Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 68: Chương 68




- Mặt mày bị sao thế nào?_Tiểu Vy thốt lên rồi chạy tới bên Tiểu Phong xuýt xoa đau lòng

- Ôi…trán của Tiểu Phong…_Tiểu Đan hét lên thẳng thốt

- Lấy hộp đựng đồ sơ cứu ra đây_Tiểu Tuyết nhanh nhảu

- Cậu đánh nhau à?

- Một chút thôi.Mà về khi nào đó?

- Mới về thôi.Cách đây khoảng 30′

- Đánh nhau mà cũng một chút nữa à?Một chút mà ra nông nổi thế sao?_Tiểu Vy gắt lên lo lắng

- Nhẹ nhẹ thôi…a_Tiểu Phong khẽ kêu

- Ai biểu đánh nhau làm gì?_Tiểu Tuyết ra vẻ trách móc

- Chỉ tại thấy lòng khó chịu làm sao ấy?Tớ đang vô cùng cảm thấy bực bội mà mấy thằng cha đó còn chọc điên tớ nên…

- Cậu điên lên, đánh nhau với chúng à?

- Ừ…

- Ôi chúa ơi!Tớ mong là má tụi nó nhận ra con của mình…._Tiểu Vy thốt lên

- Tớ chỉ đánh nhẹ thôi.Yên tâm, không gãy xương đâu…với lại tiền viện phí tớ sẽ trả..tớ còn gọi xe cho bọn chúng nữa đó…

- Hay quá ha!Đánh người ta bị thương xong rồi gọi xe cấp cứu rồi còn xung phong trả tiền viện phí nữa.Cậu đúng là rãnh ghê…._Tiểu Tuyết lên tiếng

- A..đồ độc ác, nhẹ nhẹ thôi…đau muốn chết mất…

- Còn đau nữa à?Cho đáng…_Tiểu Đan ghẹo lại

- Đáng cái đầu cậu á.Ai bảo chúng đụng phải tớ làm gì?Ôi… mà tớ muốn điên lên mất.Áaaaaaaaaaaaa_Tiểu Phong hét lên

- Vì Gia Kiệt đi xem mặt à?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi

- Hâm à?

- Không.Tớ rất bình thường.Tớ nói chuyện nghiêm túc đấy.

- Tớ cũng có đùa đâu.Cậu bị bệnh chắc rồi.Tại sao lại là tại hắn chứ?Hắn thì liên quan gì đến tớ.Với lại việc hắn có bạn gái hay đi xem mặt hoặc thậm chí có vợ là chuyện của hắn,liên quan gì đến cuộc đời của tớ chứ?Cậu toàn nói tào lao không à?

- Tớ nói tào lao?Thôi, nếu cậu đã nói vậy tớ sẽ không nhắc đến nó nữa.

- A…nhẹ nhẹ thôi má…đau muốn chết luôn…

- Đó là hậu quả đó.Mà đánh với mấy tên mà mặt mày lại như thế kia?_Tiểu Vy hỏi

- Khoảng 10 tên thôi.Nhưng tại chúng đánh lén từ sau lưng nên vậy đó…

- Đánh lén?Chà, cái trò bỉ ổi đó mà cũng xài được nữa à?Thật hết nói nổi, lũ đê tiện!_Tiểu Đan quát lên đầy bực tức

- Nó đánh vào đầu cậu à?_Tiểu Tuyết hỏi

- Ừm…

- Vậy mai theo tớ đến bệnh viện…

- Để làm cái gì?

- Kiểm tra cái đầu cậu chứ là cái gì?..

- Thôi đi.Tớ không đi đâu…

- Tiểu Phong, tớ nghĩ cậu nên đi với Tiểu Tuyết,…

- Tớ bảo là không đi cơ mà.

- Vậy tớ hỏi một câu kiểm tra nhé?_Linh Đan láu lĩnh

- Hỏi đi

- Tớ là ai?

Bốp_Quyển táp chí của Tiểu Tuyết văng ngay trúng cái đầu của Tiểu Đan

- Yahhhhhhhhhhhh, làm cái gì vậy?_Tiểu Đan hét lên

- Kiểm tra cái đầu cậu.Mà xem ra bình thường nhỉ?

- Cậu….cậu…bực mình quá đi..hừ….

- Cô về lúc nào vậy?_Hạo Thiên hỏi

- Tối hôm qua

- Vậy à?Bố mẹ cô vẫn khỏe chứ?

- Khỏe_Giọng Tiểu Tuyết thoáng buồn

- Sao vậy?Nhìn cô có vẻ không vui

- Không có gì?

- Chút tan học tôi mời cô đi ăn được không?

- Được.

- Vậy tôi sẽ đợi

- Ừ.Tôi vào lớp trước đây

- Ừ.Buổi học vui vẻ nhé!

- Bye

- Xin lỗi, tôi nói là tôi sẽ đợi mà bắt cô phải đợi rồi!-Hạo Thiên áy náy

- Không sao…

- Anh, em ở đây này!_Một đứa con gái chạy đến bên Gia Kiệt nắm lấy tay cậu

- Sao em lại đến đây?

- Em tan học sớm nên đến đây luôn.Đây là bạn anh à?

- Ừ

- Chào các anh, em là Vương Tú Ly.Rất vui được gặp các anh ạ_Tú Ly lễ phép

- Ừ, chào cô_Anh Khang và Thiên Lâm cũng thân thiện đáp lại

- Bọn em về trước nhé!_Tiểu Vy nói với Anh Khang

- Sao thế?Em không khỏe ở đâu à?

- Không…

- À, chào các bạn.Rất vui được gặp lại các bạn.Năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi nhỉ?

- Về thôi Tiểu Vy_Bỏ qua lời chào hỏi thân thiện của Tú Ly,Tiểu Phong lên tiếng rồi lách qua giữa Gia Kiệt và Tú Ly bước thẳng

- Ơ…_Tú Ly ngỡ ngàng.”Mấy con nhỉ này, dám phớt lờ tao à?Tao đã cố nhịn để chào hỏi bọn mày tử tế vậy mà…”

- Này, cô đi cái kiểu gì vậy?Cô vừa đụng phải cô ấy đấy_Gia Kiệt lên tiếng nhắc nhở

- Không sao đâu anh.Em không bị sao cả.Chắt bạn ấy vô ý thôi_Tú Ly lay tay Gia Kiệt nhẹ nhàng nói_”Bọn mày dám…”

- Cố ý đấy.Thì sao?_Tiểu Phong ngoảnh đầu lại hỏi

- À, không sao.Bạn cứ đi đi.Chúng ta cùng đi ăn trưa, anh nhé!

- Người hôm qua mày xem mặt là đây à?_Hạo thiên hỏi

- Ừ_Gia Kiệt mỉm cười

- Tiểu Vy,Tiểu Đan đi thôi.Cả cậu nữa, Tiểu Tuyết_Tiểu Phong gọi lớn

- Ừ, bọn tớ tới liền_Tiểu Vy nói vọng lại

- Tròi ạ,rề rà quá đi_Tiểu Phong nói rồi tiến lại kéo Tiểu Vy và Tiểu Đan lôi đi

- Này,nãy giờ mình nhịn bạn đủ rồi đấy nhé!Sao bạn cứ thích đẩy mình ra khỏi Gia Kiệt vậy.Bên kia cong chỗ trống sao bạn không đi mà cứ thích chen vào giữa tớ và Gia Kiệt mà đi hoài vậy._Tú Ly bực nhọc lên tiếng nhưng vẻ mặt thì vẫn tỏ ra vô cùng bình thường còn pha thêm chút buồn buồn nữa.

- Tôi thích thế.Sao nào?

- Cậu…đồ bất lịch sự..người lớn dạy cậu làm vậy à.Tớ thấy bất bình lắm rồi đó…

- Có liên quan đến tôi à?Người lớn?Ý cô là ai vậy?

- Cô…cô thật quá đáng…Bố mẹ cô dạy cô thế à?Này, họ dạy con cái họ thế mà được sao?..

“Bố mẹ cô dạy cô thế à?Này, họ dạy con cái họ thế mà được sao?

Bố mẹ cô dạy cô thế à?Này, họ dạy con cái họ thế mà được sao?

Bố mẹ cô dạy cô thế à?Này, họ dạy con cái họ thế mà được sao?”_Câu nói của Tú Ly vang lại trong đầu óc Tiểu Phong.”Từ trước đến nay, ai dám nói xấu cô thì được nhưng nói về bố mẹ cô như thế thì…vậy mà cô ta dám, cô ta có biết là cô yêu bố mẹ của mình như thế nào không mà dám nói họ như vậy?Cô ta thật đáng chết..”Rặc_Tiếng các khớp tay vang lên

- Cô ta vừa nói cái gì vậy?_Tiểu Vy tức giận

- Dám nói lên điều đó à?Cô là cái thá gì mà dám nói bố mẹ của Tiểu Phong như thế?_Mắt Tiểu Đan nãy lửa

- Hình như em hơi qúa thì phải.Tú Ly, em xin lỗi Tiểu Phong đi_Gia Kiệt nói

- Em…em…_Mắt Tú Ly long lanh

- Khỏi cần…_Tiểu Tuyết trừng mắt lên trả lời rồi tiến lại chỗ Tú Ly

Chát!

- A…_Tú Ly hét lên

- Tiểu Tuyết à_Hạo Thiên lên tiếng

- Im đi, đây không phải chuyện của cậu_Tiểu Tuyết lạnh lùng

- Vương Tú Ly, cô là gì mà dám lớn giọng nói Tiểu Phong và bố mẹ bạn ấy như vậy hả?Cô tưởng cô tốt đẹp lắm hay sao?Cô còn đáng kinh tởm hơn thế nữa đấy.Hãy nhớ lại xem hồi 4 năm về trước cô đã làm những gì với Đinh Uyển Nhi?Cô nghĩ việc làm của cô tốt đẹp lắm à?….

- Tiểu Tuyết, được rồi, tớ sẽ tự giải quyết.Đã đến lúc tớ trả nợ cũ rồi, nợ cũ ở trường Aristocracy_Tiểu Phong lên tiếng

- Em và họ quen nhau à?_Gia Kiệt hỏi

- Em…cô ta…

- Cô đang run sợ hay đang cố tỏ ra đáng thương vậy?_Tiểu Phong tiến lại gần Tú Ly

- Này, cô đừng có quá đáng_Tú Ly hét lên

- Quá đáng?Ai?Tôi à?Vậy mà tôi biết một người còn quá đáng hơn đấy?Trước thì thích Hoàng Long, anh trai tôi sau thì….

- Đủ rồi.Im đi.

- Im à?Cô đang nhờ tôi hay…ra lệnh…

- Câm miệng

- Câm miệng?Vì sao tồi phải câm miệng?

- Cô…

- Tôi làm sao?Thôi tôi mết rồi, không dài dòng nữa, vào vấn đề chính thôi.Vương Tú Ly nghe kĩ những gì tôi sắp nói đây.Năm tôi học lớp 8, cô…

- Tao bảo mày câm miệng đi còn gì?Giờ mày đang đe dọa tao à?Được thôi, để tao kể tội của mày trước nhé!Năm tao học lớp 7, mày đột ngột chuyển đến.Từ đó mày chiếm hết những gì tao có, tao thích Hoàng Long, trước đây anh ấy đã không để ý gì đến tao, khó khăn lắm tao mới được gần anh ấy vậy mà mày đã làm gì, sự xuất hiện của mày khiến cho khiến cho anh ấy phớt lờ tao, trước đây tao luôn được mọi người bao quanh vậy mà mày lại biến họ thành người của mày, tao luôn được mọi người kính nể vậy mà mày đã làm gì, mày khiến cho tất cả nhìn tao bằng một ánh mắt khác để rồi năm tao học lớp 9, tao phải chuyển về Việt Nam sống trong môi trường mới, không bạn bè, không người quen,…

- Em sai rồi Tú Ly_Hoàng Long tiến đến gần chỗ Tú Ly nói

- Sao…sao…anh lại ở đây?

- Anh về đây thăm Tiểu Phong…

- Lại là Tiểu Phong….Cô ta quan trọng với anh vậy à?

- Ừ, cô ấy chính là người…mà anh thích….

- Anh à…_Tiểu Phong lên tiếng

- Im lặng nào!Anh có vài chuyện muốn nói với Tú Ly, hãy để anh nói xong đã nhé!Được không?_Hoàng Long nhẹ nhàng hỏi

- Ừm_Tiểu Phong gật đầu

- Tú Ly à!Nghe anh nói đây, đó không phải lỗi của Tiểu Phong, cô ấy không làm gì sai cả….

- Anh đang bênh vực cô ta?

- Không, nghe anh nói này….

- Đủ rồi, em không muốn nghe_Nước mắt Tú Ly lặng lẽ rơi.”Tại sao chứ?Tại sao cô lại có tất cả nhưng tôi lại thế này.Tôi cần những người bạn, vậy mà cô nở cướp họ đi.Tôi muốn mình được mọi người kính nể vậy mà cô lại khiến họ nhìn tôi bằng ánh mắt căm giận,…Ngay đến cả Hoàng Long, người mà tôi rất thích, rất rất thích, vậy mà cô cũng nở cướp anh ấy đi…Còn bây giờ, tôi chẳng còn gì cả, tôi hận cô, hận cô đến tận xương tủy…”

- Tú Ly này, hãy nghe anh nói.Không phải Tiểu Phong cướp đi mọi thứ em có mà là do em quá kiêu căng và ngạo mạn, mọi người xa lánh em không phải vì Tiểu Phong mà là vì em luôn coi thường họ, em chỉ coi họ như người hầu của mình vì thế nên em đối xử với họ rất tệ, chính Tiểu Phong đã giúp họ, vì vậy họ mới về phái Tiểu Phong, còn việc em thích anh, thực sự anh xin lỗi, anh không biết điều đó nên đã làm em tổn thương, anh vô tâm,anh thừa nhận vì anh giống với các bạn của em, không thích gì em vì tính tình của em nhưng không phải vì Tiểu Phong mà anh phớt lờ em đâu, chỉ là do em cảm nhận thôi…

- Là do em cảm nhận ư?Hức…anh nói tất cả là lỗi của em ư?Hức…hức…anh nói rằng mọi chuyện không phải là do cô ta ư?Hức…anh …hức…đồ độc ác…hức…

- Không phải, anh không có ý đó….

- Đủ rồi, em không muốn nghe.Phải rồi…hức…là do em đó.Tất cả là lỗi tại em, nhưng là do cô ta xuất hiện…hức…Nếu như cô ta không xuất hiện thì làm gì có những chuyện đó.Làm gì có chuyện em ghét cô ta đến nổi cố ý đẩy cô ta ngã khiến cô ta bị trầy hai đầu gối..hức…cô ta không xuất hiện thì làm gì có chuyện em đẩy cô ta ngã cầu thang khiến cô ta phải nằm bệnh viện suốt 3 tuần vì bị thương ở đầu chứ….Nếu như cô ta không xuất hiện thì làm gì có chuyện em hận cô ta, hận đến xương tủy chứ?….

- Tôi xin lỗi_Tiểu Phong lên tiếng

- Đúng, nếu như không có tôi thì cô đã không bị mọi người xa lánh.Thực sự xin lỗi…

- Xin lỗi ư?Cô nghĩ chỉ cần câu xin lỗi là xong à?Ha ha, cô nhầm rồi Đinh Uyển Nhi… à không phải Đinh Tiểu Phong chứ?Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu, khoog bao giờ…

- Tú Ly à?..

- Anh im đi, đừng cố nói giúp cho cô ta, em sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta đâu dù anh có nói gì, anh hiểu chứ?

- Em hơi mết, em về trước đây?_Tú Ly quay sang Gia Kiệt nói_À, em hi vọng là anh không hiểu nhầm rằng em quen anh là vì trả thù cô ta.

- Anh…

“Tôi phải nói sao nhỉ?Xin lỗi anh, Châu Gia Kiệt, anh là một con cờ rất tốt trong việc tôi trả thù Đinh Tiểu Phong vì vậy tôi không thể bỏ qua anh được.Với lại cái ghế Châu thiếu phu nhân rất có hứng thú với tôi nên tôi buộc phải tiếp cận anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.