Nạp Thiếp Ký 1

Chương 8: Chương 8: Điêu Trùng Tiểu Kỹ






Dáng vẻ bề ngoài của nam nữ có sự khác biệt rất rõ ràng. Xét về gương mặt, nữ nhân có góc cạnh nhu hòa hơn nam nhân. Ở cổ, nam nhân có trái cổ nổi lộ ra ngoài. Về ngực, mọi người đều biết nữ nhân có nhũ phòng đầy đặn sung túc, trong khi nam nhân có ngực kết thành một khối. Điều rõ ràng nhất là tỷ lệ ba vòng ngực, eo và mông. Do cấu tạo xương cốt hơi khác, nên nữ nhân bình thường có mông rộng, hình thang, là vòng lớn nhất trong ba nơi. Trong khi đó, nam nhân có mông vừa nhỏ vừa lép, vòng mông thường khiêm tốn hơn vòng ngực. Dương Thu Trì là người tốt nghiệp đại học y khoa chuyên ngành pháp y, nếu có một bộ xương trước mặt, nhất định sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt đặc hữu của bộ xương này, thậm chí còn phán đoán về người đó giống như cơ thể sống của họ đang đứng trước mặt hắn vậy.

Trong phim ảnh thường có cảnh nữ giả nam trang khiến người khác trong phim không tài nào nhìn ra. Đó là hắn không hiểu nổi. Hắn quan niệm rằng, nữ nhân chỉ đơn thuần mặc đồ của nam, thì đừng có mong người khác nhận không ra, trừ khi nữ nhân đó có thân hình y hệt nam nhân vậy. Mà cho dù nữ nhân đó có dáng điệu y hệt nam nhân đi chăng nữa, hoặc cố tình làm cho xấu đi, thì cũng không nói được điều gì, bỡi vì lấy mức độ chuẩn xác quái dị của kết cấu xương như trên, thì nam nhân “kỳ quái” ấy tuyệt nhiên sẽ gặp không ít “diễm ngộ”.

Dương Thu Trì cười nói: "Cô đoán coi ta làm sao mà biết được?"

Cô gái nhỏ nhìn lên nhìn xuống bản thân mình tự đánh giá một hồi, thậm chí đứng tại chỗ xoay vài vòng, sờ sờ bộ ngực đã dùng bố bó chặt lại, rồi nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn không có biểu tình dị dạng gì, lòng vô cùng rối rắm, lắc đầu nói: "Ta đoán không ra, ngươi nói thử coi."

"Được thôi, ta nói cho cô nghe, nhưng cô phải thả con chó nhỏ này đi." Dương Thu Trì thấy con chó nhỏ gần như tát thở, thầm nghĩ cô bé này quả là tàn nhẫn, không khỏi nhíu mày khó chịu.

Cô bé hừ một tiếng, đáp: "Như vậy không được, ta muốn nhốt nó lại!" Dừng một chút, nàng dậm chân giục: "Ngươi mau nói cho ta biết, vì sao ngươi lại biết ta là một nữ hài tử?"

Dương Thu Trì lấy lui làm tiến: "Nếu như cô không nguyện ý, thì ta cũng không ép làm gì, cứ vậy đi nha." Nói xong xoay người định đi.

Cô bé rất muốn biết Dương Thu Trì bằng cách nào đoán được thân phận nữ nhân của mình. Nàng muốn biết bản thân nàng có chỗ sai sót nào khi hóa trang không, có chỗ nào khiến người khác vừa nhìn đã nhận chỗ sơ hở, để từ đó nàng có thể cải tiến kỹ thuật hóa trang. Còn con chó nhỏ này sống chết cũng chả sao, dù sao thì kiếm một con khác cũng được. Nghĩ vậy, nàng tặc lưỡi, hờ hững trao sợi dậy buộc cổ con chó cho Dương Thu Trì, nói: "Hừ! Sao hảo tâm giống đàn bà vậy, chẳng giống đàn ông chút nào!"

"Ngược đãi một con chó nhỏ chẳng lẽ cũng tính là bản chất nam nhi?"

"Cái đó thì đương nhiên! Ta nghe người ta nói, nam nhân phải làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết."

Hèn gì cô muốn cột cổ con chó nhỏ này, muốn dùng nó để thể hiện cái bản chất lạnh lùng, chứng tỏ mình là nam nhi chứ chẳng phải nữ hài tử. Dương Thu Trì lập tức hiểu ngay nguyên nhân ngược đãi chú chó nhỏ của cô bé. Hắn tiếp lấy sợi dây thừng, cúi người xuống, cẩn thận mở dây cột cổ của con chó ra.

Chú chó nhỏ thoát được cầm cố, đưa chân gãy gãy cổ, kêu lên uông uông vài tiếng, ánh mắt như biết nói long lanh nhìn Dương Thu Trì, cái đuôi nhỏ ngúc ngoắc lia lịa, kêu loạn lên vui mừng.

"Được rồi, ta đang chờ nghe ngươi nói đây." Cô bé lúc lắc ngón tay, giống như đang uy hiếp hắn là nếu không thật thà "phun" ra hết, đừng có trách ta không khách khí đấy nhé!

Dương Thu Trì vẫn vờ như không thấy điều đó, hỏi: "Cô được mười lăm tuổi rồi phải không?"

Cô bé gật đầu: "Cái đó có quan hệ gì đâu?"

Dương Thu Trì sờ sờ trái cổ của mình, đáp: "Nếu như thực là một cậu trai, thì đến tuổi này cô nhất định phải có trái cổ rồi, hà hà."

Cô bé đưa tay sờ sờ cổ mình, quả nhiên là láng bóng phẳng lì, lại nhìn trái cổ nhô lên cao của Dương Thu Trì, đột nhiên ngớ người ra, gật đầu nói: "Thì ra là như thế! Nhưng ta làm sao giả tạo một cái trái cổ đây? Dùng khăn quàng cổ có được không?"

"Nếu đang là mùa đông thì không có vấn đề gì, chứ còn mùa hè thì sẽ khiến người ta sinh lòng hoài nghi đấy."

"Như vậy thì làm sao đây?"

"Vì sao ta lại cho cô biết? Cô lấy tiền của ta, còn hỏi ta làm cái gì?" Dương Thu Trì xụ mặt xuống.

Cô bé tặc tặc lưỡi, nói: "Mấy lượng bạc nỏ đó là ngươi cho ta, chứ đâu phải ta giựt của ngươi?"

"Chưa bao giờ nghe ai nói cái thứ đạo lý như cô cả!" Dương Thu Trì không biết nên khóc hay nên cười, nói tiếp: "Như vầy hen, ta làm trò ảo thuật cho cô xem, cô trả lại bạc cho ta, được không?"

"Ảo thuật? Ngươi cũng biết làm trò ảo thuật?" Cô bé mở to mắt, chớp chớp ánh mắt đen láy: "Mau biến ra cho ta xem."

"Nhưng cô phải đáp ứng trả tiền lại cho ta."

"Ngươi thật là phiền, có mấy lạng bạc vụn mà cũng làm quan trọng quá vậy. Ngươi cứ biến trò vui cho ta xem, nếu hay thì tính tiếp." Cô bé cười hì hì nháy mắt lia lịa đầy giảo trá.

Dương Thu Trì nghiêng người qua một bên, tránh ánh mắt của cô gái, rút máy chụp hình mi ni từ trong lòng ra, bật nắp điều chỉnh thành dạng chụp hình có flash. Sau đó, hắn dùng hai tay che cái máy đi, chỉa thẳng ống kính về phía cô bé, chỉ chừa một lỗ nhỏ ở đèn chớp, cười nói: "Coi ta phóng thiểm điện đây!"

Hắn ấn nút một cái, một tia sáng chói lóe lên, cô bé kêu lên một tiếng thất thanh, sợ đến mặt mày tái ngắt. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, lùi lịt bịt về phía sau mấy bước, đưa hai tay chặn trước người, khua lên loạn xạ. Điếm tiểu nhị cũng sợ đến nổi rụt cổ ôm đầu, ngồi phịch xuống đất.

Bọn họ chưa bao giờ thấy ánh sáng chớp lóe sáng của đèn flash, và cũng không có khái niệm của từ "điện". Ngoại trừ sét ở trên trời, từ trước đến giờ họ chưa từng thấy ai có thể phóng xuất luồng quang tuyến rõ ràng như vậy, do đó đều bị một vố hoảng sợ vô cùng. Rất may là trên đường phố lúc này không có ai, nếu không sẽ gây một trận sôi động kinh thế hãi tục chứ chẳng chơi. Nhân lúc bọn họ nhắm tịt mắt lại, Dương Thu Trì nhanh chóng bỏ máy chụp vi phim vào lại trong người.

Cô bé nhắm kín mắt đưa hai tay ra trước khua loạn một hồi, không thấy chuyện gì xảy ra tiếp nữa, bèn mở mắt nhìn, sau đó kinh khủng ngó Dương Thu Trì, cả nửa ngày sao mới ấp úng hỏi: "Chuyện này là thế nào? Ngươi có thể phóng thiểm điện? Là trò vui hay là công phu gì vậy?"

Dương Thu Trì đương nhiên muốn nàng tin đây là một môn công phu. Tuy nhiên, thân thủ của hành gia rõ ràng là mình không có. Nếu như vì thế mà gây hiểu lầm khiến người khác đến lĩnh hội công phu của mình, rồi vì để đạt mức "nhất kích thành công", nên ra tay tất nhiên rất độc ác, nói không chừng lấy luôn cái mạng nhỏ của mình. Xem ra, cái chuyện này không bốc phét giởn chơi được, hắn bèn cười đáp: "Đương nhiên là làm trò, nếu ta biết công phu, còn có thể để cô khi phụ ta sao?"

Cô bé nhỏ dương dương đắc ý gật đầu: "Ngươi biết vậy thì tốt. Vậy mau nói cho ta biết trò đó chơi như thế nào?"

"Cô trả tiền lại cho ta, ta sẽ nói cho cô biết."

Cô bé trừng mắt, nói: "Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ điểm huyệt ngươi, khiến ngươi sống hay chết đều không được!" Dứt lời, nàng giương hai đầu ngón tay lên, ngoe nguẫy trước mặt Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì cười cười, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại: "Vậy cô ra tay đi."

Cô bé bước đến cạnh Dương Thu Trì, tay làm bộ sắp điểm tới. Bầu mắt của Dương Thu Trì ngay cả động đậy cũng không. Hắn biết cô ả này nhất định cho rằng hắn biết làm trò ảo thuật, chờ chẳng thể nào biết luồng thiểm điện đó là từ máy chụp hình của mình mà ra. Nếu đã coi đó thực là trò ảo thuật, dạy ảo thuật cũng đáng được thưởng bạc lắm đây. Tiểu nữ hài này là con của người trong huyện thành này, rất có khả năng là tiểu thư nhà quan. Tuy có gan cùng mình, nhưng nhất định sẽ không cưỡng bách một đại nam nhân trên đường như thế. Mình dù sống hay chết cũng không dạy, thì ả cũng bó tay mà thôi. Quả nhiên, tiểu nữ hài giơ tay lên xuống mấy lần mà vẫn chưa điểm tới, bực mình dậm chân một cái nói: "Được rồi! Được rồi!" rồi móc từ trong lòng cái túi thêu hoa, đưa cho Dương Thu Trì, bảo: "Nè lấy đi đi, đúng là đồ nhỏ nhen!"

Dương Thu Trì nhanh chóng đón lấy, thấy túi tiền này dùng lụa trắng kết với cẩm tuyến màu đỏ mà thành, được gia công vô cùng tinh trí, trên đó có một chữ "Tống" nho nhỏ thêu rất đẹp, chỉ cần đưa nhẹ lên mũi là có một luồng u hương xộc lên. Hắn cố ý đưa lên mũi lật qua lật lại, ngửi tới ngửi lui.

Tiểu nữ hài đỏ bừng mặt, hai mắt trừng lên, muốn phác tác, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhịn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.