Nạp Thiếp Ký 1

Chương 335: Chương 335: Bức thư mưu phản






Ngày ấy, Vân Lộ đã dùng kéo kề sát cổ, nói không thể gả cho Chu Cao Toại, nếu như Chu Cao Toại cưỡng ép, nàng thà tự sát. Một lòng muốn tranh đoạt địa vị thái tử, Chu Cao Toại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng ấn tượng của hoàng thượng Minh Thành Tổ với y, rồi ảnh hưởng kế hoạch của y, đã khổ sở cầu khẩn Vân Lộ, thề thốt sẽ chỉ thể hiện bề ngoài là vợ chồng với nàng, còn khi ở riêng tư thì là huynh muội, bấy giờ mới tạm thời ngăn trở được ý niệm tự sát của nàng.

Sau đó mấy ngày, Chu Cao Toại đối với Vân Lộ nhất mực lễ ngộ, không hề vượt ranh giới chút nào.

Đêm hôm đó, Vân Lộ đang ngồi trong phòng trắc phi suy nghĩ chuyện riêng, chợt Chu Cao Toại dưới sự bảo hộ của bộ hạ say chếnh choáng đi vào phòng Vân Lộ, nhìn nàng mỉm cười mắt lộ vẻ đắc ý, rồi phất phất tay cho hộ vệ lui ra, đóng chặt cửa phòng lại.

Chu Cao Toại bước đi mà thân hình lắc lư xiêu vẹo, xem ra là đã uống say rồi. Y bước đến trước bàn, từ từ ngồi xuống, nheo mắt cười tặc nhìn Vân Lộ.

Cho dù Chu Cao Toại và Vân Lộ lấy lễ huynh muội mà đối xử với nhau, nhưng điều này không hề làm tiêu tan sự cảnh giác của nàng đối với hắn, nên cái kéo vẫn luôn giấu theo người. Hiện giờ thấy Chu Cao Toại như vậy, Vân Lộ khẩn trương đứng dậy, nhìn sững Chu Cao Toại: "Vương gia ca ca, huynh... huynh đóng cửa để làm gì?"

Chu Cao Toại khắp người đầy mùi rượu, ngồi ở bên bàn một hồi, đáp: "Ta không có gì, vừa rồi cao hứng có uống chút rượu, rồi nghĩ đến muội nên đến đây nhìn."

"Trời đã tối rồi, tiểu muội muốn ngủ, vương gia ca ca ngày mai rồi hãy đến có được không?"

Chu Cao Toại cười hề hề: "Không sao, ta chỉ nói vài câu rồi đi, nàng ngồi xuống đi, ta đâu phải là lão hổ, nàng sợ cái gì."

Vân Lộ miễn cưỡng cười, ngồi xuống phía bàn đối diện, hơi có chút khẩn trương nhìn Chu Cao Toại.

Chu Cao Toại cầm bình trà trên bàn lên, tự rót cho mình một chung uống cạn, rồi đặt bôi xuống, mỉm cười từ từ thốt: "Vân muội, ta muốn hỏi thử coi ý trung nhân của muội rốt cuộc là ai mà có thể khiến muội ngay cả vương gia ta đây cũng không thèm coi vào mắt. Nếu như chúng ta là huynh muội, chút sự tình này muội dù sao cũng không nên giấu ta. Hơn nữa, sau này dù thế nào ta cũng đem muội trả lại cho hắn."

Vân Lộ thấy y tuy đã say, nhưng mặt mày hài hòa, lòng cũng từ từ bớt khẩn trương đi, thầm nghĩ lời y nói cũng có lý. Vân Lộ là người lòng ngay miệng thẳng, hơi do dự chút xíu rồi nói luôn: "Hắn... hắn tên là Dương Thu Trì..."

Chu Cao Toại hơi ngạc nhiên, hỏi: "Trấn Viễn bá Dương Thu Trì?"

Vân Lộ kinh ngạc hỏi: "Huynh nhận thức Thu Trì ca?"

Mặt Chu Cao Toại lộ ra nụ cười rất phức tạp, đáp: "Không nhận tức, nhưng mà đã sớm có nghe, người này phá án như thần, liên phá nhiều đại án của Kiến Văn dư đảng, thậm chí ngay cả trưởng tử của Kiến Văn là Chu Văn Khuê cũng bắt được. Do đó, với cái chức tiểu quan ngũ phẩm tri châu mà đã được phong làm bá tước, ta vẫn thường nghe phụ hoàng khen hắn, đối với hắn rất coi trọng."

Nghe người khác khen người yêu của mình, Vân Lộ mỉm cười thật ngọt ngào.

Chu Cao Toại nhìn Vân Lộ, nụ cười phức tạp đó từ từ biến mất, lời nói dần trở nên lạnh như băng: "Nếu như hắn không phải là ý trung nhân của nàng, ta vốn định chờ ta kế thừa hoàng vị xong, cũng như phụ hoàng vậy sẽ trọng dụng hắn. Nhưng mà, nếu như hắn chính là ý trung nhân của nàng, một khi ta tức vị, người muốn giết đầu tiên chính là hắn!"

Vân Lộ đứng phắt dậy, run giọng hỏi: "Vì sao?"

"Nhân vì hắn chính là người trong tâm tư của nàng, còn nàng là trắc phi của ta. Hắn dám tranh đoạt nữ nhân với bổn vương, coi như hắn chết chắc!"

"Nhưng mà, nhưng mà chúng ta đều đã nói kỹ rồi, muội không thể gả cho huynh, huynh vừa rồi cũng nói rồi, nhất định một ngày nào đó sẽ đem muội trả cho hắn mà."

"Ha ha ha...." Chu Cao Toại ngữa mặt cười, "Nàng sao mà ngây thơ quá vậy, cứ nghĩ sẽ còn gả về cho hắn? Nàng chẳng lẽ quên rồi sao, nàng là do lão bất tử đó khâm định cấp cho ta làm trắc phi, nàng có bao giờ nghe nói qua là vương gia sẽ đem trắc phi của mình đem tặng cho nam nhân khác không? Tương lai ta làm hoàng thượng, như vậy là càng không thể nữa! Ha ha ha."

Vân Lộ nghe y xưng hoàng thượng là lão bất tử, lòng trầm xuống, thầm cảm giác có chuyện không hay.

Chu Cao Toại lạnh lùng nói tiếp: "Nếu như nàng không phải là con gái của Miêu vương, sau khi ta kế thừa hoàng vị sẽ đem nàng và tên họ Dương đó cùng giết chết! Nhưng mà, khi ta làm hoàng đế rồi, cũng phải đối mặt với chuyện gầy dựng quan hệ tốt với Miêu nhân các người để ổn định Miêu Cương, cho nên, chỉ cần nàng vẫn chịu làm trắc phi của ta, ta sẽ không giết nàng làm gì, ngược lại còn sủng ái nàng. Nhưng mà, tên họ Dương đó ta nhất định phải giết, hơn nữa còn phải tru di cửu tộc của hắn!"

"Vì... vì sao?"

"Chỉ khi hắn chết, nàng mới mất đi ý niệm đó, một lòng một dạ theo ta. Hơn nữa, bất kỳ nam nhân nào đều không thể dung nam nhânkhác tranh nữ nhân với mình, huống chi là bổn vương gia, không, huống chi là người sắp sửa quân lâm thiên hạ như trẫm đây! Ha ha hah..."

Vân Lộ bi thương nói: "Ngươi... ngươi không ngờ ngoan độc như vậy!"

Chu Cao Toại chợt thu nụ cười, lạnh giọng đáp: "Vô độc bất trượng phu! Làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết! Nàng nếu không phải là con gái của Miêu vương, không phải cân nhắc đến chuyện ổn định cục thế của Miêu Cương, ngay cả nàng cũng phải làm quỷ dưới đao sau khi ta đăng cơ! Trừ khi nàng đáp ứng thật thật thà thà làm phi tử của ta!"

Vân Lộ thụt lùi mấy bước, móc cái kéo từ trong người ra, kề ngay cổ: "Ngươi đừng có nằm mộng! Ta chết cũng không theo ngươi đâu!"

Lần này, Chu Cao Toại không hề sợ sệt, lạnh lùng bảo: "Ngươi muốn chết cứ chết, ngươi chết đi. Trước đây ta sợ ngươi chết là vì ta lo ngươi chết rồi, cái lão già dịch phụ hoàng đó sẽ trách ta làm việc bất lực, ảnh hưởng đến ổn định Miêu Cương.

Nhưng mà, hắc hắc hắc, từ hôm nay trở đi ta không cần phải sợ nữa, trong cung đã có thư... ha ha, sáng ngày mai, ta sẽ đăng lên hoàng vị rồi!"

Tin tức này quả thực khiến Chu Cao Toại đắc ý vong hình. Y không thể dằn được sự vui mừng trong nội tâm, sau khi bật cười lớn một tràng dài, nhìn mũi kéo trong tay Vân Lộ, bảo: "Ngươi muốn chết thì chết đi, ngươi chết rồi ta sẽ tuyên xưng với bên ngoài là ngươi bệnh chết, rồi làm tang thật lớn và vẻ vang cho ngươi! Nếu như ông già ngươi và bọn người Miêu ngoan ngoãn nghe lời, vì sự ổn định Miêu CƯơng, ta vẫn sẽ để cho lão làm Miêu vương. Nếu như lão nhân vì chuyện này tạo phản, cùng lắm thì đánh thêm một trận, đến lúc đó sẽ tru di cửu tộc của nhà ngươi! Ha ha ha...."

Mặt Vân Lộ tái nhợt, tay cầm mũi kéo từ từ thỏng xuống, rồi xẻng một tiếng rớt trên nền gạch. Tiếp theo đó, Vân Lộ cúi đầu bước đến bên bàn, từ từ ngồi xuống ghế.

Chu Cao Toại đắc ý cười: "Như vậy là đúng đấy, hiện giờ lựa chọn tốt nhất của nàng là thuận theo ta, ta làm hoàng thượng thì nàng sẽ là quý phi, không nễ mặt tăng cũng nễ mặt phật, bỏ qua mỹ mạo như hoa của nàng không kể, chỉ cần nhìn đại kế ổn định Miêu Cương, ta sẽ thật sủng ái nàng. Phụ mẫu và mấy vạn người Miêu của nàng có sống hạnh phúc hay không là chỉ dựa vào một mình nàng đấy."

Vân Lộ cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Đa tạ vương gia, không, đa tạ hoàng thượng ẩn điển..., cầu xin người có thể tha luôn cho Thu Trì ca ca được không. Sau này thiếp sẽ ở trong hoàng cung một lòng một dạ hầu hạ hoàng thượng ngài, không gặp hắn nữa."

Một tiếng hô ngọt ngào "hoàng thượng" này của Vân Lộ khiến cho Chu Cao Toại cười không khép miệng, thầm nghĩ, ái tình có là cái gì đâu, nữ nhân đều rất hiện thực, nữ nhân không yêu quyền thế địa vị ấy chính là giả hết. Nếu có, thì đó là vì quyền thế của ngươi chưa đạt đến độ cao mà ả từng hi vọng. Chỉ cần quyền thế của ngươi đủ cao, nữ nhân có thanh cao thế nào đi nữa đều sẽ cúi đầu. Vân Lộ là đóa hoa có gai đẹp nhất của Miêu trại cũng vậy thôi: trước kia còn sống chết cự tuyệt, hiện giờ y sắp là hoàng thượng rồi, thì lập tức thần phục ngay.

Hoàng quyền! Ha ha ha, hoàng quyền quả là thứ quá tốt! Ha ha ha.

Chu Cao Toại đắc ý dương dương bảo: "Ái phi, chỉ cần từ nay nàng thuận theo ta, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nếu như nàng niệm tình cũ, không nhẫn tâm nhìn thấy tên họ Dương này bị chu diệt cửu tộc, bổn vương, không, trẫm sẽ tha cho hắn, đem cả nhà của hắn giam lên một cô đảo, sẽ có cái ăn cái uống đấy, ở suốt cả đời lên đó là được rồi. Ý ái phi thế nào?"

"Đa tạ hoàng thượng ân điển." Vân Lộ cảm kích đáp.

Hắc hắc, Chu Cao Toại đã say túy lúy, mắt người say nhìn hoa càng thêm đẹp, Vân Lộ trước mặt y đây một thân Miêu trang, dưới ánh nến càng vũ mị động nhân, Chu Cao Toại không khỏi dậy lên dục vọng khắp người.

Y thân là hoàng tử, lại đang ở tuổi trẻ khỏe, nữ nhân bên người vô số kể. Tuy y không để ý nhiều đến nữ sắc, nhưng đối với hoàng quyền mà xét, thì chẳng khác gì người Miêu mà chê thịt sống cả. Vân Lộ là Miêu nữ có nét đẹp lạ đời, sự mới mẽ luôn là thứ cuốn hút nhất trên đời!

Chu Cao Toại ngước đôi mắt mê sắc nhìn Vân Lộ, tử từ đứng dậy bước tới, cúi người bảo: "Ái phi, ta và nàng đã thành thân nhiều ngày nhưng chưa hề động phòng, nhân hôm nay cao hứng, hay là đem chuyện này làm cho viên mãn, được không?" Nói xong định đưa tay ra sờ gương mặt xinh đẹp non tơ của Vân Lộ.

Vân Lộ khẽ nghiêng người tránh ra, e thẹn nói: "Hoàng thượng, rượu hợp hoan của chúng ta chưa kịp uống, vậy mà đã vội...."

"Đúng, đúng đúng!" Chu Cao Toại vỗ đầu, "Lần trước rượu hợp hoan của chúng ta bị trẫm đụng đổ hết rồi, xem ra phải tu bổ lại, nên uống lại!" Nói xong một tay vịn vai Vân Lộ, lớn tiếng gọi: "Người đâu!"

Hai hộ vệ từ ngoài cửa tiến vào, cung thân thi lễ.

Vân Lộ tránh khỏi tay của Chu Cao Toại, nhìn trừng hai hộ vệ, hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đầu đi chỗ khác, mặt lộ vẻ không vui, phảng phất như chán ghét những nam nhân khác vào lúc này lại tiến vào đây quấy nhiễu vậy.

Chu Cao Toại thấy Vân Lộ hơi tỏ vẻ giận càng lộ ra nét vũ mị hơn, lòng không khỏi sướng rơn, đứng dậy trỏ tay vào hai hộ vệ quát: "Bổn vương gọi bọn đầy tớ vào, chứ không phải gọi các ngươi, các ngươi chạy vào đây làm gì? Quấy nhiễu ta và quý phi uống rượu hả, thật là mất hứng, cút cút! Mau cút xa một chút cho lão tử!"

Phá phải hảo sự của vương gia, hai hộ vệ đó kêu thầm xui xẻo, vội vã lui ra ngoài gọi hạ nhân vào, không dám ở cạnh phòng cảnh giới mà lùi ra rìa của trắc phi viện đứng canh.

Mấy người hầu tiến vào, Chu Cao Toại lệnh mang vào ít món ăn tinh trí, cộng thêm một hồ rượu, rồi đóng chặt cửa phòng cười ha ha rót hai chung rượu đầy, bảo: "Nào nào nào, ai phi, lần trước không uống được hợp hoan tửu, lần này hai ta hãy cạn hết một bôi, cái rượu hợp hoan động phòng hoa chúc này quả thật là rượu không say mà người tự say rồi a! Ha ha ha."

Vân Lộ tiếp lấy chung rượu, nhoẻn miệng cười: "Vân muội tuy không có tửu lượng bao nhiêu, nhưng hoàng thượng mới đăng đại bảo, cũng phải cùng hoàng thượng uống cạn vài bôi. Nào, Vân muội uống cạn chung này, chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương!" Nói xong ngửa cổ uống cạn.

"Hay hay hay! Ái phi quả nhiên cân quắc anh hùng, hai chúng ta đêm nay không say không nghĩ, ha ha ha." Và cũng uống cạn một chung.

Vân Lộ phải một tiếng hoàng thượng, trái một câu vạn tuế, khiến cho Chu Cao Toại khoái trá như trăm hoa cùng nở, uống cạn hết chung này đến chung khác.

Mượn tửu hứng, Chu Cao Toại định động tay động chân với Vân Lộ, nhưng dù gì thì cũng bị Vân Lộ xảo diệu như con chim yến tránh thoát, rồi nhân cớ này mà giả vờ giận dỗi phạt Chu Cao Toại thêm mấy chung.

Vân Lộ là con gái người Mèo, tửu lượng vốn là ăn đứt Chu Cao Toại, trong khi Chu Cao Toại trước khi đến đây đã uống hết nửa đường say, hiện giờ bị Vân Lộ đưa vào mê hồn trận, uống đến nửa đêm đầu lưỡi đã không còn nghe đầu não chỉ huy nữa, thế mà vẫn cứ sính cường, rót rượu lia lịa nhướn mắt vẫn đòi Vân Lô uống.

Vân Lộ dùng tay quạt quạt gió, nói: "Hôm nay nóng quá, hoàng thượng, coi mặt người đầy mồ hôi kìa, hay là ngài chờ một chút, Vân muội đi lấy khắn lau mặt cho ngài, giúp ngài tỉnh tỉnh rượu, rồi chúng ta cùng uống tiếp."

"Được... được a, được..." Chu Cao Toại lắc đầu xoay cổ, hàm hồ nói không rõ lời, nhìn Vân Lộ thoăn thoắt đi qua mà cảm thấy đầu càng hoa mắt càng váng, rồi gục đầu xuống lè nhè: "Ái phi... ái phi thật là... thật là tuyệt đại giai nhân..., tửu lượng... tửu lượng lại quá giỏi... trẫm cảm thấy đầu hôn rồi... chờ một chút... chờ một chút lên giường, trẫm muốn nàng... muốn nàng hầu hạ cho thật tốt..."

Đang lúc y hồ ngôn loạn ngữ mơ tưởng hảo huyền thì chợt vang lên một tiếng "Phanh...!", hậu não bị trúng phải một cú đánh mạnh, tức thời ngã sụm xuống đất, chung rượu trong tay văng đi thật xa.

Tay Vân Lộ cầm một cái ghế nhỏ, sau khi đánh ngã Chu Cao Toại, thở hào hễn một hồi, rồi bước tới trước chẳng nghĩ ngợi gì giơ cao ghế giáng thêm một cứ nữa vào đầu y.

Tay chân của Chu Cao Toại giãy giụa một hồi rồi nằm thẳng chân bất động.

Vân Lộ quẳng cái ghế đi, bước lại cầm cái kéo, trở lại cạnh Chu Cao Toại ngồi xuống, thấy hậu não của y chảy đầy máu, liền cầm vai y kéo qua, lật người trở lại.

Vừa rồi khi ngã chúi ra đất, mặt mũi Chu Cao Toại toát ra chảy máu, Vân Lộ lại đập hai cái nữa, đã khiến y ngất đi.

Hai hộ vệ ngoài cửa bị Chu Cao Toại đuổi đi rồi, người hầu thì tránh ra đằng xa, cho dù có người nghe được tiếng động gì, cũng cho rằng vương gia và ái phi đang uống rượu đùa giỡn, không dám vào xem xét.

Vân Lộ cắn răng, khe khẽ nói: "Ta vốn muốn chết cho xong, không ngờ ngươi ác độc như vậy, không những muốn giết Thu Trì ca ca, tru diệt cửu tộc của chàng, còn muốn giết mẹ cha và người trong tộc của ta. Ta dù có chết cũng phải kéo ngươi theo cùng, miễn để ngươi hại người!" Rồi giơ mũi kéo lên, định chọc mạnh vào cổ Chu Cao Toại.

Chính lúc này, Vân Lộ nhìn thấy một bức thư lộ ra chút xíu từ trong lòng Chu Cao Toại, đột nhiên nhớ lại lời y đã nói, rằng đó là thư từ trong cung ra, sáng sớm hôm sao y sẽ có thể lên làm hoàng đế. Chẳng lẽ đây là thư để nội ngoại cấu kết nhau làm phản?

Vân Lộ bật một tay vào mặt Chu Cao Toại, Chu Cao Toại vẫn chảy máu mũi và bất động, bấy giờ mới cẩn thận móc lá thư từ trong người y ra, mở đọc một lượt rồi vô cùng cả kinh.

Đây là bức thu do khâm thiên giám hoạn quan viết cho Chu Cao Toại, nói bọn họ đã cùng nội thị án chiếu lệnh của Chu Cao Toại chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai trong lúc Minh Thành Tổ phục dược sẽ tiến hành hạ độc cho chết, sau đó ngụy tạo chiếu phế thái tử, lập Triệu vương Chu Cao Toại lên làm thái tử, kế thừa hoàng vị, thỉnh Chu Cao Toại chuẩn bị đối ứng, liên lạc các đại thần quân quan thân tính, kịp thời phái binh trấn áp phản khán, chiếm đóng hoàng cung.

Vân Lộ cầm bức thư mưu phản, nhất thời không biết phải làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.