nếu Thần Huyền Lãng đã có
lòng, thì nàng xin nhận vậy.
“Ân, hai người lên đường cẩn thận.”
Thần Huyền Lãng cũng không nhiều lời, sau khi nhìn thấy hai người kia
tiến vào đoàn, thì xoay ngựa quay về cung.
Đoàn người cũng không
chậm trễ, ngay lập tức lên đường, cả đoàn ngoại trừ ba người Thần Tuyết
cùng hai vị đại thần vừa rồi, còn theo hơn một ngàn người khác, đa phần
chỉ vì hộ tống quà mừng đem đến Vô Ngạn, còn về bảo hộ Thần Tuyết thì
điều này mọi người đã biết là không cần, cho nên họ đã căn dặn binh lính trước, là chỉ cần trông chừng những thứ sẽ tặng cho Vô Ngạn hoàng hậu
mà thôi, còn về phần công chúa, thì họ không cần bận tâm.