Nạp Thiếp Ký 1

Chương 155: Chương 155: Khám tra hiện trường






Sau khi hỏi Dương lão thái gia biết khi Quách thị phát khùng rồi treo cổ, mọi người đều nhận ra điều đó là thuận lý thành chương, không ai hoài nghi cũng không ai báo quan. Do nàng ta chết rất thảm, nên lập tức nhập quan thỉnh pháp sư làm phép, nên không hề kiếm tra dấu vết ở cổ một cách cẩn thận.

Ngoại trừ điềunày ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là chẳng những cửa viện khóa chặt, cửa phòng khách ở lầu hai cũng khóa chặt, không phát hiện có dấu vết người ngoài lẻn vào phòng. Hơn nữa bà mụ và nha hoàn cũng không nghe động tĩnh hay tiếng đánh nhau gì, do đó không hoài nghi Quách thị bị người ta giết.

Hiện giờ đã khẳng định Quách thị bị người giết, lại nằm trong phạm vi quản hạt của Ninh Quốc phủ, Tống đồng tri ở đây quyết định lập tức lập án điều tra cho rõ ngọn ngành. Chỉ có điều, án này sẽ được phá thế nào thì Tống đồng tri vẫn còn mù tịt, chỉ biết cầu cứu Dương Thu Trì, để hắn trợ giúp phá án.

Dương Thu Trì lần nữa được nhà phá án, liền thu mẫu tóc của Quách thị về để kiểm tra nhóm máu, sau đó nhờ các ngỗ tác liệm xác Quách thị vào quan tài đóng kỹ lại rồi hạ xuống hầm mộ đầy nước lấp đất lại.

Nếu như cần phải phá án này, các dụng cụ khám nghiệm pháp y của hắn cần phải có mối được, hơn nữa lại còn phải giám định nhóm máu xác định xem Sơn nhi có không phải là con của Dương lão thái gia hay không. Những thứ này có thể nói là bảo bối của Dương Thu Trì, nếu để người khác lấy hắn không an tâm, nên đã đã chìa khóa tủ hợp kim cho Phùng Tiểu Tuyết, nhờ nàng dẫn theo năm nữ cẩm y vệ trở về nhà lấy giúp, lại phái thêm năm nam hộ vệ đi theo bảo hộ.

Dương Thu Trì cho Phùng Tiểu Tuyết biết là chỉ cần lấy cái rương nhỏ trong tủ hợp kim đó là được. Cái rương nhỏ này chính là rương đựng các vật khám xét pháp y, trên đó có khóa mật mã, nên không lo Phùng Tiểu Tuyết phát hiện bên trong đó có gì mà bất ngờ.

Nhưng Phùng Tiểu Tuyết lo Dương Thu Trì sẽ gặp quỷ vào ban đêm nữa, không muốn rời xa hắn. Hắn an ủi cả buổi vẫn không được, cuối cùng Tống Vân Nhi nói buổi tối nàng sẽ theo sát Dương Thu Trì, thiếp thân bảo hộ cho hắn, Phùng tiểu Tuyết bấy giờ mới yên tâm, lại dặn dò thật kỹ đâu vào đó rồi mới dẫn các hộ vệ lên đường.

Bọn họ đại khái cần phải mất hai ngày đi về. Trong thời gian này, Dương Thu Trì cần tiến hành những điều tra tất yếu khác để hiểu và phát hiện đủ các manh mối phạm tội.

Dương Thu Trì không ngờ lần này về quê tế tổ lại gặp sự tình như thế này, xem ra, nếu như án này không được nhanh chóng phá giải, năm này coi như sống không yên.

Nếu như căn lầu sau khi có quỷ ám không ai dám ở, thì có thể sẽ có những dấu vết còn lưu lại. Dương Thu Trì quyết định đến tiểu lâu đó khám tra một hồi hiện trường án mạng hai năm về trước, hy vọng bản thân gặ vận may có thể phát hiện điều gì đó.

Sau khi tuân vấn mọi người, hắn biết kẻ đầu tiên phát hiện Quách thị treo cổ chính là thiếp thân nha hoàn Tri Xuân của nàng, sau đó là bà mụ Lữ thị. Lúc tam di thái chết, cửa đóng chặt. Trong phòng chỉ có nha hoàn Tri Xuân và bà mụ Lữ thị. Do đó hai người họ đương nhiên là người bị hiềm nghi phạm tội, Dương Thu Trì phân phù đem bà mụ Lữ thị nhốt lại, sau đó cho gọi nha hoàn Tri Xuân lên, cùng Tống đồng tri, Tống Vân Nhi cùng đến ngôi lầu nhỏ đó khám tra hiện trường.

Sau khi Quách thị treo cổ chết xong, ngoại trừ Dương lão thái gia hoài niệm nàng ngụ lại một đêm, nhưng vì đêm đó nhìn thấy Quách thị đứng bên giường nhìn lão cười làm lão sợ gần chết, thì ngôi tiểu lâu này hoàn toàn bị phong bế, do đó cho tới giờ vẫn bảo quản đương tình cảnh đương thời.

Dương Thu Trì trước hết kiểm tra tử tế mọi cửa sổ, phát hiện giống như Tri Xuân nói, cửa bị đóng rất chặt, không phí khá nhiều sức lực căn bản mở không ra.

Hắn lại tử tế kiểm tra cửa lớn, dù sao đây cùng là nhà giàu, cửa được làm rất tốt, hai bên đều có cánh vừa khít vào nhau, đóng vào thật chặt, không thể nào dùng đao lách vào mở ra được. Hơn nữa, cánh cửa lớn này chẳng những có chốt, mà vào ban đêm khi ngủ còn dùng cây gài cửa cài chặt.

Dương Thu Trì yêu cầu Tri Xuân trước hết kể lại tình huống thi thể bị treo cổ. Căn cứ vào lời của cô bé, Quách thị nhất định là đứng lên cái ghế gỗ tròng dây vào cổ sau đó đạp ghế tự tử.

Dương Thu Trì phán đoán, cái ghế gỗ này đại khái cao khoảng 50 cm, hung thủ sau khi xiết cổ Quách thị chết xong, do người sau chết sẽ rất nặng mà lại mềm nhũn, do đó muốn ôm thi thể lên tròng dây vào cổ thật ra rất khó khăn. Biện pháp tốt nhất chính là đem dây tròng vào cổ của thi thể, đầu còn lại thòng qua trên xà nhà, sau đó kéo thi thể lên. Nếu là như thế, ở xà nhà nhất định có lưu lại dấu ma sát với dây treo cổ, và dấu vết này thường rất rõ, không thể nào bị phai đi trong vòng hai năm.

Dương Thu Trì tìm hai cái ghế cao đặt dưới xà nhà rồi đứng lên quan sát, sau khi tẩy đi lớp bụi dầy trên đó, hắn kỳ quái thấy xà nhà không có gì, trên phiến gỗ chỉnh tề góc cạnh kia không hề có dấu ma sát rõ ràng nào.

Kỳ quái! Chẳng lẽ phán đoán của mình có vấn đề? Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi nha hoàn Tri Xuân: "Tam di nương của các ngươi dùng dây gì treo cổ?"

Tri Xuân đáp: "Là một sợi vải trắng, thòng qua xà nhà, cột gút lại một gút, sau đó tròng vào trong cổ."

"Sợi vải đó dài bao nhiêu?"

Tri Xuân so đo một hồi, Dương Thu Trì nhìn mà không hiểu, bèn hỏi bổ sung: "Thế này vậy, ngươi thử ước lượng xem sợi vải trắng đó sau khi vòng qua xà nha thòng xuống gút lại thì có thòng xuống tới đất không?"

"Không hề, sau khi cột gút lại còn dài ra một chút," Tri Xuân đứng dưới xà nhà nhìn lên, dùng tay ra dấu, "Chỉ có thể thòng đến khoảng đỉnh đầu tôi thôi."

Tiểu nha hoàn Tri Xuân đứng trước mặt Dương Thu Trì, thấp hơn hắn nửa cái đầu, đột nhiên hắn phát hiện ở sau cổ của cô bé có vài vết thương lợt màu, nhìn có vẻ là đã rất lâu. Dương Thu Trì thầm cảm thán, tiểu nha hoàn mệnh khổ này nhất định đã bị đánh không ít, nghĩ đến điều này lòng hắn chợt động, nghĩ đến một chuyện gì đó.

Tri Xuân chờ một lúc không nghe Dương Thu Trì hỏi gì, hơi kỳ quái quay lại nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn sửng vào cổ mình, mặt liền đỏ hồng cúi đầu e thẹn.

Dương Thu Trì không hề phát hiện mình đã thất thái, cho đến khi Tống Vân Nhi nhéo hong hắn nhắc"Ê! Nhìn cái gì?"

Dương Thu Trì lúc này mới hồi lại thần, cố gắng cười cười chữa thẹn, ngâng đầu ước lượng cự li từ xà nhà đến đầu Tri Xuân, rút ra một kết luận: Dùng một sợi dây vải trắng dài thể này để tròng qua cổ thi thể nạn nhân dưới đất thì đầu kia nhất định không tới được xà nhà, đừng nói gì tới vòng qua đó, do đó phán đoán ban đầu của hắn không thể thành lập.

Như vậy xem ra hung thủ trước hết vòng sợi vải cho kỹ càng trước, sau đó ôm thi thể tròng cổ vào rồi. Dương Thu Trì hỏi nha hoàn Tri Xuân: "Lúc đó chân dì ấy cách đất cao bao nhiêu?"

Tri Xuân đưa hai tay so đo một hồi, cảm thấy điều này không dễ trả lời, liếc mắt nhìn thấy cái ghế trong sương phòng, liền chạy đến lấy ra đặt xuống rồi nhìn nhìn, đáp: "Gần như cao bằng cái ghế này."

Như vậy có thể nói hung thủ đã ôm thi thể lên đứng trên cái ghế này tròng cổ vào rồi.

Sau khi khai quan nghiệm thi, Dương Thu Trì có một ấn tượng tổng quát về thân thể của Quách thị. Quách thị thuộc về dạng người nhỏ nhắn thanh mảnh của thiếu nữ vùng Giang Nam, thể trọng nhất định không quá 50 kg, trong khi đó chiếc ghế này khá rộng, gần giống như cái ghế để người ta ngồi chơi đàn dương cầm, nếu hung thủ ôm thi thể đưa lên thòng lọng, vẫn có thể bảo trị sự cân bằng.

Nếu như hung thủ có khả năng là đứng trên cái ghế thấp này đưa thi thể vào thòng lọng, có khi nào y để lại dấu giày hay không? Dương Thu Trì cẩn thận kiểm tra chiếc ghế, tuy ở trên đầy bụi, lại còn dính chút máu của hắn hôm trước, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể phát hiện điểm gì đó.

Dương Thu Trì thổi bay bụi trên ghế đi tìm dấu chân còn lưu lại từ hai nam trước. Nhưng hắn đành chịu, thời gian hai năm đích xác quá dài, lớp bụi trần này tầng tầng điệp điệp, đã ngưng kết trên mặt ghế một lớp dày, phải dùng nước sạch và xà phòng cùng bàn chảy chà mới sạch hết bụi được. Nhưng nếu bụi này bị thanh trừ hết, thì dấu chân trên đó coi như cũng xong.

Khám nghiệm hiện trường coi như đã xong, tiếp theo là bắt đầu phỏng vấn điều tra. Dương Thu Trì cho nha hoàn Tri Xuân lui xuống lầu, sau đó bàn với Tống đồng tri làm cách nào để phá án.

Quách thị treo cổ trong phòng bị khóa chặt, và trong phòng này ngoại trừ bà mụ và cậu bé mới sinh Sơn nhỉ, thì chỉ còn có một người khác nữa chính là nha hoàn Tri Xuân. Sơn nhi mới ba tuổi, không thể là hung thủ. Vì thế, án này có hai người bị hiềm nhi nhất là bà vú Lữ thị và tiểu nha hoàn Tri Xuân. Đương nhiên, những người khác trong Dương gia đại viện không thể được bài trừ khả năng trong ứng ngoại hợp cùng gây án mạng.

Người đầu tiên phát hiện Quách thị treo cổ là tiểu nha hoàn Tri Xuân, kẻ cắp già mồm là chuyện thường tình, do đó Dương Thu Trì và Tống đồng tri quyết định thẩm vấn Tri Xuân trước. Thẩm vấn được tiến hành tại căn lầu nhỏ này, có mặt Tống đồng tri đại diện quan trên này đơn giản khai đường thẩm lý luôn.

Đại đường lâm thời được thiết đặt ở phòng khách căn lầu có quỷ, bàn ghế được dọn đi, bày ra ở giữa một thư án dài, Tống đồng tri ngồi giữa, Dương Thu Trì ngồi ở ghế đẩu bên góc coi như là một vị hình danh sư gia lâm thời. Tống Vân Nhi mặt dày bám riết bên cạnh nghe thẩm vấn, Tống đồng tri và Dương Thu Trì không có cách nào bảo nàng đi, bèn để nàng ngồi cạnh Dương Thu Trì, chỉ có điều căn dặn không được lên tiếng.

Tống đồng tri và Dương Thu Trì lần này cùng về quê hắn chơi tết, nên chỉ mang theo vài nha hoàn và người hầu, không mang bộ khoái đứng chầu, nên Dương Thu Trì gọi Nam Cung Hùng mang theo ba hộ vệ tạm thời thay thế, mang mấy cây thủy hỏa côn đứng hai bên.

Sau khi tiểu nha hoàn Tri Xuân được gọi vào, tiểu cô nương này thấy Dương Thu Trì và Tống đồng tri lúc này đã hoàn toàn khác khi nãy, dường như biến thành người khác vậy. Tuy đây chỉ là đại đường lâm thời, so với đại đường của nha môn kém uy nghiêm hơn nhiều, nhưng dù sao thì cô nàng cũng lần đầu tiện gặp phải chuyện này, sắc mặt liền tái nhợt, ú ớ một tiếng quỵ xuống đất, không biết nên nói thế nào cho phải.

Nha hoàn Tri Xuân chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, thân thể thanh mảnh nhỏ nhắn, trong tình huống bình thường, thể lực như vậy hoàn toàn không thể xiết cổ một người lớn chết được. Nhưng Quách thị vốn cũng nhỏ bé thanh mảnh, so với Tri Xuân chẳng mạnh hơn bao nhiêu, hơn nữa lúc đó Quách thị đang ngủ mê, sau khi phát cuồng đầu óc đã hỗn loạn. Nếu là như vậy, muốn xiết cổ Quách thị chết không phí mấy sức lực.

Sự sợ hãi của Tri Xuân không phải là thứ Dương Thu Trì hy vọng. COn người trong lúc khẩn trương hay sợ hãi sẽ quên hay bỏ qua một số điều. Hắn trước hết an ủi cô bé một hồi, sau đó nhờ Tống Vân Nhi đưa cho ly nước, nói với cô bé vài chuyện bình thường, từ từ mới khiến Tri Xuân bình tĩnh trở lại.

Tuy giữa đại đường có Tống đồng tri, nhưng thẩm vấn cụ thể thế nào do Dương Thu Trì phụ trách, Tống đồng tri không hề chen lời ngang, để khỏi làm loạn mạch suy nghĩ của hắn.

Dương Thu Trì trước hết bảo Tri Xuân cẩn thận hồi ức lại những điều đã kinh qua khi phát hiện thi thể của tam di thái Quách thị.

Tri Xuân nói: "Tôi nhớ rất rõ là tam di nương treo cổ vào ngày hai mươi tháng 3. Trưa ngày đó không biết tam di nương vì lẽ gì mà nổi điên, sau đó bị kéo đưa về trên lầu, nhất mực rất hưng phấn, cưỡi hết quần áo đi khắp nơi trong lầu. Tôi và bà vú Lữ thị phải dùng sức kéo người về phòng đóng cửa lại, cho người uống nước, náo loạn tới canh ba mới nằm ra giường từ từ ngủ. Bà vú đi coi sóc tiểu thiếu gia, còn một mình tôi nhất mực hầu hạ bên cạnh tam di nương cho tới khi người ngủ hẳn."

Dương Thu Trì chen lời hỏi: "Dương lão thái gia đâu? Người sao không đến thăm Quách di nương?"

"Tam di nương phát rồ nên lão thái gia bực bội vô cùng, mắng người là thương phong bại tục, do đó không thèm đến thăm. Sau đó khi Quách di nương chết rồi, lão thái gia khóc lóc hối hận, nói nếu như đêm đó lão thái gia đến, tam di nương sẽ không treo cổ tự tử."

Nói đến đây, Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ hỏi: "Chuyện lão thái gặp quỷ ngươi biết không?"

"Biết, chính là vào đêm sau khi Tam di nương chết. Lão thái gia nói người tưởng niệm tam di nương, muốn đến ngủ trong phòng tam di nương một đêm nữa, hy vọng tam di nương sẽ hiện về báo mộng. Nhưng ngủ đến nửa khuya, lão thái gia đột nhiên kêu la thát lớn, nói là thấy tam di nương đứng bên giường nhìn người cười, khiến cho lão thái gia giật mình sợ chết khiếp. Do căn tiểu lâu đó hiện quỷ, nên từ ngày đó trở đi toàn bộ chúng tôi dời khỏi đó, toàn bộ căn lầu bị khóa lại."

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: "Lúc lão thái gia nói nhìn thấy quỷ, các ngươi có thấy không?"

"Không hề, tôi và bà vú nghe lão thái gia la thét trong phòng của tam di nương, vội vã chạy đến, thấy người đang ngồi dưới đất, sắc mặt đã sợ không còn hạt máu nào, tay chỉ vào phía trước, nói tam di thái ở đó, nhưng tôi và bà mụ chẳng thấy gì cả."

Dương Thu Trì như ngộ ra điều gì đó gật gật đầu: "Ngươi tiếp theo lời vừa kể đi, Quách di nương ngủ xong rồi thì sao?"

"Tam di nương ngủ rồi thì tôi quay về phòng ngủ."

"Phòng ngủ của các ngươi ở đâu?"

Tri Xuân chỉ vào sương phòng cạnh phòng khách: "Chính là ở đây. Sương phòng bên trái có tôi, bà vú và tiểu thiếu gia ngụ, sương phòng bên phải là phòng ngủ của tam di nuơng, trước khi tam di nương chưa có chuyện, Dương lão thái gia cũng thường đến ngủ."

Dương Thu Trì lúc này đã hiểu là căn phòng hắn xé rách cửa sổ nhìn vào thấy nữ nhân đứng đó nhìn hắn cười, và cùng là căn phòng hắn tiến vào thấy có cái nôi trong đó có con mèo đen nhảy ra chính là phòng ngủ của Quách thị. Chẳng lẽ nữ nhân mà hắn nhìn thấy chính là Quách thị? Hay là quỷ hồn của Quách thị?

Trên thế giới này làm gì có quỷ hồn! Dương Thu Trì tin chắn như vậy, và quay sang Tri Xuân ra ý để cô bé kể tiếp.

Tri Xuân nói: "Tôi trở về phòng ngủ, ngủ rất say, nhất mực cho đến sáng sơm hôm sau mới bị tiếng khóc của Sơn nhi làm giật mình tỉnh giấc, liền ngồi dậy nhìn Sơn nhi."

Cái này cũng chẳng trách, cô bé mười bốn tuổi chính là lúc thân thể đang phát triển, tuổi ăn tuổi ngủ, nhưng Dương Thu Trì vẫn thuận miệng hỏi: "Lúc thường ngươi ngủ say vậy sao?"

"Không phải," Tri Xuân đỏ mặt lắc đầu, "Tôi ngủ rất thẻ thức, bỡi vì lúc đó tam di nương thường đi tiểu tiện hoặc uống nước, hơn nữa lại còn phải cho tiểu thiếu gia tiêu tiểu, nên tôi rất sợ ngủ quên, thường uống rất nhiều nước, khi ngủ chỉ cởi áo ngoài."

Tiểu nhà đầu này đúng là khổ, Dương Thu Trì cảm thán, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Vậy đêm đó ngươi sao ngủ say đến vậy?"

"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, tôi thấy tiểu thiếu gia khóc rất lớn ở trên giường, nhưng bà vú vẫn ngủ khò khò, tôi phải dùng sức lắc mạnh bà ấy mới tỉnh."

Dương Thu Trì và Tống đồng tri đưa mắt nhìn nhau, lòng đều nghĩ nếu như lời Tri Xuân kể là thật, thì rất có khả năng là hai người họ bị người ta dùng mông hãn dược hay thuốc an thần gì đó cho uống hoặc đốt khói ngửi phải.

Dương Thu Trì ra dấu cho Tri Xuân kể tiếp.

Tri Xuân nói: "Tôi gọi bà vú dậy lo cho tiểu thiếu gia, sau đó định đi phục thị cho tam di nương dậy, nhưng vừa đến cửa thì đã thấy tam di nương treo cổ trên xà ngang phòng khách rồi."

Nói đến đây, toàn thân Tri Xuân hơi run, dường như vẫn còn kinh khủng vì chuyện năm xưa.

Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi nhớ kỹ lại coi lúc đó đại khái là canh mấy?"

"Lúc đó khoảng giờ mão, nhân vì sau đó có nghe Bàng quản gia nói, khi nghe tin tức thì bọn họ đang ăn sáng. Chúng tôi ăn sáng khoảng giờ mão."

"Ngươi nói tiếp đi."

"Tôi chạy vào nói với bà vú, bà vú chạy ra xem cũng sợ hãi kêu rú lên. Sau đó tôi mở cửa phòng ra hành lang kêu lớn, mọi người đều đến, sau đó đại gia...."

"Chờ chút!" Dương Thu Trì ngắt lời Tri Xuân, "Lúc ngươi mở cửa có chú ý đến cửa có cài chắc không?"

Tri Xuân gật đầu khẳng định: "Cài rất chắc, đầu hôm là do tôi cài, sáng ra khi mở ra thấy cửa vẫn còn cài rất chắc."

"Ngươi chẳng phải vội vội vàng vàng nhớ sai chứ?"

"Không đâu, nhân vị cửa phòng không những được cài chặt lại, mà còn dùng một cây song chặn chặt lại. Tôi nhớ rất rõ là cây song này vẫn còn nguyên vị trí, lúc tôi lấy ra quá gấp không kịp đạt ngay ngắn đã bỏ đại trên mặt đất kêu lên một tiếng lớn, còn khiến bản thân giật mình kinh hãi. Do quá gấp, cửa cài quá chặt, tôi mở cây song ra không được mới gọi bà vú ra giúp, sau đó mới mở được cửa."

Tri Xuyên khẳng định như thế xem ra không phải là giả. Xem ra một lát cần phải tra hỏi bà vú rồi so lại lời khai xem có vấn đề gì hay không.

Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Tối hôm đó tam di nương có nói với ngươi lời nào khả nghi hay không?"

Tri Xuân ngẫm nghĩ, xong lắc đầu đáp: "Không có, sau khi tam di nương nổi cơn bị chúng tôi kéo về, nhất mực không nói gì, chỉ cười cười ngu ngơ cửi y phục, cho đến tối khi người đã ngủ rồi mà chưa từng nói một tiếng nào."

"Ngươi phục thị tam di nương của các ngươi bao lâu?"

"Lúc tam di nương đến Dương gia thì Dương lão thái gia đã sai tôi đi phục thị người."

"Vậy trước đây ngươi đã từng thấy tam di nương phát cơn như vậy chưa?"

Tri Xuân nhớ lại, đáp: "Không hề, trước đó chưa hề có lần nào."

"Ngươi đem chuyện tam di nương phát cơn kể ra hết một lượt xem sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.