- Thức ăn của quý khách đây ạ_Người phục vụ tỏ vẻ niềm nở
- Cảm ơn _Vy Vy lịch sự đáp
- Trước đó nữa….mình xin lỗi…mình không nhớ
- Lần sau đừng tùy tiện gọi người khác bằng “em” khi cậu và tớ là bạn cùng lớp nhé!_Tiểu Vy khẽ nhắc nhở rồi cầm muỗng lên bắt đầu dùng bữa
- Chừng này tớ e là ăn không hết
- Cậu cứ ăn chừng nào không ăn nổi nữa thì để đó tớ giải quyết_Vy Vy điềm tĩnh nói
- Cậu giải quyết à?
- Ừ, vấn đề gì sao?
- Nhiều đồ ăn thế này cơ mà?
- Yên tâm, ăn đi_Vy Vy giục
- Sao cậu lại trả tiền trước vậy.Là tớ mời cậu đi ăn mà_Anh Khang không hài lòng
- Bữa này xem như tớ đãi cậu, lần sau cậu trả là được_Vy Vy điềm tĩnh nói.Anh Khang không nói gì,tuy Vy Vy đã nói vậy nhưng hành động của cô khiến cậu cảm thấy bị….
- Đừng suy nghĩ nữa,tớ biết cậu đang nghĩ gì nhưng hãy xem như chúng ta là đối tác làm ăn, và cậu là đối tác của tớ.Cậu hiểu chứ!
- Nhưng mà…
- Đừng nhưng mà.Thôi vào lấy xe đi, cho tớ đi quá giang luôn nhé!
- Được rồi_Anh Khang trả lời,cậu ngừng suy nghĩ và vội đi lấy xe ngay
- Đây là nhà cậu à?_Anh Khang hỏi
- Không, nhà tớ ở gần đây
- Vậy sao cậu không để tớ đua cậu về trước nhà luôn?
- Tớ không thể vì có chút vấn đề nhỏ nên tớ không thể cho cậu biết nhà tớ được.Thông cảm nhé!
- Vậy à_Anh Khang hơi hụt hẫng
- Thôi cậu về đi nếu để…._Vy Vy bỏ lững câu nói
- Cậu định nói gì?
- Nếu để người nhà tớ thấy thì phiền phức đấy_Vy Vy tặc lưỡi
- Vậy à, vậy tớ về đây.Chúc cậu ngủ ngon_Anh Khang cười nói
- Ừ, cậu cũng vậy
Đứng nhìn theo bóng chiếc ô tô của Anh Khang ra khỏi con ngõ cô nàng không khỏi thở dài vì đã nói dối Anh Khang.Lát sau cô lững thững bước về nhà
- Hôm nay cậu rãnh không?_Anh Khang hỏi
- Có chuyện gì à?_Vy Vy hỏi
- Ừ, cũng không có gì chỉ là…chỉ là…muốn mời cậu ra ngoài chơi thôi
- Vậy à.Tiếc quá, tớ cũng…
- Nói chuyện với ai mà tớ tớ cậu cậu nghe có vẻ thân thiết vậy_Tiểu Tuyết lên tiếng
- Alo, Anh Khang à.Xin lỗi nhé, tớ có việc bận nên…Vy Vy nói khẽ
- Ừm, không sao
- Bye_Vy Vy nói rồi nhanh chóng tắt điện thoại
- Ai đó?_Tiểu Tuyết tò mò
- Bạn mà cậu đến đây làm gì vậy.Không đi làm à_Vy Vy mĩm cười hỏi
- Có chứ, hôm nay tớ được về sớm.Mới được tăng lương.Tối đến “Angel or Devil”Nha, tớ khao_Tiểu Tuyết cười
- Ừm, mà gần đến sinh nhật cậu rồi.Không tính tổ chức hả?
Có chứ.Tớ sẽ tổ chức một đêm “Liveshow” từ thiện.Ca sĩ biểu diễn tớ mời hết rồi, giờ chỉ còn in vé nữa thôi
- Cả đời cậu mà không có việc từ thiện chắc cậu chết quá nhỉ_Vy Vy ngán ngẫm lắc đầu.Đến cả sinh nhật mà cũng tổ chức kèm với việc làm từ thiện nữa,mà năm nào cũng từ thiện hết.Không chán à?
- Không, công việc yêu thích của đời tớ mà_Tiểu Tuyết cười, nụ cười đẹp như nắng xuân, với cô cứ nhắc đến việc từ thiện, được làm hết mình cho công việc từ thiện là cô đã hạnh phúc lắm rồi
- Nè, cậu tính không tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc à?
- Rồi, chỗ dựa vững chắc của tớ chính là tình bạn, tình yêu thương mà mọi người dành cho tớ và cả niềm hạnh phúc trông việc làm từ thiện đó.
- Không tớ muốn nói đến chỗ dựa khác cơ.Cậu không tính tìm cho mình một nữa còn lại à?
- Sao biết hay vậy
- Tớ nói nghiêm túc đấy
- Không, tớ không nghĩ tới ý định đó.Mà dù có nghĩ tới thì tim tớ cũng hết chỗ chứa cái thứ được gọi là tình yêu rồi.Tim tớ chỉ đủ dành một ngăn cho tình bạn, một ngăn cho gia đình, một ngăn cho sự nghiệp, một ngăn cho việc từ thiện và một ngăn cho các thứ cảm xúc hỗn độn mà thôi.Nó hết nơi để chứa rồi
- Nhưng cậu cũng nên nghĩ đến chuyện đó đi chứ, chẳng lẽ cậu không tính lập gia đình
- Có thể mình tính FA suốt đời cũng nên
- Ya, nhỏ kia ăn nói gì bậy bạ vậy.Bạn của tớ xinh đẹp vậy mà lại FA suốt đời à
- Hì, chắc thế
- Không được, Vương Hàn Tuyết tớ yêu cầu cậu phải lập gia thất trước tuổi 30_Vy Vy nghiêm giọng
- Cậu thật là…Ở Fa thì có gì không tốt nào,Fa có thể tự do làm điều mình thích, không bị ai ràng buột.Còn cái thứ được gọi là tình yêu đó vừa là việc không lương, vừa không có ngày nghỉ lại mệt nữa
- Cấm cậu nói thế.Cậu phải tìm cho tớ một chỗ dựa liền ngay và lập tức.
- Được rồi, chuyện đó để khi nào các cậu tìm được nữa kia của mình rồi tớ sẽ tính
- Bớt lo cho bọn tớ đi
- Biết rồi.Tối nay tại “Angel or devil” nhé!_Tiểu Tuyết nói rồi ra về.