Kỳ thật, ở Minh triều vào những năm Vĩnh Nhạc, tiết Nguyên tiêu đã bắt đầu từ ngày mồng tám tháng giêng, hai bên kinh thành đã đầy đèn hoa, treo
không biết bao nhiêu là đèn. Trên sông Tần hoài thậm chí còn đắp đài cao thả bến nước, về đêm hàng vạn ngọn đèn cũng lập lòe tỏa sáng, khiến cho không khí tưng bừng ngày hội. Chuyện treo đèn kết hoa này phải tới ngày 17 tháng giêng mới hết.
Chiều ngày 15 tháng giêng, Dương Thu Trì đưa Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết,
Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, được Thanh Khê công chúa Vân Lộ bồi
đồng, do Nam Cung Hùng và các hộ vệ hộ tống, rồi được Lễ bộ thượng thư
Lý đại nhân dẫn đường ngồi kiệu đến ngoài cửa cung.
Do thánh chỉ chỉ yếu cầu Dương Thu Trì mang theo thái phu nhân Dương mẫu
và phu nhân Phùng Tiểu Tuyết diện thánh, không mang theo thiếp thất, nên Dương Thu Trì để phòng vạn nhất đã mang theo Liễu Nhược Băng và Tống
Vân Nhi chờ sẵn ở ngoài hoàng cung.
Lễ bộ thượng thư Lý đại nhân nhận được không ít lợi ích từ chỗ Dương Thu
Trì, nên đã lo liệu với thủ vệ của hoàng cung, cho tất cả tiến vào. Đến
ngoài ngự hoa viên, Lý đại nhân lại nói với thái giám quản sự vào câu,
cũng cho Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi qua. Nhưng mà do không có thánh chỉ của hoàng thượng, cho nên chỉ có thể an bài cho hai người xem đèn ở một góc khác của ngự hoa viên.
Cho dù như thế, Dương Thu Trì cũng đã yên tâm hơn nhiều, dù gì cũng là tiến vào ngự hoa viên rồi, tùy thời có thể tăng viện. Ngoài ra hắn còn có
Phích lịch đạn (súng lục) phòng thân, cho nên không cần phải sợ.
Trong ngự hoa viên cây cối xanh tươi, cây cối hoa lá đều kỳ dị đẹp xinh, và
cũng treo đầy đèn hoa, màu sắc xinh tươi lạ mắt, rạng ngời nét hào hoa.
Đến của Ngự hoa viên, Lý đại nhân liền dừng chân cáo từ ra về, được thái
giám quản sự của ngự hoa viên thay thế dẫn đường. Ông ta trước hết an
trí Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ở một đình đài đã bày thịnh yến,
ngoại trừ cung nữ và thái giám, tịnh không có người ngoài.
Tiếp theo đó, hoạn quan mang theo Dương Thu Trì, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ công chúa đến hành lang của khu lâm viên hơi cao có đầy đủ
giả sơn và hồ nước, vào trong một khu vườn tinh trí cũng đầy đèn nến,
đầy không khí vui tươi.
Hoạn quan nhất mực dẫn đường đến một gian phòng có lò sưởi trong vườn, Dương Thu Trì ngước đầu nhìn, thấy có một gương mặt già đang nhìn hắn cười,
thì ra là Lý công công đã đến gặp hắn hạ chỉ mấy lần.
Lý công công rất giống thái giám trong kịch hay phim, trong tay cầm phất
trần, cười hề hề nhìn Dương Thu Trì cùng mọi người, cất giọng the thé
nói: "Dương đại nhân, mau tiến vào. Hoàng thượng đang chờ trong đó. Ái
yêu, Thanh Khê công chúa, công chúa cũng đến rồi, thỉnh mau tiến vào."
Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào phòng sưởi, trong đó thật rộng rãi.
Điều làm mọi người bất ngờ chính là, trong phòng sưởi này ngoài trừ vài
thái giám và cung nữ, chỉ có Minh Thành Tổ với gương mặt âm trầm ngồi
đó, không có đại thần nào khác.
Dương Thu Trì dẫn theo Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết vội bước đến mấy bước, quỳ dập đầu tung hô vạn tuế ba lần.
Minh Thành Tổ gật gật đầu, mở miệng nói: "Dương ái khanh, bình thân." Thanh
âm của ông ta trầm thấp, phảng phất như có nỗi ai thương bất tận. Ba
người Dương Thu Trì khấu tạ thánh ân rồi mới đứng dậy, cung kính đứng
một bên.
Đây không phải là trường hợp chính thức, do đó Vân Lộ không cần dùng đại
lễ, chỉ làm một lễ chữ phúc: "Vân Lộ bái kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng
vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Minh Thành Tổ thấy Vân Lộ, khóe miệng lộ nụ cười, gật đầu: "Lộ nhi, mau đến bên cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ dạ một tiếng, nhấc váy hoa của Miêu gia bước lại cạnh Minh Thành Tổ. Chỗ ngồi của Minh Thành Tổ rất rộng, có thể tùy tiện ngồi ba bốn người. Minh Thành Tổ vỗ vỗ tay trái: "Ngồi xuống cạnh phụ hoàng."
Vân Lộ cười ngọt ngào, ngồi xuống cạnh Minh Thành Tổ, hỏi: "Phụ hoàng, khí
sắc của người không được tốt, bệnh rồi sao? Thái y có xem chưa ạ?"
Minh Thành Tổ miễn cưỡng cười: "Phụ hoàng không sao, chỉ là tâm tình không vui - con sao đi lâu quá mới quay trở lại?"
Vân Lộ cười hi hi: "Con đi nhiều chỗ lắm, đến Tứ Xuyên, lại đến Vũ Xương,
sau đó lại trở lại quê nhà Thanh Khê, cuối cùng cùng Dương tước gia, à
không, cùng Dương hầu gia cùng trở về. Phụ hoàng, tâm tình của người
không tốt, chờ một chút xem hoa đăng con hát sơn ca cho người nghe,
nhé?"
Minh Thành Tổ gật đầu, mỉm cười nói: "Được lắm, lâu rồi không nghe Lộ nhi
hát sơn ca, chúng ta đêm nay ca hát uống vài chén mới được." Ông ta
chuyển người hỏi Lý công công: "Lão Lý đầu, tửu yến xem đèn đã chuẩn bị
xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Lý công công cúi người thưa.
Dương Thu Trì suýt cười thành tiếng, vị Lý công công võ công cao tuyệt này
không ngờ có ngoại hiệu là Lý lão đầu, vừa nghe qua giông giống như là
canh phu chuyên môn đi đánh cười, thật thú vị!
Minh Thành Tổ nói: "Dương ái khanh, hôm nay trẫm thỉnh cả nhà ngươi đến cùng trẫm cộng thưởng hoa đăng, cộng độ nguyên tiêu, không có người ngoài,
các ngươi đừng có khúm núm mới được."
"Dạ." Dương Thu Trì cung thân đáp.
Minh Thành Tổ nói với Lý công công: "Ngươi dẫn đường đưa thái phu nhân, phu
nhân đi trước, trẫm còn có lời nói với Dương ái khanh."
Lý công công ứng thanh dẫn đầu mời ba người Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ đi.
Dương Thu Trì thắc thỏm trong lòng, không biết Minh Thành Tổ sẽ nói gì với hắn.
Minh Thành Tổ đứng dậy: "Dương ái khanh, ngươi theo trẫm." Ông ta chuyển thân chắp tay đi ra cửa sau của phòng sưởi.
Có vẻ như ông ta muốn một mình nói chuyện với hắn, không chừng có sự tình
trọng yếu gì đó. Lòng Dương Thu Trì hơi định, theo sát phía sau, không
dám đi sánh vai với hoàng thượng, mà lùi lại phía sau nửa bước, không
nhanh không chậm bám theo.
Thái giám và cung nữ bốn phía thấy hoàng thượng ra ngoài, ngay từ phía xa đã cung kính nghiêm người, khi đến gần thì quỳ xuống dập đầu. Minh Thành
Tổ phảng phất như không thấy, chắp tay nhìn về phương xa, trong ánh mắt
đầy sự lạc lõng vô hạn.
Dương Thu Trì không dám tùy tiện nói, lão lão thật thật theo cạnh một bên.
Hai người dưới đèn hoa đủ sắc chậm bước đạp trên con đường rải đá nhỏ ở
ngự hoa viên, năm sáu thái giám cung nữ theo sau xa xa.
Đến cạnh Ngọc đái hà, Minh Thành Tổ dựa vào lan can bằng bạch ngọc, nhìn dòng sông xanh rì xào xạt đến xuất thần.
Dương Thu Trì đứng cách đó nửa thước, cung kính cúi đầu. Hắn thấy vẻ bi
thương của Minh Thành Tổ, lòng hơi kỳ quái. Hoàng thượng này quân lâm
thiên hạ, còn có chuyện gì mà không làm được nữa? Còn có chuyện gì mà
phải phiền não ưu sầu nữa?
Minh Thành Tổ khẽ thở dài, bấy giờ mới mở lời nói: "Dương ái khanh, ngươi có biết vì sao trẫm điều ngươi về kinh thành làm quan không?"
"Hoàng thượng minh kiến vạn lý, vi thần không dám to gan đoán mò." Dương Thu Trì cung thân đáp.
"Một năm nay ngươi thế trẫm tập nã Kiến Văn dư đảng, công huân trác truyện,
trong đó có phá nhiều kỳ án, trẫm rất thưởng thức. Do đó, ta đặc ý điều
ngươi trở về, thế trẫm quản lý kinh thành."
"Đa tạ hoàng thượng, vi thần tuy tận tâm kiệt lực, nhưng cho đến bây giờ
vẫn chưa bắt được Kiến Văn, hổ thẹn đối với sự trọng dụng của hoàng
thượng."
Minh Thành Tổ nói: "Trẫm phái tam bảo xuất sứ đi Tây dương, mấy ngày trước
có tin tức truyền về đã tham tri biết Kiến Văn dưới sự hộ vệ của Diệp Hi Hiền có khả năng đã chạy ra hải ngoại. Bọn chúng đang tìm hiểu chỗ hạ
lạc."
Dương Thu Trì nghe thế vô cùng kinh ngạc. Thì ra một trong những mục đích
Trịnh Hòa đi Tây dương là tìm kiếm Kiến Văn Đế. Hiện giờ họ đã tìm kiếm
ra nơi hạ lạc của Kiến Văn ở hải ngoại, hèn gì muốn điều hắn trở về,
không phải là "Thỏ tử cẩu phanh", mà là thỏ bự đầu đàn đã chạy ra hải
ngoại, thỏ con trong nước đã bị chó săn hắn bắt hết rồi. Minh thành tổ
xem trọng khả năng phá án của hắn, do đó mới điều hắn về làm con chó săn để bảo chứng cho trị an ở kinh thành.
Minh Thành Tổ nói tiếp: "Kiến Văn nếu như đã chạy xa, cái chức chỉ huy sứ
đặc sứ của ngươi coi như thoát được rồi. Nhưng mà làm nguy hại cho quốc
gia xã tắc không phải chỉ có một đảng của Kiến Văn. Cho nên trẫm nhậm
mệnh cho ngươi làm cẩm y vệ đồng tri là muốn ngươi tiếp tục lo chung với trẫm dò xét bá qua, tìm ra gian thần loạn đảng ẩn tàng trong triều."
Dương Thu Trì vội quỳ xuống dập đầu: "Vi thần lĩnh chỉ! Vi thần nhất định tận tâm kiệt lực để báo thánh ân hoàng thượng!"
"Được, đứng dậy đi, bất tất câu nệ lễ tiết." Minh Thành Tổ chuyển thân quay
đi, đưa mắt nhìn vào dòng nước, vẻ lạc lõng vô hạn lại hiện lên, từ từ
nói: "Dương ái khanh, ngươi còn nhớ hiền phi của trẫm hay không?"
Hiền phi? Chính là Hiền phi do Triều Tiên tiến cống được Minh Thành Tổ sủng
ái đấy sao? Dương Thu Trì đương nhiên nhớ rõ, năm xưa khi hắn phát hiện
trong bức thư mưu phản bị thiêu hủy của Kiến Văn dư đảng âm mưu bắt cóc
Hiền phi, bức bách Minh Thành Tổ, dùng bồ câu đưa thư báo cáo mới khiến
Hiền phi bình an thoát li hiểm cảnh, lại đem những kẻ mưu phản trong
Kinh Doanh binh bắt gọn hết, khiến cho Kiến Văn dư đảng bị thiệt hại
nặng nề.
Dương Thu Trì gập người thưa: "Vi thần nhớ rõ."
"Lần đó ngươi cứu được Hiền phi, nhưng mà... ai...! Nàng ấy vẫn không thể thoát khỏi nạn kiếp..."
Dương Thu Trì cả kinh, chẳng lẽ Hiền phi sau đó vẫn bị người của Kiến Văn
giết chết? Hèn gì Minh Thành Tổ mặt mày tang thương, hôm nay thượng
triều cũng âm trầm nét mặt, thì ra là còn chưa khôi phục được từ sự thảm tử của ái phi.
Theo sử liệu ghi lại, Minh Thành Tổ Chu Lệ đặc biệt yêu thương nữ tử người
Triều Tiên này. Dã sử tương truyền đây là vì sinh mẫu của Chu Lệ không
phải là Mã hoàng hậu, mà là một vị quý phi người Cao Lệ (Triều Tiên) của Chu Nguyên Chương. Dù sao đi nữa, Chu Lệ yêu quý người con gái Triều
Tiên này là sự thật không thể chối cải.
Kỳ thật, từ thời Nguyên trở đi, triều đình mỗi năm đều yêu cầu Cao Lệ cống hiến mỹ nữ. Minh triều vẫn tiếp tục thói cũ. Thời Hồng Vũ của Chu
Nguyên Chương, hậu cung có không ít phi tần người Cao Lệ. Cho đến thời
kỳ Vĩnh Lạc của Chu Lệ, do Minh Thành Tổ Chu Lệ yêu thích điều này, nên
càng không ngừng phái người tuyên chiếu cho Triều Tiên tuyển tú nữ nhập
cung.
Hiền phi Quyền thị là mỹ nữ do Triều Tiên tuyển chọn tiến công, tư chất dáng vẻ đều tuyệt vời, giỏi thổi sáo ngọc, được Minh Thành Tổ sủng ái vô
cùng. Sau khi Từ hoàng hậu chết, ông ta cho Hiền phi chưởng quản hậu
cung. Minh Thành Tổ tuy là một đại kiêu hùng, nhưng không thiếu chuyện
nhân nữ tình trường. Sự ái luyến của ông ta đối với nàng đã khiến cái
chết của nàng tạo ra vết thương lòng rất sâu đậm. Điều này cũng ghi lại
trong sử thu.
Căn cứ "Minh sử - Nhất kiếm thu thành, Hậu phi truyện" thì: "Hiền phi Quyền thị được hiến vào cung là người Triều Tiên, vào thời Vĩnh Nhạc, Triều
Tiên cống nữ sung vào dịch đình. Là ngươi tư chất cao tuyệt, giỏi nghề
thổi ngọc tiêu. Đế thương lắm. Bảy năm phong Hiền phi, phong cho cha là
Vĩnh Quân làm Quang Lộc khanh. Năm sau tháng mười hai đế bắc chinh. Khải hoàn thì bà chết ở lâm thành, táng ở Dịch huyện."
Căn cứ "Lý triều thật lục" của Triều Tiên, có ghi: Quang Lộc khanh Quyền
Vĩnh Quân trở về kinh sư, viết tấu thưa: 'Đến ngày 14 tháng mười năm
canh dần, Hiển Nhân Phi Quyền thị đã bệnh chết ở đường về nam, phải chôn ở dọc đường, lệnh cho Tể nam dân dịch thủ hộ, lấy lễ hoàng hậu mà táng. Đế phòng chức Quang Lộc, chưa hưởng đã cáo mệnh, đáng tiếc vô cùng. Sau đó sự đãi ngộ tăng gấp đôi so với ngày trước. Khi Đế tứ ngôn, hàm lệ
tang thương, chí thành không gì sánh được'"
Theo tư liệu ghi lại, thì Quyền Vĩnh Quân là phụ thân của Hiền phi, yêu cây
nên yêu cả gốc, Minh Thành Tổ đã phong ông ta thành Quang Lộ khanh. Sau
khi con gái Quyền thị chết rồi, Quyền Vĩnh Quân trở về Triều Tiên tấu
bày, nhớ lại sau cái chết của Hiền phi, Minh Thành Tổ nhìn thấy phụ thân của Hiền phi liền nhớ tới người đã chết, cảm thương vô hạn, nước mắt
lăn dài, ngay lời cũng không nói ra, có thể thấy tình cảm của Minh Thành Tổ đối với hiền phi sâu nặng tới cỡ nào.
Nhưng mà, điều này liên quan đến chuyện riêng của hoàng thượng, hắn không dám hỏi loạn. Dương Thu Trì cúi đầu, lẳng lặng chờ nghe Minh Thành Tổ nói
tiếp.