Nạp Thiếp Ký 1

Chương 469: Chương 469: Bán thân chôn mẹ






Dương Đạp Sơn không muốn trở thành người làm thuê theo xe mãi, với một thân gấm lụa mặc trên người trước kia, hắn không tin mình là người cùng khổ. Hắn muốn tìm lại gốc gác của mình, tìm lại người thân của mình.

Do đó, Dương Đạp Sơn lắc đầu nói: "Đa tạ ông chủ, tôi cũng chỉ theo đội xe để đến Khánh Dương đó thôi. Tôi còn có chuyện phải làm, không thể theo mọi người được nữa."

Long Vượng hơi thất vọng. Dương Đạp Sơn thân đầy võ nghệ, lại có thể chịu khổ, vừa làm bảo tiêu vừa làm cu li, người như vậy có thể tìm đâu ra chứ a. Nhưng mà, người ta không chịu, ông ta cũngng không còn cách nào khác, sau khi nói vài lời tiếc rẻ, đã phát tiền công một tháng là 400 văn cho Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn sách rương pháp ý của mình và bọc quần áo vật dụng nhỏ, chuyển thân đi về cửa lớn Long phủ.

Vừa đến cửa, sau lưng đã truyền đến tiếng gọi: "Dương huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?"

Dương Đạp Sơn chuyển người nhìn lại, thấy đó là Điền cô nương.

Hắn cười cười, đáp: "Tôi lãnh tiền công rồi, phải đi đây."

"Cậu đi đâu?" Điền cô nương quan tâm hỏi.

"Tôi... tôi không muốn theo đội xe nữa, muốn ở trong thành tùy tiện tìm chuyện gì đó làm, sau này hẳn tính sau."

Điền cô nương kéo giữ tay hắn: "Cậu đừng có đi loạn nữa, nhà người ta ở đây còn thiếu một hộ viện trông nhà, cậu lưu lại ở đây đi."

Dương Đạp Sơn không kén chọn việc làm, nhưng nếu là đổi thành nhà khác thì hắn đã chấp nhận rồi. Chỉ có điều, khi nghĩ tới ánh mắt cảnh giác của ông chủ Long Vượng, hơn nữa Điền cô nương này nhiệt tình như lửa, lỡ khí mà phát sinh lửa thật, thì không còn lời gì để nói nữa. Hắn khẽ tránh thoát khỏi tay của Điền cô nương: "Bà chủ nhỏ à, hay là thôi vậy."

Điền cô nương cho rằng hắn khách khí, dùng quạt tròn đánh lên người hắn: "Coi cậu kìa, úp úp mở mở khách sáo thấy mà sợ, nhà người ta dọc đường được cậu chiếu ứng, nếu không thì cái nhà này đã phá sản lụn bại rồi. Cậu lưu lại cũng là coi như có chỗ trú chân, chúng ta hỗ tương chiếu ứng cho nhau."

"Hì hì, tâm ý của cô tôi xin nhận lãnh, cũng không phải là khách khí. Tôi thật không thích cái nghề bảo tiêu hay là canh nhà trông cửa gì. Hiện giờ trên tay tôi còn mấy lượng bạc, trong thời gian ngắn không đói được đâu, cô yên tâm đi."

Điền cô nương khẽ cắn môi, nói: "Nếu như cậu không muốn làm hộ viện trông nhà, người ta cũng không ép. Chỉ có điều, cậu đi làm công cứ vá cái rương to đi rất bất tiếc. Nếu như cậu tin ta, thì cứ để rương và hành lý ở lại nhà ta, ta sẽ chuẩn bị cho cậu một gian phòng, tối về cậu có thể ớ đó, chịu không?"

Dương Đạp Sơn nghĩ vậy cũng đúng, cứ vác cái rương to đi làm việc quả là không ổn, chuyện này dọc đường hắn đã nhận ra rồi. cô nàng họ Điền này có tấm lòng cũng tốt, lại có chút ý tứ với hắn, gửi rương ở đó rất an toàn. Những thứ trong rương đối với hắn tuy là bảo bối, nhưng đối với người khác thì là món đồ chơi không thể nào hiểu nổi, không đáng tiền gì. Cho nên hắn đáp ứng: "Được a, như vậy là cảm ơn bà chủ nhỏ nhiều lắm."

Điền cô nương hai mắt phóng quang, lòng đầy hoan hỉ quạt hai quạt cho Dương Đạp Sơn: "Coi cậu kìa, đi theo người ta, người ta an bài chỗ ở cho."

"Không không, bà chủ nhỏ, tôi không thể ngụ ở đây, tôi không phải là người gì của nhà cô, ở trong nhà cô, người ta sẽ nói này nói nọ. Những thứ này để trong nhà cô là được rồi, chờ tôi tìm được chỗ ở sẽ quay về lấy, được không?"

Điền cô nương có phần thất vọng, nhưng biết là hắn nói đúng. Nam nhân của nàng chớp mắt sẽ đi phủ Tây An vận lương, lưu nam nhân khác ở nhà, mà người đó lại chẳng phải là người gì của mình, e rằng sẽ không tiện cho lắm. Nàng chỉ còn biết gật gật đầu: "Thôi được! Cậu tìm được thì hay quá rồi, nếu không được, hay là nghĩ thông rồi, thì có thể trở về chỗ người ta làm bất kỳ lúc nào. Tiền công không thiếu cho cậu đâu."

"Đa tạ bà chị!" Dương Đạp Sơn đặt rương và hành lý xuống đất, cung tay xá xá rồi chuyển thân ra cửa.

Điền tiểu thư đuổi theo, lớn tiếng gọi với theo: "Dương huynh đệ, tìm được việc rồi nhớ quay lại báo cho tỷ một tiếng nghe....!"

Dương Đạp Sơn quay đầu lại cười cười, vẫy vẫy tay chào, rồi mấtt hút trong đám người trên đường.

Đi trê đường của Khánh Dương phủ, Dương Đạp Sơn nhìn đông nhìn tây, thấy Khánh Dương phủ phồn hoa náo nhiệt, chỉ là năm rồi vừa xảy ra nạn đói, trên đường vẫn còn rất nhiều người ăn xin.

Sau khi đi xem xét cả nửa canh giờ, không tìm được việc gì để làm, bụng đói rồi, hắn định đi về phía trước tìm quán ăn nào sạch sẽ để ăn cơm.

Vừa xuyên qua một con đường, thì thấy ở đó có một vòng người, trong vòng người có kẻ lớn tiếng nói: "Hài tử này, tuy mẹ ngươi đáng thương, nhưng ngươi để thi thể ở đó, làm sao quán ta buôn bán được đây? Ngươi hay là kéo thi thể đến chỗ bãi mộ hoang mà quẳng đi."

Một giọng nói yếu ớt của một bé gái cất lên: "Đại gia, cầu xin ngài làm việc tốt đi, những chỗ khác đều không cho dừng, chờ người mua tôi an táng mẹ tôi xong, tôi nhất định sẽ ta đại ân đại đức..."

"Ai! Ngươi dọn đi, không ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta ta tạ đại ân đại đức của ngươi!"

Cô bé đó lại một mực khẩn cầu.

Dương Đạp Sơn hơi hiếu kỳ, còn chưa đến gần đã nghe mùi hôi thối nồng nặc, thứ mùi này rất quen thuộc, hắn cảm thấy kỳ quái vì sao mà mình lại quen thuộc với mùi vị đó như vậy?

Hắn chen vào trong, thấy một cô bé y sam lam lũ đang ngồi trên đất. Cô nàng này đại khái mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng phát dục không tốt nên mặt vàng người ốm, hai mắt vô thần, môi khô khốc đôi tay run rẫy, đang chấp tay xá xá một trung niên mập mạp bên cạnh.

Dương Đạp Sơn đưa mắt nhìn, thì ra bên cạnh có một quán cơm, biển đề là "Vị hương phạn trang". Trung nhiên mập mạp đó có vẻ là ông chủ quán, trước cửa có đặt một thi thể đã bốc mũi, hiển nhiên khiến cho không khách nào đến ăn cơm trong quán. Chỉ có điều, chưởng quỹ này không phải là người khắc bạc, không bảo người làm đuổi cô bé đi, mà chỉ dùng lời lẽ khuyên nhũ, chỉ có điều cô bé này quá ôm yếu, không thể di động thi thể, hơn nữa di chuyển đến đâu cũng bị người đuổi.

Dương Đạp Sơn đồng tình nhìn cố bé, thấy trên cái đầu vừa khô vừa vàng của cô bé có một cây thảo tiêu - đó là tiêu chí bán mình! Trước mặt cô bé này là thi thể chỉ đắp bằng chiếu, lòi ngón chân trần ra ngoài, trên những ngón chân đó đầy ruồi nhặng xanh. Cô bé không ngừng dùng tay đuổi, nhặng xanh bay đi cái vù rồi đáp xuống y như cũ.

Trước chiếu là một miếng giấy viết mấy chữ méo mó: "Bán thân chôn mẹ."

Lòng Dương Đạp Sơn chua xót, quả là đáng thương. Hắn cúi xuống, khẻ hé chiếu lộ ra thi thể bên trong.

Thi thể lộ ra, người vậy quanh rống lên một tiếng, đua nhau né tránh. Thì ra, thi thể này đã thối rửa nghiêm trọng, ngực phình to chảy đầy nước, đã xuất hiện một lượng lớn nước nhầy sình thối, trên biểu bì lộ ra ngoài lộ ra một mạng tĩnh mạnh đã thối rữa và khuyếch trương khiến người kinh sợ.

Phần đầu của thi thể to phồng, tròn vành vạch, xanh đen, tóc nửa bên đầu đã rớt xuống chiếu, nhãn cầu lộ ra giống như hai con ốc, lại còn nhung nhúc dòi. Mội của xác chết cũng phều ra, miệng còn dính một lượng lớn chất ói, đó là thứ chất ói sau khi chết. Kỳ thật đây không phải là thi thể ói, mà là dưới áp suất cao của khí trong bụng khiến cho vật chất trong bao tử bị ép chảy ra.

Không những thế, trên thi thể có đầy những con dòi bò nhung nhúc không ngừng, từ khóe mắt, miệng, mũi, lổ tai đều hết ra lại vào, không ngừng nhúc nhích. Da thịt phơi ra ngoài của thi thể đầy lổ nhỏ xám trắng giống như tổ ong. Đây là trứng của ruồi nở ra tạo thành dòi, dòi tiết ra dịch tiêu hóa tiêu hóa da mà thành. Căn cứ vào điểm này, kết hợp với khí hậu, Dương Đạp Sơn phán đoán mẹ của cô bé này đã chết khoảng hai ngày rồi.

Dương Đạp Sơn hỏi: "Cô nương, mẹ cô sao mà chết vậy?"

"Tôi và mẹ tôi chạy đói đến đây, mẹ vừa bệnh vừa đói, trưa hôm kia thì mất. Tôi muốn bán thân chôn mẹ, đại gia, cầu xin ngài, làm việc tốt đi, mua tôi đi, tôi cái gì cũng biết làm, giặt quần áo nấu cơm sanh... sanh hài tử, cái gì cũng được, cầu xin ngài mà." Cổ bé dập đầu cầu khẩn Dương Đạp Sơn.

Một người làm phía sau chưởng quỹ nghe lời này liền xì một cái cười lạnh: "Coi bộ dạng của ngươi đó, người ta mua ngươi về làm cái gì? Làm nha hoàn? Ngươi ôm như con cò ma, vai không thể vác tay không thể giơ, ăn hại chứ làm được cái gì. Mua ngươi về làm con nuôi hay là tiểu thiếp? Đừng có nói cái mặt người vàng khè lao bệnh người ta không khoái gì, với bộ xương khô của ngươi sinh được hài tử hay sao? Hai ngày nay người của mấy thanh lâu ở Khánh Dương phủ chẳng phải đều đến xem mắt ngươi sao? Ngươi ta nói mua ngươi phải bồi thêm tiền."

Cô bé đỏ mặt cúi đỏ, khe khẽ ho.

Cô bé này ở đây bán thân chôn mẹ, ảnh hưởng chuyện làm ăn của quán cơm, cho nên người làm này tức bức trong lòng, miệng nói không nhân nhượng gì: "Hơn nữa, ở Khánh Dương phủ này tùy tiện mua một nha hoàn bất quá cũng hai ba lượng bạc, cho dù có chút tài cũng phá giá bốn lượng, còn ngươi thì sao? Giúp chôn mẹ của ngươi, ít nhất phải tốn năm lượng bạc. Ai lại ngốc làm chuyện mua bán này? Hừ hừ!"

Cô bé đỏ mặt ấp úng nói: "Tôi mười lăm tuổi rồi, còn là... còn là hoang hoa khuê nữ (gái còn trinh)... tôi nguyện ý làm thiếp sinh em bé..."

"Đừng có mơ nữa ngươi à! Với bộ dạng ốm o mặt vàng của ngươi, ai mà thèm a? Người ta thà bỏ thêm mấy lượng là có thể mua hoàng hoa đại khuê nữ xinh đẹp đã qua dạy dỗ về làm thiếp, thổi te te hát í e này nọ, ngươi biết không? Hơn nữa, mẹ ngươi vừa chết, ngươi phải thủ hiếu ba năm không thể lấy người ta, ai nguyện ý mua ngươi về để không ba năm hả ngươi? Hà hà, trừ khi người đó bị bệnh thất tâm phong rồi!"

Người làm đó nói tới lúc cao hứng, phun ra một bãi nước bọt, mặt đầy vẻ trào phúng nói tiếp: "Tiểu cô nương, ta xem cô nên sớm tìm chỗ nào đó tắm, rồi đến nhà chứa ở tây thành nằm đó, mỗi ngày không chừng kiếm được vài văn tiền từ bọn khổ lực để có cái ăn a. Ha ha, hay là có tên nào đó nhìn cô là chíp hôi, hứng lên mạng về nhà cho làm vợ cũng được, như vậy thì hạnh phúc đó nghe." Tên này càng nói càng lộ cái ác, cao hứng thốt luôn: "Còn về mẹ cô thì càng dễ làm hơn, đi quẳng ra bãi tha ma cho chó giải quyết giúp cho."

"Không...!" Cô bé gào lên, ôm chặt thi thể được đắp chiếu, "Tôi không thể để chó ăn mẹ tôi được....!" Cô ả quay sang nhìn Dương Đạp Sơn, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu: "Đại gia, cầu xin ngài, ngài hãy mua tôi đi, ngài bảo tôi làm cái gì cũng được hết!"

Dương Đạp Sơn thấy cô bé đáng thương như vậy, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Cô cần bao nhiêu bạc?"

"Tôi không cần tiền, chỉ cần ngài mua một quan tài gỗ xấu, mua khối đất làm mộ, chôn mẹ của tôi, đừng để chó tha ăn mất là được rồi. Được không? Cầu xin ngài mà...!"

Cô bé thấy Dương Đạp Sơn đã hơi động tâm, quay người sang quỳ lạy, dập đầu lia lịa với Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn không biết mua quan tài mua mộ phần cần phải mất bao nhiêu tiền, vô thức sờ túi tiền trong người, quay sang hỏi vị chưởng quỹ mập mạp ở bên cạnh: "Chưởng quỷ à, ở Khánh Dương phủ chúng ta, lo liệu chuyện tang gia đơn giản như vậy thì cần phải mất bao nhiêu tiền?"

Chưởng quỹ mập đó thấy Dương Đạp Sơn động tâm giúp cô gái chôn mẹ mua cô ta, tuy trong lòng tức cười cho Dương Đạp Sơn đem tiền quẳng trôi theo dòng nước, nhưng ông ta cũng vô cùng hi vọng chuyện này có thể thành, để di chuyển thi thể hôi thối này đi, chuyện làm ăn của quán trở lại bình thường.

Chưởng quỹ mập vội cười nói: "Khách quan, làm ma chay có lớn có nhỏ, quan tài có tốt có xấu, nhưng mà, cho dù là quan tài bằng gỗ kém nhất thì trại hòm cũng bán giá hai lạng bạc, dù sao thì cũng là áo quan mà; Còn về mộ phần, thì mắc hơn nhiều, chỗ có phong thủy tốt trăm lượng bạc cũng có, phong thủy kém hay là chỗ đất góc đất cạnh không dùng được gì thì cũng mất hai lương."

Dương Đạp Sơn nhíu mày: "Những chỗ vô dụng mà quý vậy à?"

"Cái đó đương nhiên, khách quan, cái này dù sao cũng là mộ mà. Ngài nghĩ coi, mộ tuy không lớn, nhưng chiếm chỗ ở đó rồi thì những chỗ xung quanh không còn dùng vào việc gì được nữa, người ta hiềm vận đen ấy mà. Do đó, giá ít hơn thì người ta căn bản không bán đâu."

Dương Đạp Sơn gật gật đầu: "Còn có chi phí nào khác không?"

Chưởng quỹ mập chưa kịp trả lời thì tên người làm kế bên giành nói trước: "Có a, làm ma chay thì dù sao cũng phải mời ngỗ tác lo liệu thi thể đào lổ hạ táng nữa chứ? Những ngỗ tác này không cần trả nhiều, chỉ quản hai bửa ăn, có rượu có thịt, cộng thêm hai trăm văn tiền rửa tay, cộng khoảng bốn trăm văn mỗi người, mà ít nhất phải cần hai người, cộng thành tám trăm văn; Rồi lập khối bia, đá thường đại khái giá tám trăm văn, cộng thêm công khắc của thợ á đại khái thêm hai trăm văn nữa. Còn nữa, sống chết là chuyện cả đời, sao lại chế đi một bộ áo liệm, và kém nhất cũng năm trăm văn. Còn phải thỉnh người thổi kèn, đánh trống, chế hiếu phục, thỉnh người khiêng, mua vàng mã...."

Chưởng quỹ mập nhìn thấy đầu mày của Dương Đạp Sơn nhíu tít lại, và nếu như dọa cho thiện chủ (người làm việc thiện) sợ hãi bỏ đi, thì thi thể vẫn còn đặt ở đây, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông ta, cho nên ông ta đẩy tên người làm bảo: "Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi nghĩ người ta là phú gia làm tang lễ hay sao a? Tiểu cô nương người ta chỉ cầu có thể có một cái quan tài, tìm được phần mô chôn mẹ để đừng cho chó tha mèo gặm là được rồi, ngươi bay bày vẽ vẽ cho ai xem vậy?"

Cô bé đó mắt ứa lệ gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, để mẹ tôi nhập thổ an lành là được rồi, không cần gì khác nữa."

Dương Đạp Sơn bấm đốt ngón tay tính toán, quan tài hai lượng, phần mộ hai lượng, hai cái cơ bản này tổng cộng bốn lượng. Ngỗ tác và người đào hố thì khỏi đi, tự hắn động thủ cũng được rồi. Ngoài ra, áo liệm tốn 500 văn không thể tỉnh lượt, vậy tổng cộng bốn lượng 5 tiền (Chú: 1 tiền = 100 văn).

Hắn có bao nhiêu tiền nhĩ? Dương Đạp Sơn ngước mắt nhìn trời hồi ức lại, thuyền lão đại trả hắn 400 văn tiền công tháng, hồi lễ áo quần nón mũ hai lượng, ông chủ Long Vương thưởng hai lượng công đuổi cướp, tiền công 400 văn, vậy tổng cộng 4 lượng bạc 800 văn tiền (Tương đương 4800 Nhân dân tệ thời hiện đại).

Giúp cô nương này lo liệu ma chay phải mất bốn lượng 5 tiền, chỉ còn dư lại 300 văn tiền, như vậy là không thể được, vì hắn không dư dã gì, nếu móc hết gia tài mà giúp người khác, hắn có thể rơi vào cảnh khốn khó rồi.

Dương Đạp Sơn có điểm ray rứt, lắc đầu nói: "Cô nương, thật xin lỗi, ta... ta không có nhiều tiền như vậy...."

Cô nương ấy mặt đầy thất vọng, vô lực quỳ dưới đất, cúi đầu sùi sụt.

Chính vào lúc này, bên ngoài vòng người có tiếng quát bảo: "Tránh ra tránh ra! Quan gia làm việc, người nhàn tạp đều tránh ra!"

Đám người đua nhau tránh ra, hai vị bộ khoái mặc áo xanh tiến vào, phía sau là năm sáu dân tráng và ngỗ tác của nha môn.

Bước đến gần, một bộ khoái bịt mũi: "Con mẹ nó, thúi chết người rồi! Làm cái gì được mà làm!"

Tên người làm của quán cơm vừa rồi vội nói: "Quan gia, tiểu cô nương này đem thi thể hôi thối này đặt ở đây, đã hai ngày rồi, thối đến nỗi quán của chúng tôi không có người khách nào, mong ngài mau mau nghĩ biện pháp dùm!" Vị chưởng quỹ mập đó vội vã chấp tay làm ra vẻ khẩn cầu.

Vị bộ khoái đi trước đó gầy giơ xương như con khỉ, thế mà cứ ưỡn bụng ra vẻ như không ai bì nổi vậy. Vị bộ khoái đi sau y ngược lại thì thân thể khôi ngô giống như con gấu ngựa, lông mày dày con mắt nhỏ nhìn có vẻ tràn đầy sinh lực, chỉ có điều có hai cái răng thỏ chìa ra ngoài, miệng ngậm thế nào cũng không kín.

Bộ khoái mặt khỉ liếc xéo chưởng quỹ mập: 'Cái này... người ta bán thân chôn mẹ, có hiếu đáng khen... chúng ta dù sao cũng không thể để người ta không tận hiếu được a... khục khục..."

Chưởng quỹ mập là người làm ăn, sao lại không biết ý tứ của bộ khoái mặt khỉ. Ông ta cười hề hề bước lại, móc từ trong người ra một xâu tiền, nhét vào người bộ khoái mặt khỉ: "Quan gia, huynh đệ cực khổ, đây là chút tâm ý để các vị quan gia uống trà."

Bộ khoái mặt khỉ tiếp lấy xâu tiền, thảy thảy đếm đếm, bỏ vào trong lòng, rồi đanh mặt nói với cô gái: "Thi thể này để ở trên đường cái đã thối sình thế này, xú khí nồng nạc, ngày mai mà tri phủ đại lão gia đi qua đây bị xúi quẩy, thì ngươi có đảm đương nổi hay không?"

Cô gái ấy thấy y hung thần ác sát, còn đem tri phủ đại lão gia ra dọa, tức thời sợ đến tái hẳn mặt mày, vội ôm chặt thi thể bó chiếu ấy, mở to mắt khủng hoảng nhìn bọn họ, thân thể yếu đuối run bần bật.

Bộ khoái mặt khỉ quay đầu lại quát: "Mấy đứa các ngươi có mau hay không, vận chuyển thi thể hôi thối này ra bãi tha ma ở ngoại thành quẳng đi! Mau!"

Mấy dân tráng sau lưng y đáp ứng ngay, nhưng không bước lên, các ngỗ tác lại bịt mũi bước lên định khiêng thi thể đi.

Cô gái nhỏ ôm chặt thi thể bó chiếu, khư khư không chịu buông tay. Bộ khoái răng thỏ ở phía sau cất miệng mắng mỏ lia lịa, bước lên đưa cái tay như cái quạt bồ xách cô bé nhỏ như con chim ưng xớt gà con, hất ra bên ngoài.

Cô bé nhỏ ôm chặt bó chiếu không chịu buông, chiếu bị kéo rách một lổ lớn, ruồi nhặng trên thi thể bay ùa lên, khiến đám người xem náo nhiệt đều đua nhau thối lui.

Mấy ngỗ tác bước tới định khiêng thi thể, cô bé nhỏ bị bộ khoái răng thỏ khống chế chẳng động đậy được gì, gào lớn nghe nát lòng xé ruột: Mẹ...!"

Dương Đạp Sơn nghe mà cảm thấy nhói tim, không còn tính toán thiệt hơn gì nữa, bước lên một bước nói: "Chậm đã!"

Bộ khoái mặt khỉ khoát tay, ra ý bảo bọn ngỗ tác hãy chờ một chút, tiếp theo đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Đạp Sơn, thấy hắn chỉ mặt một thân áo ngắn thanh y, dường như là người làm công hay là bọn khổ lực, hơi có vẻ khinh bỉ. Tuy nhiên, thấy ánh mắt hắn như điện, không khỏi giật nảy người, không tự chủ án tay lên cán đao, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi... ngươi định làm gì?"

Dương Đạp Sơn ôm quyền: "Các vị quan gia, tại hạ định an táng mẫu thân giúp vị cô nương này."

Nghe lời như thế, bộ khoái mặt khỉ nhẹ nhõm người, lại đánh giá hắn: "Như vậy là không được, thi thể này thối rồi, người nếu làm ma chay thì trễ nãy mọi việc, cần phải nhanh chóng quẳng ra bãi tha ma, nếu không gây hôi thối đến bá tánh chưa nói gì, làm ảnh hưởng tới tri phủ đại lão gia thì ai phụ trách!"

Lời tuy nói vậy, nhưng bộ khoái mặt khỉ không hạ lệnh khiêng người, hai tay ôm vai, ngước mắt nhìn trời.

Trước đó chưởng quỹ mập đút lót làm tiền lệ đã nhắc nhở Dương Đạp Sơn, khiến hắn hiểu ý tứ của bộ khoái mặt khỉ, nhưng hắn thấy bộ dạng xảo trá mồm mép của y, cảm thấy rất khó chịu, bước lên ôm quyền nói: "Quan gia, thỉnh dễ dãi chút đi!"

"Dễ dãi cái c..'t, cút...!" Bộ khoái mặt khỉ đẩy mạnh một chưởng vào vai Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn thuận thế nghiêng người, mượn chưởng lực của ngươi húc mạnh vai, khiến cho bộ khoái mặt khỉ lùi hết hai bước, lòng chợt phát lãnh, thì ra là gặp phải cao thủ! Y kinh khủng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Đạp Sơn.

Bộ khoái răng thỏ thấy bộ khoái mặt khỉ chịu thua thiệt, bỏ cô gái nhỏ ra, xông tới trước mặt Dương Đạp Sơn, đưa tay định rút đao, nhưng Dương Đạp Sơn đã án giữ tay của y. Bộ khoái răng thỏ dùng hết lực khí nhưng không thể tránh thoát sự khống chế của Dương Đạp Sơn, gương mặt phồng lên đỏ gay, biết đã gặp phải cao nhân. Y được nhiên biết đạo lý hảo hán không sợ cái thiệt thòi trước mắt, cho nên thả lực, cười cầu tài nhìn Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới từ từ buông tay ra, móc từ trong lòng ra một xâu tiền, cười điềm đạm nói: "Mấy ngày này quá nóng, rất dễ bốc lửa, hai vị quan gia tuần tra mệt nhọc, ở đây có mấy đồng mời hai vị uống trà xanh, chuyện của vị cô nương này mong hai vị giơ cao đánh khẽ, xin đa tạ!"

Hai vị bộ khoái chịu vừa thua thiệt, đang cảm thấy rất khó xuống đài, ai ngờ Dương Đạp Sơn cũng biết điều, chiếm thượng phong rời còn đua tiền, khiến cho hai người có cái để cho chuyện êm xuôi, lòng đối với vị thiếu niên này có mấy phần hảo cảm, cho nên thuận theo.

Bộ khoái mặt khỉ tiếp lấy xâu tiền, đổi thành cười tươi, nói với Dương Đạp Sơn: "Ừ, cũng được, dễ dãi làm phúc với người cũng không sao, vậy các ngươi mau làm nhanh chuyện tang gia này đi, động tác nhanh một chút, thiệt là thúi quá đi mà!"

"Dạ được! Thỉnh quan gia yên tâm." Dương Đạp Sơn cung tay xá.

Bộ khoái mặt khỉ phất tay, dẫn bộ khoái răng thỏ và dân tráng, ngỗ tác bỏ đi.

Cô gái ấy mặt đầy nước mắt, trong lúc vui mừng có dư thì chợt thấy trời đất quay cuồng, ơ một cái mềm nhũn ngất đi.

Dương Đạp Sơn vội ẵm cô bé lên, cảm thấy thân của nàng ta ốm o chỉ còn da bọc xương, yếu ớt cùng cực, liền cẩn thân bấm vào huyệt nhân trung. Phút chốc sau, cô nương ấy mới tỉnh lại, nước mắt dạt dào nói với Dương Đạp Sơn: "Đa tạ ân công...!"

Dương Đạp Sơn biết, cô gái này khẳng định là đói lắm rồi, chịu không được niềm vui vừa rồi nên mới ngất đi. Hắn vội nói với chưởng quỹ mập: "Chưởng quỹ à, làm phiền ông đem chén cháo cho cô ấy uống, cần nong nóng một chút, ta trả tiền."

Chưởng quỹ mập vội đáp ứng, xoay mặt qua nhìn tên người làm còn đứng ngẩn ngơ ở đó, với đá vào mông hắn một cái: "Ngươi còn đứng đực ra đó làm cái gì? Còn không mau mang tô cháo loãng ra đây!"

Tên người làm đó nhanh như làn khói chạy vào trong quán, chốc sau bưng một tô cháo lớn ra, hai tay đưa cho Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn tiếp lấy, đưa tới miệng của cô gái.

Cô bé ấy nhìn thấy cháo, hai mắt sáng rực, hai tay run rẫy đở lấy, uống ừng ực từng ngụm lớn, chốc lát hết sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.