Thần tình của Thủy Uyển Kỳ hoảng hốt, bao: "Nhưng tối hôm trước hắn lại bị một nghiên mực của ta đánh vào đầu! Ta thật là lo, không chừng cái nghiên mực đó..."
"Không không, sẽ không đâu." Nha hoàn an ủi, "Đó là chuyện của hôm trước nữa rồi. Và cũng tại tên Bành Tứ đáng chết ấy, ai bảo y động chân động tay lội kéo phu nhân, thật là ăn phải tim gấu mật báo rồi. Phu nhân không cần lo lắng, cho dù có phải, ai có thể khẳng định Bành Tứ là bị cái nghiên mực đó của phu nhân đánh chết chứ, chuyện này đã qua hai ngày rồi."
"Ai!" Thủy Uyển Kỳ lại than dài, "Chỉ mong là thế, nhưng mà, ta xem Dương tước gia không phải là nhân vật thường, lợi hại đó nghe, cả ngày nay đều bận rộn đi khắp nơi tra xét, nói không chừng y có thể tra ra điều gì đó..."
"Đúng vậy, con thấy muội muội của tước gia rất lợi hại, lúc nói chuyện buổi trưa và buổi tối, cô ta cứ dùng lời nhử phu nhân."
Nói đến Tống Vân Nhi, Thủy Uyển Kỳ càng tâm sự trùng trùng: "Đúng a, ta cũng nhìn ra được, nói không chừng bọn họ đã thực sự biết được điều gì đó rồi."
"Đừng có lo, phu nhân, Bành Tứ đó không chết trong phòng chúng ta, lúc phu nhân dùng nghiên mực đập đầu y, chỉ có phu nhân và con có mặt ở đương trường. Hai chúng ta không nói thì có ai có thể chứng minh phu nhân dùng nghiên mực đập vào đầu y chứ!"
"Thật vậy sao?" Thủy Uyển Kỳ từ từ chuyển đầu lại nhìn tiểu nha hoàn, cười lạnh: "Thúy Hoàn, ngươi thật không nói sao? Ngươi không nói thì người ngoài làm sao biết? Và những bọn cu li ngoài bến làm sao đều biết hết vậy?"
Tiểu nha hoàn tên gọi là Thúy Hoàn đó nghe vậy sợ run bắn người, quỳ xuống dập đầu lia lịa: "Phu nhân, nô tì sai rồi, nô tì chỉ nói chuyện phiếm với mấy nha hoàn khác trưa qua, nô tì không thể ngờ là tối đó Bành Tứ lại chết. Đều là do bọn nha hoàn người hầu đó mau mồm mép, đem chuyện này truyền ra ngoài."
"Ạ? Như vậy là chuyện này không thể nào trách ngươi được phải không?" Thủy Uyển Kỳ nhìn bàn tay mình, da dẻ trắng nỏn, vừa dài vừa đẹp. Đột nhiên, ả giương tay ra, bách một phát đã cào vào mặt của nha hoàn đang quỳ dưới đất, khiến gương mặt trắng nhỏ của cô bé tức thì xuất hiện mấy dấu máu đào.
Nha hoàn Thúy Hoàn kêu lên một tiếng mẹ ơi thảm thiết, ôm mặt không dám né tránh, chỉ quỳ dưới đất khóc ròng.
Thủy Uyển Kỳ không coi chuyện đó là gì cả, từ từ lau da thịt vấy máu trong kẻ ngón tay, lạnh lùng nói: "Ngươi nói coi nên xử phạt ngươi thế nào?"
"Bách!" Một tiếng bốp giòn tan vang lên, nha hoàn đó đã tự tát tai một cái thật mạnh, lí nhí nói: "Nô tì đáng chết! Nô tì không dám nữa." Tiếp ngay sau đó là những cái tát tai lách bách liên tiếp và cực mạnh.
Chớp mắt sau, mặt của nha hoàn đã sưng phù lên, nhưng vẫn tiếp tục không dám dừng tay.
Tống Vân Nhi ở đỉnh phòng lúc đầu cảm thấy rất ghét nha hoàn ấy vì ả cứ phụ họa theo, ngôn ngữ thô tục vô cùng, nhưng hiện giờ thấy ả rơi vào tình trạng này, không khỏi có chút đồng tình.
Cho đến khi nha hoàn ấy tự đánh đến mũi miệng xuất huyết, Thủy Uyển kỳ mới xua tay: "Được rồi, sau này ta mà nghe ngươi không quản được cái miệng thì sẽ xẻo miệng của ngươi luôn! Nghe rõ hay chưa?"
Nha hoàn ấy khóc lóc luôn miệng đáp ứng.
"Được rồi, mau đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm."
'Dạ...! phu nhân." Nha hoàn vội vã đứng dậy chạy ra phòng ngoài rửa ráy xong, rồi đổ đầy bồn nước tắm ở bên cạnh bình phong, phục thị Thủy Uyển Kỳ cởi áo tắm rửa.
Tống Vân Nhi thấy mục tiêu thám thính của mình đã đạt, vừa định khép ngói lại chuẩn bị quay về, thì đột nhiên nghe Thủy Uyển Kỳ nói: "Dương tước gia đó tuy phá án như thần, nói cho cùng cũng là một nam nhân, ngươi nói coi, y có khi nào có hứng thú với ta không?"
Nha đầu bị đánh thành đầu heo kế bênh đó bị thứ đãi ngộ này quen rồi nên vẫn còn có thể cười đáp: 'Khẳng định là có, có con mèo nào mà chễ mỡ đâu? Nam nhân nào cũng vậy, cho dù ở nhà thê thiếp thành quần, nhưng khi nhìn thấy nữ tử mỹ lệ vẫn hai mắt phóng quang, tâm tư rúng động à, hi hi."
Má và miệng của ả đã sưng phù, cười lên rất đau, cho nên vội hít mấy hơi.
Thủy Uyển Kỳ xoay người lộ thân hình đầy khúc tuyến lung linh, không có chút thịt dư nào, cao thấp lồi lõm như bạch ngọc không vết trầy, đắc ý cười: "Ngươi nói coi, nếu như lão gia muốn lấy lòng Dương tước gia này, bảo ta câu dẫn y, y có mắc câu hay không?"
"Cái đó là đương nhiên, phu nhân chỉ cần nheo mắt đá mày, tước gia đó nhất định sẽ ngoan ngoãn bò dưới quần của phu nhân thôi."
Thủy Uyển Kỳ càng đắc ý, dùng tay nâng hai bầu ngực cao vút, ngữa cổ kiêu ngạo nói: 'Vậy ngày mai khi xem Tiên nữ tiết, ta sẽ nhìn hắn chăm chăm, nếu như hắn mắc câu, thì chỉ cần y leo lên giường của ta, ta sẽ bức cho y nhả con tiểu nha hoàn đó ra cho Phúc nhi của ta lấy làm vợ, ngươi xem có được không?"
Tống Vân Nhi nghe thế tức không chịu nổi, thật muốn giở ngói bay xuống đập vào đầu thị một cái cho hả giận.
Lại nghe Thủy Uyển Kỳ thở dài: "Vẫn không nên, cho dù là hắn trúng kế, nhưng cũng không thể mưu tước đoạt con nha hoàn xinh đó của hắn. Xem hắn yêu thương con nha đầu đó như vậy, đến lúc đó không giết ta không xong. Hơnnữa, ta nếu câu dẫn hắn, lão gia mà biết được sẽ tức đến thổ huyết mất. Tuy là đùa vui, nhưng chẳng có chỗ nào hay. Thôi đành vậy...!"
Thủy Uyển Kỳ nói xong, nhón gót bước vào bồn, thoải mái tắm táp.
Tống Vân Nhi nghe ả nói như thế, cơn lo trong lòng liền hạ xuống. COn hồ li tinh này vừa độc vừa mị, người lại xinh đẹp tuyệt mỹ, nếu mà thật sự muốn câu dẫn Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi dù gì cũng có chút lo lắng.
Nha hoàn đó nói cũng có lý, có con mèo nào mà chê mỡ đâu, tuy Dương Thu Trì đã có một vợ ba thiếp (tính luôn cả Bạch Tố Mai chưa qua môn), còn có tuyệt sắc mỹ nữ Hồng Lăng và sự phụ Liễu Nhược Băng của nàng, nhưng khi hắn nhìn thấy các cô gái đẹp vẫn nhịn không được nhìn đi lại vài lần. Đây chính là đức tính của nam nhân, sau này nàng phải canh chừng cẩn thận mới được.
Đến lúc này, ngoài cửa chợt có một nha hoàn chạy vào gọi: 'Phu nhân... phu nhân!"
Tiểu nha hoàn đang hầu hạ Thủy Uyển Kỳ tắm rửa đó ra mở cửa, hỏi: 'Có chuyện gì?"
"Bảo Ninh phủ tri phủ Triệu Tân Nhạc Triệu đại nhân đã đến, nói muốn gặp phu nhân."
"Lão gia không phải đã dặn rồi hay sao, nghênh đón ông ta đến Lê Xuân Viên mà?"
Nha hoàn ngoài cửa đáp: "Triệu đại nhân nói muốn bái kiến phu nhân rồi sau đó mới đi."
Thủy uyển Kỳ ở sau bình phong nói vọng ra: "Bảo ông ta đến phòng khách chờ ta, ta sẽ lập tức ra ngay."
Tống Vân Nhi cảm thấy kỳ quái, nghe nói uống rượu có kỹ nữ hầu thì có người đàn ông nào không chạy nhanh hơn thỏ tới đâu, sau Triệu Tân Nhạc này lại giống Liễu Hạ Huệ (Chú: Một người đàn ông có tiếng chính nhân quân tử, ôm người đẹp không mảnh vải trong người cả đêm mà chẳng có hành vi bỉ ổi gì) vậy? Ông ta sao không chịu mau đến Lê Xuân viên uống rượu, mà lại nửa đêm nửa hôm đòi gặp cho được Thủy Uyển Kỳ đề làm gì?
Thủy Uyển Kỳ mặc quần áo, dùng khăn lau khô tóc, rồi để xõa như vậy rời khỏi phòng đi qua hành lang đến phòng khách.
Tống Vân Nhi cũng bám theo. Hai người này hội diện không nằm trong kế hoạch điều tra dự định của nàng, nhưng nàng hơi có chút hiếu kỳ, nên quyết định bám theo dò xét.
Mở ngói ra, Tống Vân Nhi thấy Triệu Tân Nhạc mập phì đang ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ dành cho khách, phía sau có hai cân ban, bên cạnh đặt một rương nhỏ, ở chỗ ngồi dành cho chủ là Thủy Uyển Kỳ với đầu tóc còn ướt xõa dài xuống lưng. Phía sau ả ta là ả nha hoàn đầu heo Thúy Hoàn.
Triệu Tân Nhạc lộ ra vẻ khiêm tốn nói: "Phu nhân, khó khăn lắm mỗi năm mới có dịp Bành ông thịnh tình mời hạ quan đến Ân Dương trấn này xem Tiên Nữ tiết, cảm kích vô cùng, đây là chút lễ mọn của hạ quan xinh dâng phu nhân và Bành ông để biểu lòng cảm tạ, mong vui lòng nhận cho."
Thủy Uyển Kỳ cười điềm đạm: "Triệu đại nhân thiệt là xa cách quá." Xong nhìn Thúy Hoàn một cái, Thúy Hoàn hội ý, bước lên bưng cái rương lui khỏi phòng khách.
Triệu Tân Nhạc quay đầu lại nhìn hai cân ban, hai người đó lập tức khom người rời khỏi phòng. Phòng khách chỉ còn lại Thủy Uyển Kỳ và Triệu Tân Nhạc.
Triệu Tân Nhạc tức thì lộ ra thần tình háo sắc mê mê, nhìn lên nhìn xuống khắp người Thủy Uyển Kỳ: "Tiểu mỹ nhân.... tiểu mỹ nhân của ta... nhớ nàng chết được a!" Rồi đưa tay ra ôm Thủy Uyển Kỳ vào lòng, một tay thò vào dưới y phục của ả khua khoắng lên xuống, cái môi dày không ngừng ra xoát hít ngửi khắp đầu cổ mặt tóc của Thủy Uyển Kỳ.
Tống Vân Nhi nhíu mày, mắng thầm một câu: thì ra là một đôi cẩu nam nữ! Thật nhìn không ra Thủy Uyển Kỳ có ngoại biểu băng thanh ngọc khiết như thế mà khi ở chỗ riêng lại lén lút đi lại với tên heo mập này, quả thật là khiến người ta chán ghét.
Thủy Uyển Kỳ mặc tình cho heo mập Triệu Tân Nhạc sờ mó loạn một hồi, bấy giờ mới ẻo hong vỗ lên tay y: "Được rồi! Cũng phải nhìn ở chỗ nào chứ, đây là Bành gia trang đó nghe, nếu để Bành lão gia tử biết lão heo mập ngươi cắm sừng lên đầu lão, thì ngươi hãy nghĩ coi người cháu bố chánh sứ của lão sẽ đối phó sao với ngươi, hả?"
Triệu Tân Nhạc vội vã rút tay lại, khàn giọng nói: "Cái này... hắc hắc... UyểnKỳ, hai chúng ta đã đi lại nhiều năm rồi, ta đã sớm muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, nhưng lão già dịch này lại nhìn trúng nàng. Nếu không phải là nễ mặt cháu họ của lão, thì ta nở nào để nàng gả về tay lão đầu râu đó chứ!"
"Hừ!" Thủy Uyển Kỳ kéo vuốt một nhúm tóc ướt rượt, "Huynh cứ nói những lời thừa đó để làm gì. Bọn họ đang chờ huynh ở Lê Xuân viên uống rượu hoa kìa, còn có vị tước gia trẻ tuổi phá án như thần nữa, huynh còn không mau bò tới đó vuốt mông ngựa đi!"
Triệu Tân Nhạc sửng người: "Dương tước gia? Cũng có mặt à?"
"Đúng vậy, do đó huynh có lời gì mau nói đi, nếu không sau này không có cơ hội nữa đâu."
"Sao lại không có cơ hội!" Triệu Tân Nhạc cầm tay Thủy Uyển Kỳ hôn hít, "Chỉ cẩn Uyển Kỳ muội tử nhớ tới ca ca ta đây, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội. Hai tháng nữa lão già chết bầm đó mang muội đến thỉnh thành thăm bố chánh sứ, đi ngang qua Bảo Ninh phủ, hai chúng ta sao không nhân tiện tận dụng thời gian lộ thủy tương phùng một phen! Hắc hắc."
"Muốn chết à?" Thủy Uyển Kỳ trợn mắt nhìn y, "Lời này mà huynh cứ nói loạn lên làm gì? Huynh hiềm chết không nhanh thì cứ đi treo cổ đi, đừng có chạy kéo theo muội!"
"Là ta sai!" Triệu Tân Nhạc tự đánh lên gương mặt mập của mình một cái tát nhẹ, "Là ta nói sai rồi, Uyển Kỳ muội tử đừng có tức giận nghe." Nói xong cười hì hì cầm giữ tay trắng muốt của ả ta, rồi xì xoạm hôn hít loạn trên mặt ả.
Tống Vân Nhi nếu không phải muốn xem coi hai người này rốt cuộc định làm trò quỷ gì thì đã sớm rời khỏi rồi. Hiện giờ thấy bọ chúng vẫn còn đang nói chuyện buồn nôn, đành nhẫn nhịn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Thủy uyển Kỳ đẩy Triệu Tân Nhạc ra: 'Được rồi! Coi như cho qua! Nếu huynh không còn chuyện gì nữa, muội đi đây, để tránh người ta bắt gặp không hay, và cũng đừng hỏng chuyện huynh đi tâng bốc kết giao vị Dương tước gia đó."
Triệu Tân Nhạc nhanh chóng chụm lấy thị: 'Có chuyện, đương nhiên là có chuyện rồi! Ta nghe Bành Tử chết rồi, có phải là muội làm không?"
"Phóng rấm thối gì thế!?" Thủy Uyển Kỳ trừng mắt hạnh, gầm gừ: "Con mắt trên cái đầu heo của huynh nhìn thấy tận tay ta làm hay sao?"
Triệu Tân Nhạc hơi có chút bối rối, thấp giọng nói: "Đừng... đừng tức giận, tiểu bảo bối của ta, ta chỉ nói nhăng nói cuội thôi, ta nghĩ, Bành Tứ này lần trước cùng các người đến Bảo Ninh phủ, chẳng phải là bắt gặp chuyện của hai ta sao, ta còn cho rằng...."
Nghe đến đây, Tống Vân Nhi đã minh bạch. Thì ra Bành Tứ đã bắt gặp chuyện trâu chó của Triệu Tân Nhạc và Thủy Uyển Kỳ, coi đó là điều kiện để Thủy Uyển Kỳ giúp y đi cầu Bành Hạ Hỉ chuộc kỹ nữ Xuân Hồng gả cho y, chẳng lẽ Bành Tứ chẳng phải bì tay chân rờ mó với Thủy Uyển Kỳ mà bị đánh chết bất ngờ, mà nhân vì Thủy Uyển Kỳ có dự mưu sát nhân diệt khẩu đối với Bành Tứ?
Tống Vân Nhi hưng phấn vô cùng vì sự phát hiện của mình, thu liễm tinh thần tiếp tục lắng nghe.
Thủy Uyển Kỳ hừ lạnh: "Hắn nhìn thấy thì có làm sao? Hai cái trảo quỷ của hắn chẳng phải sờ mó lên người muội ít gì! Muội còn sợ hắn sao? Hắn dám nói ra, bản thân hắn coi như không muốn sống rồi!"
A? Thế này thì ngay cả Triệu Tân Nhạc dưới phòng và Tống Vân Nhi trên nóc nhà đều cả kinh, thì ra Bành Tứ thậm chí lại có quan hệ bậy bạ với Thủy Uyển Kỳ! Hèn gì Thủy Uyển Kỳ không hề bị đe dọa.
Triệu Tân Nhạc khóc cười không được: "Nàng... nàng sao lại ngay cái loại lưng gù chẳng bằng trâu chó gì kia mà cũng muốn vậy a?"
Thủy Uyển Kỳ vuốt ve mái tóc dài, cười tự nhiên, nụ cười vô cùng diễm lệ, ỏn ẻn đáp: "Chọc hắn chơi, chứ không hề cho hắn đắc thủ chân chính. Huynh ghen cái gì chứ!"
Triệu Tân Nhạc trừng con mắt hí, thở hào hễn rít lên: "Ta không cho phép nàng như vậy! Có nghe rõ chưa?"
"Không cho phép muội như vậy hả?" Thủy Uyển Kỳ hất hai lọn tóc dài ra sau lưng, cười lạnh nói với Triệu Tân Nhạc: "Triệu đại nhân, xin hải, ngài là người gì của Thủy Uyển Kỳ ta a? Phu quân? Ha ha ha, tuy ngài là quan chánh tứ phầm, nhưng trong mắt Thủy Uyển Kỳ ta so với Bành Tứ chẳng khác biệt gì! Nếu không phải ta nhìn từng rương kim ngân châu báu của ông mang tới phòng ta, ta có lý nào đáp ứng ông chứ."
Triệu Tân Nhạc phẫn hận bất bình: "Ta đối với nàng tốt như thế, nàng còn câu dẫn người khác, nàng làm vậy là phải với ta hay sao?"
"Không phải với ngươi?" Thủy Uyển Kỳ lộ vẻ khinh bỉ đầy mặt: "Thân thể như hoa của ta để mặc tình cho ngươi chà đạp còn chưa đủ xứng với số kim ngân của ngươi hay sao? Hơn nữa, nếu không phải ta khen ngợi nâng đỡ ngươi bên tai lão gia tử, để lão gia tử nói tốt với Bố chánh sứ về ngươi, ngươi có ngày nay sao? Đây không phải là mục đích ngươi dùng một khoảng tiền lớn như vậy lên người ta sao? Hiện giờ còn nói ta đối không phải với ngươi?"
Thủy Uyển Kỳ càng nói càng tức, vỗ mạnh lên bàn: "Ta có thể cho ngươi biết, họ Triệu kia, sau này ngươi đừng có dùng cái giọng như vậy mà nói với ta nữa! Nếu không hai chúng ta đường ai nấy đi! Ta là một con hát trong đoàn kịch, chẳng lẽ lại đi sợ quan tri phủ chánh tứ phẩm đường đường như ngươi?"
Triệu Tân Nhạc đỏ mặt, cười khan: "Uyển Kỳ, ta như vầy là... ta làm vậy là muốn tốt cho nàng thôi..."
"Không cần! Sau này huynh bớt quản chuyện của ta đi!" Mặt Thủy Uyển Kỳ xoay qua một bên, "Còn có lời nào sao? Nếu không ta đi đây!"
Triệu Tân Nhạc lại chụp tay thị, xuống giọng khẩn cầu: "Uyển Kỳ, ta một lòng nhung nhớ nàng, nàng nhẫn tâm vậy sao?"
Thủy Uyển Kỳ thấy mình đã phất cờ thuận gió đủ rồi, hiện giờ cũng nên thuận bước xuống đài, mỉm cười đáp trả: "Huynh ở nhà thê thiếp thành quần, còn thời gian đâu bận tâm tới muội chứ?"
Cái nheo mắt cười yêu mị này của Thủy Uyển Kỳ khiến cho trái tim của Triệu Tâm Nhạc bị đá bay tuốt lên trời, vội vã lắc cái đầu heo khoe thành tích: "Ta sao lại không bận tâm chứ! Ta vừa nghe nói Bành Tứ chết, là lập tức nghĩ tới ngay chẳng hiểu có phải nàng sát nhân diệt.... hắc hắc, lòng ta quá gấp, không nghĩ gì khác nữa, liền vội đến gặp nàng ngay."
Thủy Uyển Kỳ đưa mắt kiều mị liếc nhìn Triệu Tân Nhạc, ánh mắt hàm chưa sự mỉa mai.
Triệu Tân Nhạc khàn giọng nói: "Ta không suy nghĩ, là ta không đúng, ta nên nghĩ đến, lần trước tiểu tử đó gặp lúc hai ta đang nồng nhiệt, ta liền nói với nàng giết hắn diệt khẩu, nàng nói không cần, nàng tự có biện pháp. Ta lúc đó còn nghĩ chẳng hiểu phải hắn có cái cán gì đó bị nàng nắm, không nhất định phải giết hắn. Hơn nữa, cho dù muốn sát nhân diệt khẩu thì đã sớm giết rồi, sao lại chờ đến bây giờ chứ."
Thủy Uyển Kỳ vẫn chưa mở miệng nói, chỉ mỉm cười mỉa mai nhìn Triệu Tân Nhạc.
Triệu Tân Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Uyển Kỳ, rốt cuộc có phải là nàng giết hắn không, nàng nói thật với ta, để ta yên tâm một chút!"
Tống Vân Nhi ở trên đỉnh phòng cũng muốn biết đáp án này, vội vã ngưng thần nghe kỹ.
Thủy Uyển Kỳ khẽ thở dài: "Nhìn không ra huynh còn quan tâm đến ta thế a. Vậy ta nói thật cho huynh biết, tên Bành Tứ chết bầm đó bị quỷ mê tâm khiếu...."
Lúc này chợt nghe nha hoàn ở ngoài phòng khách nói: "Phu nhân, lão gia phái người hỏi Triệu đại nhân có đến chưa, giục người mau đến."
"Biết rồi!" Thủy Uyển Kỳ lên tiếng, xong hạ giọng nói với Triệu Tân Nhạc: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, chờ rảnh rỗi sẽ kể lại cho huynh nghe. Huynh mau đi đi, đừng để lão gia nghi ngờ."
"Được, vậy ta đi trước đây!" Triệu Tân Nhạc ôm Thủy Uyển Kỳ vừa cắn vừa hít một hồi, rồi mới đứng dậy chỉnh sửa y bào, cao giọng nói: "Phu nhân, hạ quan cáo từ." Xong chuyển thân ra ngoài cửa.
Tống Vân Nhi mượn bóng đêm trở về nơi ở. Chuyến này đi không uổng công, án mạng cuối cùng cũng xác định rõ. Tống Vân Nhi rất cao hứng, huyễn tưởng khi Dương Thu Trì biết chuyện này rồi sẽ khen bản thân thế nào, lòng vô cùng đắc ý.
-------
Ân Dương trấn có hai mươi tám con đường. Con đường phồn hoa nhất thuộc về đường chính Thanh Thủy nhai và Hồi Long nhai qua phố yên hoa.
Triệu Tân Nhạc đã chuyển sang kiệu tư của Bành gia trang, lúc này đang an nhàn du hành trên Hồi Long nhai. Y vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, thấy trấn này không lớn, nhưng địa phương như thế này lại có thanh lâu không kém cạnh gì so với Bảo Ninh phủ. Chí ít là cạnh hơn 50 cái lồng đèn đại hồng treo dọc hai bên đường có rất nhiều nữ tử mặc quần áo đủ màu đang phe phẩy quạt hoa và khăn tay nheo mắt mỉm cười chào mời những nam nhân đi qua.
Triệu Tân Nhạc ngồi tư kiệu, do đó những nữ tử yên hoa này không biết người ngồi trong đó đường đường là tri phủ của Bảo Ninh phủ, mấy cô khoảng hai chục tuổi trang điểm thật dày thậm chí còn bám theo kiệu mời chào Triệu Tân Nhạc thâm viếng, khiến cho Triệu Tân Nhạc thích chí mê tơi. Y cho rằng làm nam nhân như thế mới thích.
Y tiếp tục ngồi kiệu đến Lê Xuân viên - kỹ viện lớn nhất của Ân Dương trấn.
Đêm nay toàn bộ Lê Xuân viên đã bị Bành lão gia tử bao trọng, do đó không có người ngoài nào. Hơn nữa, trong viện bố đầy hán tử thân hình rắn chắc, Triệu Tân Nhạc biết đây chính là thiếp thân hộ vệ của Dương Thu Trì.
Bọn móng rùa dẫn Triệu Tân Nhạc thẳng lên lầu, bên trong chẳng có âm thanh nào, Triệu Tân Nhạc hơi kỳ quái, vì lầu xuân này cho dù bị Bành lão gia tử bao hết, cũng không thể nào yên ắng đến như vậy.
Vén màn cửa tiến vào, y thấy trong đại đường ngồi đầy các thiếu nữ oanh oanh yến yến, y phục đều trễ nãi lộ hết thân người, nhưng ai cũng không nói chuyện, vây lấy một cái bàn ở giữa mà nhìn.
Bành Hạ Hỉ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Triệu Tân Nhạc tiến vào, vội vã đứng lên nghênh tiếp, hạ giọng nói: "Triệu đại nhân, ông đến rồi, thỉnh mau vào ngồi."
Triệu Tân Nhạc càng kỳ quái hơn, không tự chủ cũng hạ giọng hỏi: 'Bành ông, mọi người đang hát xuất nào vậy?"
"Dương tước gia đang chơi cờ vây cá ăn thua với Xuân Hồng cô nương."
"Cá năm trăm lượng bạc! Hơn nữa, nếu như Xuân Hồng cô nương mà thắng, Dương tước gia sẽ uống cạn một hơi một bình rượu, nếu Dương tước gia thắng, Xuân Hồng cô nương chỉ uống nửa bình, và phải đáp ứng Dương tước gia một chuyện."
"A?" Triệu Tân Nhạc cười hi hi đầy vẻ dâm tặc, thầm nghĩ, đáp ứng một chuyện à, muốn một nữ tử lầu xuấn đáp ứng một chuyện, hắc hắc, dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ ra đó là chuyện gì rồi. Y lại hỏi tiếp: "Hiện giờ thắng bại thế nào?"
Bành Hạ Hỉ lắc đầu: "Ta không hiểu cờ vây lắm, Triệu đại nhân ông là cao thủ ngón này, sao lại không đến xem thử?"
Triệu Tân Nhạc dù sao cũng là tiến sĩ xuất thân, đối với cờ vây cũng có nghiên cứu. Các nữ tử thanh lâu vây quanh đó đua nhau nhường đường, Triệu Tân Nhạc rón rén đến bên bàn cờ.
Duơng Thu Trì nhìn thấy y, khe khẽ cười, chào hỏi xong lại cúi đầu nhìn vào bàn cờ.
Phía đối diện của bàn cờ có một nữ tử ngồi, có một gương mặt trái xoan nỏn nà như phấn, đầu mi khẽ nhíu, hai mắt tập trung, môi hồng hơi hé, hàm răng nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, trên trán đã ứa ra không ít mồ hôi, không biết là vì trời nóng hay vì khẩn trương.
Từ biểu tình của hai người mà xét, có thể biết cục thế đối với Xuân Hồng cô nương không thuận lợi mấy.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, Triệu Tân Nhạc cả kinh, vì thấy cờ đen của Dương Thu Trì không vây ở đầu tới cuối, mà hình thành một cái bụng lớn ở giữa, trong khi hai nhóm cờ nhỏ bị tách rời hai phía của Xuân Hồng cô nương đang khổ khổ cầu sinh.
Cờ vây có một câu rất nổi tiếng, đó là "Kim giác ngân biên thảo đỗ bì", hai bên tranh địa bàn thường phải thuận theo các góc, biên, giữa... Do đó, phàm là chơi cờ vây, đều quan tâm đến việc trước chiếm góc, kế đến chiếm biên, cúi cùng mới chiếm bụng. Trong khi đó với cái kiểu chiếm cứ hết phần giữa như của Dương Thu Kỳ ở đây quả thật là chưa thấy bao giờ, và đó chính là nguyên nhân khiến y cả kinh.
Thì ra, Dương Thu Trì cùng mọi người đến Lê Xuân viên xong, Bành Hạ Hỉ giới thiệu Xuân Hồng, nói Xuân Hồng là vợ chưa cưới của Bành lão thất, cho hai người họ cùng kính Dương Thu Trì ba chung rượu.
Tiếp đó, Xuân Hồng mang các cô nàng oanh oanh yến yến trong Lê Xuân viên khiêu vũ xướng ca phục vụ bọn Dương Thu Trì. Xuân Hồng cô nương quả nhiên sắc nghệ song tuyệt, không thứ gì không biết, so với Lê viên thất tỷ muội của Dương Thu Trì không kém cạnh gì, khiến cho Dương Thu Trì nghe mà như si như túy, rượu càng uống càng ngon.
Nhưng mà, lần đi kỹ viện này của Dương Thu Trì có mục đích chân chính không phải là uống rượu hoa, mà là muốn tra ra sự tình đã phát sinh ở đây với Bành Tứ vào tối qua. Nhưng mà, hắn không muốn dùng phương thức công khai tra hỏi để tiến hành, vì dù sao Bành Hạ Hỉ cũng là biểu thúc của bố chánh sứ của Tứ Xuyên, chuyện liên quan đến đệ đệ Bành lão thất của Bành Hạ Hỉ, hắn không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, phương thức tra án càng uyển chuyển càng tốt.