Nạp Thiếp Ký 1

Chương 483: Chương 483: Án mất quan ấn của tri phủ






Điền cô nương chậm bước vào phòng, gõ tứ tung, thấy phòng được trần thiết quá giản lậu, nhưng được thu thập chỉnh tề, sạch sẽ vô cùng, Nàng ta ngồi xuống chỗ giường của Dương Đạp Sơn, sờ sờ mềm gối, bảo: "Dương huynh đệ, mền chiếu này mùa hè còn được, nhưng đến mùa đông thì thế nào? Chỉ sợ phải thêm cái nệm bông nữa mới được, nếu không thì rét chết. Mùa đông ở Khánh Dương lạnh lắm."

Dương Đạp Sơn cười nói: "Dù sao cũng còn sớm, tôi muốn kiếm thêm tiền, tự mua nhà cho mình, lúc đó mới dễ sắm sửa."

"Vậy à, được a, ở Khánh Dương một căn nhà vườn mái ngói giá mất ba chục lượng, nhà đất thì tiện nghi hơn, nhưng cũng gần hai chục lượng, không mắc lắm. Còn về nhà gỗ thì tiện nghi hơn, hơn mười lượng là được, nhưng ta khuyên huynh đệ đừng có mua. Phòng gỗ mùa hè nóng như nồi hơi, mùa đông thì lạnh như trong hố băng, ở như thụ tội vậy."

Dương Đạp Sơn nghe mà đầu to đùng, nhà gạch sống mà tới hai chục lượng? Hiện giờ hắn chỉ có hai lượng, chỉ đủ một phần mười, mỗi ngày làm công kiếm tiền chủ đủ ăn và trả tiền thuê nhà, muốn kiếm đủ hai chục lượng thì không biết tới năm nào tháng nào.

Điền cô nương biết tình huống của Dương Đạp Sơn, thở dài nói: "Dương huynh đệ, cậu suốt ngày làm công, có việc hay không cũng phải đi lung tung, không phải là biện pháp, hay là tìm việc gì đó lâu dài mà làm đi a.

Dương Đạp Sơn cười khổ, bản thân há không phải đang tìm hay sao, nhưng tìm ở đâu bây giờ.

Điền cô nương ngẫm nghĩ, nói: "Người ta đã nói với cậu rồi, người ta có biểu huynh làm đương sai trong nha môn tri phủ của Khánh Dương. Người ta vốn muốn huynh ấy giúp cậu tìm việc trong nha môn, làm một nha dịch hay là bộ khoái gì đó, đặc biệt là cậu có một thân võ nghệ, làm bộ khoái là thích hợp nhất. Chỉ có điều, chị đây sợ cậu hiềm việc làm ở nha môn đê tiện, cho nên nhất mực không tiện lên tiếng..."

Làm việc trong nha môn là chỉ làm tam ban nha dịch, bao gồm trực nhật ở tạo ban (sai dịch), làm bộ khoái bắt tội phạm ở khoái ban, làm lực sai (người chuyện làm việc nặng ở nha môn) tại tráng ban. Theo nghĩa rông hơn còn bao quát dân tráng, cung binh, lương sai (đi thu thuế), gác cổng, cấm tử (gác ngục), ngỗ tác, trù phu (nấu bếp), lính quạt hay khiêng kiệu... Ở thời cổ đại thuộc về tiện dân, không phải vì sinh hoạt ép bức người ta không dễ dàng xin làm nghề này. Nhưng mà, trong đó có những nghề ở tạo ban và khoái ban (Bao gồm người đi bắt và người rượt chặn áp giải tội phạm, gọi chung là bộ khoái) nhân vì có chức quyền mà có thể làm những chuyện hối lộ chèn ép trong xã hội để phát tài, cho nên có muốn vào làm cũng chưa chắc đã được.

Dương Đạp Sơn đương nhiên biết một khi trở thành nha dịch ở nha môn, thì bị quy làm tiện dân. Nhưng mà, hiện giờ hắn chạy đông chạy tây làm khổ lực cũng chẳng vẻ vang gì. Hơn mười mấy ngày nay, hắn cực khổ trăm bế, liều mình kiếm tiền nhưng chẳng được tới trăm văn, sau khi trừ tiền phòng và tiền sinh hoạt thì chỉ còn dư hơn chục văn. Chiếu theo dạng thế này, đừng nói gì kiếm tiền mua nhà, ngay cả nuôi gia đình cũng đã thành vấn đề lớn.

Còn về tiện dân thì không thể khoa cử đi thi, hắn tự nghĩ cảm thấy không có bản lãnh đó, trong khi hai ngày trước thấy hai vị bộ khoái mặt khỉ và răng thỏ kiếm tiền quá nhanh, hơn nữa tiền đó đều thu có quy củ chứ không tự đặt điều xấu xa gì. Cho nên nếu hắn cũng làm nghề này, việc kiếm tiền mua nhà cửa là có hi vọng rồi. Nghĩ vậy, Dương Đạp Sơn đáp: "Chị chủ, nếu như có cửa thì tôi cũng không hiềm, chỉ có điều, tội nghe người ta nói, muốn tiến vào lục phiến môn, không có tiền chạy chọt không được..."

Điền cô nương nghe Dương Đạp Sơn đã động tâm, lòng vui mừng đứng dậy, quạt cho hắn hai quạt, cười toe toét bảo: "Đó là đối với người ngoài, chứ còn với huynh đệ trong nhà của người ta, giúp người nhà là chuyện phải làm mà. Người ta nhất mực suy nghĩ xem nên giúp cậu thế nào, bây giờ nếu như cậu không chê sinh hoạt ở nha môn, như vậy thì quá tốt rồi. Những chuyện khác cậu đừng quản nữa, người ta sẽ gõ cửa cho cậu. Bây giờ người ta đi đến chỗ của đường huynh, tìm cho cậu chức vị bộ khoái, cậu cứ chờ tin của bà chị này đi nghe!"

"Đa tạ chị chủ!"

"Cậu thiệt là...!" Điền cô nương yêu thương dùng quạt đánh nhẹ hắn một cái, "Người ta đi trước, khi có tin sẽ báo cho cậu ngay!" Nói xong phe phẫy quạt dẫn tiểu nha hoàn bỏ đi.

Nếu như phải chờ tin Điền cô nương, Dương Đạp Sơn lười đi tìm việc nữa, sợ đến khi hai người đến tìm không được gặp thì hỏng việc của mình.

Trong phòng nóng bức, Dương Đạp Sơn ngồi ghế trước cửa, Hạnh nhi rót cho hắn ly trà, rồi cầm quạt bồ ra ngồi kế bên quạt cho hắn.

Dương Đạp Sơn còn có chút do dự có nên vào lục phiến môn hay không, nên hỏi Hạnh nhi: "Em nói coi, thiếu gia ta đi làm bộ khoái có được không?"

Hạnh nhi biết một khi đã quy vào tiện dân, thì sẽ ảnh hưởng đến con cháu ba đời. Sự tình lớn như vậy nàng không dám làm ảnh hưởng phán đoán của Dương Đạp Sơn. Nhưng nếu thiếu gia đã hỏi rồi, dù sao cũng không thể tránh né. Nàng vừa quạt vừa đáp: "Cho dù thiếu gia làm cái gì, Hạnh nhi cũng theo thiếu gia."

Dương đạp Sơn cười nựng má nàng: "Thật là giảo hoạt, không chịu nhận trách nhiệm nghe!"

Hạnh nhi cười hi hi đáp: "Hạnh nhi chỉ cảm thấy thiếu gia là người có chủ ý, do đó Hạnh nhi không dám nói loạn."

"Có chủ ý mà không dám nói, chỉ có điều ta phát hiện ta khá giỏi về phá án, ta còn có một món bảo bối chuyên dùng để phá giải án kiện. Nếu như để đó không dùng, suốt ngày cứ đi làm công, thì chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao?"

"Đúng a! Ngày đó ở quán cơm, thiếu gia trinh phá án vừa ăn cướp vừa la làng đó thật hay. Thiếu gia có bản lãnh tốt như vậy, nếu làm bộ khoái thật, thì chỉ có mình phá án kiếm tiền không cũng kiếm không ít rồi."

"Ha ha, em còn cảm thấy bổn thiếu gia có thể làm bộ khoái đúng không? Rốt cuộc thì nói ra ý nghĩ chân thật rồi."

Hạnh nhi đỏ mặt cúi đầu.

Dương Đạp Sơn cười nói: "Ta biết em nghèo sợ quá rồi, ta cũng sợ nghèo. Chúng ta hiện giờ thiếu nhất là tiền, phải kiếm tiền nuôi miệng, kiếm tiền mua nhà... Nếu chỉ dựa vào làm công nhật khổ lực, có cái ăn đã khó rồi, những cái khác đừng tưởng nữa. Ta không hi vọng em theo ta mà chịu những tháng ngày khổ cực. Ta cũng không muốn sống khổ, do đó, bất luận vì phát huy sở học, hay vì kiếm tiền qua ngày, ta quyết định rồi, nếu có cửa thì làm bộ khoái mà sống!"

Hạnh nhi nghe Dương Đạp Sơn quyết định chủ ý, cao hứng vô cùng.

Dương Đạp Sơn tiếp lấy chiếc quạt bồ từ tay Hạnh nhi, bảo: "Em thêu tấm lót giày tiếp đi chứ, ta chờ mang đây."

Hạnh nhi gật đầu, cầm lấy tấm lót giày thêu đan thoăn thoắt. Dương Đạp Sơn vừa quạt cho hai người, vừa nói chuyện phiếm.

Đến lúc này, chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó có tiếng chủ nhà nói: "Quan gia đi đường này, họ ngụ ở phòng đó."

Dương Đạp Sơn quay lại, nhìn thấy chủ nhà dẫn hai người tới, và đó chính là hai bộ khoái mặt khỉ và răng thỏ. Hai người này nhìn thấy Dương Đạp Sơn, đều cười hề hề chấp tay thi lễ.

Dương Đạp Sơn hơi bất ngờ, đứng dậy hoàn lễ, cười hỏi: "Thật là khách quý, ngọn gió nào đưa hai vị quan gia đến nơi này?"

"Không có chuyện không lên tam bảo điện, chúng ta đến đây đặc biệt thỉnh tiểu huynh đệ trợ giúp a! Huynh đệ thật khó tìm a, ta hỏi vị chưởng quỹ quán cơm đó rồi đi dò đường khắp nơi hết, sau đó đụng phải chủ nhà hỏi mới ra được huynh đệ." Bộ khoái mặt khỉ cảm ơn chủ nhà trước khi người này quay đi.

Dương Đạp Sơn càng bất ngờ hơn, hai vị bộ khoái cất công tìm hắn như vậy, khẳng định là có sự tình gì đó khẩn yếu, nên vội hỏi: "Thỉnh hai vị ngồi, trong phòng nóng bức, hay là ngồi ngoài cửa vậy!"

Hạnh nhi vội đặt tấm lót giày xuống, chạy vào nha mang thêm ghế ra mời, lại rót thêm hai chung trà cho hai vị bộ khoái.

Hai người ngồi xong, khỉ ốm nhìn quanh quất trước, sau đó nói: "Tiểu huynh đệ, chỗ huynh đệ ở quá đơn sơ ha."

Dương Đạp Sơn cười cười: 'Còn có biện pháp nào, chúng tôi bán sức kiếm sống mà, có thể tìm được chỗ trú đã không tệ rồi, còn có năng lực nào lựa chọn chứ."

Khỉ ốm cười nói: "Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn rồi. Huynh đệ một thân võ nghệ, làm việc cho người, bỏ qua bao nhiều đường kiếm tiền không đi, chỉ chịu đi làm công, chẳng phải là... cái này... quá lãng phí cho bản lãnh tuyệt vời của huynh đệ sao? Huynh đệ có suy nghĩ đến việc làm dễ dàng nhẹ nhàng hơn không?"

"Hà hà, làm công tuy cực khổ, nhưng tâm lý an lành. Ta không muốn đi làm những việc buôn bán không vốn đâu."

"Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi," khỉ ốm cười cầu tài nói, "Ý tứ của ta là, huynh đệ phá án như thần, sao không dùng bản lãnh này, nếu vậy so với đi làm công kiếm tiền chẳng phải nhanh hơn không, lại còn khắp người giương cao cờ chính nghĩa, tiêu diệt cái ác bảo vệ cho người lương thiện sao?"

Dương Đạp Sơn động tâm, hỏi: "Quan gia, ngài nói vậy tại hạ nghe không hiểu lắm, có thể nói thẳng được hay không?"

Khỉ ốm nói: "Vậy được, chúng ta nhanh mồm nhanh miệng vậy, chúng ta hôm nay đi tìm tiểu huynh đệ, là muốn thỉnh tiểu huynh đệ giúp đỡ."

"Giúp đỡ chuyện gì?"

Khỉ ốm nhìn bộ khoái răng thỏ đứng bên cạnh, hạ giọng nói: "Đếu là người nhà, lại yêu cầu huynh đệ trợ giúp, ta không dám giấu gì. Là như thế này, Hàn tri phủ Hàn đại lão gia của Khánh Dương phủ chúng ta bị mất... quan ấn rồi...."

A? Dương Đạp Sơn hô lên cả kinh. Hắn được nhiên biết quan ấn bị mất có ý nghĩa gì, nhẹ thì bị mất quan bãi chức, nặng thì bị bắt hỏi tội.

Đây là chuyện lớn, hai người này rõ ràng là làm không xong nên mới đến cầu hắn. Đây cũng là một cơ hội tốt, hay là để làm bộ làm tịch trước xem sao, rồi mới quyết định giá tiền, không thể giúp xuông.

Dương Đạp Sơn không nói gì, mỉm cười chờ nghe họ nói.

Bộ khoái mặt khỉ nhìn Dương Đạp Sơn, cười khổ tiếp: "Là chuyện ngày hôm trước, lão gia định ra cái hạn ba ngày, ngày mai là đến kỳ rồi, đến lúc đó không tìm được quan ấn về, chúng ta sẽ bị đại lão gia trách phạt nặng. Hai ngày nay chúng ta đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng không có chút manh mối gì, thật là không có cách nào. Khi nghĩ tới tiểu huynh đệ rất rành phá án, cho nên mới đặc biệt thỉnh đến giúp. Cứu chúng ta với."

Dương Đạp Sơn cười nhẹ: "Quan gia nặng lời rồi, tôi mà biết phá án gì chứ, ngày hôm đó chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi, mèo mù vớ cá rán thì có."

"Huynh đệ quá khiêm nhường rồi. Huynh đệ phá án đó quả thật là từ bản lãnh thật, chứ không phải gặp may, điểm này chúng ta có thể nhìn rất rõ. Huynh đệ yên tâm, chỉ cần huynh đệ giúp chúng ta phá án, tìm được quan ấn của tri phủ đại lão gia về, thì chúng ta nhất định sẽ thù tạ một số tiền lớn!"

Cuối cùng thì cũng bàn đến vấn đề quan trọng, Dương Đạp Sơn không nhanh không chậm, cười nói: "Như vậy thì không dám, tại hạ làm sao có thể lấy tiền của quan gia được a. Chỉ có điều... tại hạ hiện đang bận, chỉ sợ không có thời gian giúp hai vị."

Bộ khoái mặt khỉ tức ngầm trong bụng, mắng thầm: "Ngươi bận cái khỉ khô, nếu mà bận thì ngươi không ban ngài ngồi phe phẩy quạt cùng với nha hoàn đan hài a. Chẳng phải không thấy thỏ không thả ưng hay sao?" Y nghĩ như vậy, nhưng miệng không dám nói ra, vì lúc này là lúc cầu người ta mà.

Bộ khoái mặt khỉ cười nói: "Có thể thấy tiểu huynh đệ là người sảng khoái, ta cũng không nói vòng vo tam quốc gì nữa, thành thật mà nói, chuyện này là tri phủ lão gia hứa sẽ khao thưởng 15 lạng bạc trắng, ai phá được án này, tìm về được quan ấn thì thưởng trọn ngay một lần. Chỉ cần huynh đệ giúp chúng ta phá án này, 15 lượng bạc đều quy về huynh đệ, chúng ta không lấy một văn tiền nào. Thế nào?"

Dương Đạp Sơn mừng thầm, 15 lượng? Quá tốt rồi, dành dụm thêm chút nữa là có thể mua một căn nhà làm bằng gạch sống rồi. Có nhà riêng là một tưởng lớn nhất hiện giờ của Dương Đạp Sơn. Tuy hắn cao hứng trong lòng, nhưng mặt không lộ ra, cười nói: "Cái này... cái này không tiện chút nào a."

Bộ khoái mặt khỉ nghe cách nói của hắn có phần dao động, liền tiếp: "Nên như vậy chứ, huynh đệ giúp chúng ta phá án này, huynh đệ lấy tiền, chúng ta lấy công lao, hai bên đều có lợi a. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta còn có thể miễn bị đòn hai mươi roi nữa."

Khi phá án thời cổ đại, quan lão gia thường cấp cho bộ khoái một kỳ hạn. Kỳ hạn phá án này gọi là "Bỉ hạn", thường là 5 ngày, án trong đại là 3 ngày. Nếu như quá hạn mà không phá án được thì phải bị đánh bị trừ tiền lương. Nếu tiếp tục quá hạn, tiếp tục đánh tiếp tục trừ tiền, cho đến khi án được phá hoặc quan lão gia cảm thấy án này đích xác là phá không được thì thôi.

Do đó các bộ khoái khi phá không được án và không có biện pháp nào khác, thì thường này tiền tìm phạm nhân trong ngục nào đó giúp chịu tội thay. Những tội này bị nhận rồi, án coi như bị phá, thậm chí có những người lòng dạ xấu xa, bắt luôn những lưu dân không tiền không sự nghiệp không ai đở đầu hoặc là bá tánh vô cớ về đánh đập bắt khai nhận.

Chỉ có điều án lần này là tìm quan ấn bị mất, không có cách gì tìm người gán tội, mà phải tìm được được ấn đem về. Do đó, hai bộ khoái khỉ ốm và răng thỏ mới đến tìm Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn nói: "Nếu như hai vị quan gia đã nói rồi, lại có 15 lượng bạc thưởng, thì tại hạ không chối từ nữa."

Hai vị bộ khoái mừng rỡ, đứng dậy khom người tạ ơn: "Đa tạ tiểu huynh đệ."Từ thần thái vui mừng của họ, có thể thấy điều này đối với họ trọng yếu thế nào.

Dương Đạp Sơn vội đứng dậy trả lễ, mời hai người ngồi, rồi nói: "Chuyện phá giải tìm lại ấn của tri phủ lão gia bị mất này là phải tiến vào nha môn thậm chí nội nha khám sát hiện trường, hơn nữa có khả năng còn tiến hành điều tra dò hỏi tri phủ đại lão gia và những người liên quan. Ta là một lão bá tánh bình thường, làm sao mà làm đây?"

Khỉ ốm và răng thỏ đều ngẩn người. Vấn đề này hai người họ chưa từng nghĩ qua, chỉ biết hễ Dương Đạp Sơn ra tay là kính cong kính cong tìm được quan ấn bị mất liền. Án đã phá rồi thì ai không hoan hỉ, cho nên không nghĩ kỹ gì. Bây giờ nghe Dương Đạp Sơn nói, mới phát hiện thì ra là còn nhiều vấn đề cần phải giải quyết.

Bộ khoái răng thỏ nói: "Hay là chúng ta để tiểu huynh đệ hóa trang bộ khoái tiến vào phá án?"

Khỉ ôm vỗ lên đầu hắn một chưởng: "Ngươi là cái đồ ngu, bộ khoái trong nha môn có tên nào mà tri phủ lão gia không quen mặt? Khẳng định là sẽ hỏi tới, như vậy có lừa được hay sao?"

Bộ khoái răng thỏ sờ đầu, lại nói: "Hay là tiểu huynh đệ muốn hỏi muốn tra gì, báo cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đi hỏi tra dùm cho?"

Khỉ ốm nghe thế cũng cho là chủ ý hay, gật đầu nói: "Tên gấu ngốc ngươi cuối cùng cũng biết dùng đầu ác, không tệ a."

Bộ khoái răng thỏ cao hứng vô cùng, hai người cùng nhìn về phía Dương Đạp Sơn, để xem ý kiến hắn thế nào.

Dương Đạp Sơn lắc đầu: "Nếu là như vậy ta không dám đảm bảo phá được án này. Khám nghiện hiện trượng không thể ủy thác cho ai, mà phải tự thân đi làm mới được, nhân vì phải từ đó phát hiện mấu chốt. Hai người nhìn không ra mới đi tìm ta, bây giờ ta lại ủy thác hai người đi khám sát, thì có tác dụng gì?"

Hai bộ khoái nghe thế cùng gật đầu, thầm nghĩ lời này không sai. Bộ khoái mặt khỉ hỏi: "Tiểu huynh đệ, vậy huynh để cảm thấy nên như thế nào mới phải?"

Dương Đạp Sơn đã nghĩ đến một biện pháp: Hắn muốn lợi dụng án này, không những kiếm được 15 lượng bạc, mà còn tiến vào lục phiến môn làm bộ khoái. Nhưng mà, lời này hắn không thể tự nói, mà tốt nhất để cho họ tự đề cập, nếu không bọn chúng sẽ đòi phí hoạt động phí chạy chọt gì đó thì thiệt thòi rồi.

Dương Đạp Sơn đáp: "Hai vị còn không nghĩ ra được biện pháp thì ta làm sao có biện pháp gì. Ta không phải là bộ khoái, sao có thể tùy tiện ra vào nha môn , huống chi là nội nha. Tri phủ đại lão gia không trị ta không được. Ta không hề mượn tự nhiên mà bị đánh đòn đâu. hay là thôi vậy, án này coi như xong, ta tin là hai vị có thể phá án này, tìm về quan ấn cho tri phủ đại lão gia."

Bộ khoái mặt khỉ cười khổ, bản thân có tài cán thế nào y tự biết rõ, nếu mà có biện pháp phá án thì y đâu thể để 15 lượng bạc mất về tay Dương Đạp Sơn? Chuyện này nên làm sao bây giờ?

Bộ khoái răng thỏ hỏi: "Hay là chúng ta nói một tiếng với bộ đầu, việc gấp thì làm chuyện đặc biệt, để bộ đầu nói với hình thông phán đựa Dương huynh đệ vào làm bộ khoái rồi tính, thế nào?

Nha môn có tam ban nha dịch đều có quy định và biên chế hắn hỏi, không thể tùy ý tăng gia. Bộ khoái của nha môn hoặc bệnh thối lui hoặc là hi sinh vì nhiệm vụ để lộ chỗ khuyết cần bổ sung nhân viên thì do bộ đầu quyết định nhân tuyển, báo lên thông phán (hành chánh lục phẩm) phụ trách tuần bộ để thẩm định. Sự tình này không cần phải báo tri phủ đại lão gia, cho nên muốn làm bộ khoái trong nha môn của tri phủ, bộ đầu và thông phán quyết định là được.

Khỉ ôm nhíu mày: "Chuyện này không dễ làm đâu. Bộ khoái trong nha môn chúng ta tháng trước có lão Vương đầu nghỉ hưu, trống một vị trí, nhưng hiện giờ vị trí này có rất nhiều người muốn vào. Biểu muội của ta trưa này còn tìm ta đưa một người vào vị trí này, giá cả đều phải lên đến sáu lượng. Ta đang đau đầu đây." Nói xong, gã nhìn Dương Đạp Sơn, ý tứ rất sâu xa.

Dương Đạp Sơn đương nhiên biết gã muốn hắn bỏ tiền ra để gầy quan hệ. Nhưng đừng nói hiện giờ hắn chỉ có hai nghìn đồng, tiền không đủ, mà có đủ hắn cũng không đưa ra, vì hắn tin chắc rằng án quan ấn của tri phủ đại lão gia mất không phải là án thường. Quan ấn không tìm lại được, mất quan bãi chức là còn nhẹ. Do đó, tri phủ đại lão gia khẳng định sẽ gia tăng áp lực đối với bọn bộ khoái này. Bọn họ chẳng còn đường lui, tuyệt đối sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của hắn.

Chỉ cần hắn tìm lại được quan ấn, đừng nói gì chỉ tiến vào nha môn làm bộ khoái, làm bộ đầu cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng mà Dương Đạp Sơn không yêu cầu thái quá, mới đó thì làm ngay bộ đầu sẽ gây ra sự đố kỵ với mọi người. Hơn nữa làm bộ đầu trách nhiệm quá lớn, làm bộ khoái nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Do đó, Dương Đạp Sơn giả vờ không để ý gì, vẫn giả ngơ y như cũ nhìn bộ khoái khỉ ôm.

Bộ khoái khỉ ốm thấy Dương Đạp Sơn không chịu nhượng bộ, liền nói thẳng ra luôn: "Dương huynh đệ, huynh đệ có thể xuất ra sáu lượng bạc, ta sẽ có thể nghĩ biện pháp để huynh đệ làm bộ khoái, như vậy huynh đệ không phải có thể tiến vào nha môn phá án này rồi hay sao? Chờ huynh đệ phá án này rồi, lấy được 15 lượng bạc trắng, trừ đi 6 lượng không phải còn 9 lượng sao? Thế nào?"

"Vậy à? Được a, chẳng phải có tiền là được sao!" Dương Đạp Sơn quay đầu hỏi hạnh nhi, mắt nháy nháy: "Hạnh nhi, mau đi lấy sáu lượng bạc ra!"

Hạnh nhi là người thông minh, nhìn ánh mắt của Dương Đạp Sơn liền hội ý, cười khổ đáp: "Thiếu gia, chúng ta làm gì còn nhiều tiền như vậy a." Nói xong thò vào lòng móc ra một túi tiền, để trên lòng bàn tay nói: "Này, toàn bộ số tiền của chúng ta đều để ở đây."

Dương Đạp Sơn đem toàn bộ tiền đưa cho Hạnh nhi để nàng làm quản gia. Hạnh nhi đem phần lớn tiền cất giấu ở trong phòng, trên người chỉ mang có mấy chục văn dùng để mua rau mua gạo.

Bộ khoái khỉ ôm đưa đầu lại nhìn, thấy trên tay Hạnh nhi tối đa chỉ hai ba chục văn, lắc đầu thở dài: "Chút tiền còm này ngay cả qua cửa uống nước cũng không đủ... Dương huynh đệ hay là cứ tự giữ lấy đi."

Bộ khoái răng thỏ nói: "Hay là hãy để Dương huynh đệ làm bộ khoái, chờ phá án lấy được bạc thưởng rồi sẽ đưa hiếu kính bộ đầu và Hình thông phán, thế nào?"

Án theo quy củ, chút tiền lo lót này phải chia hết phân nửa chi cho thông phán đại nhân có quyền quyết định, còn lại đưa cho bộ đầu. Còn về người dẫn kiến thì chỉ phải mưu cầu chút ít gì khác từ người được giới thiệu.

Bộ khoái mặt khỉ nhìn Dương Đạp Sơn: "Như vậy cũng được, không biết Dương huynh đệ có đồng ý không?"

"Không đồng ý!" Dương Đạp Sơn thẳng thừng từ chối. Hắn hiện giờ đã nhìn rõ con bài tẫy của đối phương, tự tin vô cùng, căn bản không nhún nhường, "Số tiền đó ta còn phải dùng mua nhà mua đất, cứ mướn phòng của người khác ở dù sao cũng không phải là cái hay."

Bộ khoái mặt khỉ biết Dương Đạp Sơn đã hiểu rõ tình cảnh của mình, muốn cò kè đôi co chỉ tổ mất thời gian, liền cắn răng nói: "Được! Số tiền này ta bỏ ra, chỉ cần huynh đệ có thể tìm được quan ấn về, sáu lượng bạc này coi như ta... ta trả vậy."

Bộ khoái răng thỏ hỏi: "Đại ca, vậy chỗ biểu muội của huynh ăn nói làm sao đây?"

"Mấu chốt vấn đề đã tiêu rồi, còn ăn nói cái *** gì! Bộ đầu đã nói rồi, án này mà không phá được thì lão gia sẽ bãi quan, chúng ta sẽ cuốn gói cút thẳng hết! Ta ngay cả thân cũng lo chưa xong, còn chú ý đến người khác làm gì? Ai...! Chỉ còn biết đem bạc trả lại cho biểu muội, nói là không còn chỗ trống nữa thôi."

Bộ khoái răng thỏ gật đầu: "Chỉ sợ là đánh vậy thôi."

Lúc đầu Dương Đạp Sơn nghe y nói biểu muội của y nhờ đưa một người tiến vào nha môn làm bộ khoái, lòng hơi động nhưng không kịp nghĩ kỹ. Bây giờ mọi chuyện coi như thỏa thuận, cao hứng vô cùng, nhưng cũng mưu cầu tiến lui cho phải phép, nói: "Ta cũng không phải là thần tiên, không dám đảm bảo nhất định là phá án này, nếu mà không phá được thì làm sao?"

Bộ khoái mặt khỉ gật gật đầu: "Huynh đệ nói lời này rất phải. Như vầy đi, ta sẽ nói với bộ đầu, rằng dùng án này làm bài thử với cậu. Nếu phá được án tìm về quan ấn, thì chính thức nhân cậu làm bộ khoái. Còn án phá không được, thì cậu vẫn tiếp tục về làm khổ lực thôi. Thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.