Nam Cung Dạ Thần chạy đến gần 1 cái hồ trong Cung thì gặp Nam Cung Minh Triệt đang bị 1 nhóm thái giám đuổi theo. Chứ kịp nhìn thấy rõ thì hắn đã thấy Nam Cung Minh Triệt bị đẩy ngã xuống hồ, không suy nghĩ nhiều hắn lập tức chạy lại nhảy theo xuống hồ mục đích là cứu y lên. Nhưng có lẽ là do hắn quá đề cao bản thân, hắn cứu được Nam Cung Minh Triệt vào gần bờ thì y có thể tự leo lên còn bản thân hắn thì trượt chân rơi lại vào hồ nước, không phản ứng kịp nên suýt bị đuối nước. May mắn là lúc đó Nam Cung Thành Nhân đến kịp liền nhảy xuống kéo hắn lên bờ.
“Thập Tứ ca, huynh có sao không?” Nam Cung Minh Triệt lúc này chỉ là đứa bé 7 tuổi chạy lại nắm tay Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Ta không sao!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Các ngươi to gan thật đó! Lại dám đẩy Hoàng Tử xuống hồ.” Dương Thanh Liên nhìn đám thái giám lớn tiếng quát. ngôn tình hài
“Hoàng Thượng tha mạng, Quý Phi Nương Nương tha mạng.....chúng nô tài chỉ muốn bắt Thập Ngũ Hoàng Tử lại thôi, không hề có ý hại Hoàng Tử.” Nhóm thái giám lập tức quỳ gối dập đầu xin tha.
“Bắt Hoàng Tử? Các ngươi nghĩ các ngươi là ai mà có quyền bắt Hoàng Tử!” Dương Thanh Liên nói.
“Bẩm Hoàng Thượng, Thập Ngũ Hoàng Tử bất kính với Hoàng Hậu Nương Nương nên Hoàng Hậu Nương Nương muốn đưa Thập Ngũ Hoàng Tử về để chỉ dạy 1 chút, hoàn toàn không có ý hại người hết. Mong Hoàng Thượng minh giám.” Dinh Ni là than cận bên Liễu Hoàng Hậu lúc này lên tiếng.
“Chủ dạy như thế nào mà khiến Thập Ngũ Hoàng Tử rơi xuống hồ, suýt nữa hại luôn cả Thập Tứ Hoàng Tử. Các ngươi có bao nhiêu cái mạng để đền hả!” Dương Thanh Liên quát.
“Hoàng Thượng minh giám..”Dinh Ni định lên tiếng xin nhưng bị Nam Cung Tuần quát.
“Cẩu nô tài các ngươi thật đáng chết. Người đâu! Lôi bọn chúng xuống đánh chết!” Nam Cung Tuần ra lệnh mặc kệ tiếng van xin của họ vọng lại.
Kết thúc câu chuyện của Nam Cung Dạ Thần, Âu Dương Nguyệt Anh ngồi chăm chú nghe hắn kể chuyện.
“Tiểu Triệt vì chuyện đó mà luôn kính nể anh sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ là đệ ấy cảm thấy ta là người duy nhất lúc đó chịu đứng ra bảo vệ đệ ấy.” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Tại sao lúc đó anh lại liều mạng cứu đệ ấy? Mặc dù là nên làm!” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi nhưng lại tự trả lời.
“Lúc đó ta vừa nhập Cung, chỉ cảm thấy ta và đệ ấy đều không có mẫu thân nên có chút đồng cảm.
“Không có mẫu thân? Quý Phi đó không phải là mẫu thân của anh sao?” Âu Dương Nguyệt Anh thắc mắc. Từ trước tới giờ nàng đều nghĩ Dương Thanh Liên là mẫu thân của Nam Cung Dạ Thần.
“Mẫu Phi vẫn luôn bảo vệ bọn ta nhưng không phải mẫu thân thân sinh của bọn ta. Mẫu Phi chỉ có 2 nhi tử là Đại ca và Thập Thất đệ, mẫu thân của Thập Ngũ đệ là 1 tỳ nữ trong Cung đã mất lúc sinh đệ ấy chưa bao lâu, Phụ Hoàng luôn không xem trọng đệ ấy.” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Vậy còn anh....mẫu thân của anh là ai?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Mẫu Phi của ta là Ngọc Phi, lúc ta 4 tuổi vì 1 số chuyện mà đưa theo ta rời Cung đến lúc ta 6 tuổi thì bệnh nặng qua đời, ta cũng được Phụ Hoàng đón vào Cung.” Nam Cung Dạ Thần mặc dù không muốn nhưng vẫn trả lời hết câu hỏi của Âu Dương Nguyệt Anh.
Âu Dương Nguyệt Anh đau lòng dùng 2 tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Nam Cung Dạ Thần muốn an ủi hắn. Còn Nam Cung Dạ Thần sớm đã không còn ý nghĩ đau lòng vì chuyện này nhưng vẫn để yên nàng.