Trung tâm Đài Bắc vào ban đêm, vẫn náo nhiệt như cũ.
Từ Như Nhân cùng Tào Doãn Anh cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, hợp đồng phải tốn hết một tháng bàn bạc thương lượng rốt cục hôm nay cũng chính thức
ký kết, hợp đồng này sẽ mang đến lợi nhuận khổng lồ có thể giúp cho bọn
họ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ tại hội nghị cuối năm đồng thời còn được
nở mày nở mặt.
Đứng trong gió đêm, đây là thời điểm hiếm thấy mà hai người không đối chọi gay gắt với nhau.
Có lẽ là trong một tháng này hợp lực chiến đấu hăng hái cũng đã giúp cho
bọn họ bồi dưỡng được một chút tình cảm, bao nhiêu trả giá cuối cùng
cũng đạt được một thành quả to lớn chính là tâm tình đối với nhau cũng
tốt hơn một chút, mà cũng có lẽ là do trạng thái lúc này đang có chút
men say, vậy nên giờ khắc này hai người rõ ràng thoạt nhìn lại có một
chút thân mật.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, hai người đứng ở đầu
đường nghe gió lạnh thổi qua, tinh thần lại quá độ phấn khởi mà không
một ai nói được câu tạm biệt, mà cũng không muốn nhạt nhẽo như vậy mà
chấm dứt đêm nay.
Rốt cục, Từ Như Nhân phá vỡ trầm mặc."Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Tào Doãn Anh khuôn mặt anh tuấn hơi quái lạ."Sinh nhật vui vẻ." Cách nói không tính là thân thiện.
"Cám ơn." Ngược lại cô lại quen rồi. Từ khi hai người gặp mặt cho đến nay,
anh gần như đã không che dấu cảm giác chán ghét đối với cô, cũng có thể
nói anh nói được một câu chúc mừng thì cũng đã là chuyện "Kinh thiên
động địa" rồi.
Bất quá đêm nay, cô tùy hứng mà muốn yêu cầu anh hơn nữa....
"Chỉ như vậy?"
"Bằng không thì như thế nào?" Thật sự thì tâm tình anh đang rất tốt, mang theo tâm trạng muốn phóng túng một chút.
"Muốn anh cho tôi một món quà được không?" Cô ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ như
ánh sao, không giống như ngày thường cứ bình tĩnh không một gợn sóng,
bởi vì rượu cồn cùng gió lạnh nhuộm đỏ hai gò má cộng thêm một chút hơi
thở của thiếu nữ.
"Cô nói." Anh hào phóng đáp ứng, dù cho hôm nay không phải sinh nhật cô, thì vì cái hợp đồng vừa mới ký kia, cũng nên
khen thưởng cô thật nhiều.
"Đêm nay tôi không muốn ở một mình."
Tào Doãn Anh nhăn mày, ý của cô là. . . . . .
"Chỉ đêm nay thôi, ở bên cạnh tôi được không?" Cô không có né tránh ánh mắt
của anh, mà nhìn thẳng về phía anh."Tôi muốn chúc mừng một chút, ngoại
trừ sinh nhật của tôi, còn có cái hợp đồng đó, cũng có một phần là của
anh."
Mặt ngoài thì cô rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì đã vô cùng lo lắng, đợi chờ câu trả lời của anh.
"Có gì không thể chứ?"
Đến lúc anh lộ ra nụ cười hút hồn người khác, cô mới phát hiện hô hấp của mình lúc này một bình ổn được.
"Tôi không thích vào nhà hàng, đến nhà của tôi đi?" Trong lòng bàn tay lại
toát mồ hôi, mặt tại nóng lên, nhưng cô phát nhiệt, mình không muốn lùi
bước chút nào.
"Đi thôi!" Anh gọi xe taxi, không để cho mình có cơ hội suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Vào đêm đó, Từ Như Nhân dẫn theo người đàn ông đầu tiên về nhà, ở cùng một chỗ với cô vượt qua sinh nhật 23 tuổi.
Anh và cô, quen biết một năm bốn tháng, vốn chỉ là quan hệ thủ trưởng và
cấp dưới một cách đơn thuần, nhưng cũng vì ngày hôm đó mà bắt đầu thay
đổi ──