Trời chớm lập đông. Bầu trời trên Quảng Đức huyện chỉ còn đọng vài áng mây mong manh, lá cây đã rụng sạch, một màu vàng rực bày ra trên khắp mặt lộ bằng đá trước huyện nha. Dương Thu Trì đạp trên lá vàng rơi, chầm chầm ngược gió lạnh đi về phía lao phòng. Lúc này, tâm tình của hắn sảng khoái như ở chốn thế ngoài đào viên.
Đại án của nhà họ Ân đã phá được nửa tháng rồi, khi Dương Thu Trì đến đại lao của nha môn, Đại Bản Nha cùng mấy tên khác vẫn còn để hết hồn vía thổi phồng chuyện hán phá một lúc hai trọng án. Khi thấy Dương Thu Trì, bọn chúng liền ùa lên vuốt mông ngựa, vuốt đến mức đầu hắn to như cái đấu, mượn cớ thị sát lao phòng liền đi ra ngay. Đại Bản Nha vẫn như con nhặng một mực bám theo sau Dương Thu Trì, theo hắn đi quanh đi quẩn trong các lao phòng.
Lần trước bệnh thương hàn được phát hiện kịp thời, không tạo thành dịch bệnh, công tác tẩy rửa lao phòng được làm cũng không tệ, hiện giờ trong các lao phòng sạch trơn, những mùi vị ẩm mốc và hôi thối đã bớt đi nhiều. Dương Thu Trì cất giọng khen vài câu, Đại Bản Nha lè lưỡi cười hề hề.
Dương Thu Trì cùng Đại Bản Nha đi đến lao phòng của vị tú tài ngheo Long Tử Tư suýt chết lần trước, thấy trong đó rất sạch sẽ, thần tình của Long Tử Tư tuy còn rất ủ rũ, nhưng kinh qua mấy ngày trị liệu, xem ra cũng đã lấy lại được sức lực phần nào.
Long Tử Tư thấy Dương Thu Trì, cố gắng động đậy quỳ xuống nói: "Đa tạ ơn cứu mệnh của Dương gia, nếu như Long mỗ chỉ cần trễ một ngày nữa thì đã chết trong oan khiên tủi nhục rồi, nhất định sẽ báo đáp ân đức tái tạo của Dương gia." Trên cổ của Long Tử Tư mang gông bằng gỗ to dày, không có cách gì dập đầu, chỉ có thể chắp tay kính cẩn lễ bái.
Dương Thu Trì nhớ đến Đại Bản Nha đã nói vị tú tài này giết vợ của y, bèn tiện thể cười hỏi: "Oan khiên tủi nhục? Ngay cả vợ mà ngươi cũng thịt luôn rồi, thì có gì oan khiên nữa?"
Long Tử Tư chắp tay vái liên tục: "Dương gia, tiểu nhân thiệt là oan uổng a, tôi không có giết vợ tôi a."
Đại Bản Nha phun nước bọt cái phì: "*** chó!" Rồi quay sang nói với Dương Thu Trì, "Tôi nghe nói, tên tiểu tử này giết chết vợ hắn, còn chôn dưới đất trồng rau nhà bên cạnh, nói với người khác là vợ hắn chẳng thấy đâu. Nửa năm sau, nhà hàng sớm cày ruộng trồng rau, mới phát hiện xương thây của vợ hắn. Huyện thái lão gia bắt hắn lại, trói lên giáp côn tra khảo một hồi mới khai thật ra, hiện giờ lại không muốn nhận tội, làm gì có chuyện tiện nghi đến như vậy!"
Long Tử Tư vội nói: "Lão gia, tôi bị tra tấn quá nên mới nhận vừa đó a, tôi thật không giết vợ của tôi, cái hài cốt đó của ai tôi thật không biết, thỉnh lão gia minh tra a!" Lại vái lia vái lịa.
Dương Thu Trì thấy hắn nói rõ ràng chính xác như vậy liền có chút ngạc nhiên, liền hỏi Đại Bản Nha: "Ngươi có biết là dựa vào chứng cứ nào nhận định hắn giết vợ rồi chôn ở vườn rau nhà hàng xóm không?"
"Chứng cứ a?" Đại Bản Nha gãi đầu, "Cái đó thì tôi không biết, tôi nghe nói hắn với vợ thường ngày có quan hệ không tốt, vợ hắn trách hắn không có bản lĩnh, nhà hàng xóm thường nghe vợ hắn mắng hắn, hắn nhất định là tức không chịu được, nên mới giết chết vợ hắn. Tôi còn nghe nói hắn nhận hết những điều này ở công đường rồi."
Long Tử Tư kêu lên: "Tôi bị tra khảo phải nhận bừa a, vợ tôi tuy nhiên có hung một chút, nhưng tôi trước giờ chưa từng nghĩ phải giết nàng ta a."
"Vậy vợ người đi đâu rồi?" Dương Thu Trì hỏi.
"Tôi cũng không biết, ngày đó tôi về nhà nàng ta đã đi đầu rồi không thấy nữa, y phục và trang sức cũng không thế. Tôi báo quan nhưng cũng không tìm được."
Đại Bản Nha lại phun một bãi nước bọt: "Mẹ kiếp! Ngươi giết vợ của ngươi rồi lại còn báo ả thất tung, đương nhiên phải đem y phục và trang sức của ả đem giấu phén đi chứ, ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc hả?!"
Dương Thu Trì nhìn ngắm tên Long Tử Tư, thấy y chỉ đơn thuần là một tên mọt sách, không giống là người gian trá, từ những chi tiết bản án mà Đại Bản Nha nói ra, thì chỉ đúng ở chỗ vợ y thất tung, hai người thường ngày quan hệ không tốt, sau đó hàng xóm phát hiện trong đám đất vườn rau có hài cốt, liền cho là y giết vợ. Điều này thật khiến người ta có điểm nghi hoặc.
Trong lúc trầm tư, một vị cấm tốt chạy vào nói: "Dương gia, nha hoàn của ngài đến rồi, nói kiếm ngài có chuyện." Dương Thu Trì vội vã ra khỏi lao phòng, đi đến phòng trự, từ xa đã thấy nha hoàn Tiểu Điệp của Phùng Tiểu Tuyết đang đứng ở đó. Vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Điệp vội vã chạy đến nói: "Thiếu gia, thiếu gia! Lão phu nhân nói ngài nhanh chóng về nhà có chuyện."
Dương Thu Trì kinh hãi: "Phát sinh chuyện gì thế?"
Tiểu Điệp thở hồng hộc ấp úng nói: "Bạch thiên tổng.... mang đến rất nhiều bạc,... nói là...., nói là...."
Bạch thiên tổng tặng bạc, nhất định là cảm tạ mình cứu mạng của họ rồi, thì cứ thu lấy là xong, làm gì mà gấp rút chạy hồng hộc đi tìm mình thế này.
Những Dương Thu Trì nhìn sắc mặt của Tiểu Điệp dường như là sắp khóc tới nơi, liền cảm thấy không ổn, nên vội hỏi: "Đừng gấp, từ từ nói, bọn họ nói cái gì."
"Họ nói... ai da, tôi nói không được mà, thiếu gia ngài về nhà là biết ngay."
Nghe ý tứ qua lời nói của ả như thế, dường như đã phát sinh chuyện gì đó to lớn lắm thì phải, Dương Thu Trì thầm cảm thấy cả kinh, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, vội vã cùng Tiểu Điệp nhanh chóng trở về nhà.
Khi vào trong vườn bước đến phòng khách, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ đều ở đó, hai nha hoàn đứng ở bên, cúi đầu nhìn chân im lìm. Ở vị trí của khách, lại là bà mối Vương lần trước đã đến, sau lưng còn đứng hai người hầu, dường như là người của Bạch thiên tổng. Lần này Vương môi bà dường như không phải quang quác cười như gà vừa đẻ trứng lúc trước, mà đang ngồi cúi đầu ở đó, tuy mặt thì nở nụ cười theo quán tính hàng ngày, nhưng rõ ràng là có chút ngượng nghịu.
Vương mô bà này đến làm gì thế? Chẳng lẽ làm mối cho mình nạp thiếp nữa à? Nhưng mà nhìn nét mặt âm trầm của Dương mẫu thế kia, lại còn có Phùng Tiểu Tuyết khóc đến nỗi đỏ húp cả mắt, lại thấy ánh mắt đầy vẻ đồng tình của Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì biết trong nhà có chuyện rồi.
Dương Thu Trì ngồi sát bên cạnh Dương mẫu: "Mẹ, sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì sao?"
Dương mẫu thở dài, chề miệng về phía bàn, Dương Thu Trì thuận thế đưa mắt nhìn theo, lúc này mới phát hiện trên bàn bày một cái mâm lớn, trên dùng vải đỏ phủ lại. Dương Thu Trì nghi hoặc hỏi: "Cái này là gì?" Hắn đưa tay ra giở tấm vải đỏ lên, trời ơi, để toàn là bạc ròng!
"A, ở đâu mà nhiều bạc thế này?" Dương Thu Trì hỏi. Không ai trả lời. Hắn có chút khẩn trương, nhẫm tính thấy Vương môi bà có liên quan chuyện này, nên hỏi thẳng: "Ai, Vương bà bà, bà đến nhà chúng tôi để làm giúp chuyện gì sao?"
Vương môi bà liếc nhìn Dương mẫu, đổi mặt nở nụ cười, trên mặt hiện đầy nếp nhăn: "Dương thiếu gia, lần trước làm mối cho ngài vừa lòng chứ?"
"Vậy tôi nói nha, chuyện hôn nhân Vương môi bà ta giới thiệu trước giờ chưa có mối nào không vừa ý, hai mắt ta nhìn người ấy à, nhìn người nào là chuẩn người đó..."
"Được rồi được rồi, vậy tôi hỏi bà lần này đến đây là để làm gì?" Dương Thu Trì ngắt lời bà ta. Hắn vừa vào cửa là đã thấy Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người mặt mày sầu khổ, bản thân lại không biết rốt cuộc là vì cái gì, vị môi bà này lại mồm năm miệng mười nên có chút bực mình.
Vương môi bà cũng nhìn ra điều đó, cố gắng lấy mặt tươi cười: "Ta lần này tới đây là ... là nhận lời làm mối cho Bạch thiên tổng đại nhận, đến đề thân với Dương thiếu gia ngài...."
Không chờ Vương môi bà nói dứt, Tần Chỉ Tuệ đã ngắt lời bà ta: "Ta vừa rồi đã không nói rõ rồi sao? Chuyện này vạn lần không được, phu quân của ta tuyệt đối không đáp ứng đâu." Nói rồi nhìn Dương mẫu, thấy mặt bà ta vẫn âm trầm, liền không dám nói nhiều nữa.
"Đề thân cái gì? Tại sao không được? Ta không đáp ứng cái gì?" Đầu óc Dương Thu Trì rối mù, bà mối này chẳng phải mấy ngày trước đến đề thân cho mình rồi sao? Tuy giới thiệu cho mình một sát thủ, nhưng cuối cùng cũng bị bản thân thu phục rồi. Hiện giờ mình đã có một tiểu thiếp, vừa động phòng chưa lâu, cô này tuy chưa biết có thể sinh hay không sinh con, nhưng nếu muốn giới thiệu người thứ hai thì đầu cần phải gấp như vậy chứ a?
Thấy mặt Dương Thu Trì hiện đầy vẻ nghi hoặc, Dương mẫu thở dài: "Con à, Thiên tổng đại nhân nhờ Vương bà bà đến làm mối cho con, muốn đem... muốn đem con gái của y là Bạch Tố Mai gã cho con đó!"