Trước tiết nguyên tiêu một ngày, đoàn người của Dương Thu Trì cuối cùng cũng lên đến được kinh thành.
Hôm ấy khí trời rất tốt. Bằng hữu của Dương Thu Trì ở kinh thành là Phủ
doãn Cố đại nhân của Ứng Thiên Phủ, Cổ hàn lâm, cẩm y vệ Mã Độ, Ngưu Đại Hải cùng mọi người đã bày một đàn rượu ngon mang theo hơn mười quan
kiệu ra ngoài kinh thành mười dặm chờ. Ngoài ra, đón họ còn có Lễ bộ
thượng thư Lý đại nhân và Công bộ thượng thu Cung đại nhân đích thân
nghênh tiếp.
Tuy thượng thư lục bộ là hàm chánh nhị phẩm, nhưng Dương Thu Trì là Trấn
Viễn bá, hàm siêu phẩm. Hơn nữa, Dương Thu Trì còn được hoàng thượng ngự chỉ mời đến kinh thành cùng hưởng tiết nguyên tiêu, Lễ bộ đương nhiên
phải ra mặt. Còn Công bộ ra mặt chủ yếu là lo liệu việc giao tiếp của
Dương Thu Trì.
Hoàng thượng Minh Thành Tổ sau khi phong thưởng cho Dương Thu Trì làm Trấn
Viễn bá, đã hạ chỉ cho Công bộ dành ra công khoản ở kinh thành kiến tạo
bá tước phủ cho Dương Thu Trì. Bá tước phủ này đã hoàn thành vào một
tháng trước.
Gặp nhau rất hữu hảo, nồng ấm phi thường. Họ bày bàn rượu ở một cái đình
cách thành mười dặm, uống với nhau rất vui, xong mới lên quan kiệu tiến
kinh thành. Được sự dẫn đầu của Công bộ thượng thư Cung đại nhân, Dương
Thu Trì và mọi người đến nhà mới của họ ở kinh thành.
Dương Thu Trì xuống quan kiệu, ngước mắt nhìn, quả là một hào môn đại trạch vô cùng uy vũ và hùng tráng!
Hai con sư tử đá ở hai bên cửa dữ tợn oai hùng, mấy chục bậc thang đá dẫn
đến của lớn sâm nghiêm... Trên cửa treo đèn kết hoa, trên đó có một biển đen khắc chữ vàng, dùng lối viết chữ lệ (chú: loại chữ thông dụng thời
Hán) ghi: "Ngự tứ Trấn Viễn bá Dương phủ" gồm bảy chữ lớn, lập lòe sáng
chói.
Dương Thu Trì đắc ý sờ cằm hân thưởng. Hoàng đế này đối với hắn thật là không tệ. Như vậy có thể nói, không giống với vẻ hoàng thượng muốn "Thỏ chết
giết chó" như hắn đã nghĩ, nên cũng có hơi an lòng.
Dương mẫu và mọi người cũng xuống kiệu, thấy phủ này hùng vĩ đại khí như vậy, đều rất cao hứng.
Dương Thu Trì vừa mới đến nơi, cần phải an đốn việc nhà, nhưng rất may là
Dương phủ ở đây đã được kiến tạo tinh trí và đầy đủ cả, chỉ cần vào ở mà thôi. Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân cùng mọi người đưa đến cửa Dương
phủ, rồi cáo từ trước, ngày hôm sau sẽ đến bái phỏng.
Sau khi tiễn các vị lão bằng hữu đi, cả nhà Dương Thu Trì tiến vào nhà mới.
Phụ trách quản lý lâm thời của Dương phủ chính là một vị viên ngoại lang
Quan đại nhân tòng ngũ phẩm. Ông ta dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đi
thị sát hết một vòng Dương phủ to lớn này. Đây là nhà do hoang thượng
ngự tứ, có câu nói rằng: "Tài sản có lớn cũng lớn không qua công khoản", nếu như đã là tiền của quốc gia, công bộ dùng dĩ nhiên không xót rồi.
Dương phủ chiếm trên một khoản đất rất rộng, trang sức hào hoa, bố cục
tinh mỹ, cấu tứ tinh xảo, vượt xa gia sản ở Vũ Xương.
Thị sát hoàn tất, bàn giao xong xuôi, vị Quan đại nhân dẫn theo các nhân viên quản lý cáo từ.
Dương phủ này quá lớn. Phùng Tiểu Tuyết chủ trì phân chia các viện lạc cho
Dương mẫu, bản thân và các di nương. Đương nhiên còn có phòng làm việc
và thư phòng riêng của Dương Thu Trì. Rất may là lần này Dương mẫu mang
theo đủ nha hoàn và người hầu để sai bảo, cho nên nhất thiết án chiếu
nhiệm vụ mà tiến hành, đâu ra đó đường hoàng.
Vân Lộ là Thanh Khê công chúa, ở kinh thành có phủ đệ công chúa của mình,
nhưng Phùng Tiểu Tuyết vẫn chuẩn bị cho nàng một khu nhà vườn riêng.
Do ngày hôm sau là tiết Nguyên tiêu, thời gian không còn nhiều, nên Lễ bộ
thượng thư Lý đại nhân đã an bài cho quan viên phụ trách ngôn lễ của Lễ
bộ đến để chỉ dẫn về lễ nghi liên quan cho Dương mẫu cùng mọi người.
Tối đó, trong cung có thái giám đến tuyển chỉ lệnh cho Dương Thu Trì sáng
sớm hôm sau mang theo Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết dự triều sớm để tấu
kiến.
Đêm đó, Liễu Nhược Băng và Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi ba người bàn luận dự đoán sự tình sẽ phát sinh vào ngày mai, định ra phương án ứng phó, vì
họ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ba người bàn định, thấy do Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi không có lời
tuyên triệu, không thể vào điện Kim Loan, chỉ có thể ở ngoài chờ. Nếu
như Dương Thu Trì thượng triều có nguy hiểm, thì sử dụng phích lịch đạn
(súng ngắn) của hắn bắn làm hiệu. Phích lịch đạn này có uy lực thế nào
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều biết qua, cho rằng trên thế gian này không người có thể địch. Còn hoàng thượng và quần thần không biết Dương Thu Trì có vũ khí bí mật này. Khi phát hiện không ổn, trước hết hắn
đương trường giết chết Lý công công cùng cao thủ ở bên cạnh, khống chế
hoàng thượng, như vậy mới trấn áp được người khác.
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ở ngoài khi nghe Phích lịch đạn nổ vang, lập tức đánh giết vào trong, tiếp ứng cho Dương Thu Trì, bắt hoàng thượng
làm con tin rời khỏi kinh thành, đặt kế chạy ra hải ngoại. Có Liễu Nhược Băng là cao thủ tuyệt thế ở đây, lại có hoàng thượng làm con tin, muốn
bình an li khai cũng không phải là vấn đề lớn.
Lúc này gác cổng chợt vào báo, nói có cẩm y vệ phó thiên hộ Mã Độ cùng Ngưu Đại Hải đến bái phỏng.
Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hai người này giờ đến đây để làm cái gì?
Sau khi thỉnh hai người vào phòng khách nghênh tiếp và ngồi hàn huyên vài
câu, hai người kia đều là kẻ thẳng thắn, lại lấy nghĩa huynh đệ mà xưng
hô, nên cũng không xa cách gì, Mã Độ vào để thẳng: "Huynh đệ, hai người
chúng ta muốn đến hỏi, đệ định chừng nào đến bái kiến Chỉ huy sứ Kỷ
Cương Kỷ đại nhân vậy?"
Dương Thu Trì ngẩn ra, kiếp trước hắn là tên ngốc chỉ biết học học làm việc,
sau này làm đại quan rồi nhưng chỉ lo bận rộn phá án, chưa bao giờ chính thức kinh lịch qua quan trường, hơi bối rối nói: "Cái này... Kỷ đại
nhân không có ý triệu kiến tôi a."
Mã Độ và Ngưu Đại Hải cùng cười, Mã Độ nói: "Chúng ta đoán là đệ sẽ trả
lời như vậy. Huynh đệ à, chiếu theo tính tình của ngươi như vậy, sau này ở kinh thành làm sao mà hòa hợp đây?"
Ngưu Đại Hải cũng nói: "Đúng a, huynh đệ, hai chúng ta là lo tính tình của
đệ quá thẳng thắn, nên đêm rồi mà vẫn đến tìm đệ. Đệ là đặc sứ của Kỷ
đại nhân, đệ đến kinh thành không chịu đến ra mắt đại nhân, cái này nói
sao cho được đây? Không cần nói gì Kỷ đại nhân, ngay cả huynh đệ của
chúng ta ở đây, đệ đến mà không chịu nói một tiếng thì coi sao cho được
à?"
Dương Thu Trì gải gải đầu, hơi bối rối: "Đệ nghĩ dù gì hôm sau cũng thượng
triều hoặc Nguyên tiêu tiết rồi không phải là gặp hay sao?" Thấy Mã Độ
và Ngưu Đại Hải cười khổ, Dương Thu Trì biết mình nghĩ quá giản đơn, vội nói: "Vậy đêm nay đệ đến bái phỏng Kỷ đại nhân vậy."
Mã Độ vỗ đùi: "Như vậy là đúng rồi!"
Hai người lập tức kể ra mọi sở thích và tính cách của Kỷ Cương cho Dương
Thu Trì nghe. Dương Thu Trì được biết Kỷ Cương thích nhất là tiền tài,
liền thở phào nhẹ nhõm, cái gì thì không có, chứ tiền tài thì hắn có đủ. Hắn lập tức lệnh cho người chuẩn bị một phần lễ vật trọng hậu.
Dương Thu Trì đối với tính trọng yếu của tiền bạc mở đường đèo này biết rất
rõ. Hắn tin rằng, có tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn, làm quan này không
có gì bất lợi. Cho nên lần này đến đây, hắn đã chuẩn bị khá nhiều kim
ngân châu báo.
Khi danh sách lễ vật tống tặng cho Chỉ huy sứ Kỷ Cương được đưa ra, Mã Độ
và Ngưu Đại Hải cùng kinh ngạc trợn tròn mắt, lưỡi lè thật dài, cả nửa
ngày cũng không thụt vào được - bọn họ biết Dương Thu Trì có tiền, nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy.
Dương Thu Trì vào hậu đường đem chuyện này nói cho Liễu Nhược Băng và Tống
Vân Nhi hay. Hai người phân tích, nếu như hoàng thượng đã hạ thánh chỉ
triệu kiến, trước khi gặp được hoàng thượng thì Kỷ Cương sẽ không vội
động thủ, cho nên đêm nay xem ra không có nguy hiểm. Nhưng mà, Liễu
Nhược Băng và Tống Vân Nhi vẫn không an tâm, giả trang thành tùy tùng đi cùng hắn.
Dưới sự bồi đồng của Mã Độ và Ngưu Đại Hải, Dương Thu Trì ngồi quan kiệu dẫn theo đội hộ vệ đến phủ của cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương. Loại hội kiến
riêng tư này người khác không tiện tham dự, do đó sau khi đến nơi, Mã Độ và Ngưu Đại Hải liền cáo từ ra về.
Dương Thu Trì trình bái thiếp và lễ đan (danh sách ghi lễ vật tặng) lên, chỉ
chờ một chút là cửa lớn của Kỷ phủ mở toạt, mời Dương Thu Trì cùng mọi
người tiến vào. Họ được đưa thẳng đến phòng khách, được mời trà thơm.
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi hóa trang thành thân binh tùy tùng, đứng sau lưng Dương Thu Trì. Mấy rương lễ vật được khiêng vào đặt trong
phòng khách.
Chẳng mấy chốc sau, một vị cân ban trưởng tùy lớn tiếng xướng: "Chỉ huy sứ Kỷ Cương Kỷ đại nhân đến...!"
Tiếp theo đó, hậu đường truyền đến tiếng cười sảng khoái: "Dương đại nhân,
ngài đến thật rồi!" Sau khi chuyển qua bình phong, một đại hán khôi ngô, mày rậm mắt to bước vào phòng khách.
Dương Thu Trì hơi cảm thấy kỳ quái, Kỷ Cương này quả thật là kiêu hùng, dáng
vẻ tướng mạo xem ra đường đường một đấng chứ không thường. Hắn vội vã
đứng dậy, cung thân thi lễ: "Ti chức Dương Thu Trì tham kiến Chỉ huy sứ
đại nhân."
Kỷ Cương cười ha hả, bước đến trước mặt Dương Thu Trì, một tay nắm lấy
cánh tay hắn, tay còn lại dùng lực vỗ vai: "Ừ...! Thân hình xương cốt
rất chắc chắn, là hàng tốt thích hợp làm cẩm y vệ của chúng ta a!" Y
quét mắt nhìn mấy rương lễ vật trong sảnh, miệng lộ nụ cười mỉm hài
lòng, lại vỗ mạnh lên vai Dương Thu Trì, "Thu Trì, sau này đều là huynh
đệ một nhà, những tục lễ như vậy sau này hãy miễn đi a, ha ha ha, mời
ngồi."
Thấy phần hậu lễ như vậy, Kỷ Cương chuyển sang gọi thẳng tên Dương Thu Trì,
hiển nhiên là muốn biểu hiện đã coi hắn là người của mình. Dương Thu Trì cũng cười hắc hắc đáp lại: "Đa tạ Kỷ đại nhân." Xong hắn vén y bào ngồi xuống. Chỗ bị Kỷ Cương vỗ vẫn còn đau, khiến hắn phải cắn răng cố chịu.
Kỷ Cương xuất thân là con nhà võ, từ nhỏ đã luyện tập võ công, cưỡi ngựa
bắn cung đều thành thục. Trong chiến dịch Tĩnh nạn, Kỷ Cương chủ động
đầu nhập vào quân của Chu Lệ, đảm nhiệm thị vệ thân binh của Chu Lệ. Từ
đó về sau, trong rất nhiều chiến dịch, Kỷ Cương theo sát bên người Chu
Lệ, đã từng có tiếng là hung mãnh trong tác chiến.
Do đó, một loạt cú vỗ này của Kỷ Cương suýt khiến Dương Thu Trì bị vỗ bẹp
nát. Rất may là hắn theo Tống Vân Nhi luyện được nửa năm nội công, thân
hình chắc chắn hơn nhiều, nếu không nhất định là đã lộ mặt xấu ngay
đương trường.
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi quan sát hết mọi cử chỉ vào trong mắt, không phát hiện ra Kỷ Cương có sát cơ gì, nên cũng không động thanh sắc.
Kỷ Cương ngước nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đang đứng sau Dương
Thu Trì, cười hà hà bảo: "Thu Trì à, hai vị tiểu thiếp sau lưng ngươi
đứng mệt rồi, cũng thỉnh họ ngồi xuống luôn đi."
Dương Thu Trì cả kinh, tiếp đó lập tức minh bạch, khẳng định là trong hai
trăm vị hộ vệ của hắn có mai phục mấy nội tuyến của Kỷ Cương.
Điều này kỳ thật không dùng đầu óc cũng nghĩ ra, Kỷ Cương là người thế nào?
Đó là người đứng đầu của cơ quan đặc vụ chuyên thu thập thông tin tình
báo! Là người cấp cho Dương Thu Trì chức vị trọng yếu trên một vạn người dưới một vài người, lại có đặc quyền tiền trảm hậu tấu.... Đương nhiên y phải an bài vài nội tuyến, nghiêm mật khống chế hắn, để đề phòng bất
trắc.
Chỉ có điều hắn không biết nội tuyến mai phục bên người hắn là ai, xem ra
là nhân số không ít. Rất may hắn lòng trung như nhất, cúc cung tận tụy,
nếu không đã sớm bị đưa về phương Tây rồi.