"Vậy người này rốt cuộc là còn sống bị ném vào trong nước bị nghẹt thở chết hay là chết rồi mới bị ném vào trong nước?"
"Sơ bộ phán đoán, người này là còn sống bị ném vào nước ngộp thở chết." Dương Thu Trì cầm một tay của thi thể lên, ra ý cho Tống Vân Nhi nhìn vào móng tay của người chết này. Tống Vân Nhi nhìn cả buổi mà chẳng thấy gì dị thường, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nói: "Muội chú ý kẽ ngón tay của y, xem có cái gì?"
Tống Vân Nhi nhìn vào kẽ móng tay, nhíu mày nói: "Ơ...! Người này móng tay dài sao không chịu cắt vậy, huynh xem kìa ở chỗ dưới móng có bùn đen...!"
"Muội nhìn kỹ đi, đó không phải là bùn đen."
"Không phải? Vậy chứ nó là cái gì?"
"Là cát sông, cát ở dưới đáy sông!"
Mắt Tống Vân Nhi sáng lên: "Muội biết rồi, người này nếu như còn sống mà vào trong nước, nếu như bị cột vào đá, sẽ bị kéo đến đáy sông, cát sông chui vào kẽ móng tay mà không chịu rời ra khỏi đó khi bị nước sông cuốn chảy thì nhất định là do trong lúc giãy giụa, dùng lực quào mạnh cát đáy sông cho nên mới tiến sâu vào trong."
"Rất tốt!" Dương Thu Trì khen: "Vân nhi đã biết học cách quan sát tử tế. Để phá án cần phải quan sát tử tế, chỉ như vậy mới tìm được dấu vết tội phạm."
Tống Vân Nhi đắc ý cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề. Dương Thu Trì phát hiện, răng của Tống Vân Nhi và đường tỷ Tống Tình của nàng vô cùng đẹp và giống nhau.
Dương Thu Trì tiếp tục nói: "Căn cứ vào bọt nhớt trào ra trên miệng mũi người chết và cát sông trong móng tay, sơ bộ phán đoán là còn sống bị tống vào nước, đương nhiên để đưa ra khẳng định, cần phải kiểm tra thêm 1 bước nữa."
"Kiểm tra thêm một bước nữa?" Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi.
"Cái này.... quá phức tạp rồi, sau này sẽ nói cho muội biết." Dương Thu Trì lấp liếm, sau đó tiếp tục kiểm tra thi thể.
Không phải hắn thừa nước đục bỏ cho qua chuyện, mà là hắn không có cách nào nói cho Tống Vân Nhi biết, nhân vì bước kiểm tra kế tiếp là phải giải phẫu thi thể. Kinh qua giải phẫu, nếu như phát hiện trong đường hô hấp của người chết có dị vật hay cây cỏ dưới nước gì đó, hoặc là trong đường hô hấp xuất hiện hiện tượng ho hen kịch liệt tạo thành sự sưng tấy ở lớp niêm mạc, cộng thêm phế quản bị sưng phù đầu nước, hay là trong dạ dày phát hiện nước sông hoặc thậm chí là cát sông tảo rong gì đó, thì có thể tiến thêm một bước phán đoán người này bị chết ngộp.
Bởi vì chỉ có người sống có hành vi hô hấp mới tạo thành loại kết quả này. Người chết không hô hấp, do đó nước chỉ tiến vào đến khoang mũi khoang họng hay đến phần đầu của đường hô hấp, không thể nào đạt đến phế quản, phổi hay trong bao tử.
Ngoài ra, giải phẫu thi thể còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác, đó là kiểm tra xem trong nội thể của người chết có tảo cát hay không. Nếu như trong các khí quan nội tạng của người chết phát hiện nhiều phù du sinh vật dạng tảo cát, thì cơ bản có thể khẳng định đó là chết do ngộp nước.
Đương nhiên, ở thời cổ đại không thể tiến hành giải phẫu. Dương Thu Trì không chuẩn bị mạo hiểm, do đó không thể nói cho Tống Vân Nhi biết.
Tuy không thể giải phẫu thi thể, vẫn cần phải tiến hành những biện pháp hóa nghiệm tất yếu. Bước kiểm tra quan trọng nhất trong việc khám nghiệm tử thi bị chết ngộp là phải kiểm tra tảo cát (diatom, thực vật đơn bào, là một dạng phù du sinh vật sống trôi nôi ở sông hồ hay ở biển). Và đây là cứ liệu y khoa tham khảo trọng yếu để truy tìm địa điểm rơi vào trong nước.
Tảo cát là thứ phù du sinh vật mắt người không nhìn thấy được ở trong thủy vực, đa số là thực vật đơn bào, có thể theo nước bị người chết đuối hít vào khí quản và phổi, rồi thông qua sự tuần hoàn trong nội tạng mà phân bố ra toàn thân. Nếu như người chết rồi mới bị quẳng vào trong nước, do người chết không hô hấp, do đó tảo cát trong nước sẽ không tiến nhập được vào cơ thể người. Từ đó, có thể từ việc phát hiện có tảo cát trong nội tạng của con người để chứng minh người này còn sống rồi bị dìm xuống nước chết.
Đương nhiên, đây không phải là tuyệt đối, cũng có tình huống không bị chết đuối mà vẫn kiểm tra được tảo cát trong nội thể, nhân vì tảo cát không những tổn tại ở trong nước, mà còn ở những chỗ đất ẩm ướt, hay không khí ẩm thấp và trong thực vật.
Tiến hành kiểm nghiệm tảo cát còn có một tác dụng trọng yếu khác, là mượn việc này để tìm kiếm địa điểm người chết rơi vào nước.
Tảo cát đại khái có khoảng hơn một vạn năm nghìn loại. Trong một dòng sông, ở những thủy vực khác nhau sẽ có chủng loại tảo cát và số lượng hoàn toàn không tương đồng. Cái mà Dương Thu Trì định làm là nếu tìm được tảo cát trong nội thể của người chết, sẽ tiến hành xác định chủng loại, số lượng đơn vị, sau đó thu mẫu nước ở các vùng khác nhau ở dòng sông này tiến hành kiểm tra, nhằm tìm điểm tương đồng giữa hai bên để xác định địa điểm rơi vào nước.
Hàm lượng tảo cát trong các cơ quan nội tạng của cơ thể con người sẽ khác biệt nhau, chủ yếu tập trung ở phổi, gan, tim và mạch máu, thận, ruột đều có. Nhưng mà, nội tạng khác nhau sẽ có hàm lượng khác nhau, do đó kết quả kiểm tra ra sẽ rất khác biệt. Nếu như ở trong phổi có thể kiểm được 100%, thì ở ruột chỉ có 14% khả năng kiểm tra ra.
Vì thế, lý tưởng nhất là giải phẫu lấy phổi và gan tiến hành kiểm nghiệm. Tuy ở thời cổ đại không thể làm chuyện mổ xác lấy mẫu này, nhưng nó không làm khó được Dương Thu Trì, vì trong răng của người chết đuối vẫn có thể tìm được tảo cát.
Do đó, Dương Thu Trì lấy một cái răng của người chết để tiến hành kiểm nghiệm sau.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì không chịu nói, chề môi chép miệng tiếp tục xem Dương Thu Trì kiểm tra thi thể.
Hắn kiểm tra mô mắt của ngươi chết, phát hiện đã vẫn dục trầm trọng, da tay da chân đã trượt ra. Kết hợp với tình huống thi ban và sự hủ bại với thân thể mà phán đoán, thời gian tử vong đại khái cách khoảng hai ngày.
Khi kiểm tra thi cương, phát hiện hiện tượng cương cứng của cơ thể đã bắt đầu thuyên giảm. Vừa rồi phán đoán thời gian tử vong của người chết đại khái khoảng hai ngày, trong khi đó ở mặt đất, hiện tượng thi cương phải đợi đến ba ngày mới hoãn giải. Điều này là do sự khác biệt ở người bị chết đuối: do họ giãy giụa kịch liệt, co giật, các cơ vận động cực độ trong lúc giãy chết, cho nên hiện tượng thi cương sẽ phát sinh sớm hơn, và tương ứng với nó là hiện tượng hoãn giải sẽ xuất hiện sớm hơn.
Kiểm tra vẻ ngoài của thi thể, phát hiện có một dấu vết xây xát rất nhẹ, không đủ dẫn đến sự tử vong của con người, xem ra là trong lúc thi thể trôi trong nước đã va chạm với nham thạch tạo thành. Ngoài ra, trên thi thể còn có một số vết thương nhỏ nhợt nhạt, giống như bị cá nhỏ hay gì đó cắn.
Cổ của người chết có một sợi xích sắt nhỏ, đầu sợi xích này nối vào một khối đá. Dương Thu Trì cẩn thận kiểm tra cổ của người chết.
Tống Vân Nhi chồm tới nhìn, hỏi: "Ca, phát hiện được gì không?"
Dương Thu Trì sờ cằm ngẫm nghĩ, nói: "Cổ người chết tuy có sợi xích sắt ma sát để lại dấu vết xuất huyết dưới da, nhưng không có dấu bóp cổ. Hơn nữa do xích sắt chỉ tròng cổ mà không xiết chặt, nên những vết thương do ma sát này có thể là do lúc người chết giãy giụa cọ vào gây ra, không là nguyên nhân gây tử vong."
"Về biểu hiện, không có dấu vết ngoại thương rõ ràng, chẳng lẽ người này bị người ta cột vào đá dìm xuống nước chết tươi? Hay là y tự sát?" Tống Vân Nhi cũng học theo mô dạng của Dương Thu Trì, sờ cằm trầm ngâm, ra vẻ rất lão luyện.
"Vẫn chưa thể kết luận về khả năng này, nhân vì chí ít bề mặt của thi thể còn có một chỗ nữa chưa kiểm tra, cần phải tiến hành trước rồi nói sau." Dương Thu Trì cẩn thận vạch tóc nạn nhân, đột nhiên dừng phắt lại: "Trên đầu của người chết có vết nứt da!"
"Để muội xem!" Tống Vân Nhi chồm tới nhìn, quả nhiên hậu não của người chết có một vết nứt dài khoảng một lóng tay, mở hoác miệng, có thể nhìn thấy xương sọ trắng hếu.
Dương Thu Trì trước hết ước lượng kích thước của vết thương, sau đó cẩn thận xác định cách tạo thành vết thương, rồi ồ lên một tiếng.
"Sao sao?" Tống Vân Nhi nhìn chằm chằm vào vết thương, nhìn tả nhìn hữu mà không hiểu đó có gì lạ.
Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi, bảo: "Vân nhi, muội theo ta lâu như vậy, ta cũng đã dạy qua muội cách xác định vết thương. Muội xem xem, vết thương của người chết này bị cái gì gây ra vậy?"
Tống Vân Nhi đưa đầu lại gần hơn, quan sát một lúc lâu, đáp: "Không giống như bị đao chém."
Dương Thu Trì gật đầu tán thưởng: "Vì sao?"
"Huynh trước đây đã có nói qua, duệ khí thương (vết thương do vật bén tạo ra) thường láng ngọt, bên trong vết thương không bầy nhẩy, trong khi vết thương này đâu có trơn tru gì mấy đâu." Trí nhớ của Tống Vân Nhi rất tốt, những từ ngữ chuyên môn của pháp y trước đây Dương Thu Trì nói qua nàng đều nhớ hết, thậm chí biết ứng dụng vào thực tế nữa.
"Không tệ!" Dương Thu Trì khen: "Vết thưong này đích xác không phải là do vật bén gây ra."
"Vậy thì nó được tạo ra từ cái gì?"
Dương Thu Trì dùng đao giải phẫu cắt da đầu ở hai bên vết thương, lộ ra miệng vết thương, dùng khăn lau lau qua xương sọ, nói: "Chú ý này, ở đây có một vết rạn xương sọ nho nhỏ, vết rạn này không có dấu trầy hai bên. Do xương đầu người có độ cứng tương đương với đồng, hung khí này lại không lưu lại dấu vết gì trên xương sọ, chứng minh độ cứng của nó sẽ phải kém hơn đồng, có khả năng là do gậy gỗ hay gì gì đó tương tự tạo ra."
"Gậy gỗ? Gậy gỗ làm sao chém ra vết thương được?"
"Gậy thường thường tròn, rất khó tạo thành vết thương thế này. Có thể là gậy gỗ này có hình lăng, có góc có cạnh."
"A!" Bấy giờ thì Tống Vân Nhi đã lý giải, nhưng lại hỏi tiếp: "Vậy người này có phải là bị gậy gỗ hình lăng đánh chết không?" Nhưng nàng lại nghĩ ngay đến lời Dương Thu Trì vừa nói, người này là còn sống bị rơi vào nước chết ngộp, sao lại có thể bị gậy gỗ đánh chết được? Cho nên nàng vội cải chính: "Không, xem ra là y bị gậy gỗ đánh hôn mê xong rồi bị cột vào đá để chìm xuống sông ngộp chết, đúng không?"
"Ừ, một cú đánh bằng gậy của hung thủ này dù tạo ra vết rạn xương sọ cho nạn nhân, có thể dẫn đến chấn động não hoặc xuất huyết trong não, nhưng từ tình huống đả kích này mà xét, thì không có khả năng dẫn đến sự tử vong tức khắc cho người chết. Căn cứ vào kiểm nghiệm thi thể vừa rồi mà xét, thì nạn nhân bị ngộp chết, cho thấy sau khi người bị hại bị trúng một gậy, rồi trước khi bị quăng vào nước vẫn còn sống."
"Huynh tìm được manh mối của hung thủ chưa?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Muội sao mà gấp thế, ta đâu có phải là thần tiên, làm gì loáng cái mà biết được hung thủ là ai a? Nhưng mà, ta đã có được phương hướng phá án rồi."
"Thật không? Phương hướng gì?" Tống Vân Nhi hỏi gấp.
Dương Thu Trì bước đến cạnh bờ sông, quan sát tốc độ nước chảy, nói: "Tuy cổ người chết có cột xích sắt nối với tảng đá, nhưng tảng đá này không quá nặng, hơn nữa nước của sông Ba này hơi xiết, xem ra thi thể đã trôi xuôi dòng. Hay nói cách khác, địa điểm rơi xuống nước nhất định là chỗ nào đó ở thượng du, nhưng không xa mấy."
Tiếp theo đó, hắn ra lệnh cho bộ khoái men ngược theo bờ sông cẩn thận tìm kiếm coi có huyết tích hay có dấu vết đánh đấu gì đó hay không. Ngoài ra, lại cho người dùng bình lấy nước ở chỗ này cùng nước ở từng đoạn cự li theo đó, và phải ghi chú rõ ràng là lấy được ở chỗ nào.