Nạp Thiếp Ký 1

Chương 453: Chương 453: Chiếu ngục






Dương Thu Trì liếc xéo mắt nhìn chúng. Hai tên khốn này chính là bè đảng của Kỷ Cương. Lần trước, dánh sách hắn chuẩn bị tài liệu để báo thỉnh lên hoàng thượng trị tội có hai tên này. Chỉ có điều, có lẽ hoàng thượng không muốn đả kích thế lực của Kỷ Cương thái quá, muốn cân bằng thế lực của Kỷ Cương và của hắn, cho nên chỉ phạt bổng lộc của hai tên này.

Dương Thu Trì cười lạnh nói: 'Như vậy được, ta hỏi hai ngươi, Kỷ Cương phái người bắt Vân Lăng của Nam Trấn Phủ ti của ta về, có phải là giam trong ngục ở đây hay không? Còn không mau đem hắn thả ra!"

"Cái này..." Trang Kính và Viên Giang đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc. Trang Kính hỏi lại: "Chẳng thể nào? Ti chức không hề nghe nói đến chuyện này a?"

Dương Thu Trì chỉ vào hai miêu binh hộ vệ ở phía sau: "Bọn chúng cả chục người bị một đám người không rõ thân phận tập kích, sau đó Kỷ Cương phái cẩm y vệ đến cho Vân Lăng uống rượu quậy phá, giết người nên bắt về theo. Bổn quan chính là muốn tìm Kỷ Cương hỏi cho rõ, rốt cuộc là chuyện thế nào? Hắn bằng cái gì mà bắt người của ta?"

Trang Kính và Viên Giang không khỏi lộ nụ cười đắc y ở khóe miệng. Viên Giang đáp: 'Đại nhân, hai chúng tôi nhất mực ở trong nha môn này, chuyện này chúng tôi chỉ mới ưừa nghe ngài nói qua thôi, chứ chưa thấy Kỷ chỉ huy sai sử gì hết. Đêm nay Bắc trấn phủ ti của chúng tôi không nghe thấy có hành động gì, và cũng không thấy có bắt người nào về a."

Dương Thu Trì lười rầy rà cùng chúng, phất tay quát bảo: "Tìm cho ta!"

Nam Cung Hùng đáp ứng, mang theo hộ vệ định đi lục soát trong Bác trấn phủ ti. Trang Kính và Viên Giang vội ngăn lại, Trang Kính cười lạnh: "Dương đại nhân, hoàng thượng dường như chỉ mệnh cho ngài chấp chưởng Nam trấn phủ ti, các người đến chỗ này dường như là thuộc quyền chấp chưởng của Kỷ chỉ huy sứ a, ngài không nhìn lầm chỗ chứ?"

Viên Giang cũng cười lạnh tiếp: "Có người tự cho là mình hay, không biết trời cao đất rộng là gì, không đụng đầu vào tường không biết đau đầu, người như vậy trên đời này không ngờ vẫn có."

Dương Thu Trì tức giận, giơ tay tặng cho Viên Giang một bạt tay thật mạnh, thuận thế phóng một cước, trúng ngay háng Trang Kính. Viên Giang bị đánh lăn mấy vòng, máu mũi bắn ra, mồm sưng vù. Còn Trang Kính thì tái xanh mặt mũi, ôm bộ hạ sụm người xuống rồi ngất đi luôn.

Dương Thu Trì đưa tay chỉ hai người: "Hai ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với bổn quan? Thật là muốn ăn đòn!" Nói xong, một quyền nữa được phóng tới mặt Viên Giang.

Cũng đáng đời cho Viên Giang và Trang Kính, bọn chúng tuy biết Dương Thu Trì và Kỷ Cương kết thù, nhưng chưa hề nghe nói chuyện Dương Thu Trì dạy cho Kỷ Cương một bài học sáng nay. Thứ chuyện mất mặt này Kỷ Cương chẳng thể nói cho thuộc hạ nghe, còn những người khác muốn đem chuyện xấu này truyền đi, tai mắt của cẩm y vệ khắp nơi, nghe được chuyện gì là báo cáo ngay, nhưng chuyện xấu này thì nhất định không dám báo về, cho nên không đến tai hai vị này. Cho nên, hai người không hề biết Dương Thu Trì có cái gan lớn như vậy, cho nên họ cũng to gan đụng chạm với Dương Thu Trì.

Chờ cho họ hiểu rõ Dương Thu Trì thì ra là có cái gan to lớn như vậy thì đã trễ rồi. Hai nắm đấm của Dương Thu Trì đã liên tiếp đánh trúng mặt Viên Giang.

Chính vào lúc này, một đạo hàn quang từ trong đại đường bắn ra, bay thẳng tới cổ tay của Dương Thu Trì.

Liễu Nhược Băng hừ lạnh, phất ống tay áo, dao găm trong tay bay sau mà tới trước, chặn đạo hàn quang đó ở giữa đường, đánh rụng nó, hiện ra một khối đá cuội.

Tiếp theo đó, từ ngoài đại đường truyền vào tiếng bước chân loạn xạ, tiếp theo đó là một thanh âm cao gắt hét lên: "Họ Dương kia, Bắc Trấn phủ ti vẫn còn chưa phải là chỗ ngươi muốn làm càn gì thì làm!"

Dương Thu Trì quay đầu nhìn ra ngoài, nghe âm thanh đó thì đúng là kẻ tử địch đối đầu của hắn - Kỷ Cương.

Quả nhiên, Kỷ Cương chống quài trượng được các hộ vệ vây quanh bảo vệ bước lên bậc thềm, tiến vào đại sảnh. Sau lưng y còn có một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng, khoảng hai chục tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, chỉ có điều đôi mắt vô cùng âm lãnh. Hiện giờ sắc trời vẫn chưa nóng lắm, nhưng tên này cứ làm vẻ tiêu sái phất phơ quạt xếp, nhìn lên nhìn xuống ngắm nghía Liễu Nhược Băng.

Viên Giang ôm mặt sưng vù vội vã tránh ra sau lưng Kỷ Cương. Mấy cẩm y vệ vội xốc tới bấm vào huyệt nhân trung của Trang Kính, luôn miệng gọi lắc, một lúc sau tên này mới lấy lại hơi lên, nhưng vẫn còn đau đến hai mắt trợn ngược, mồ hôi lạnh ứa ra, rên rĩ liên hồi.

Những cẩm y vệ thấy Trang Kính đã tỉnh, liền vội vã kéo hắn vào phía sau.

Người trẻ tuổi bên cạnh Kỷ Cương xòe quạt, bộ dạng tiêu sái phe phẫy ấy cái, cười hì hì nói với Liễu Nhược Bang: "Vị cô nương này thân thủ thật khá, có thể khiến viên phi đạn của Kỷ mỗ bay đi chỉ có một mình cô mà thôi."

Liễu Nhược Băng phảng phất như không nghe, không hề để ý gì đến hắn.

Người trẻ tuổi này lại phe phẫy quạt, xá dài thi lễ: "Tiểu sinh Kỷ Phiêu, là Phiêu trong yên ba phiêu miểu, Kỷ chỉ huy sứ là bá phụ của tiểu sinh, xin thỉnh giáo phương danh của cô nương?"

Liễu Nhược Băng vẫn giũ thần tình đạm bạc, không hề lý gì đến hắn. Tống Vân Nhi nghe tên Kỷ Phiêu nói là cháu của Kỷ Cương, sinh lòng chán ghét, ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ của ta trước giờ không nói chuyện với chó."

"Vậy à? Vậy nàng ta chỉ nói chuyện với cô thôi sao?" Kỷ Phiêu phe phẫy quạt cười tủm tỉm.

Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh, giơ tay phất một mũi liễu diệp phi tiêu, bắn thẳng vào vai Kỷ Phiêu.

Kỷ Phiêu phất quạt, nhẹ nhàng tiếp lấy mũi phi tiêu ấy. Hắn vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Ái da, tiểu sinh nhìn trúng tỷ tỷ của cô, sao cô lại ném tú cầu cho ta thế?"

Tống Vân Nhi tức giận, định phóng tới hai mũi dao găm, Liễu Nhược Băng ngăn nàng lại, bảo: "Chính sự cần làm hơn."

Tống Vân Nhi bấy giờ mới trừng mắt nhìn Kỷ Phiêu, xong trở về sau lưng Dương Thu Trì.

Kỷ Cương hỏi: "Họ Dương kia, ngươi đến Bắc trấn phủ ti ta làm loạn, đánh bị thương hai vị thiêm sự của ta, cái này nên tính sổ làm sao đây?"

"Rất dễ tính! Ngươi đem hai tên khốn không biết kính nễ thượng ti này cho ta, ta sẽ thay ngươi tính cho chúng!" Dương Thu Trì khoanh hai tay, lạnh lùng hỏi Kỷ Cương: "Ta hỏi ngươi, Vân Lăng có phải là do ngươi bắt không?"

Kỷ Cương cũng cười lạnh: "Ngươi đến hỏi ta hay là cầu ta vậy?"

"Ngươi đừng có ngông cuồng con mẹ gì đó, ngươi mà không thả Vân Lăng, có tin là lão tử lật tung cái chiếu ngục của ngươi không?!"

Trong ba tháng nay, Dương Thu Trì đã biết tâm tư của hoàng thượng. Tên Kỷ Cương này dám động đến lăng mộ của ái phi của hoàng thượng, vì muốn hãm hại hắn mà dám băm vằm di thể của Hiền phi nương nương thành tương, đã khiến cho hoàng thượng có điểm nhịn không được nữa rồi. Tuy Kỷ Cương đối với chính quyền của Minh Thành Tổ còn rất nhiều chỗ hữu dụng, nhưng tình thế như vậy không phải thứ mà Minh Thành Tổ hi vọng có. Vì thế, hoàng thượng mới nghĩ cách bồi dưỡng Dương Thu Trì thành một thế lực mạnh có thể khiên chế thế lực của Kỷ Cương, để tránh cho thế lực của Kỷ Cương quá mạnh. Do đó, Dương Thu Trì hiện giờ được hoàng thượng chống lưng ở phía sau, không cần phải sợ sệch gì.

Kỷ Cương sao không biết điểm này. Nhưng địa vị của y trong mắt Minh Thành Tổ thật ra chẳng hề lung lay. Đối với tình thế trước mắt, Minh Thành Tổ tuy cần Dương Thu Trì, nhưng có rất nhiều chuyện cần đến Kỷ Cương. Dương Thu Trì trước mắt chỉ là một nước cờ thí để khống chế thế lực của Kỷ Cương, chứ không phải là nước cờ chính, cho nên y cũng không hề sợ.

Kỷ Cương cười ha hả: "Được! Lão tử cứ ngồi ở đây xem thử hôm nay ngươi lật tung cái chiếu ngục lên như thế nào!"

Lời vừa rồi chỉ là câu nói trong lúc tức giận của Dương Thu Trì. Chiếu ngục này chính là nhà tù đặc biệt của hoàng thượng, giam trong đó toàn là những khâm phạm mà hoàng thượng giao phó bắt về quy án. Nếu động thủ thật sự, thì chẳng khác nào cấp cho Kỷ Cương cái cớ tuyệt vời để hãm hại hắn, ví dụ như nói là trọng phạm nhân vì thế tử vong hay vượt ngục, đổ hết tội lên đầu hắn, như vậy thì thảm rồi.

Nhưng mà, nếu như vì thế mà nhận thua thì vô cùng mất mặt, hắn chỉ còn biết xoay chuyển chủ đề: "Kỷ Cương, Vân Lăng rốt cuộc là phạm tội gì, vì sao ngươi lại bắt hắn?"

"Họ Dương kia, ngươi dường như chỉ là một phó chỉ huy sứ, lão tử mới là chỉ huy sứ, ngươi hỏi như thế chẳng phải là miệt thị thượng ti hay sao?"

"Miệt thị? Ngươi còn đáng để ta miệt thị hay sao?" Dương Thu Trì phun phèo một bãi nước bọt, chỉ vào Kỷ Cương mắng: "Ngươi đừng quên rằng, ba tháng trước đây trong đại đường này, hoàng thượng đã nhậm mệnh cho ta chấp chưởng Nam Trấn phủ ti, đồng thời kiểm soát bá quan. Ngươi ngồi ghế này trong cẩm y vệ không phải là ít rồi, coi cái bộ dạng đầu hai thứ tóc chỉ biết ăn chẳng biết làm của ngươi kìa, ngươi còn nhớ không vậy? Ngươi có biết là Nam trấn phủ ti làm chuyện gì không?"

Cẩm y vệ Nam trấn phủ ti có nhiệm vụ trọng yếu nhất là kiểm soát pháp kỷ nội bộ của cẩm y vệ. Vân Lăng nếu như phạm tội, thì là thuộc quyền phụ trách pháp kỷ của Nam trấn phủ ti quản, điểm này Kỷ Cương đương nhiên biết. Kỷ Cương đáp: "Vân Lăng uống rượu rồi vì chuyện riêng mà giết người, bổn quan đương nhiên có quyền bắt hắn quy án."

"Bắc trấn phủ ti các người cũng có cái đuôi thò dài ra quá hen? Cho dù Vân Lăng xúc phạm pháp kỷ, ngươi đừng có quên đó là thuộc chức quyền của Nam Trấn phủ ti ta, ngươi phải giao cấp hắn cho ta xử lý. Ngươi bằng cái gì mà bắt người không chịu thả?"

"Lão tử nếu không giao thì sao?" Kỷ Cương ngước mắt nhìn trời.

Dương Thu Trì nhìn vào bọn cẩm y vệ phía sau lưng Kỷ Cương, nhân số rất nhiều. Tuy bên hắn cũng không ít người, nhưng mà đụng độ chỉ sợ chẳng chiếm được bao nhiêu phần hơn, hơn nữa trong chuyện này vẫn còn chưa đến lúc trở mặt động thủ. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lòng đã có chủ ý, lạnh lùng đáp: "Được! Dù gì cũng là Bắc trấn phủ ti cẩm y vệ của ngươi bắt Vân Lăng. Vân Lăng là con trai của phụ quốc ta thánh miêu vương, là ca ca của Vân Lộ công chúa. Ngươi cứ xét phân lượng của mình đi, ngươi không giao người, bổn quan sẽ tiến cung bẩm báo hoàng thượng!"

Kỷ Cương lạnh lùng đáp: "Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Ngươi chẳng lẽ không biết điều đó? Vân Lăng vì chuyện riêng mà giết người, xét tội đáng phải chém, không giao cho ngươi là sợ ngươi vì chuyện riêng tác tệ, bảo hộ cho bộ hạ. Ngươi chẳng phải nói là muốn lật tung cái chiếu ngục của ta hay sao? Thế nào? Muốn vẫy đuôi chạy rồi à? Ha ha, vừa nhìn là biết người chẳng là cái thá gì cả! Ha ha ha!"

Dương Thu Trì tức giận, định hạ lệnh tra xét chiếu ngục, nhưng thấy mặt y cười gian, tức thời minh bạch, tên khốn này khẳng định là chuẩn bị sẳn rồi, hắn sẽ bắt bí chỗ hở của hắn, chuẩn bị vu khống hãm hại, hắn không thể nào mắc mưu, tốt nhất là vào cung tìm hoàng thượng!

Chính vào lúc này, chợt nghe bên ngoài tiếng người ồn áo, người hét ngựa hí, không biết đã phát sinh chuyện gì. Tiếp theo đó, hắn nghe bên ngoài có người lớn tiếng quát: 'Kỷ Cương, ngươi mau ra đây cho ta!"

Mấy cẩm y vệ vội vã chạy vào, bẩm báo với Kỷ Cương: "Chỉ huy sứ đại nhân, nha môn của chúng ta đã bị thiết giáp kỵ binh của Thanh khê công chúa bao vây rồi, nói nếu như không thả Vân Lăng, sẽ tiến vào cướp người!"

Kỷ Cương khẽ lộ nụ cười đắc ý, nhưng mạt lại lộ biểu tình chấn kinh, lớn tiếng quát hỏi: "Cái gì? Thanh Khê công chúa muốn cướp chiếu ngục? Như vậy sao được? Mau! Nhanh chóng đóng cửa lớn lại, bảo hộ chiếu ngục...."

Dương Thu Trì thầm kêu không xong, nếu như Kỷ Cương đem cái tội cướp ngục chụp lên đầu Vân Lộ, thì đó là tử tội chém đầu, đừng nói gì đến cứu Vân Lăng, chỉ sợ ngay cả Vân Lộ đều bị kéo vào và liên lụy!

Vân Lộ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, lại nhất mực thâm tình, tuyệt không thể để nàng bị lão con rùa Kỷ Cương này hãm hại. Hắn cần phải nhanh chóng ra ngoài cản trở nàng, vì một khi kỵ binh xông vào, thì cái tội cướp ngục đã thành sự thật.

Dương Thu Trì quát: "Kỷ Cương, ngươi định hãm hại Vân Lộ công chúa? Có lão tử ở đây, ngươi đừng có hòng! Chúng ta đi!" Nói xong hắn vội bước ra ngoài.

Kỷ Cương vội vã kêu lên: "Dương đại nhân, không thể ra ngoài, người ngựa của Vân Lộ công chúa sẽ thương hại đến ngài!"

Hộ vệ của Kỷ Cương đều rút Tú Xuân đao, nhất tề ùa tới, chặn hết đường, mắt gườm gườm nhìn Dương Thu Trì cùng mọi người.

Liễu Nhược Băng nói: "Vân nhi cùng mọi người đoạn hậu, theo ta xông ra ngoài!" Nói xong, tay lập tức chụp tay Dương Thu Trì, rút đoản kiếm ra, lớn tiếng quát: "Tránh ra!" Đoản kiếm lập lòe, mấy cẩm y vệ cản đường căn bản không thể tránh thoát, Tú xuân đao trong tay đua nhau bị Liễu Nhược Băng đánh văng. Nam Cung Hùng, Thạch Thu Giản hai người một trái một phải, chụp lấy bọn cẩm y vệ mất binh khí này quẳng ra ngoài, lập tức tiếng kêu gào thảm thiết nổi lên. Tống Vân Nhi và Tử Thạch Lăng mang theo những hộ vệ khác bảo vệ hai bên.

Những cẩm y vệ vây quanh không thật sự động thủ với bọn Dương Thu Trì, một mặt cứ để cho bọn họ chụp quẳng, một mặt chống chịu không lui, trong khi đó Tú Xuân đao trong tay chỉ hư trương thanh thế, miệng thì không ngừng gào thét la giết vang trời, giống như trong này đang đánh nhau tử thương vô số vậy. Tuy Kỷ Cương gọi người đi đóng cửa, nhưng không ai đi đóng, cửa lớn cứ khép hờ như thế.

Dương Thu Trì lúc này lòng sáng như bưng, Kỷ Cương hãm hại Vân Lăng giết người, một là có thể trừ bớt cánh tay đắc lực của hắn, hai là có thể cứu được kẻ hiềm nghi là Lâm Viễn, chặt đứt manh mối án tiểu thiếp của đô đố đại nhân bị giết, ba là dẫn đến việc hắn đi vào kiểm soát chiếu ngục, mượn cớ đó vu cáo hãm hại hắn. Kế đến, điều thứ tư là có thể dẫn đến việc Vân Lộ bị kích động, dẫn binh bao vây Bắc trấn phủ ti, nhân cơ hội đó vu khống Vân Lộ cướp chiếu ngục. Còn hiện giờ y cho bọn hộ vệ làm như vậy, chẳng qua là bức bách cho Vân Lộ ở ngoài không rõ chân tướng mà kéo đánh vào trong.

Tên Kỷ Cương này quả thật là ngoan độc. Y biết quan hệ huynh muội của Vân Lăng và Vân Lộ, lần hãm hại này không những chỉa đầu mâu vào hắn, mà còn trực tiếp chỉa vào hai người họ. Thậm chí nói không chừng có thể gây hiệu quả dẫn tới sự tạo phản của miêu vương Vân Thiên Kình.

Dương Thu Trì vội kêu lên: "Băng nhi, nàng mau xông ra ngoài ngăn chặn Vân Lộ công chúa! Nhanh!"

Liễu Nhược Băng quay đầu nhìn lại dương Thu Trì, trong mắt thoáng tia do dự và lo âu.

Dương Thu Trì biết nàng lo cho sự an toàn của hắn, vội bảo: "Đừng lo lắng, ta không sao đâu, ta ở trong Bắc trấn phủ ti của Kỷ Cương hắn, không không dám chân chính động tới ta, nếu không hắn không thể thoát khỏi sự can hệ! Hơn nữa còn có mọi người ở đây!"

Liễu Nhược Băng quét mắt nhìn, quả nhiên thấy bọn cẩm y vệ của Kỷ Cương chỉ múa Tú Xuân đao hư trương thanh thế, không chân chánh công đánh tới. Nàng gật gật đầu, phất tay một cái, một dây thừng dài phóng qua không trung, cho đầu móc bấu chặt cột cờ của Bắc trấn phủ ti nha môn, rồi dùng lực giật một cái, mượn lực phi thân bay lên giống như một đóa bạch mẫu đơn bay hướng về ngọn cờ.

Kỷ Phiêu kêu lên một tiếng: "Xuống đi!" Hắn phất quạt, liền vang lên miếng tiếng xuy xuy, từ trong quạt bay ra vô số phi phong châm nhỏ rí, bắn thẳng vào hậu tâm của Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng phất tay áo, cuốn hết số phi phong châm đó lại, rồi quật mạnh tay: "Trả lại cho ngươi!"

Kỷ Phiêu giương quạt, thu hết số phi phong châm đó, cười hi hi, vừa định lên tiếng thì hàn quang lóe lên, bấy giờ mới phát hiện sau khi Liễu Nhược Băng quật trả số phi phong châm đó, còn có một mũi liễu diệp phi tiêu bén ngót bay theo. Hắn kêu lên cả kinh vừa định tránh nhưng không kịp, sột một cái, bị phi tiêu bắn trúng đùi!

Một tiếng kêu thảm cất lên, Kỷ Phiêu quỳ gối một chân xuống đất.

Tống Vân Nhi cười nói: "Hi hi, tỷ tỷ ta không thích con chó ngươi, quỳ xuống cầu cũng vô ích!"

Lúc này, Liễu Nhược Băng đã bay lên cột cờ, vòng qua đáp xuống tường cao của nha môn.

Kỷ Phiêu cắn răng, dụng sức rút mũi liễu diệp phi tiêu ở đùi ra, vẫy tay, bắn phi tiêu về phía Tống Vân Nhi.

Trong tiếng cười dài, Tống Vân Nhi phất tay áo rộng, nhẹ nhàng cuốn lấy mũi phi tiêu đó: "Vừa khéo, đây là phi tiêu của sư phụ ta, không thể cho ngươi!" Nói xong lấy ra một cái khăn tay, gói nó bỏ vào trong lòng.

Ngoài nha môn, Vân Lộ đang ở ngoài lớn tiếng mắng: "Kỷ Cương, lập tức giao ca ca của ta ra, nếu không, bổn công chúa đạp bằng trấn phủ ti của ngươi!"

Điều này không trách Vân Lộ sốt ruột, vì chiếu ngục của Kỷ Cương kỳ thật là địa ngục nhân gian, người tiến vào chiếu ngục có kết cục bi thảm vô cùng, Vân Lộ đã nghe nhiều về chuyện ấy. Vừa rồi những miêu binh đến báo tin nói, Vân Lăng bị cẩm y vệ của Kỷ Cương đánh một trận ở đương trường, hôn mê bất tỉnh, sau đó mới bị lôi đi.

Vân Lộ nghe ca ca mình bị thảm như vậy, lại nghĩ tới hàng loạt truyền thuyết về chiếu ngục của Kỷ Cương, nghĩ đến ca ca mình sẽ chịu khổ như thế nào, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, vội mang theo 500 thiết kỵ đến cẩm y vệ Bắc trấn phủ ti ngay.

Năm trăm thiết giáp kỵ binh của Vân Lộ dưới sự chỉ huy của hộ vệ trưởng Trương Khiếu Giang tay cầm trường thương, khôi giáp sáng bừng bao vây đoàn đoàn Bắc trấn phủ ti. Họ chỉ cần chờ một tiếng ra lệnh của Vân Lộ, lập tức đánh giết vào cứu người.

Vân Lộ gọi mấy tiếng, nhưng giọng nói của nàng quá nhỏ, trong khi đó trong Bắc trấn phủ ti vang lên tiếng đánh giết ngút trời, tiếng của nàng căn bản không thể tiến xa.

Trương Khiếu Giang ra lệnh cho thủ hạ lớn tiếng hò hét theo Vân Lộ công chúa. Lần này thì tiếng quát lớn hơn xa hơn, nhưng cửa lớn của Bắc trấn phủ ti vẫn khép hờ, bên trong tiếng hò hét vang trời, nhưng không ai ra ngoài đáp lại họ.

Vân Lộ gấp lên, vung roi ngựa, lớn tiếng quát: "Xông vào cho ta!"

Trương Khiếu Giang hơi do dự, giật ngựa chạy lên trước, hỏi nhỏ Vân Lộ: "Công chúa, đây chính là Bắc trấn phủ ti, trong chiếu ngục này giam giữ toàn là khâm phạm, nếu chúng ta cứ xông vào như thế, e rằng..."

"Thế nào? Ngươi sợ rồi à? Sợ rồi thì cút đi cho ta!"

Trương Khiếu Giang không dám nói nữa, vội vã khom người: "Mạt tướng lĩnh mệnh!" Trường thương của y vụt phất, vừa định hạ lệnh xông vào trông, thì chính vào lúc này, ở giữa không trung truyền lại quát trong trẻo: "Vân Lộ công chúa! Không thể xông vào!"

Một đám mây trắng từ từ đáp xuống trước ngựa của Vân Lộ, thì ra là Liễu Nhược Băng trong bộ đồ trắng.

Vân Lộ vừa kinh vừa mừng: "Liễu tỷ tỷ! Tỷ đến rồi! Miêu binh hộ vệ nói Thu Trì ca ca ở trong đó, huynh ấy thế nào rồi?"

Liễu Nhược Băng sau khi lấy Dương Thu Trì, Vân Lộ liền đổi sang gọi nàng là tỷ tỷ luôn!

------------------------

Liễu Nhược Băng nói: "Thu Trì đang giao thiệp với Kỷ Cương ở bên trong, khiến hắn giao ra lệnh huynh. Thu Trì bảo ta ra đây nói cho công chúa biết, ngàn vạn lần không được xông vào trong, đó là âm mưu của Kỷ Cương. Hắn cố y kích giận cô, khiến cho cô mang binh xông vào trong. Sau đó vu khống cô cướp chiếu ngục, đó là tử tội tru diệt cửu tộc! Chúng ta không thể mắc kế của Kỷ Cương được."

Lời này nếu là ai khác nói, Vân Lộ chưa chắc đã nghe lọt tai, nhưng Liễu Nhược Băng là ái thiếp của Dương Thu Trì, truyền đạt lời của hắn, hơn nữa bản thân Liễu Nhược Băng không giận mà uy, tự có sự uy nghiêm khiến người ta tín phục. Cho nên Vân Lộ lập tức thanh tỉnh hẳn lại, bình tĩnh suy nghĩ, phát hiện hiệu quả nghiêm trọng trong chuyện này, không khỏi xuất mồ hôi lạnh toàn thân.

Vân Lộ vội hỏi: "Vậy ca ca của muội làm sao đây? Liễu tỷ tỷ, tỷ võ công cao tuyệt, có thể tiềm nhập vào chiếu ngục cứu ca ca muội ra không, hay là ngầm giúp chiếu ứng cho huynh ấy cũng được a!"

Liễu Nhược Băng hơi đắn đo, trầm ngâm suy nghĩ, hiện giờ điều Kỷ Cương mong nhất chính là người của chúng ta đánh tới chiếu ngục, chỉ cần thế là tội cướp ngục đã thành sự thật. Và như thế thì bọn chúng đã sớm có phòng bị rồi, hiện giờ nếu nàng đến đó, một là rất khó đắc thủ, hai là chỉ sợ trúng vào quỷ kế của chúng. Nàng đành nói: "Thu Trì đang giao thiệp với bọn chúng, nếu không ổn thì đi tìm hoàng thượng..."

Vân Lộ lại gấp lên: "Chờ tiến vào hoàng cung tìm được hoàng thượng thì ca ca của muội đã bị chúng đánh chết rồi!"

"Lệnh huynh là công tử của Miêu vương, là anh ruột của công chúa nàng, Kỷ Cương hắn không dám tự tiện xử tử đâu. Hắn chỉ muốn dùng cái này để đả kích Thu Trì, dẫn dụ chúng ta vào bẫy. Tự tiện xử tử đối với hắn không có cái hay gì."

"Nhưng mà...."

Không chờ Vân Lộ nói xong, thì đã nghe ở xa xa có tiếng vó ngựa ồn ào, vài cánh quân đã kéo tới.

Trương Khiếu Giang cả kinh, lập tức hạ lệnh tổ chức thành đội hình chiến đấu. Rất may là ở quảng trường trước Bắc trấn phủ ti rất rộng, đội hộ vệ của Vân Lộ có huấn luyện bài bản, nên nhanh chóng kết thành trận hình.

Quân kéo đến không tệ, tổ chức thành một trận trường xà bao vậy thiết kỵ binh của Vân Lộ vào giữa. Cánh quân đó có mấy thớt chiến mã xông lên, dẫn đầu là một thanh niên thân hình cao lớn khôi ngô, tiếng như chuông đồng, cất giọng quát lớn: "Hoàng muội! Muội tự dẫn binh toan tính cướp chiếu ngục, thật là to gan lớn mật! Còn không mau xuống ngựa, theo ta vào gặp phụ hoàng!"

Vân Lộ cả kinh, ngước mắt nhìn, người đến thì ra là hoàng tử Chu Cao Hú. Cánh quân do y dẫn theo chính là thân binh hộ vệ Thiên Sách vệ do hoàng thượng ngự tứ cấp cho y.

Quân chế thời Minh về nguyên tắc thì mỗi một vệ có quân ngạch là năm nghìn sáu trăm người. Do đó binh lực của Thiên Sách vệ vượt hẳn 500 thiết kỵ của Vân Lộ công chúa.

Vân Lộ giục ngựa tiến lên, nói: "Nhị hoàng huynh, Kỷ Cương vu khống hãm hại ca ca muội giết người, rồi đánh huynh ấy tàn nhẫn, bắt vào chiếu ngục của Bắc trấn phủ ty. Muội tin là ca ca muội không giết người, nhất định là do tên cẩu tặc Kỷ Cương vu hãm....!"

Chu Cao Hú lạnh giọng nói: "Có phải vu hãm hay không thì Kỷ chỉ huy sứ đại nhân tự nhiên sẽ tra rõ. Kỷ chỉ huy sứ là đại thần được phụ hoàng thập phần sủng tín. Hoàng muội, muội sao có thể xuất lời ô uế tự ý miệt thị trọng thần của triều đình thế? Hừ! Muội tự tiện dẫn binh tiến hành bao vây cẩm y vệ trấn phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, cái gan to đến thế là cùng! Còn không mau giải tán hộ vệ của muội, sau đó theo ta đi gặp phụ hoàng lãnh tội!"

Vân Lộ đơn giản là ngẩn cả người. Vị nhị hoàng huynh này không giúp người nhà của mình, ngược lại lại giúp người ngoài, còn tùy tiện vu hãm nàng muốn cướp ngục. Rất may vừa rồi Liễu Nhược Băng kịp ngăn cản, nàng không hề mang binh xông vào, nếu không quả thật là có lấy hết nước hoàng hà cũng không rửa sạch tội.

Nàng thật ra là không biết Chu Cao Hú là bè đảng của Kỷ Cương. Năm xưa trong chiến dịch Tĩnh Nạn, Kỷ Cương là thân binh hộ vệ của Minh Thành Tổ, đã nhiều lần kề vai tác chiến với Chu Cao Hú. Sau nhiều lần sinh tử, họ có thể nói là chiến hữu sống chết có nhau rồi. Sau đó trong quá trình tranh đoạt vị trí thái tử, Kỷ Cương thủy chung kiên định đứng bên cạnh Chu Cao Hú.

Đưa ra lựa chọn này không phải là không có đạo lý: Kỷ Cương có sự mẫn duệ về chính trị rất cao, đã sớm trong chiến dịch Tĩnh Nạn nhận thấy rằng nhị hoàng tử Chu Cao hú tác chiến dũng mãnh, nhiều lần vào sinh ra tử cứu mạng cho Minh Thành Tổ, được Minh Thành Tổ thưởng thức, nhiều lần khen ngợi Chu Cao Hú chẳng khác gì mình năm xưa.

Còn thái tử Chu Cao Sí lúc đó thì thủ ở hậu phương, lại không biết theo hầu và nịnh hót khiến Minh Thành Tổ vui lòng, do đó Minh Thành Tổ không thích thái tử, nhiều lần có ý đổi vị trí thái tử, để cho nhị hoàng tử Chu Cao Hú làm thái tử. Tuy vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng phần nghiêng về nhị hoàng tử là điều rất rõ ràng, ngay cả thân binh vệ đội Thiên Sách vệ của hoàng thượng cũng giao cấp cho Chu Cao Hú.

Thiên Sách vệ đâu phải là quân thường, năm xưa Đường Thái Tông Lý Thế Dân khi còn làm Tần vương đã thiết lập cái gọi là Thiên Sách phủ, và binh mã dưới tay gọi là Thiên Sách vệ. Minh Thành tổ đồng ý đưa đội Thiên sách vệ của mình giao cho Chu Cao Hú, dụng ý vô cùng rõ ràng (Chú: Lý Thế Dân lúc đó không phải là thái tử, dù binh quyền và công lao dựng nhà Đường hầu hết là của Lý Thế Dân. Sau đó, Lý Thế Dân đã trù tính quật ngược thế cờ trong chính biến Huyền Vũ môn, diệt thái tử, sau đó lên ngôi vua. Người dịch).

Kỷ Cương chính là nhìn rõ điểm này, mới kiên quyết đứng bên cạnh hoàng tử Chu Cao Sí. Tuy nhiên, sau đó sự thật chứng minh sự lựa chọn này của y là sai, từ đó mà mất mạng, nhưng hiện giờ thì lựa chọn này rõ ràng là phù hợp với sự tính toán và phán đoán của y.

Chu Cao Hú xuất hiện trong tình thế căng thẳng này chẳng phải là ngẫu nhiên. Cái bẫy rập này hắn và Kỷ Cương đã bàn tính rất kỹ, chờ Dương Thu Trì tiến vào Bắc trấn phủ ti, Vân Lộ mang binh mã tiến vào cướp ngục, Chu Cao Hú lập tức xuất binh bắt ngay tại trận Vân Lộ, Dương Thu Trì cùng mọi người ngay tại trận, nhân cơ hội đó vu hãm hai người cướp chiếu ngục, khép tử tội và tru di cửu tộc.

Nhưng mà, tai mắt của Chu Cao Hú phát hiện Dương Thu Trì không mắc mưu. Vân Lộ vốn chuẩn bị xông vào trong, nhưng cuối cùng lại dừng. Bọn chúng đem chuyện này báo cho Chu Cao Hú mai phục cách đó không xa. Chu Cao Hú lo lắng là Vân Lộ và Dương Thu Trì lập tức triệt quân khỏi Bắc trấn phủ ti, bao nhiêu kế mưu bỗng chốc tan tành, bèn lập tức xuất binh, bao vây Vân Lộ, định căn cứ vào sự thật hiện giờ, vu khống nàng mưu toan cướp chiếu ngục.

Toan tính cướp chiếu ngục mắc tội cũng không nhỏ, nói không chừng phải bị rơi đầu.

Đến lúc này, Dương Thu Trì đã được chúng hộ vệ bảo hộ xông ra khỏi Bắc trấn phủ ti, đến trước quảng trường.

Vừa nhìn thấy hai quân đối địch trên quảng trường, chiến sự chỉ cần hở một cái là phát sinh, Dương Thu Trì cả kinh, xông tới trước mặt Vân Lộ, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vân Lộ vừa tức vừa gấp: "Nhị hoàng huynh không giúp ta, còn vu hãm ta nói ta muốn cướp chiếu ngục. Ca ca ta đâu?"

"Đừng có gấp, đây là bẫy rập do Kỷ Cương lão tặc bày ra, chúng ta không thể mắc mưu. Hiện giờ nàng theo ta lập tức tiến cung gặp hoàng thượng."

"Dạ!" Vân Lộ gật đầu đáp.

Từ xa có tiếng cười truyền tới: "Họ Dương kia, ngươi không phải là định lật tung chiếu ngục của ta hay sao? Thế nào? Hiện giờ định cụp đuôi chạy dài rồi sao?" Người nói chính là Kỷ Cương.

Kỷ Cương được hộ vệ vây quanh cầm quài trượng bước ra khỏi cửa lớn, đến trước mặt nhị hoàng tử Chu Cao Hú, khom người thi lễ: "Ti chức tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."

Chu Cao Hú gật gật đầu, đưa roi ngựa chỉ Dương Thu Trì: "Tặc tử to gan, không ngờ dám sách động Vân Lộ công chúa lĩnh binh cướp ngục, nên đáng tội gì? Còn không mau quỳ xuống!"

Đối với hoàng tử Chu Cao Hú, Dương Thu Trì trước đó chỉ nghe qua, nhật mực không giao thiệp. Hiện giờ vừa gặp, vị hoàng tử này không ngờ vu khống hắn định cướp ngục, chuyện không thành có, bản lĩnh vu cáo hãm hại của y không kém gì Kỷ Cương.

Kỷ Cương vu khống hãm hại hắn như vậy còn dễ đối phó, nhưng nếu có thêm nhị hoàng tử Chu Cao Hú được Minh Thành Tỗ vô cùng sủng tín, thì rõ ràng là chuyện không ổn chút nào. Lòng hắn không khỏi trầm xuống, vội vã bước tới khom người thưa: "Ti chức Dương Thu Trì, là cẩm y vệ chỉ huy sứ phó sứ, phụng thánh chỉ chấp chưởng Nam trấn phủ ti. Kỷ Cương bắt thủ hạ Vân Lăng của tôi đi. Ti chức đặc biệt đến đây đòi người, chứ không phải muốn cướp ngục..."

Chu Cao Hú vung roi ngựa quất mạnh một cái, quát to: "Im miệng! Các ngươi vây kính Bắc Trấn phủ ti, ngươi còn tự thân mang người tiến vào trong ti, hành hung đánh người, lớn tiếng đòi cướp ngục, chẳng lẽ còn giả hay sao?"

Dương Thu Trì hơi tức giận, không thèm tránh không thèm né đáp: "Ti chức là cẩm y vệ chỉ huy sứ phó sứ, phụng thánh chỉ kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ, đừng nói gì tiến vào trong Bắc trấn phủ ti, cho dù có tiến vào chiếu ngục thì cũng là sự tình nằm trong quyền hành của ti chức, sao có thể nói là cướp chiếu ngục được? Còn hộ vệ của Vân Lộ công chúa chỉ ở phía ngoài Bắc trấn phủ ti, yêu cầu gặp Kỷ Cương hỏi về sự tình của ca ca Vân Lăng của người, đó là chuyện bình thường, sao có thể coi là cướp ngục được?"

Chu Cao Hú nhất thời tắc họng, đành quát: "Bổn vương không phải nghe ngươi giảo biện, bổn vương chỉ nhìn thấy binh của các ngươi bao vây Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, tội này đại ác cùng cực, tặc tử to gan còn không mau quỳ xuống!"

Dương Thu Trì ưỡn ngục: "Ti chức phụng chỉ hành sự, tại sao lại có tội? Vương gia chỉ là vương gia, không phải là hoàng thượng, ti chức không cần phải quỳ!"

"Phản rồi! Thật là phản rồi!" Chu Cao Hú lớn tiếng quát to, roi ngựa vụt tới, "Bắt tên tặc tử này lại cho bổn vương!"

Thân binh hộ vệ đằng sau y đáp ứng xông lên định bắt người.

Nam Cung Hùng và đội hộ vệ cũng nhanh chóng lên ngăn ở phía trước, Tống Vân Nhi phất đoản kiếm, quát: "Không sợ chết thì tới đây!"

Trong lúc giằng co đó, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa, một đội nhân mã giục ngựa phi tới, người đi đầu lớn tiếng hô vang: "Tất cả đều dừng tay! Thánh chỉ đến!"

Mọi người đều ngước mắt nhìn, thấy đó là một đại đội đại nội thị vệ, đi sau đó chính là Lý công công.

Lý công công giục ngựa tới trước mặt Dương Thu Trì và Chu Cao Hú, lớn tiếng hô: "Thánh chỉ đến, chỉ huy sứ Kỷ Cương, Trấn viễn hầu Dương Thu Trì, Thanh khê công chúa Vân Lộ quỳ xuống tiếp chỉ!"

Ba người mặt lộ vẻ nghi hoặc, quỳ xuống dập đầu.

Giọng nói the thé của Lý công công tiếp đó vang lên: "Hoàng thượng khẩu dụ, lệnh cho Kỷ Cương, Dương Thu Trì, Vân Lộ áp giải nhân phạm Vân Lăng lập tức nhập cung tấn kiến. Khâm thử!"

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú hỏi: "Công côg, hoàng thượng không gọi ta tới sao?"

"Hoàng thượng còn chưa biến Hán vương gia ngài cũng có ở đây," Lý công công quét mắt nhìn xung quanh, tức thời minh bạch, mỉm cười nói tiếp: "Hay là... vương gia ngài cũng theo vào luôn một thể."

"Được, bổn vương đang có ý đó!" Chu Cao Hú đưa roi ngựa chỉ Dương Thu Trì, "Tặc tử này kích động Vân Lộ công chúa dẫn binh bao vây Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, theo lý thì phải bắt trói lại hỏi tội! Người đâu...!"

Lý công công vội nói: "Vương gia, hoàng thượng chỉ nói muốn truyền Dương đại nhân tấn kiến, không nói bắt trói a."

"Chẳng lẽ bổn vương còn không thể bắt tên loạn thần tặc tử này lại hay sao?" Chu Cao Hú tức giận hỏi.

Vị nhị hoàng tử Chu Cao Hú này rõ ràng chẳng giảng chút đạo lý nào, nằng nặc đòi trói Dương Thu Trì lại mới cam tâm. Dương Thu Trì không khỏi bốc hỏa lên đĩnh đầu, chẳng cần nghĩ ngợi chi xa xôi, lớn tiếng bảo: "Vương gia, căn cứ Đại Minh luật, chỉ có cẩm y vệ và tam pháp ti mới có thể bắt người, hoặc là phụng thánh mệnh hành sự mới có thể bắt người." Ý trong lời nói đó rõ ràng là Chu Cao Hú ngươi tuy là hán vương, nhưng cũng không có quyền lực tùy tiện bắt người.

Chu Cao Hú có khi nào chịu qua sự ương ngạnh thế này, lập tức đưa roi ngựa chỉ Dương Thu Trì, tức giận quát: "Được! Được! Chờ bổn vương làm ...., hừ! Người đầu tiên bổn vương muốn diệt cửu tộc chính là ngươi!"

Dương Thu Trì lạnh khắp cả người, trước khi hắn xuyên việt đến đây, đoạn lịch sử này hắn không hề tìm hiểu rõ, cho nên khi đến rồi mới biết ba hoàng tử tranh đoạt địa vị thái tử. Hắn không hiểu lịch sử, nên không biết hoàng đế sau Minh Thành Tổ là ai, nếu quả thật đó là Hán vương Chu Cao Hú, thì coi như vận mệnh của hắn quá xui xẻo rồi.

Nhưng mà, cũng vì câu nói này của Chu Cao Hú, khiến cho Dương Thu Trì hạ định quyết tâm toàn lực trợ giúp ân nhân cứu mạng của mình là thái tử Chu Cao Sí kế vị, chứ quyết không thể để vị nhị hoàng tử Chu Cao Hú này lên ngồi ghế hoàng đế là tru diệt chín tộc của hắn.

Nếu như đã hạ quyết tâm đó, Dương Thu Trì đã không cần phải sợ nhị hoàng tử nữa, cười lạnh lùng, chuyển thân nói với Kỷ Cương: "Kỷ đại nhân, hoàng thượng ra lệnh cho ông lập tức áp giải Vân Lăng cùng ta vào kiến giá, ông sẽ không kháng chỉ bất tuân chớ?"

Minh Thành Tổ kịp thời nhúng tay, khiến cho Kỷ Cương cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà, hôn nay Dương Thu Trì không hoàn toàn rơi vào cái bẫy do y sắp bày, khiến cho Kỷ Cương có chút tiếc nuối, nhưng chỉ dựa vào hiện tại, y có đủ tự tin vu hãm Dương Thu Trì, Vân Lộ và Vân Lăng, cho nên lập tức dặn dò bộ hạ áp giải Vân Lăng ra.

Vân Lộ hô lên một tiếng cả kinh, lắc người xuống ngựa chạy tới ôm Vân Lăng: "Ca! Huynh thế nào rồi?"

Vân Lăng bị đánh mặt mày sưng húp, một con mắt bị đánh thâm thủng nhìn không rõ cái gì hết, môi miệng thì sưng vều, toàn thân trên dưới đều đầy vết roi và ứa đầy máu nhớp nháp. Hắn hàm hồ đáp không rõ: "Ca không sao... đừng lo lắng..."

Vân Lộ đau xót ôm Vân Lăng, quay người lệnh cho Trương Khiếu Giang: "Mau đến đây! Giúp ta cởi trói cho ca ca ta!"

Trương Khiếu Giang buông người xuống ngựa, mang kiếm bước tới. Mấy cẩm y vệ áp giải Vân Lăng đều rút Tú xuân đao ra đứng ngăn ở trước mặt. Trương Khiếu Giang múa trường kiếm, lanh canh mấy tiếng, vài tên cẩm y vệ trúng kiếm nơi tay, kêu thảm lùi lại, những cẩm y vệ khác định xông lên, đã nghe Kỷ Cương ho khan một tiếng, lắc lắc đầu, liền lui cả lại.

Trương Khiếu Giang múa xoạt xoạt mấy kiếm, cắt đứt hết dây trói của Vân Lăng. Tay của Vân Lăng bị trói quá lâu, tê buốt hết cả, nhất thời động đậy không được. Vân Lộ đỡ hắn đi cùng.

Dương Thu Trì bước tới đón, hỏi: "Vân Lăng, thế nào rồi? Bị thương nặng không?"

Vân Lăng nhếch cái môi bị đánh sưng vều, cười hì hì: "Tôi không sao, đều là thương ngoài da, đa tạ hầu gia lo lắng." Tiếp theo đó quỳ một chân, ôm quyền nói: "Ti chức không hoàn thành nhiệm vụ hầu gia giao phó, thỉnh hầu gia ban tội!"

Dương Thu Trì đưa hai tay nâng hắn dậy: "Chuyện này không trách ngươi, chỉ trách là chúng ta không nhận rõ con chó cắn người đã thành tính này! Ta hỏi ngươi, ở Miên Xuân lầu trong ngõ hoa, ngươi có từng gây ra án mạng hay không?" Đây là điều Dương Thu Trì quan tâm nhất, người khác nói thế nào cũng không rõ bằng người trong cuộc nói.

Vân Lăng vội đáp: "Tôi không có! Bọn chúng ở trong chiếu ngục đã dùng khốc hình bức cung với tôi, và cũng muốn tôi thừa nhận giết người đó, nhưng tôi thật sự không giết. Chúng tôi bắt và áp giải Lâm Viễn ra, vừa đến ngoài vườn thì có một đám người xông vào, tay cầm thiết côn đánh loạn vào chúng tôi, cũng không biết đó là bọn nào. Tôi cầm đao múa đỡ đề kháng, tiếp theo đó bị loạn côn đánh hôn mê đi!"

"Múa đao đề kháng? Vậy ngươi có làm bị thương người nào không?"

"Khẳng định là không! Nếu làm người nào bị thương tôi khẳng định sẽ cảm giác được. Tôi lúc đó chỉ đề kháng thiết côn bọn chúng tập kích thôi."

Dương Thu Trì nói: "Chuyện này ta sẽ tra ra cho rõ, ngươi yên tâm. Hiện giờ hoàng thượng muốn triệu kiến mấy người chúng ta, ngươi theo bọn ta tiến vào cung diện thánh, hãy đem sự tình kinh qua kể kỹ lại, hoàng thượng tự sẽ có công đạo."

Vân Lăng nhất mực bị giam trong lao, bị đánh bị đập, tình huống bên ngoài không hay biết gì, giờ nghe Dương Thu Trì nói, mới biết là đã xảy ra nhiều sự tình nghiêm trọng đến như vậy. Khi nghe nói hoàng thượng muốn triệu kiến, hắn lập tức hơi hoảng. Hắn tuy đã gặp qua hoàng thượng, nhưng trước đó là cùng cha Vân Thiên Kình đưa Vân Lộ tới kinh thành thành hôn với tam hoàng tử. Còn hiện giờ thì bản thân hắn đã là người đang mang tội, tinh huống rõ rằng rất khác, không khỏi sinh nỗi thắc thỏm trong lòng.

Dương Thu Trì vỗ vô vai của hắn: "Yên tâm, có ta và Vân Lộ công chúa ở đây, chúng ta nhất định không chịu thua thiệt đâu!" Xong hắn chuyển thân nói với Vân Lộ: "Chúng ta đi thôi!"

Vân Lộ gật gật đầu, Trương Khiếu Giang đã dẫn ngựa của Vân Lộ công chúa lại, ngoài ra còn cho ngươi đưa một thớt ngựa tới cho Vân Lăng. Dương Thu Trì cũng lên ngựa của mình, đoàn người lập tức giục ngựa tiến tới ngọ môn của hoàng cung.

Chu Cao Hú vừa rồi bị lời của Dương Thu Trì làm cho tức đến toàn thân phát run, nhưng mà hiện giờ có thánh chỉ triệu kiến Dương Thu Trì và Vân Lộ, y cũng chẳng làm sao được, chỉ còn biết cùng với Kỷ Cương đi theo phía sau đến hoàng cung.

Cẩm y vệ Trấn phu ti nằm ở ngoài cung thành, phía trong hoàng thành, phía trái ngự đạo. Đoàn người đi qua Ngũ long kiều, Thừa thiên môn, Đoan môn, đến phía ngoài ngọ môn của cung thành.

Tiến vào ngọ môn thì là hoàng cung chân chánh, do đó, ở đây ngoài trừ thiếp thân hộ vệ và cân ban, đội hộ vệ không thể tiến vào.

Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng và ba thiếp thân hộ vệ. Vân Lộ mang theo Trương Kiếu Giang cùng vài hộ vệ từ bên phải ngọ môn tiến vào hoàng cung. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương cũng tự mang theo thiếp thân hộ vệ của mình tiến vào theo. Đoàn người đi xuyên qua Phụng thiên môn, Càn Thanh môn, tiến vào hậu đình, đến tẩm cung của Minh Thành Tổ là Càn Thanh cung.

Hiện giờ đã vào canh ba, nhưng mà hoàng thượng Minh Thành Tổ thường phê duyệt tấu chương đến khuya, do đó ngủ rất trễ.

Mọi người cùng đến ngoài vườn, Lý công công vào trong thông báo, tiếp theo đó trở ra nói: "Hoàng thượng cho Kỷ chỉ huy sứ và nhị hoàng tử tiến vào, và cho giải nhân phạm Vân Lăng cùng vào theo. Dương đại nhân, Vân Lộ công chúa thỉnh chờ ở ngoài."

Kỷ Cương nghe thế, cùng Chu Cao Hú nhìn nhau cười, nụ cười lộ vẻ đáng sợ.

Hai người họ tiến vào phòng xong, đại nội thị vệ cũng áp giải Vân Lăng tiến vào theo. Dương Thu Trì thầm cảm thấy không ổn. Minh Thành Tổ trước hết cho gọi Kỷ Cương vào, hiển nhiên là tuy hoang thượng hi vọng hắn có thể thành thế lực kềm chế Kỷ Cương, nhưng trước mắt, trong tâm của Minh Thành Tổ, địa vị của hắn dù sao cũng không thể bằng Kỷ Cương được!

Điều này cũng không có gì là kỳ. Dương Thu Trì bất quá chỉ là chuyên gia về phá án, và đối với Minh Thành Tổ, điều tra phá án thật ra chẳng trọng yếu gì. Nếu như ông ta cần đả kích thế lực nào đó, tài vu khống hãm hại của Kỷ Cương mới là có ích cho quyền lực của ông ta. Cái ông ta cần không phải là chứng cứ, không phải là đem chứng cứ ra khiến cho đối phương tâm phục khẩu phục, mà là ông ta muốn mượn một cái cớ, một cái cớ để về mặt biểu hiện khiến cho nhân tâm, cho lòng dân tâm phục khẩu phục, ví dụ như đối phương nhận tội. Và điểm này thì rõ ràng Kỷ Cương giỏi hơn hắn nhiều.

Đối với chuyện củng cố chính quyền của Minh Thành Tổ, tác dụng của Kỷ Cương to lớn hơn Dương Thu Trì nhiều. Hắn thầm nghĩ, hoàng thượng cho gọi bọn họ vào trước, nghe những lời hồ thuyết bát đạo của họ, có được cái ý vào trước làm chủ rồi, thì tình huống này đã nghiêm trọng đến mức không có gì để gở gạc được nữa.

----------------------------

Lần này, ngoại trừ Kỷ Cương với cái lưỡi không xương từ không nói có, còn có nhị hoàng tử Chu Cao Hú là nhân vật quan trọng, đại sự xem ra không ổn rồi.

Dương Thu Trì tuy còn chưa biết địa vị của Chu Cao Hú trong tâm Minh Thành Tổ thế nào, nhưng có một điều mà hắn biết, đó là Chu Cao Hú là con trai hoàng đế, và từ chuyện hoàng thượng đưa Thiên Sách vệ đại danh đỉnh đỉnh của mình giao cho y, thì quan hệ giữa y và hoàng thượng không phải tầm thường nữa rồi.

Dương Thu Trì cảm thấy tình huống không ổn, có vết xe đổ bị vu hãm lần trước, lần này hắn cảm thấy lực lượng của mình không đủ đối kháng với Chu Cao Hú và Kỷ Cương, nên cảm thấy khẩn trương xuất hạn cả mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, lần này do đã dự cảm trước, nên hắn không hoảng sợ cho lắm.

Lại chờ thêm rất lâu, sau đó mới thấy mấy vị cẩm y vệ áp giải Vân Lăng đẩy ra ngoài. Kỷ Cương cười âm hiểm đi phía sau. Vân Lăng giãy giụa la lớn: "Oan uổng a! Ta không giết người! Hầu gia, Vân Lộ, cứu ta a!"

Vân Lộ cả kinh, xông tới ôm chặt Vân Lăng, khẩn cấp hỏi: "Ca! Làm sao vậy?"

Vân Lăng kinh khủng đến nỗi mặt dúm dó biến hình, khản giọng nói: "Kỷ Cương bọn chúng... bọn chúng nói ta giết người, hoàng thượng hạ chỉ kéo ta ra ngọ môn đánh một trăm trượng, do Kỷ Cương giám hình!"

Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, một trăm đình trượng không phải là chuyện chơi, huống chi Kỷ Cương giám hình. Lão tiểu tử này chỉ cần cho hai mũi chân hướng vào trong, thì Vân Lăng chết chắc. Cho dù Minh Thành Tổ có lệnh tha cho hắn một mạng, Kỷ Cương có thể báo thụ hình không nổi chết đi thì xong. Và cho dù đánh không chết, thì đánh thành siêu đẳng tàn phế thậm chí thành người thực vật cũng coi như tiêu tùng rồi.

Vân Lộ càng kinh hãi hơn, ôm chặt ca ca của mình: "Không! Không thể nào! Ca chờ đó, muội muốn gặp hoàng thượng, ca không có giết người! Bọn chúng hãm hại huynh! Muội sẽ yết kiến hoàng thượng!.... Các ngươi cút ra! Không được đụng tới ca ca của ta! Nếu không ta giết các ngươi!" Vừa nói, nàng vừa đá vào mấy cẩm y vệ áp giải Vân Lăng.

Mấy cẩm y vệ nào dám động thủ với công chúa. Chủ tử đánh người, bọn chúng thậm chi còn không dám tránh, đừng nói chi là đánh trả.

Kỷ Cương âm lãnh cười: "Vân Lộ công chúa, tuy Vân Lăng giết người, nhưng hoàng thượng long ân hạo đãng, niệm tình hắn là hoàng tộc, nằm trong bát nghị, cho nên miễn cho cái chết, đình trượng một trăm hèo coi như xong, không sao đâu, ti chức sẽ khiến bọn chúng cẩn thận đánh, yên tâm đi."

"Phì!" Vân Lộ phun một bãi nước bọt vào Kỷ Cương, "Tên cẩu tặc mặt người lòng thú như ngươi dám đụng vào ca ca ta, ta sẽ giết ngươi!"

Vân Lộ là công chúa, là chủ tử, Kỷ Cương không dám đắc tội, cười bối rối: "Ti chức phụng thánh chỉ hành sự, thỉnh công chúa hiểu cho!" Xong phẫy tay, mấy tên cẩm y vệ lại định bước lên kéo Vân Lăng.

Vân Lộ ôm che lấy Vân Lăng, một mặt đá cẩm y vệ, một mặt khóc lóc nói với Dương Thu Trì: "Thu Trì ca, bọn chúng định giết ca ca muội! Huynh cứu ca ca của muội đi a...!"

Dương Thu Trì bước lên nói với Kỷ Cương: "Án của Vân Lăng chưa tra rõ, không thể như thế mà hành hình, chờ ta gặp hoàng thượng rồi nói sau!"

Kỷ Cương cười lạnh đáp trả: "Chờ ngươi? Ngươi là cái thá gì? Bổn quan phụng thánh mệnh hành hình, ai dám ngăn trở? Mang đi!"

Mấy cẩm y vệ xông tới, Dương Thu Trì trong lúc nóng giận đã vung quyền lên đánh, thoáng cái đã đánh ngã mấy người.

Kỳ thật, các vị cẩm y vệ phụ trách hành hình này tuy không thể kể là cao thủ nhất lưu, nhưng võ công không tệ. Nếu đánh nhau thật, Dương Thu trì chưa chắc là đối thủ của chúng. Nhưng hiện giờ một bên là cẩm y vệ chỉ huy sứ, một bên là phó chỉ huy sứ cộng thêm công chúa, cục diện này khiến bọn chúng không biết nghe ai. Mấy người rất nhanh trí, chỉ cần Dương Thu Trì động thủ, bọn chúng một là không có gan đối địch với phó chỉ huy sứ đại nhân, hai là giả vờ hôn mê đi là có thể tránh được cửa ải này, cho nên mấy người dễ dàng bị Dương Thu Trì đánh hạ.

Kỷ Cương không giỏi về loại đánh giáp lá cà này, hơn nữa trọng thương vừa bớt, chân tay không lanh lẹ, chỉ chống quài trượng đứng đó không dám lên, chỉ Dương Thu Trì quát: "Ngươi... ngươi dám cướp khâm phạm!"

"Tên cẩu tặc ngươi ngoại trừ ngậm máu phun ngươi, còn điểm gì khác nữa không?" Dương Thu Trì lạnh lùng cười.

Đúng lúc đó, trong phòng có một thái giám đi ra, lớn tiếng hô: "Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên Trấn Viễn hầu Dương Thu Trì, Thanh Khê công chúa Vân Lộ tấn kiến!"

Vân Lộ khóc lóc ôm đẩy Vân Lăng vào trong: "Ca! Chúng ta đi gặp hoàng thượng, chúng ta không thể để chúng hiếp đáp như vậy!"

Ba người tiến vào phòng, Kỷ Cương cũng chống gậy đi cà nhắc tiến vào theo, ngữa cổ lớn tiếng hô: "Hoàng thượng, bọn chúng cướp khâm phạm Vân Lăng rồi!"

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn thấy mặt của Minh Thành Tổ âm lạnh, giật thót người, thầm kêu không xong. Nét mắt này quá quen rồi, lần trước khi hắn bị Kỷ Cương vu hãm, Minh Thành Tổ cũng dùng thứ nét mặt và ánh mắt này nhìn hắn, chẳng lẽ lần này cuối cùng cũng bị bức dùng đến súng rồi sao?

Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng, án Vân Lăng giết người, vi thần có lời muốn nói."

Vân Lộ y như cũ ôm ca ca Vân Lăng của mình, sợ người khác cướp hắn đi, khóc lóc nói: "Phụ hoàng! Ca ca của con bị oan uổng đó! Người không thể vì thế mà giết huynh ấy được!"

Minh Thành Tổ bảo: "Lộ nhi, vương tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân. Huynh trưởng của con giết người, có nhiều người chứng minh, thi thể của người bị hại còn đó, có thể làm chứng rõ ràng. Nhân chứng vật chứng đều đủ đầy, con muốn phụ hoàng làm sao đây? Phụ hoàng đã căn cứ vào bát nghị, miễn cho hắn tử tội, đình trượng một trăm hèo...."

"Không...! Đình trượng trăm hèo là huynh ấy chết chắc!" Vân Lộ khóc gào: "Ca ca của con không giết người! Bọn họ oan uổng huynh ấy!"

Minh Thành Tổ nhíu mày: "Lộ nhi...! Con hãy về trước, ngày mai phụ hoàng đến phủ gặp con! Được không?" Minh Thành Tổ quay lại nói với Lý công công: "Cho nữ quan trong cung đưa Lộ nhi về phủ trước."

Lý công công khom người đáp ứng, định bước ra gọi nữ quan.

Vân Lộ ôm chặt Vân Lăng, ré lên: "Không! Con không về đâu! Phụ hoàng, người không thể giết ca ca của con! Ca ca của con bị oan uổng mà!"

Vân Lăng đã sợ đến mặt tái nhợt, miệng không ngừng thều thào: "Ta oan uổng... ta oan uổng a..." Ngoại trừ câu nay, hắn không biết nói sao cho ổn.

Dương Thu Trì dập đầu tâu: "Hoàng thượng, án Vân Lăng giết người chưa tra rõ án tình, không thể như thế mà dễ dàng dùng trọng hình!"

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú phì một tiếng cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì, phụ hoàng ta tự thân thẩm tấn án này, ngươi lại dám nói là chưa rõ ràng! Quả thật là đại nghịch bất đạo!"

Dương Thu Trì biết, vừa rồi hai người này khẳng định là ta một câu ngươi một câu, đã đem án này định rõ. Hai người này, một là nhị hoàng tử được Minh Thành Tổ nhất mực muốn đưa lên vị trí tiếp nhiệm mình, một là đại thần tối thân tín và tin dùng nhất, thì còn có lời nào để nói nữa. Nếu như án này đã được hoàng thượng khâm định, muốn lật ngược trở lại chỉ còn có nước xuất kỳ chiêu.

Dương Thu Trì lớn tiếng thưa: "Hoàng thượng, cho dù Vân Lăng giết người, cũng là có nguyên nhân, chính là Kỷ Cương trước hết phái người giết chết ái thiếp của Tiết Lộc Tiết đô đốc. Vân Lăng tra án bắt giữ hiềm nghi phạm thì bị giặc phỉ tập kích, mới tạo thành ngộ thương!"

Dương Thu Trì trước hết khẳng định lại án do hoàng thượng định, để tránh cho ông ta sản sinh tâm lý đối lập, sau đó đưa án ái thiếp của Tiết Lộc ra. Tiết lộc cũng là trọng thần thân tín của Minh Thành Tổ, chỉ có như thế mới dẫn tới sự trọng thị của ông ta.

Quả nhiên, Minh Thành Tổ à một tiếng, nhìn trừng Dương Thu Trì, một lúc sau mới giơ tay ra hiệu cho hắn bình thân, tiếp theo đó mặt mày không vui nói: "Dương ái khanh, ngươi cổ động Lộ nhi xông đánh Bắc trấn phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại đến nói bậy cái gì là ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, cái gì Kỷ ái khanh chỉ sử? Ngươi điên đảo trắng đen, xáo trộn mọi thứ, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Tuy Minh Thành Tổ nói lời không thiện, nhưng lòng Dương Thu Trì vẫn hơi giản ra, vì chí ít lần này Minh Thành Tổ cũng để cho hắn đứng mà nói, chứ không phải như lần trước nhất mực phải quỳ. Có khả năng là hoàng thượng đối với lời của Kỷ Cương nói còn có chút nghi ngờ, và cũng có thể là Minh Thành Tổ có lòng nâng đỡ cho mình, cho nên mới có động thái như vậy.

Dương Thu Trì khom ngừơi thưa: "Hoàng thượng, chuyện này nói ra rất dài, án Vân Lăng giết người cũng từ đó mà ra. Hoàng thượng có thể nghe vi thần trình bày tường tận hay không?"

Minh Thành Tổ còn chưa trả lời, nhị hoàng tử Chu Cao Hú đã giành nói trước: "Phì! Phụ hoàng có nhiều chuyện quân cơ sự vụ trọng đại cần xử lý, còn đâu rảnh mà nghe ngươi nói nhăng nói cuội? Thật là thứ không biết sống chết gì!"

Dương Thu Trì đưa mắt thấy Minh Thành Tổ nhíu mày không hài lòng, chẳng còn cách nào khác, quyết định phải cùng bọn họ đánh một trận võ mồm, cung thân nói: "Hoàng thượng, Vân Lăng chính là con trai của Miêu vương, cho dù là phạm phải trọng tội giết người, nếu như không hỏi cho minh bạch, qua loa dùng ngay trọng hình, chỉ sợ Miêu vương không phục a!"

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú quát: "To gan! Dám dùng Miêu vương để uy hiếp phụ hoàng ta, Miêu vương là cái thá gì? Ngày nào đó ta dẫn một đội nhân mã, đạp bằng Miêu cương của hắn, lấy đầu hắn về treo trên cổng thành!"

Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ không hài lòng, quay lại nói với Chu Cao Hú: "Cao Hú, con cần phải nhớ, người Miêu không phục vương hóa đã lâu, các triều đời trước đều nhiều lần chinh tiểu, lao dân tốn của, như hiệu quả thu được rất ít. Do đó, có thể dùng cách an phủ được thì tuyệt đối không thể vọng động đao binh. Nghe rõ chưa?"

Chu Cao Hú lập tức minh bạch, Minh Thành Tổ đây là đang chỉ dẫn cho y yếu quyết trị nước, và ý tứ trong đây đã quá rõ ràng, lòng không khỏi mừng rỡ, vội vã khom người thưa: "Dạ! Thần nhi kính cẩn nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng!"

Minh Thành Tổ gật gật đầu, nói: "Lời của Dương ái khanh cũng có lý, thôi được, Dương ái khanh chấp chưởng Nam Trấn phủ ti, kiểm soát pháp kỷ của cẩm y vệ. Vân Lăng này là cẩm y vệ, hắn phạm pháp, tự nhiên do Dương ái khanh thẩm tấn. Tuy trẫm đã thẩm tra qua, nhưng nghe thêm ý kiến của Dương ái khanh cũng không sau, sao này đối với Miêu vương cũng dễ nói chuyện."

Lời vừa rồi của Minh Thành Tổ nhất mực xoay vầng trong tâm tư của Chu Cao Hú, khiến y vô cùng cao hứng, cho nên những lời nói sau này y không để ý gì, cũng không đảo loạn gì nữa. Nếu như y không nói, hơn nữa thái độ của Minh Thành Tổ cũng đã


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.