Vốn ra thì Dương Đạp Sơn chỉ là một bộ đầu nho nhỏ, chẳng thể mời được quan chán tứ phẩm tri phủ đường đường. Hắn lại mới đến đây, đừng nói gì tri phủ, ngay cả các đồng tri, thông phán hoặc các tá quan (quan phó) khác cũng chưa chắc gì nễ mặt hắn. Nhưng mà, Dương Đạp Sơn vừa giúp tìm lại quan ấn cho Hàn tri phủ, Hàn tri phủ niệm công lao của hắn, không những tự thân tới chúc mừng, mà còn mang theo phu nhân cùng đến.
Nếu như tri phủ đại lão gia đã tới, những ta quan kia còn ai không dám động thân? Và thế là những người được phát thiệp mời đều đến, ngồi chật cả vườn nhà Dương Đạp Sơn, náo nhiệt phi thường.
Bàn chủ tịch của tiệc này được đặt trong phòng khách, do Dương Đạp Sơn ngồi hầu Hàn tri phủ và các quan viên có phẩm trật. Điền ny tử tuy trợ giúp nhiều chuyện, nhưng nữ nhân thời cổ đại thường không lên ngồi mâm, nhưng Dương Đạp Sơn vẫn niệm tình nàng quan tâm lo lắng cho mình, an bài nàng ngồi chung với biểu đệ sấu hầu Hầu Vĩ cùng các bộ khoái. Tuy nhiên, Điền ny tử căn bản không chịu ngồi, mang theo nha hoàn và Hạnh nhi cùng bận rộn chiêu đãi khách mời.
Nếu như là cái vui mừng "kiêu thiên" (Vui mừng thăng chức và dời đổi chỗ ở), các tân khách đến tự nhiên đều mang theo lễ vật. Dương Đạp Sơn làm tiệc rượu đãi ba mươi người này tốn khoảng năm sáu lượng bạc, nhưng thu hồi lễ vật và kim tiền tổng cộng có tới bảy lượng, đó là chưa kể những thứ quà đa dạng vô cùng.
Tiệc rượu này ăn uống cho tới lên đèn, Hàn tri phủ mới dẫn phu nhân chếnh choáng đứng dậy cáo từ đi về. Tiếp theo đó, chúng tân khách cũng đua nhau cáo từ ra về.
Điền ny tử và Hạnh nhi nhất mực bận rộn tiếp đãi rồi thu xếp, tân khách về hết rồi mới rãnh rỗi. Dương Đạp Sơn vô cùng cảm kích Điền ny tử, vừa rồi do mãi bận tiếp đãi tri phủ và mọi người, hiện giờ khách khứa đã về hết, chỉ còn lại Thành Tử Cầm, sấu hầu, La Dực và Mã Lượng mấy người cùng uống rượu với Dương Đạp Sơn. Trong vườn, mọi thứ do bọn hỏa kế của Khánh Dương tửu lâu đến dọn dẹp.
Dương Đạp Sơn mời gọi Điền ny tử, Hạnh nhi và tiểu nha hoàn của Điền Ny tử tên tiểu Liên ngồi xuống cùng uống rượu.
Điền ny tử không mạnh rượu, nhanh chóng đỏ bừng mặt, nghe Dương Đạp Sơn cảm kích tạ ơn, nhân hơi rượu hỏi: "Dương huynh đệ, cậu thật sự cảm kích người ta sao?"
"Cái đó thì đương nhiên!" Dương Đạp Sơn cười nói, "Chị chủ giúp tôi nhiều như vậy, tôi đương nhiên cảm kích tận đáy lòng a."
Ánh mắt Điền ny tử long lanh, ỏn ẻn nói: "Vậy người ta lần trước đề nghị đó, giờ nhắc lại nghe. Người ta nhất mực muốn nhận cậu làm đệ đệ nuôi, cậu chỉ cần gọi người ta một tiếng tỷ tỷ là được, chịu không?"
Dương Đạp Sơn vốn đã mang sự cảm kích trong lòng, lần trước sở dĩ cự tuyệt là sợ Long Vượng lo phiền, là do nhìn thấy vẻ cảnh giác của y, lòng hơi tức giận mới vậy. Lần này hắn có thể vào nha mông làm bộ khoái, phần lớn cũng ngờ Điền ny tử trợ giúp. Và đó là thật lòng trợ giúp, chứ không phải có ý gì. Dương Đạp Sơn cảm kích thật lòng, cộng hiện giờ đã làm bộ đầu, trong Khánh Dương phủ này ít nhiều gì cũng coi là nhân vật có vai vé, nhận Điền ny tử làm tỷ tỷ là không thê tính với cao gì.
Hắn hiện giờ đã hơi say, hơi rượu bốc lên đầu, đứng thẳng dậy cung thân ôm quyền nói: "Nếu như tỷ tỷ đã xem trọng tiểu đệ như vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tòng mệnh, tỷ tỷ ở trên, thỉnh thụ tiểu đệ một lễ."
Điền ny tử mừng rỡ, vội vã đáp lễ: "Người ta có được đệ để là cậu rồi, thật là mừng quá đi đó mà."
Sấu hầu và Thành Tử Cầm cùng mọi người vỗ tay hoan hô, Dương Đạp Sơn rót rượu, cùng cạn một chung rượu nhận thân với Điền ny tử, rồi cùng uống một chung với mọi người.
Mấy người uống rượu đến canh hai mới tận hứng mà tan.
Dương Đạp Sơn đã uống say rồi, Hạnh nhi đưa hắn vào phòng ngủ chính nằm, giúp cởi y bào, lau rửa giùm hắn xong thì Dương Đạp Sơn đã ngủ khò khò.
Sáng sớm hôm sau, Dương Đạp Sơn đến nha môn, chính thức trực ban.
Công tác của bộ khoái ở nha môn chủ yếu có hai khối lớn, đó là hình trinh và trị an. Hình trinh kỳ thật bao gồm cả cộng tác pháp cảnh (cảnh sát tòa án) ví dụ như gửi trát đi mời nhân chứng và tội phạm. Trị an thì bào gồm tuần tra tương đương với cảnh sát 110 của Trung Quốc. Đương nhiên, tuần tra đường phố không phải là chức trách chủ yếu của bộ khoái, mà là của dân tráng, tương đương đội viên dân phòng bây giờ. Bộ khoái chỉ đi xem xét sơ qua mà thôi.
Bộ khoái của Khánh Dương phủ chia ra làm ba tổ, nếu không có án mạng hay đại án phát sinh, thì mỗi ngày sẽ luân lưu phái hai tổ phụ trách đi tuần tra, ngoài ra còn một tổ thỉ trực ở phòng chờ lệnh. Một khi phát hiện đại án, thường sẽ phải hai tổ đi phụ trách điều tra phá án. Còn với những án đặc biệt khẩn cấp và trọng đại, thì cả ba tổ được điều phái đi điều tra.
Dương Đạp Sơn là tổng bộ đầu, chuyện đi tuần tra không cần phải phái tới hắn, mà do sấu hầu đi.
Thành Tử Cầm phân cho Dương Đạp Sơn một phần cộng tác, đó là một loạt án quyền, đều là những án kiện phát sinh gần đây chưa hề được trinh phá. Đại khái có hai ba chục án, phần lớn đều là mất trộm, không có án mạng hay án gì nghiêm trọng, vì những án ấy tất phải phá, không sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cho nên nếu phá không được thì tìm tù phạm chịu tội thay.
Những án quyển này được ghi nhận rất đơn giản, đều do những người bị mất của thuật lại. Những thứ mất đều là củi gạo muối đường những thứ rất nhỏ, án lớn nhất thì giá trị vật phẩm bị mất không quá ba lượng.
Do ghi chép quá đơn giản, những ngày tháng liên quan cũng không hệ thống hay rõ ràng gì, căn bản không thể tra ra. Hơn nữa Dương Đạp Sơn với những án trộm vặt này chẳng có hứng thú gì, cho nên buồn chán lật qua một hồi, thì quẳng sang một bên, cười khổ nói phá không được nữa.
Thành Tử Cầm hiểu được tâm lý của Dương Đạp Sơn, nói: 'Nếu như ngươi không muốn phá án, thì đi tuần tra vậy."
Dương Đạp Sơn nói thầm trong bụng: "Ta thà nhàn tãn đi dạo trên đường, còn hơn là vùi đầu vào ba cái án lông gà lông vịt này.' Hắn bèn cười nói; "Được a!" xong tay án lên cán đao chậm bước đi ra.
Thành Tử Cầm vội nói: "Chờ đó, ta cùng đi với ngươi."
"A? Cô mà cũng đi tuần à?"
"Vốn ra thì không cần ta tự đi, nhưng mà phó tổng bộ đầu ngươi mà còn đi tuần tra rồi, ta không đi không được. Hai chúng ta cùng đi cho có bạn."
"Được a! Người ta nói có nam có nữ làm việc không mệt a." Dương Đạp Sơn cười ha ha.
Hai người sánh vai nhau ra cửa nha môn, đi dọc theo đường lớn tuần hành về phía tây thành.
Bộ khoái tuần tra theo khu vực phân chia sẳn, ai phụ trách khu vực nấy, chỉ có điều Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn là tổng bộ đầu, tuần tra chỉ là đi đó đi đây thị sát thế thôi. Các bộ khoái của khu vực thấy hai vị bộ đầu tự thân đi tuần, đều rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút cảm động, vội khom người chào hỏi.
Hai người nhất mực tuần hành đến thành hoàng miếu ở phía tây thành. Dương Đạp Sơn nghĩ tới lúc bản thân vừa tới Khánh Dương phủ, đã từng mang theo Hạnh nhi đến ngụ ở đây. Hiện giờ bản thân đã là bộ đầu ở thành này rồi, chuyện đời biến hóa đa đoan và quả thật là nhanh a!
Dương Đạp Sơn đang cảm khái, thì chợt nghe có tiếng người la gọi ở phía sau: "Tổng bộ đầu! Tổng bộ đầu...!"
Hai người chuyển thân nhìn lại, thấy sấu hầu bộ khoái đang dẫn theo bộ khoái răng thỏ thở phì phò chạy tới. Sấu hầu cúi người ôm bụng thở mấy hơi rồi mới nói: 'Hai vị bộ đầu, tri phủ đại lão gia gọi hai người mau về!"
Hai người cả kinh, vội hỏi có chuyện gì.
Sấu hầu thưa; "Ở rạch Bình Đầu ở nam thành phát hiện được một thi thể nữ trần truồng không đầu!"
A? Hai người cả kinh, có án mạng phát sinh rồi! Đây là chuyện không hay a.
Dương Đạp Sơn để Thành Tử Cầm cùng về trước với họ, còn mình thì trở về nhà lấy rương khám nghiệm pháp y rồi mới vội tới nha môn. Nhân vì phát sinh án mạng, cho nên toàn bộ bộ khoái đều tập hợp.
Hàn tri phủ đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát. Thấy hai vị bộ đầu trở về, ông ta ra lệnh khởi kiệu, các lính dẹp đường gõ chiêng mở đường, rộn ràng kéo ra ngoài rạch Bình Đầu.
Chỗ phát hiện thi thể là bên cạnh một cái rách ước thối, tổ trưởng tổ 1 của bộ khoái là La Dực đã mang dân tráng đến đó bố trí cảnh giới.
Quan kiệu của Tri phủ đại lão gia đến, dừng lại dưới một cây to ở xa xa. Tri phủ đại nhân xuống kiệu, có kiệu phu khiên một ghế thái sư đặt dưới táng cây, lính che quạt giương tán, cân ban tùy tùng dân trà thơm lên.
Hàn tri phủ gọi Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn đến, lệnh cho hai người hãy khám sát cho cẩn thận, sau đó tiêu diêu tự tại ngồi ở đó uống trà giải khát.
Làm quan rất sướng, loại sự tình này chỉ cần ở một bên chỉ huy, nghe hồi báo là được, rồi căn cứ tình huống án kiện định ra kỳ hạn, quá kỳ hạn mà không phá được án thì đem bộ khoái ra đánh đòn tỏ uy phong.
Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn cùng các bộ khoái đi đến bên thi thể, La Dực đứng ở cạnh một lão phụ nhân đã sợ đến run rẫy toàn thân, bên cạnh có đặt một cái gùi lưng, trong đó có chứa nửa gùi cỏ dại. Phụ nhân này chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể.
Thành Tử Cầm hỏi: "Lão nhân gia, bà là người ở đây à? Làm phiền bà đem tình huống phát hiện ra thi thể kể hết lại một lượt xem."
Lão phụ ấy gật đầu: "Dân phụ Triệu thị, là người ở thôn trước rạch Bình Đầu này. Trưa hôm nay tôi ra ngoài đi cắt rau cho heo, cắt đã khá nhiều rồi, tôi định tới đây rửa sơ qua một chút. Cứ rửa cứ rửa, cảm thấy ở gần đó thật hôi thối, không phải là mùi thối của nước cống. Cho nên tôi đứng dậy nhìn xung quanh, rồi suýt nữa sợ chết luôn, vì tôi nhìn thấy không xa trong đám cỏ có một thi thể, đầu đâu không thấy, chỉ thấy toàn dòi. Tôi sợ quá nên chạy về bẩm báo lý chánh."
"Rất tốt!" Thành Tử Cầm gật đầu, "Các ngươi có di động qua thi thể này hay không?"
"Không... không có..., lý chánh cho tôi và mấy thôn dân thủ ở đây, còn họ đi báo quan, chúng tôi đứng ở xa nhìn, không dám động qua."
"Như vậy thì tốt lắm!" Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn cẩn thận đến bên cạnh thi thể, thấy rạch nước này không rộng, hai bên mọc đầy cỏ tạp, trên bờ cũng đầy cỏ mọc rất cao, các ba bộ cạnh rạch trong đám cỏ tranh phát ra tiếng ông ông, không ngừng có ruồi xanh bay lên đậu lên trên đầu tóc và vai họ.
Thành Tử Cầm ghê tớm đưa tay đuổi mấy con nhặng xanh này. Xem ra đây không phải lần đầu nàng ta đến hiện trường án mạng như thế này, vì không có sự khẩn trương và hưng phấn của người mới.
Cách chỗ phát ra tiếng ông ông năm sáu bộ, Thành Tử Cẩm cho mọi người khác chờ đó, chỉ dẫn theo Dương Đạp Sơn cẩn thận tiếp cận thi thể, do đường chú ý quan sát những dấu vết có khả năng tồn tại.
Dương Đạp Sơn thấy nàng ta nói quyết đoán như vậy, gầm gật đầu, nhủ thầm nữ bộ đầu này cũng biết chút tri thức hình trinh.
Cuối cùng thì cũng đến cạnh thi thể, đây là một xác trần truồng không đầu,toàn thân thối rửa, sình to rất ghê rợn. Các tổ chức mềm của thi thể đầy khí phân giải, khi cho dưới da hiện đầy mạng tĩnh mạch phình to xanh đen, tứ chi to lớn.
Thi thể không đầu và tứ chi phân bố đầy vết thương to nhỏ bất nhất, một bên nhũ phòng đã bị khoét mất, vết khoét và âm hộ đầy dòi. Một số dòi chui xuống dưới da, tạo thành những túi khí. Da đã bị dòi ăn thành hàng trăm lổ hổng.
Thành Tử Cầm nhìn tình cảnh này, nhíu mày không biết ra tay từ đâu. Dương Đạp Sơn thấy vậy nói: "Bộ đầu, hay là để tôi đến kiểm tra."
Thành Tử Cầm lắc đầu: "Cùng tra luôn vậy." Nói xong bịt mũi tiến tới cạnh thi thể.
Dương Đạp Sơn xách rương pháp y đến mở ra, lấy một đôi bao tay da hươu mang vào, lại lấy một cây châm thăm dò, ngồi xuống bên cạnh thi thể, dùng châm vít những con dòi đó ra, lộ đoạn cắt ở cổ, sau đó cúi xuống quan sát thật kỹ.
Thành Tử Cầm cũng cúi sát lại xem, mùi thúi nồng nặc khiến nàng choáng váng, trong khi đó Dương Đạp Sơn chẳng tỏ vẻ gì, ngay mũi cũng không thèm bịt lại.
Tiếp đó, Dương Đạp Sơn dùng châm thăm gạt hết số dòi trên nhũ phòng và những vết thương, cho lộ miệng vết thương ra, sau đó quan sát cẩn thận.
Chỉ có điều, do dòi đã ăn khá nhiều, miệng các vết thương mơ hồ không rõ, cho nên rất khó phán đoán miệng vết thương có dạng gì. Sau khi nhìn vết thương một hồi, Dương Đạp Sơn dùng châm thăm moi dòi đóng cục ở âm hộ của thi thể ra, định kiểm tra tình huống của xử nữ mô (màng trinh), xem coi có phải bị gian sát hay không. Đây cũng là một bộ phận kiểm nghiệm bắt buộc của pháp y. Nhưng kết quả khiến hắn vô cùng thất vọng, thậm chí rợn tóc gáy: âm đạo đầy dòi, nhung nhung chật cứng cả, chen nhau bò ra ngoài, phần ngoài âm hộ đã bị chúng gặm sạch, không còn tìm đâu ra được dấu vết của xử nữ mô nữa.
Ruồi nhặng rất thích bâu ở những chỗ như mắt, mũi, miệng, âm hộ, hậu môn là những chỗ hổng tự nhiên để đẻ trứng. Những con dòi nở ra từ trứng ruồi này đương nhiên ăn trước ở những chỗ này, phá hỏng nhưng bộ vị tương quan, gây trở ngại cực lớn cho quá trình điều tra.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thành Tử Cầm kêu lên một tiếng kinh khủng. Tuy nàng đã tham gia phá nhiều án mạng, nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh khủng khiếp thế này.
Tiếp theo đó, Dương Đạp Sơn lật thi thể qua, ở lưng cũng có rất nhiều vết thương to nhỏ bất nhất, cũng có đầy dòi. Hắn lại kiểm tra tình huống phân bố thi ban và thi cương, tiếp đó dùng châm thăm đào đào đất bùn hai bên thi thể, sau đó gật gật đầu.
Hắn đứng dậy hỏi: "Thành bộ đầu, cô thấy án này thế nào?"
Thành Tử Cầm đáp: "Đầu bị đứt, không ở gần thi thể, do đó tuyệt đối không phải tự sát, mà là bị giết."
Dương Đạp Sơn gật đầu: "Rất có đạo lý, nhưng mà, nếu như bị giết cắt đầu, tại sao trên cỏ không có bao nhiêu máu vậy?"
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào phần cổ bị cắt, nói: "Động mạch cảnh là động mạch trọng yếu nhất của cơ thể người. Đầu bị cắt, máu trong động mạch cảnh sẽ phun ra như suối. do đó, vị trí xung quanh chỗ thi thể ngã xuống phải có một lượng máu rất lớn. Hai ngày nay rất nóng, không có mưa, thỉnh Thành bộ đầu xem, đất xung quanh phần cổ của nạn nhân không có biến hóa về màu sắc gì, không có dấu máu tẩm ướt, hơn nữa phần lớn cỏ xung quanh không hề dính máu."
Lúc này thì Thành Tử Cầm đã nghe hiểu ra. Nàng âm trầm mặt hỏi: "Vậy ý tứ của ngươi là tự sát hả? Nếu như là tự sát, thì đầu đâu?"
Lập luận của Thành Tử Cầm rất rõ ràng: nếu mà người tự sát, thì không có khả năng tự chặt cắt đầu xong rồi còn có năng lực đem đầu quẳng hay chôn đi. Hay nói cách khác, hiện trường không phát hiện đầu lâu, có thể khẳng định là nạn nhân bị giết.
Dương Đạp Sơn vội nói: "Ta không phải ý đó, ý của ta nói đây không phải là hiện trường ban đầu. Nếu là hiện trường đầu tiên, thì rốt cuộc là tự sát hay bị giết vẫn còn chưa thể phán đoán được."
Thành Tử Cẩm lại ngẩn người, lời này của Dương Đạp Sơn rất đúng, vô luận là tự sát hay là bị giết, đều có khả năng bị người khác vì nguyên nhân gì đó di chuyển thi thể đến đây. Như vậy có thể nói, lời vừa rồi của Dương Đạp Sơn không phải là phản bác quan điểm của nàng, hay là lật nhào quan điểm của nàng.
"Ngươi bằng vào cái gì mà nói đây không phải là hiện trường đầu tiên? Chỉ bằng nơi đây không có lượng huyết dịch lớn?"
"Đây là căn cứ phán đoán rất trọng yếu, ngoài ra còn có một chứng cứ quan trọng khác, đó là thi thể xuất hiện thi ban ở bên dưới hong phía trái ."
"Cái gì là thi ban... bên dưới hong phía trái... ý gì vậy?" Thành Tử Cầm chưa hề nghe qua điều này.
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào những nốt tím đen ở bên trái thi thể: "Đây là thi ban, là huyết dịch của người sau khi chết bị trọng lực kéo chìm xuống những bộ vị nằm bên dưới cơ thể, sau đó thẩm thấu vào các tổ chức cơ thể mà hình thành. Có thể căn cứ vào tình huống của thi ban để xác định sau khi tử vong xong người khác có di động thi thể hay không."
"Làm sao xác định?"
"Thi ban tập trung ở bên trái của thi thể này, ở cổ trái, tay trái, sường trái và đùi trái đều có, cho thấy thi thể sau khi tử vong xong cho đến ít nhất là mười hai canh giờ nhất mực nằm nghiên về bên trái, do đó thi ban cố định ở phần bộ vị thấp bên trái cơ thể. Trong khi đó, vừa rồi chúng ta nhìn thấy thì thi thể năm ngữa, do đó có thể phán đoán, thi thể này đã từng bị di động qua."
Thành Tử Cầm lần đầu tiên nghe được lý luận này, có phần giống sờ không được tới đầu hòa thượng cao trượng hai, không hiểu gì cả, liền quay về chủ đề câu chuyện lúc nãy, nhìn thi thể trầm giọng hỏi: "Ngươi nói không dễ phán đoán là tự sát hay là bị giết? Ta ngược lại lại cảm thấy có thể phán đoán."
"Làm sao phán đoán?" Dương Đạp Sơn hiếu kỳ hỏi.
"Vết thương trên cổ a, ngươi có bao giờ nhìn qua người nào tự sát mà tự cắt luôn cả đầu mình xuống hông? Giỏi lắm là cắt được phân nửa là quá lắm rồi! Hơn nữa, trong những tình huống thường, một người muốn tự cắt đầu mình xuống, cần phải có đao rất nhanh và chém với lực đạo rất mạnh mới làm được. Đối với người thường, đây là điều không thể làm được. Huống chi, một bên nhũ... nhũ phòng của cô ta bị cắt đi, trên người chỗ nào cũng có vết thương, vết thương trên đùi có cả một khối thịt bị cắt ra, lộ cả xương, nếu như là tự sát thì cần dùng cách tự cắt trăm nghìn mảnh như vậy sao? Hơn nữa, sau khi cắt xong những vết thương này, chỉ sợ là cô ta đã bị ngất đi mấy lần rồi, làm gì còn sức lực mà đi cắt đầu mình nữa?"
Quan điểm của Thành Tử Cầm rất phù hợp với logic, cắt đầu có thể nói là chí mạng, do đó không thể có chuyện cắt đầu rồi mới tự cắt người, mà ngược lại phải cắt những vết thương trên người rồi mới cắt đầu. Trong khi đó có quá nhiều vết thương trên thi thể, có những vết thương thập phần nghiêm trọng, ví dụ như ở nhũ hoa hay là trên đùi, sâu đến xương, vết thương trên đùi thậm chí có thể gây đứt động mạch đùi, là một vết thương nặng, mất máu rất nhiều. Người chết căn bản không cần tự cắt đầu, mà chỉ cần bao nhiêu đó vết thương cũng đủ mất máu cấp tính chết rồi.
"Ta rất đồng ý quan điểm của cô, nhưng mà..." Dương Đạp Sơn dùng châm thăm gạt hết dòi bâu ở vết thương trên cổ một lần nữa, để lộ ra đoạn cắt ở cổ, nói tiếp: "Bộ đầu, cô hãy quan sát cẩn thận cái này một chút sẽ phát hiện ngay, vết đứt này không phải là bị cắt xuống, hơn nữa nhũ phòng và vết thương ở đùi cùng những chỗ khác của nữ thi không phải là do cắt xẻo mà ra."
"Cái gì?" Thành Tử Cầm kinh ngạc kêu lên, tiếp theo đó chồm tới quan sát nhìn vết đứt cổ và những vết thương ở các bộ vị khác, cười lạnh một tiếng hỏi: "Cái đầu này nếu không phải bị cắt ra, chẳng lẽ bị bứt đứt?"
"Không sai! Là bứt đứt!"
Đến lúc này thì Thành Tử Cầm kinh ngạc thật sự, nhưng mặt vẫn lộ vẻ không phục: "Vũ công của ngươi tuy cao, nhưng vẫn còn chưa đến trình độ khác thường! Ngươi có thể bóp gãy cổ người khác, nhưng muốn vặt đứt luôn cổ của người ta, chỉ sợ không thể có bản lãnh đó a?"
Dương Đạp Sơn cười nói: "Đừng nói gì ta, trên đời này chỉ sợ không có ai có thể bứt đứt cổ của một người đang sống sờ sờ như vậy được."
"Vậy ngươi vừa nói..."
"Đừng gấp, bộ đầu, trước hết, ta không nói là bị người ta bứt đứt cổ, kế nữa, ta cũng không nói cổ bị bứt đứt khi còn sống."
"Không phải là người chẳng lẽ là quỷ sao?"
"Không phải quỷ, mà là chó hoang hoặc là sài lang!"
Thành Tử Cầm nhìn Dương Đạp Sơn chầm chầm, cảm thấy hắn càng nói càng hoang đường, hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì không?"
"Có!" Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào vết đứt ở cổ, "Nếu như bị vật bén nhọn cắt đứt, vết thương phải láng mịn..."
"Nhưng vết đứt này đều đã bị dòi ăn nát hết rồi, cho dù có láng mịn thì cũng nhìn không ra a!"
"Cô nói không sai, đặc điểm của phần mô mềm ở chỗ vết đứt rõ ràng đã bị dòi ăn, nhìn không ra vật bén hay vật tù gây ra vết thương, nhưng có một chỗ không bị dòi phá hỏng. Chỗ này có thể cho chúng ta biết đầu của người chết không phải là bị chặt chém ra."
"Chỗ nào?"
Dương Đạp Sơn dùng châm thăm chỉ vào xương cổ: "Chính là ở đây! Xương cổ của ngươi tuy tiếp nhau rất sát, nhưng xương cổ trên dưới thường khảm vào nhau như khớp khóa vậy, nếu dùng đao cắt phân lý ra, căn bản không thể nào cắt mà không ảnh hưởng đến chất xương. Cô chú ý quan sát sẽ thấy, chỗ cổ này không có vết trầy xứơt do vật bén cắt phá, do đó có thể nói xương cổ không phải bị cắt ra, mà là bị kéo vặn tách thoát ra."
Thành Tử Cầm nghe Dương Đạp Sơn nói có vẻ như thật, vội cúi xuống quan sát kỹ, gật đầu, nhưng vẫn còn cứng miệng hỏi: "Chẳng lẽ không thể dùng đao cắt ở chỗ khác hay quanh thịt ở cổ, chỉ còn lại xương mới dùng lực kéo vặn cho đứt hay sao?"
"Hà hà, rất có lực tưởng tượng, nhưng nếu cô là hung thủ, cô có làm điều phiền phức như vậy hay không?"
"Có thể là hung thủ thích dùng phương pháp này giết người thì sao?" Thành Tử Cầm có vẻ cố ý kình chống Dương Đạp Sơn đến cùng.
"Đương nhiên có khả năng này, nhưng mà, chúng ta hãy quan sát kỹ chỗ đứt đó, sẽ phát hiện sự thật không hề như vậy."