Tên Tạ Đức Thuận này hơn bốn chục tuổi, vừa khô vừa xấu, lại còn hơi khỏm, đôi tay nhăn nheo như gốc cổ thụ già.
Hắn nghe đại lão gia truyền, tức thì sắc mặt trắng bệt. Hắn không biết tại
sao bản thân ấn lấy dấu tay xong không lâu là đã bị gọi lên công đường,
cho nên tâm kinh đảm chiến tiến vào phòng, thấy khắp nơi đều là máu, sắc mặt càng tái hơn, chờ đến khi thấy thi thể Xuân Hồng trên mặt đất, đặc
biệt là gương mặt đầy máu của nàng, càng sợ đến nỗi run cầm cập, không
dám nhìn nữa cúi đầu quỳ mọp dưới công đường.
Dương Thu Trì theo thói quen hắng giọng một cái, đưa tay cầm khối gỗ lớn được dùng làm kinh đường mộc lâm thời, nhưng không ngờ bị Tống Vân Nhi giành trước, còn trừng mắt nhìn hắn một cái. Dương Thu Trì bấy giờ mới tỉnh
ngộ chức đại lão gia của mình đã bị cô nhóc này lâm thời thế rồi. Bèn
cười khan một tiếng, đưa tay đẩy đẩy khối gỗ đó qua: "Thỉnh nàng, hắc
hắc, xin thỉnh nàng..."
Tống Vân Nhi đắc ý cười cười, cầm khối gỗ lên, dùng lực vỗ một cái, vang lên một tiếng cực to, khiến cho Tạ Đức Thuận đang quỳ mọp lại sợ hãy giật
nãy người.
Tống Vân Nhi hỏi: "Người nào quỳ ở dưới?"
"Tiểu nhân Tạ Đức Thuận". Tạ Đức Thuận mở miệng hồi đáp xong, đột nhiên cảm
thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn Tống Vân Nhi, lại quay sang Dương Thu
Trì, hơi nghi hoặc là sao lai là một cô gái thẩm vấn.
Tống Vân Nhi vỗ kinh đường mộc: "To gan! Trên công đường mà dám nhìn thẳng
đại lão gia. Người đâu!" Tống Vân Nhi lấy một chiếc đủa thảy ra đất "Kéo ra ngoài đánh 15 trượng cho ta!"
Dương Thu Trì giật nãy mình, quan lão gia Tống Vân Nhi này sao khắt khe dữ
vậy, mới động cái là đã cho đánh người. Nhưng hắn không hề biết, Tống
Vân Nhi trước đây thường xem cho nàng là Tống tri huyện thăng đường,
biết rõ quy củ, là nếu như người bị thẩm vấn mà không được cho phép lại
ngẩng đầu nhìn đại lão gia, như vậy là đã mạo phạm quan uy, nhẹ thì bị
đánh một trận, nặng có thể trị tội.
Tống Vân Nhi đang định tìm cơ hội đánh cho tên Tạ Đức Thuận một trận lấy uy, để cho tên này không dám khinh nữ đại lão gia nàng, thật thà hồi đáp
các câu hỏi.
Nam Cung Hùng bước lên, chộp lấy Tạ Đức Thuận như con chim ưng cắp một con
gà, kéo ra một góc án lên trên ghế đã được chuẩn bị sẳn. Thạch Thu Giản
và Từ Thạch Lăng hai người cầm sẳn côn, đánh lộp bộp lên mông Tạ Đức
Thuận, khiến hắn kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Mười lăm trượng đánh xong, hắn bị kéo trở lại đại đường cho quỳ xuống.
Tống Vân Nhi cười lạnh: Thế nào? Còn dám ngẩng đầu nhìn bổn lão gia?
Dương Thu Trì nghe xong suýt chút nữa bật cười, Tống Vân Nhi làm ra vẻ nghiêm trang quả thật rất giống một đại lão gia, nhưng thấy nàng lại trừng mắt nhìn hắn, hắn vội vã thu lại nụ cười.
Tạ Đức Thuận dập đầu lia lịa: "Tiểu nhân không dám nữa, cầu đại lão gia thứ tội!"
"Được! Bổn quan gia hỏi ngươi, Xuân Hồng cô nương này có phải là do ngươi giết không?"
"Tiểu nhân oan uổng a!" Ta Đức Thuận lại dập mạnh đầu. "Tiểu nhân đêm qua nhất mực ngủ trong phòng, không có đi đâu cả a."
"Không đi đầu cả? Có ai làm chứng?"
"Có... có..." Tạ Đức Thuận ấp úng một hồi, cả nữa ngày cũng không nói được ra ai.
"Điêu dân lớn mật, rõ ràng là không có người làm chứng, thế mà dám hí lông
bổn quan. Người đâu!" Tống Vân Nhi cho đánh đòn xong rồi dường như
ghiền, đưa tay ra lấy đủa định thảy ra đất hạ lệnh. Tạ Đức Thuận nghe
vậy giật nãy mình vội nói: "Đại lão gia, tôi nói! Tôi nói, là Chu nhị
nương trong vườn, tôi và nàng ta cùng ngủ chung một chỗ! Tiểu nhân nói
đây là lời thật, tuyệt không dám khi phiến đại lão gia, thỉnh đại lão
gia minh xét."
"Chu nhị nương nào?"
"Chính là... chính là cô nương trong Lê Xuân viên của chúng tôi, tên là Chu Nhị Nương."
Cô nương trong vườn này? Tống Vân Nhi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tạ Đức
Thuận, thấy y tướng mạo bình bình, quần áo phổ thông, hỏi: "Cô nương bán hoa người ta sao lại để ngủ cùng với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cấp tiền hay sao?"
"Không... không có. Chu nhị nương niên kỷ hơi lớn, doanh số không còn nhiều, muốn hoàn lương thì không có ai chuộc thân cho nàng ta, thấy tôi làm cả đời
mà trắng tay không cưới được vợ, nên đối tốt với tôi. Nàng ta trong
những năm này có để dành chút tiền, cộng thêm tiền của tôi thì cũng sắp
đủ để chuộc thân. Chúng tôi đã bàn kỹ với nhau, chờ cho đủ tiền rồi tôi
sẽ chuộc thân cho nàng ta để hai người lấy nhau, nàng ta không cần lễ
tiền gì ở tôi hết. Từ đó, nếu như đêm nào không có khách bao phòng, thì
tôi sẽ đến ngủ ở phòng nàng ta."
"Tối qua thì sao? Tối qua hai ngươi cùng ngủ chung với nhau hả?"
"Dạ, đại lão gia và mọi người đi xong, cửa vườn đóng lại, hai chúng tôi bèn đi ngủ, từ đó không hề đi đâu."
Tống Vân Nhi ngẩn ra, lòng nghĩ: "Có chứng nhân?" Nếu như có nhân chứng
chứng minh tối qua hắn không hề rồi khỏi phòng và cũng không có thời
gian gây án, chứng minh suy đoán của Dương Thu Trì là sai lầm, cho nên
nàng bất tự chủ xo người nhìn hắn, thấy hắn ngồi đó như một bồ tát,
không nói không cười, mặt ra vẻ đang chờ xem náo nhiệt. Tống Vân Nhi
trước giờ đã dưỡng thành tập quán, cái gì không hiểu liền hỏi Dương Thu
Trì, nhưng hiện giờ nhìn biểu tình của hắn, nàng đang là đại lão gia,
nếu như còn cái gì cũng đi hỏi hắn, thì đại lão gia này chẳng qua chỉ là bù nhìn, chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tống Vân Nhi cắn cắn môi ngẫm nghĩ, rồi bảo: "Giải Tạ Đức Thuận ra ngoài chờ hậu thẩm, đem Chu Nhị Nương lên công đường."
Chẳng mấy chốc, Chu Nhị Nương bị giải lên quỳ xuống.
Dương Thu Trì vừa thấy Chu Nhị Nương, lập tức hiểu vì sao nàng ta lại cùng
hào hảo với một tên hỏa kế ở nhà bếp. Mặt Chu Nhị Nương đầy nếp nhăn
giống như áo quần không ủi vậy, lại còn chỗ vàng chỗ trắng nữa. Đôi nhũ
phòng trước ngực thị thì như hai trái đu đủ to kéo thòng xuống tới bụng, thịt ở eo lộ ra mấy vòng, chẳng còn phân biệt đâu là mông đâu là eo
nữa.
Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng
nghĩ hèn gì chẳng có ai nguyện ý chuộc thân cho thị, cho dù lão lưu manh Tạ Đức Thuận có tình nguyện, chẳng qua là có một nữ nhân còn hơn suốt
đời làm lưu manh trụi thế thôi.
Tống Vân Nhi vỗ kinh đường mộc: "Quỳ ở dưới là ai?"
"Dân phụ Chu Nhị Nương." Chu Nhị Nương nghe Tống Vân Nhi thẩm vấn, tuy vô
cùng bất ngờ, nhưng thị dù sao cũng đã từng trãi phong trần, chuyện lớn
chuyện nhỏ kỳ kỳ quái quái gì cũng đã gặp qua không ít, tuy nữ quan lão
gia chưa bao giờ thấy, nhưng cũng không kinh hãi như Tạ Đức Thuận lúc
nãy, nhịn được mong muốn ngẩng đầu, cho nên tránh được một trận đòn đau.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Tống Vân Nhi thầm nghĩ từ gương mặt này thiệt không
thể đoán được thị bao nhiêu tuổi, đành phải hỏi thẳng ra.
"Bốn mươi hai!"
Dương Thu Trì nghĩ, ở cái tuổi này mà còn hành nghề thịt sống, xem ra là nên nghỉ hưu sớm rồi.
"Tạ Đức Thuận và ngươi có quan hệ gì?" Tống Vân Nhi hỏi rất lão luyện,
quanh có vòng vèo chứ không hỏi trực tiếp, rõ ràng là đã không ít lần
quan sát chuyện thăng đường.
"Tôi... tôi là vợ chưa cưới của y."
"Ngươi không phải bán mình trong thanh lâu hả? Sao lại có chuyện cưới xin?"
"Chúng tôi đã bàn với nhau rồi, chờ đủ tiền thì y sẽ chuộc thân cho tôi, tôi sẽ lấy y."
"Tối qua ngươi ở đâu?"
Chu Nhị Nương hơi nhướn mắt liếc hé về phía Dương Thu Trì ở bên cạnh, lại
nhanh chóng cúi đầu: "Tối qua, Bành lão gia tử cùng các vị đại gia đến,
các cô nương tuổi trẻ xinh đẹp đều ra hầu, tôi ở nhà bếp phụ giúp Tạ ca
và mọi người, cho đến khi các vị đại gia rời đi."
"Bành lão gia tử cùng mọi người đi rồi thì sao? Ngươi làm cái gì?"
"Tôi tắm rửa rồi đi ngủ."
"Ngủ ở đâu?"
"Ngủ trong phòng của tôi, cùng ngủ với Tạ ca."
"Ngủ miết với nhau à?"
"Dạ, chúng tôi ngủ với nhau cho tới trời sáng mới dậy."
Tống Vân Nhi trơ mắt, lời khai của hai người rất khớp, như vậy thì làm sao
bây giờ? Nàng bất lực nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn vẫn như tượng bồ tát không nói gì, vốn định hỏi tiếp nhưng không biết bắt đầu từ đâu, bèn thò tay xuống dưới bàn giật giật áo của Dương Thu Trì, dẫu môi nhìn hắn.
Dương Thu Trì tủm tỉm cười, khe khẽ nói: "Cái chức quan lão gia này không phải dễ làm đâu a."
"Hi hi... hừ!" Tống Vân Nhi giả vờ cười, tiếp theo đó đanh mặt, nhéo mạnh
lên tay hắn, lầm bầm nói: "Coi huynh còn dám cười muội."
Cái nhéo này kỳ thật rất nhẹ, căn bản chẳng đau chút nào, nhưng Dương Thu
Trì lại méo mó cả mặt, lại còn hít hà một hơi dài, khiến cho Tống Vân
Nhi nhịn không được phải phì cười. Dương Thu Trì bấy giờ mới kề miệng
lại gần tai nàng, khe khẽ nhắc: "Người làm ở bếp phải dậy sớm nấu cơm
a...."
Có câu trống kêu to không cần dùng chùy lớn đánh, Dương Thu Trì chỉ cần
khơi gợi, Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay, hai mắt phóng quang, cái
đầu gật gật, cầm kinh đường mộc vỗ một cái, hỏi: "Toàn là hồ ngôn, ta
hỏi ngươi, Tạ ca cái gì đó của ngươi làm gì?"
Chu Nhị Nương nghe nàng hỏi vậy, biết là sự tình không ổn, lí nhí đáp: "Là... là một người làm ở nhà bếp của vườn."
"Ta hỏi ngươi, người làm ở bếp các ngươi dậy nấu cơm nấu nước khi nào?"
Tống Vân Nhi hỏi, tiếp đó bổ sung một câu: "Ta cảnh cáo ngươi, cái nhà
bếp này chẳng phải chỉ có mình hắn là người làm, hắn rốt cuộc thức dậy
đến nhà bếp nhóm lửa thổi cơm khi nào chỉ cần tra là biết, ngươi mà dám
hồ thuyết bát đạo, cứ coi chừng bổn lão gia cho vả nát miệng ngươi!"
Trán Chu Nhị Nương ứa đầy mồ hôi, dập đầu binh binh: "Tôi nói, tôi nói,
người làm trong bếp đều thức dậy vào giờ dần để nhóm lửa thổi cơm, hôm
nay Tạ ca đã dậy sớm vào thời điểm này, tôi còn dặn huynh ấy mặc thêm y
phụng, hiện giờ trời rất lạnh, đừng để bị cảm. Huynh ấy mặc y phục rồi
đi."
Giờ Dần? Giờ Dần là từ 3 đến 5 giờ sáng, hay còn gọi là canh năm. Thời gian này phù hợp so với thời gian tử vong của nạn nhân.
Tống Vân Nhi vỗ Kinh Đường Mộc tiếp: "Hắn dậy đến nhà bếp nấu cơm, cái này có gì mà phải giấu, vì sao ngươi lại nói dối?"
"Dạ... dạ là huynh ấy bảo tôi nói thế. Sáng hôm nay Ngô Biết Tam phát hiện
Xuân Hồng cô nương chết xong, mọi người đều rất sợ, lo là sẽ bị liên
lụy, đều nghị luận ồn ào. Tạ ca liền nói với tôi, nếu như có ai hỏi tối
qua huynh ấy ở đâu, thì cứ nói hai chúng tôi ngủ với nhau tới trời sáng
mới dậy."
"Ngươi không hỏi hắn vì sao bảo ngươi nói dối à?"
"Tôi... tôi không hỏi..." Thần tình của Chu Nhị Nương có chút hoảng hốt.