Nam Cung Nguyệt nằm lặng lẽ trên dường, đôi mày khẽ chau lại, hắn quay sang người hầu bên cạnh, lại đưa mắt nhìn xung quanh, dường như hắn nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên có, kinh hải có, vui mừng có... khóe miệng giật giật vẫn không nên lời. Hắn phất tay, ý bảo người hầu cùng cận vệ lui ra bên ngoài. Với hành động thất thường của Tam vương gia bọn họ cũng không làm lạ, bọn họ cung kính lui ra vẫn không biểu hiện gì, chỉ có Cẩm Quân hắn chần chừ đôi chút, hắn cảm nhận sự khác lạ trên khuôn mặt chủ nhân, dường như người có chuyện gì đó
_ Vương gia, ngài có cần phân phó gì không?
_ Cẩm Quân, ngươi bao nhiêu tuổi? _ Nam Cung Nguyệt, định hỏi đây là năm nào, nhưng hắn lại hỏi tránh đi, nếu bây giờ trọng sinh thì vẫn nên một mình hắn biết, không sẽ gặp phiền phức,
_ Thuộc hạ 25 tuổi, thưa vương gia!
Nam Cung Nguyệt gật đầu, nhắm mắt lại, phát tay ý bảo lui ra
Biết chủ nhân không thích nói nhiều, dù vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng Cẩm Quân cũng cúi đầu cung kính ra ngoài! Trong phòng chỉ có Nam Cung Nguyệt cùng không khí tỉnh lặn, nhìn một lượt tất cả xung quanh, hắn biết đây là vương phủ của hắn. Nam Cung Nguyệt lẩm bẩm
_ Cẩm Quân 25 tuổi vậy bây giờ mình 20 tuổi, tại sao không phải mình trúng tên độc chết rồi sao?
Nam Cung Nguyệt nhớ lại hắn dẫn binh phá Hoàng Liên trận của Ma giáo cứu Hoàng huynh, tuy thắng trận nhưng hắn bị trúng tên độc tử trận. Hoàng huynh hắn Nam Cung Tuyệt, ôm xác hắn la hét thê lương. Sống trong cung, tranh đấu tàn khốc, người đạp người mà sống, Nam Cung Nguyệt không có mẫu thân bên cạnh nên luôn bị ức hiếp, chỉ có Nam Cung Tuyệt bên vực hắn, mẫu phi của Nam Cung Tuyệt cũng yêu thương hắn, lo lắng cho hắn, thế nên hắn xem mẫu thân Nam Cung Tuyệt như mẫu thân của mình, thay Nam Cung Tuyệt chinh chiến giành thiên hạ, dẹp loạn thần, không ngại gánh chịu tai tiếng người thiên hạ gọi hắn là Lãnh Huyết Vương gia, hắn không tranh giành địa vị, chỉ mong cùng Tương Kỳ một đời một kiếp nhưng Tương Kỳ lại một lòng với Nam Cung Tuyệt, nên hắn cũng buôn tay, âm thầm bảo vệ nàng, giờ phút này hắn nghĩ:
_ không biết ta chết rồi nàng có hay không đau lòng? có ai bảo vệ cho nàng không? Hoàng huynh có chăm sóc tốt cho nàng?... ta trọng sinh rồi Tương Kỳ, trọng sinh trước lúc ta gặp nàng, chi bằng ta sớm gặp nàng trước khi nàng gặp hoàng huynh
thay y phục, Nam Cung Nguyệt chậm rãi đến đỉnh núi sau phủ, nơi đây vẫn như xưa, gió thu nhẹ nhàng thổi, một thân ảnh cao lớn, đơn độc đứng nhìn về phía xa vô định