Chương 8Editor: Selene Lee
- ---------
Xin lỗi mn nếu Sel đăng bài trễ nha, chuyện là Sel vừa có bạn trai nên là...
Sel vẫn sẽ cố gắng đăng chương ổn định lại cho mn nha!
- ---------
Bữa sáng được phục vụ ở phòng ăn của khách sạn.
An Tâm vừa ăn sáng vừa bàn luận với Tiểu Tiểu về chuyện Phó Diệu like và follow mình ngày hôm qua.
Đinh Tiểu Tiểu thật sự cảm thấy chuyện này không đơn giản: “Phó ảnh đế xuất đạo lâu như vậy rồi, bây giờ đi follow chị, thật sự là có vấn đề!”
An Tâm đồng tình: “Chị cũng thấy vậy, nhưng lại không nghĩ ra được là vấn đề gì cả.”
Đinh Tiểu Tiểu bèn cúi người, nhìn chằm chằm An Tâm: “Không phải là anh ấy thích chị chứ?”
“Không thể nào.” - An Tâm gạt đi, suy nghĩ một lát liền hỏi: “Em sẽ thích An Kiệt sao?”
An Kiệt là một bé trai ở viện mồ côi, mười bốn tuổi, đẹp trai mà thành tích cũng tốt, lại thích mặt áo sơ mi trắng. Nom rất ra dáng một “tiểu soái ca” ngôn tình.
Đinh Tiểu Tiểu nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Quá nhỏ, không xuống tay được.”
“Thấy chưa!” - An Tâm lộ ra biểu cảm hiển nhiên. “Chị và thầy Phó cũng giống như em và An Kiệt đấy, không thể nào đâu.”
“Cái gì mà không thể?” - Phó Diệu bưng thức ăn đến ngồi cạnh An Tâm, mà Trần Tiểu Thiên cũng ngồi xuống cạnh Đinh Tiểu Tiểu.
An Tâm nháy nháy mắt, nói ngoa: “Tiểu Tiểu bảo em ăn nhiều sẽ mập, em nói không thể nào.”
Phó Diệu nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống dĩa của An Tâm, sức ăn của cô quả thật lớn gấp năm sáu lần những nữ minh tinh khác.
“Đúng rồi, hôm qua tôi thấy em phát Weibo thì thuận tay follow, không ngờ lại mang phiền toái đến cho em.”
“Không, không phiền gì đâu ạ.” - An Tâm xua tay. “Lâu rồi em mới được lên Hot Search.”
Lần gần nhất là vai Tiểu Tiên Nữ hai năm trước.
Phó Diệu cười, nói như đùa: “Vậy em có muốn chú ý lại tôi không, đảm bảo em sẽ nổi nhanh hơn?”
An Tâm thận trọng suy nghĩ: “Không muốn.”
“Vì sao?”
Cô bèn làm ra một động tác khía cổ: “Em sợ Fan của thầy nghĩ nhiều, lao vào xé xác em.”
Mấy chuyện kiểu này showbiz nhiều cô kể, đặc biệt là khi cả hai đều là minh tinh, có rất nhiều Fan sẽ không chịu nổi đả kích mà xông vào “huyết chiến”, nghiêm trọng hơn còn có thể kéo một trong hai ngôi sao đó xuống vực. An Tâm thật sự không dám làm bậy.
Phó Diệu khẽ cau mày: “Fan của anh đều là do hâm mộ kỹ năng diễn xuất mà thành, sẽ không như vậy đâu.”
An Tâm thở dài, nói với vẻ đầy bất đắc dĩ: “Thầy Phó, thầy có vấn đề với khả năng tự nhìn nhận nhan sắc của mình à?”
Phó Diệu cười cười: “Vậy em cảm thấy thế nào?”
“Dạ?”
“Em cảm thấy nhan sắc của anh thế nào?”
An Tâm hơi sững sốt, nhưng cũng lịch sự trả lời: “Soái ca siêu cấp.”
Phó Diệu đáp lại An Tâm bằng một nụ cười khen ngợi, hệt như thầy giáo đang tán tưởng học sinh vì một câu trả lời đúng cho bài kiểm tra.
“Ngoan, rất tinh tường!”
An Tâm:...
Tất cả các cảnh quay ngày hôm nay đều có mặt Tô Du, lúc độc diễn, lúc lại diễn cặp với Phó Diệu, là phô bày tình yêu thuần khiết của hai người.
Các cảnh quay đều không yêu cầu kỹ năng diễn xuất gì cao, nên mọi việc rất thuận lợi, đến trưa đã hoàn tất.
Lý Thanh cảm thấy gần đây trời nóng nực, tổ phim cũng đã mệt lữ, bèn nói: “Chi bằng hôm nay chúng ta làm thêm giờ, sau đó ngày mai nghỉ giải lao được không?”
“Thật sao?”
“Được.”
“Được chứ!”
Việc ngày mai làm luôn trong hôm nay, trừ An Tâm ra thì chẳng có ai phản đối.
Bởi vì cảnh quay ngày mai cũng toàn bộ đều có cô nha....
Lý Thanh ân cần hỏi: “Thế nào, không thành vấn đề chứ?”
An Tâm tuy trong lòng muốn khóc, nhưng vẫn cười xòa: “Không thành vấn đề.”
Nhân viên trong tổ nghe cô nói vậy thì vỗ tay hào hứng, vậy là đến 9 giờ tối An Tâm mới lê lết về tới phòng.
Đinh Tiểu Tiểu hỏi cô: “Chị, ngày mai chị về ạ?”
An Tâm định nói không thì chợt nhớ ra ngày mai Kiều Ngạn thế nào cũng chặn đầu cô.
“Ừ.” - Giọng cô rất nhạt. “Ngày mai em bảo anh Diệp đến đón chị nhé.”
Anh Diệp là tài xế riêng của An Tâm.
Vừa vào đến nơi thì nhận được điện thoại của Kiều Ngạn, An Tâm mở máy thì nghe người bên kia nói: “Anh đang ở ngoài phòng khách.”
Bước chân của cô liền khựng lại, quay ra đã thấy anh tay ngồi trên ghế salon của quán.
Hiển nhiên cô biết Kiều Ngạn không tin cô chịu về nên hôm nay đã đến bắt người.
Phó Diệu và Lý Thanh ở cách đó không xa, thấy được An Tâm vừa cầm điện thoại vừa đi đến trước mặt người đàn ông.
Lý Thanh thấy vậy thì cười trên nỗi đau của người khác: “Xem ra người ta có bạn trai rồi?”
Phó Diệu liếc ông một cái: “Đó không phải bạn trai của cô ấy.”
An Tâm đến ngồi xuốn cạnh Kiều Ngạn: “Khi nào khởi hành?”
Lúc chạng vạng tối Kiều Ngạn đã đến, vốn là muốn đưa An Tâm về sớm để mẹ vui, không ngờ cô lại quay phim trễ như vậy. “Ngay bây giờ được không? Ngày mai em có thể ngủ nướng.”
Dù sao cũng phải về, sớm hay muộn thì có gì khác nhau đâu? “Chờ một chút, em lên dọn đồ.”
Đinh Tiểu Tiểu liền đi theo cô: “Chị, hay là em về cùng chị nhé?”
An Tâm cười nhạt: “Chị cũng không vui, em đi theo làm gì?”
Lòng Tiểu Tiểu đau xót, tuy cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa An Tâm và người nhà chị ấy, nhưng năm đó chị ấy vừa khóc vừa trở về.
Lúc An Tâm 18, vì thi đậu đại học Bắc Kinh nên mới lên Bắc Kinh học.
Tựu trường không bao lâu thì chị ấy gọi cho dì An, nói là đã tìm được ba mẹ ruột của mình.
Kết quả là chưa đến một tuần, cô đã thấy chị ấy quay lại, còn khóc rất nhiều...
- ----
Thật ra cũng không có gì để dọn cả, vì Kiều gia không thiếu, An Tâm chỉ đi vào lấy túi sách, do dự một lát mới lấy từ trong vali ra một hộp trang sức.
Kiều Ngạn ân cần mở cửa sau xe cho cô: “Em mệt thì ngủ một lát đi.”
“Không cần đâu.” - An Tâm vừa nói vừa mở cửa xe trước, ngồi vào ghế phụ lái.
Kiều Ngạn cười đầy chiều chuộng, lấy ra một túi quà vặt lớn đưa cho cô: “Đều là đồ em thích ăn cả.”
An Tâm “ồ” một tiếng, cũng không cầm ăn mà lấy điện thoại ra, ban nãy cô nhận được tin Wechat của Phó Diệu.
Anh nói anh biết chỗ bán thịt dê rất ngon, hỏi cô có muốn đi cùng không.
An Tâm gửi đi một tệp GIF cô bé đang than thở.
An Tâm: “Em đang trên đường về thành phố.”
Phó Diệu cau mày: “Là đi cùng người ban nãy?”
An Tâm: “Là anh hai em, ngày mai là sinh nhật mẹ em.”
Phó Diệu nghi hoặc. Hôm qua trên Baidu nói cô lớn lên trong viện mồ côi, bây giờ lại có anh trai và mẹ?
“Ra là vậy, tôi còn tưởng là người theo đuổi em.”
An Tâm phì cười, cũng gửi cho Phó Diệu một icon mỉm cười.
Phó Diệu lại nhắn qua, bảo cô ngủ một lát.
Mấy cảnh quay chiều hôm nay không thuận lợi như buổi sáng, hơn nữa cảnh nào cũng có mặt An Tâm, đừng nói là một cô gái, là đàn ông cũng sẽ thấy kiệt sức.
Kiều Ngạn thấy cô cứ ôm khư khư cái điện thoại thì cười: “Bạn trai?”
An Tâm nghiêng đầu, trả lời có chút lãnh đạm: “Không phải, là bạn tốt thôi.”
“Em cũng không nhỏ nữa, có thể hẹn hò rồi.”
An Tâm lẳng lặng không nói, hồi sau liền ngủ thiếp đi. Kiều Ngạn dừng xe ở ven đường, lấy ra một cái gối nhỏ kẹp vào cổ của An Tâm.
Lúc đến được nhà họ Kiều thì trời đã gần sáng, Kiều Vĩnh Khang và Chu Vân đang ngủ, nhưng vội vã dậy tiếp hai người, hỏi cả hai có muốn ăn gì không.
An Tâm lắc đầu, chào hai người một cái rồi đi về phòng.
Mở cửa ra, cô thấy phòng của mình vẫn như trước.
Hình như lần cuối cô đến đây là sinh nhật Kiều Ngạn.
An Tâm quăng túi lên giường rồi đi rửa mặt, xong xuôi leo lên giường được một lát thì ngủ tiếp, lúc cô tỉnh lại đã là 10 giờ sáng. Dưới lầu có rất nhiều tiếng ồn, người đến hình như không ít.
Cô bèn đi tắm sau đó mở tủ quần áo ra, bên trong đều là đồ mới tinh, đến một nếp nhăn cũng không thấy. An Tâm cầm ra một cái áo thun và quần ngắn.
Trang điểm nhẹ, đổi quần áo, đoạn lại buột tóc đuôi ngựa. Xong xuôi đâu vào đó, An Tâm bèn tự chụp một tấm, chỉnh sáng xong liền đăng lên Weibo với caption “Trông có giống thiếu nữ 18 không?”
Phó Diệu thấy cô đăng Weibo bèn lên xem, trước tiên là lưu ảnh vào điện thoại, tiếp theo là like, sau đó còn bình luận: “Không giống, rõ ràng là thiếu nữ 16.”
←