Thành Tử Cầm nghe thế, tức thời mặt như sương lạnh, mắt hạnh trừng trừng. Dương Đạp Sơn bấy giờ mới phát giác mình đòi xem hài của con gái người ta ít nhiều có phần ái muội, vội giải thích: "Ta chỉ muốn dùng để so sánh dấu chân, vạn nhất ở trên đó phát hiện hai loại dấu giày bất đồng...."
Sắc mặt của Thành Tử Cầm bấy giờ mới hơi hòa hoãn trở lại, nhưng lại đổi sang ửng hồng, ngẫm nghĩ một chút vẫn nhấc chân cởi một chiếc giày ra.
Dương Đạp Sơn vội cười hề hề tiếp lấy, thấy đó là một chiếc giày đế mỏng thông dụng của bộ khoái, kích cỡ nhỏ gọn, nhịn không được phóng mắt nhìn Thành Tử Cầm đang đứng tấn theo thế "Kim Kê độc lập" (Gà vàng đứng một chân) một chân chỉ mang vớ trắng, lòng không khỏi xao động. Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, liếc xem toàn chiếc giày, thấy ở dưới đế còn có một vớ thêu một đóa mai hồng, nét thêu rất tinh tế.
Dương Đạp Sơn cười nói: "Bộ đầu, tấm lót giày này là do ngài tự thêu à? Nét thêu đẹp thiệt!"
Thành Tử Cầm sầm mặt lạnh lùng: "Ngươi sao nhiều lời thừa như thế!"
Dương Đạp Sơn vội thu nụ cười, cẩn thận bỏ chiếc hài vào lòng, ẩn ước ngửi được một mùi hương cơ thể thiếu nữ nhè nhẹ.
Lúc này, thang gỗ đã được đem tới. Dương Đạp Sơn xách rương pháp y, trèo lên đỉnh phòng, từ từ tra xét dọc theo từng cây kèo.
"Quan không tu sửa nha môn" là điều quy định theo luật, cho nên những phòng của nha môn này vừa già vừa củ. Sương tuyết mưa gió lâu ngày đã khiến lớp ngói trên này đều đóng một lớp rêu mỏng, người nếu đi bên trên sẽ rất dễ lưu lại dấu chân.
Không cần nhìn kỹ cũng phát hiện trên nóc nhà có một dãy bước chân. Những dấu chân này nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết của bộ đầu Thành Tử Cầm. Nhưng mà, Dương Đạp Sơn vẫn móc từ trong lòng ra chiếc hài của nàng ta, cẩn thận so sánh dấu giày, quả nhiên không sai.
Dương Đạp Sơn cất hài của Thành Tử Cầm vào lòng, đi theo dấu hài tử tế khám sát hết một lượt, không phát hiện dấu chân hay vết tích gì, cũng không có dấu phiến ngói bị di động.
Như vầy thì kỳ quái rồi, vũ công có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm được mức đạp tuyết vô ngân (đạp lên tuyết không để lại dấu vết), trừ khi là trong tiểu thuyết. Thể trọng của con người không thể dùng khinh công khắc phục. Như vậy có thể nói, ngoại trừ Thành Tử Cầm, xem ra không có ai lên trên đỉnh phòng. Hay nói cách khác, đạo tặc không thể từ đỉnh phòng tiến nhập vào phòng trộm quan ấn đi.
Dương Đạp Sơn ngồi xuống đỉnh phòng rơi vào cơn trầm tư: cửa bốn phía đóng kín, đỉnh phòng không có dấu lẻn vào, đạo tặc rốt cuộc là làm sao tiến vào phòng trộm quan ấn đi? Chẳng lẽ là đào địa đạo tiến vào? Không đúng, vừa rồi hắn quan sát rất cẩn thận, không thấy có dấu vết đào bới. Hơn nữa, nếu đào bới một địa đạo chính xác đến ngay dưới phòng ngủ của tri phủ đại nhân trong nội nha của nha môn, thì công trình này phải lớn phi thường, yêu cầu lại rất cao. Và phí bao nhiêu công sức để trộm một quan ấn thì không hợp tình lí chút nào, thật là khiến người khó hiểu.
Quan ấn không thể sánh với ngọc tỉ của hoàng đế, chỉ án chiếu vào giá trị của vật phẩm, vì sao lại không trộm kim ngân chấu báu trong phòng ngủ? Bất kỳ món nào cũng đáng tiền hơn quan ấn a.
Chẳng lẽ đạo tặc không phải vì tiền, mà là để chỉnh trị Hàn tri phủ? Nhưng dùng phương pháp trộm quan ấn để chỉnh trị người xem ra quái quái thế nào ấy, dường như đây không phải là thủ đoạn đặc biệt thâm độc gì.
Động cơ còn chưa phải là vấn đề chủ yếu mà Dương Đạp Sơn suy nghĩ, điều hắn muốn biết nhất là đạo tặc rốt cuộc là tiềm nhập vào phòng trộm quan ấn bằng cách nào. Hắn ngồi yên suy nghĩ, nhưng nghĩ nát cả óc mà cũng không ra.
Trong lúc hắn đang khổ sở nghĩ suy đó, một tham âm chợt vang lên: "Ê, ngươi ngồi lỳ ở trên đó làm gì? Giày của ta đâu?"
Dương Đạp Sơn cả kinh, đưa mắt nhìn, thì ra là bộ đầu Thành Tử Cầm đang thò đầu ra khỏi than nhìn hắn.
Dương Đạp Sơn cười khì đáp: "Không... khôgn có gì. Tôi đang suy nghĩ xem đạo tặc rốt cuộc là tiến vào phòng bằng cách nào."
"Vậy ngươi có nghĩ ra chưa?" Thành Tử Cầm đầy vẻ hi vọng hỏi.
"Vẫn chưa ra. Ta phải xuống dưới phòng tìm xem."
Mặt Thành Tử Cầm đầy vẻ thất vọng, hừ một tiếng nói: "Mau trả giày cho ta!"
Dương Đạp Sơn bước lại, vội móc giày từ trong lòng ra đưa cho Thành Tử Cầm. Giày tuy không còn, nhưng trong người vẫn còn thoang thoảng mùi hương cơ thể của thiếu nữ, khiến cho tâm thần của hắn thanh thản vô cùng.
Thành Tử Cầm đỏ mặt tiếp lấy giày, mang vào ngay trên thang xong mới leo xuống. Dương Đạp Sơn cũng xuống thang, không dám nhìn Thành Tử Cầm, mang rương pháp y tiến vào phòng ngủ, kiểm tra kỹ lại phòng một lần nữa, không phát hiện ra mang mối gì.
Hắn bước đến bàn sách, từ những giác độ bất đồng quan sát hộp quan ấn, hỏi Hàn tri phủ: "Đại nhân, phòng này ngoại trừ ngài, còn ai ngụ nữa?"
"Bình thường chỉ có bổn quan và nương tử hai người. A, còn có thiếp thân nha hoàn Đông nhi, nhưng mà nó ngụ ở gian ngoài, lúc ngủ thì đóng cửa từ phía bên trong, nó tiến vào không được."
Xem ra Hàn tri phủ này có lòng giới bị rất nặng, ngay cả thiếp thân tiểu nha hoàn của mình cùng đề phòng.
Dương Đạp Sơn lại hỏi: "Sau khi phát hiện quan ấn bị mất, còn có ai tiến vào phòng này?"
"Chỉ có Thành bộ đầu và ba tổ trưởng bộ khoái, trừ bốn người họ, không có ai tiến vào đây."
Dương Đạp Sơn gật gật đầu, lòng đã có chủ ý, nói thẳng với Hàn tri phủ và Thành bộ đầu: "Đại nhân, bộ đầu, hiện giờ làm phìền các vị ra ngoài chờ, tôi muốn một mình khám sát."
"Vì sao? Lúc ngươi khám sát, người khác không thể ở bên cạnh xem hay sao?" Thành bộ đầu trừng mắt hỏi.
"Đúng vậy, không thể!" Ngữ khí của Dương Đạp Sơn không có bất kỳ chỗ nào thừa dành cho sự thương lượng, "Đây là lời dặn dò của sư phụ dạy ta phá án, sư mệnh không thể cải! Hơn nữa còn ảnh hưởng đến hiệu quả phá án." Kỳ thật, trong đầu Dương Đạp Sơn chẳng có nửa điểm ký ức về vị sư phụ này.
Cổ đại vô cùng úy kỵ lén học nghề của người ta, vừa nghe lời này, Thành bộ đầu không còn gì để nói. Hàn tri phủ nghe bên cạnh có người sẽ phá án không linh, càng không nói hai lời, vội vã bước ra khỏi phòng. Thành bộ đầu và sấu hầu cùng hai tổ trưởng bộ khoái thấy tri phủ đại nhân đã ra ngoài tránh đi, bản thân không cần được bảo cũng thoe ngay ra ngoài.
Chờ bọn họ ra ngoài xong, Dương Đạp Sơn bấy giờ mới mở rương pháp y, lấy từ trong đó ra chổi quét lấy dấu tay, băng keo trong và giấy trắng. Hắn dùng bàn chải lấy dấu tay quét lên hộp đựng quan ấn, xuất hiện mấy chỉ tay, sau đó dùng băng keo trong lấy những dấu tay này, bước ra ngoài cửa nói: "Đại nhân, bộ đầu và ba vị tổ trưởng, tôi còn phải lấy dấu tay của các vị."
Thành bộ đầu càng bất ngờ hơn: "Ngươi cần lấy dấu tay chúng ta làm cái gì?"
Dương Đạp Sơn mỉm cười: "Thiên cơ bất khả lậu!"
Hắn nói rất thần bí, khiến người ta càng cảm thấy có hi vọng. Đây là điều Hàn tri phủ mong chờ nhất, cho nên vội vã cho người mang mực và vải trắng đến, bốn người đều án hai tay lên những tấm vải này.
Thành Tử Cầm khẽ nói với Dương Đạp Sơn: "Ngươi dày vò tri phủ đại nhân như vậy, nếu như tìm lại được quan ấn thì mọi chuyện đều dễ nói, nếu mà không tìm về được, hừ hừ, sẽ cho ngươi biết tay!"
Dương Đạp Sơn đương nhiên biết hậu quả của việc làm này, nhưng không làm như vậy thì làm sao tra ra manh mối? Hắn cười đáp: "Bộ đầu, tôi chỉ tận hết năng lực, chuyện phá án cũng giống như cưới vợ vậy, chưa cưới vợ xong mà đòi quản sinh con sinh cái hay sao?"
Thành Tử Cầm lừ mắt nhìn hắn: "Vậy ngươi hãy tận hết tâm tư đi, nếu không những ngày tháng sau này của chúng ta không dễ chịu đâu!"
"Đây là án đầu tiên sau khi tôi trở thành bộ khoái, đương nhiên là phải dụng tâm rồi. Ngài phóng tâm đi a! Hơn nữa còn có 15 lượng bạc trắng thưởng nữa mà!"
Hàn tri phủ đang lắng nghe hai người hắn đối thoại, vừa nghe có chỗ không phải, nhịn không được kêu lên: "Cái gì 15 lượng! Là 30 lượng!"
Cái gì? Dương Đạp Sơn kêu lên một tiếng, quay vụt đầu lại nhìn Hầu Vĩ: "Hà hà, khỉ cà tong, ngươi tính toán thật là chuẩn xác a!" Lòng nghĩ, con bà ngươi, ta nói mà, ngươi là người thấy tiền như mạng, sao lại chuyển tính như vậy, 15 lượng bạc thưởng mà không đòi lại một văn, chỉ muốn cái hư danh, thì ra là còn giấu một phần này a.
Hàn tri phủ trao thưởng 30 lượng phá án này, vốn ra sấu hầu định để Dương Đạp Sơn giúp phá án, lấy 15 lượng đưa cho Dương Đạp Sơn, còn bản thân thì nuốt 15 lượng. Thật không ngờ Dương Đạp Sơn lại làm bộ khoái, tính toán nhỏ của y coi như hở sườn. Y rất bối rối đỏ mặ ấp úng: 'Cái này... hà hà... cái này..."
Hàn tri phủ không biết nội tình bên trong, thấy Dương Đạp Sơn vừa leo lên đỉnh phòng vừa đuổi mọi người ra ngoài, còn lấy dấu tay của họ, cảm thấy thật đúng là hòa thượng ngoại lai biết niệm kinh, tâm lý bụt xa là bụt rất thiêng ở đâu cũng có, huống chi Dương Đạp Sơn lại tỏ vẻ thần bí như vậy, cho nên ông tràn đầy hi vọng. Để khuyến khích Dương Đạp Sơn cố sức sớm tìm về quan ấn, tránh đêm dài lắm mộng, ông ta cắn răng nói: 'Dương bộ khoái, nếu như ngươi tìm được quan ấn đúng hạn, bổn quan sẽ thưởng thêm mười lượng, tổng cộng thưởng ngươi 40 lượng!"
Oa...! Dương Đạp Sơn cao hứng thảm luôn! Nếu có được 40 lượng bạc thì coi như phát rồi, không những có thể mua được một căn nhà vườn mái ngói nhỏ, mà còn có chút tiền để trang trí mua gia cụ. Có nhà của riêng có thể là mộng tưởng lớn nhất hiện giờ của hắn.
Nhưng mà, hiện giờ án còn chưa có manh mối gì, còn không phải là lúc cao hứng vội. Hắn cung thân nói: "Đa tạ đại nhân, tiểu nhân nhất định tận tâm kiệt lực, tranh thủ trong kỳ hạn phá án này, tìm về quan ấn!"
Hàn tri phủ gật gật đầu, nói: "Còn cần chúng ta làm cái gì, ngươi cứ nói."
Dương Đạp Sơn cũng không khách khí, nói: "Tôi muốn đơn độc nói chuyện với tôn phu nhân, và cũng cần lấy dấu tay của phu nhân và nha hoàn Đông nhi."
Thành Tử Cầm cùng mọi người ngẩn ngơ. Thời cổ đại nữ quyến thường không gặp người ngoài, huống chi đường đường là nương tử của tứ phẩm tri phủ, là người nhà quan mà phải gặp bộ khoái thuộc loại tiện dân thế này để tra án thì.... Loại sự tình này dù có nghĩ cũng không nghĩ ra được, không ngờ Dương Đạp Sơn lại trực tiếp đề xuất trước mặt tri phủ, sao không khiến bọn họ kinh ngạc cơ chứ? Và thế là họ chờ tri phủ đại nhân nổi giận lôi đình...
Quả nhiên, cơ mặt Hàn tri phủ co rút liên tục, sắc mặt thập phần khó coi, dường như muốn quát mắng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, sấm mặt trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Đạp Sơn đương nhiên biết mình nói cái gì, vội cung thân nói: "Đại nhân, đây là cần cho tra án, nếu đổi thành án khác, có trọng đại hơn nữa thì tiểu nhân cũng không dám dò hỏi phu nhân. Nhưng án này bất đồng, chuyện liên quan đến bản thân đại nhân, vì để nhánh chóng tìm quan ấn về, tiểu nhân không thể không đưa ra hạ sách này."
"Chẳng lẽ ngươi... ngươi hoài nghi nương tử của ta trộm quan ấn?" Sắc mặt của Hàn tri phủ càng khó coi hơn.
"Tiểu nhân chỉ xem coi tìm được manh mối nào có thể phát hiện hành tung của đạo tặc hay không. Loại sự tình này cần phải nhanh hết mức, nếu như đạo tặc tổn hủy quan ấn hay là chuyển bán thì dù có tra ra đạo tặc cũng không có ích gì."
Loại này đánh trúng đều mà Hàn tri phủ đang lo lắng trong lòng, trầm ngâm một chút, hỏi: "Không hỏi họ không được hay sao?"
"Nếu như không hỏi mà có thể phá án, tiểu nhân tuyệt không đưa ra hạ sách này." Dương Đạp Sơn cung thân nói.
Hàn tri phủ nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng dậm chân nói: "Được thôi! Ngươi theo ta!" Nói xong dẫn Dương Đạp Sơn đi qua giếng trời trong vường, tiến vào sương phòng ở bên cạnh.
Hàn tri phủ đứng ở gian ngoài, lớn tiếng gọi: "Phu nhân! Phu nhân!"
Do bộ khoái tiến vào phòng ngủ tra án, cho nên Hàn phu nhân mang nha hoàn tránh ra sương phòng. Khi nghe Hàn tri phủ gọi, vội vén rèm đi ra, vừa nhìn thấy Dương Đạp Sơn liền giật mình cả kinh.
Hàn phu nhân chỉ bốn năm chục tuổi, mang vòng vàng chuỗi bạc, áo quần hoa lệ, thân thể mập mập, gương mặt to bè bè đầy vẻ cao ngạo. Thân hình này vừa khéo phối hợp vối Hàn tri phủ, thành một cặp thùng nước và dưa gang.
Hàn tri phủ nói: "Phu nhân, vị tiểu huynh đệ này là bộ khoái mới Dương Đạp Sơn, hắn rất có năng lực phá án. Để sớm tìm về quan ấn bị mất, muốn tìm hiểu chút tình huống cùng phu nhân, xem có có manh mối gì hay không, đồng thời, còn muốn... còn muốn lấy dấu tay của phu nhân và Đông nhi nữa."
Hàn phu nhân nhíu tít mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, chề môi: "Có chuyện gì mà nói với một tiểu bộ khoái đâu chứ, ông cho hắn đi đi!" Nói xong, chuyển thân định tiến vào phòng.
Dương Đạp Sơn tức giận, con vợ dữ của ông đúng là mắt cho nhìn tới đầu gối người! Hắn bèn xoa tay bảo: "Nếu như là thế thì án này tôi không có cách gì phá giải, vậy xin cáo từ!" Nói xong chuyển thân đi ra ngoài.
Hàn tri phủ gấp lên. Ông ta hiện giờ chỉ còn hy vọng vào Dương Đạp Sơn có thể giúp tìm về quan ấn. Quan ấn này nếu mà không tìm về được, thì chức quan này của ông ta chắc đến đây là chấm dứt, nói không chừng còn cấp cho cừu gia phát huy, tâu đến hoàng thượng xử trị tội lỗi nữa. Cho nên ông ta chạy gấp theo mấy bước, lớn tiếng gọi : "Dương huynh đệ, xin chờ đã!"
Hàn tri phủ cười hì hì: "Dương huynh đệ, đừng bực mình, cậu cứ ở đây chờ, ta đi nói chuyện với phu nhân, cậu đừng đi, chờ ở đó a!" Nói xong vội chuyển người chạy nhanh vào phòng.
Dương Đạp Sơn liền nghe trong phòng có tiếng tranh chấp nhỏ mấy câu, rồi trầm mặc, rồi họ lại xì xầm nói gì đó một hồi, sau đó Hàn tri phu đi ra, lớn tiếng nói: "Dương huynh đệ, thành rồi, mau tiến vào đi!"
Dương Đạp Sơn rất tức giận, thầm nghĩ nếu không phải vì 40 lượng bạc kia, lão tử tuyệt không nhìn đến cái mặt bà la sát nhà ông. Hắn nhìn lên trời, cố gắng dằn lòng nhẫn nhịn, rồi bước trở về phòng. Hàn phu nhân đã ngồi lên ghế, tiểu nha hoàn Đông nhi đứng ở bên, trợn đôi mắt to kinh ngạc nhìn Dương Đạp Sơn.
Hàn tri phủ nói: "Dương huynh đệ, có lời gì thì cậu cứ hỏi đi, hỏi xong rồi còn đi lấy thủ ấn."
Nếu như chuyện đã đến thế này, Dương Đạp Sơn không thèm khách khí nữa, cung thân nói: "Đại nhân, tiểu nhân muốn đơn độc tìm hiểu tình hình với phu nhân, không biết có được hay không?"
Muốn đơn độc chuyện trò với lão bà ta à? Cái này là chuyện tầm ruồng ở đâu thế? Hàn tri phủ tức tím cả mặt, nhưng mà khi nghĩ đến tiền đồ của mình còn ở trên tay vị tiểu huynh đệ này, nói chuyện thì nói, dù gì thì cũng có tiểu nha hoàn ở một bên, dù sao cũng không bị cắm sừng được. Hơn nữa, nương tử của ông ta bốn năm chục tuổi, xế bóng hoàng hôn rồi, ngay bản thân ông ta còn không có hứng thú gì, vị tiểu bộ khoái này sao lại động tâm được chứ?
Hàn tri phủ quay sang nhìn phu nhân, thấy bà ta nghênh mặt xoay người, xem ra không có ý gì với tên tiểu bộ khoái này, bấy giờ mới yên tâm. Nhưng mà, ông ta vẫn đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn Đông nhi, bảo cô ta để ý, bấy giờ mới chuyển thân ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại.
Dương Đạp Sơn liếc mắt nhìn thấy ghế thái sư bên cạnh Hàn phu nhân còn trống, rất muốn tới ngồi xuống định chọc tức lão sư tử cái này, nhưng mà dù sao thì người sợ nhận là đón đầu ngọn gió, điều tra án này hắn không phải chỉ làm một lần mua đứt bán đoạn, mà còn phải ở lại nha môn tiếp tục làm bộ khoái nữa... Cho nên mới có câu người sống dưới mái nhà không thể không cúi đầu chịu lép vế với nó.
Dương Đạp Sơn cung thân nói: "Phu nhân, tiểu nhân vì tìm lại quan ấn cho tri phủ đại nhân, thật tế là vô cùng bất đắc dĩ mới lấy gan to bằng cái đấu đi dò hỏi phu nhân, thỉnh phu nhân thứ tội!"
Nghe lời Dương Đạp Sơn nói, sắ mặt Hàn phu nhân hơi hòa hoãn trở lại một chút, hừ lạnh: "Nếu như lão gia không nói ngươi rất có tài phá án, chỉ hi vọng vào mình ngươi để tìm lại quan ấn, bổn phu nhân tuyệt đối không gặp ngươi."
Dương Đạp Sơn nhìn cái hong phì nộn như cái lu của Hàn phu nhân, mắng thầm trong lòng: Bà mà đẹp đẽ cái quỷ gì cho cam? Bà tương bà là Dương Ngọc Hoàn hay la Vương Chiêu Quân? Lão tử là vì 40 lượng bạc trắng và cái chức vị bộ khoái đó mới chịu nói với bà, chứ bà thì sức mấy! Dù bà có cửi truồng hết quỳ xuống khẩn cầu, lão tử cũng chả thèm nhìn bà nửa mắt!
Lòng thì mắng như vậy, nhưng mặt hắn chẳng biểu lộ chút ý tứ gì, vẫn cung kính thưa: "Dạ, phu nhân, tiểu nhân vô lễ, mong người tha thứ."
Hàn phu nhân thấy ngôn ngữ của Dương Đạp Sơn không tục, sắc mặt hơi hòa hoãn trở lại, lòng nghĩ ngươi đây cũng là vì công vụ bức ép, lại là vì chuyện nhà của bà ta, cho nên không thể làm khó hắn quá, liền nói: "Được rồi, ngươi có lời gì thì cứ hỏi đi."
..........
Phòng khách nội nha.
Hàn tri phủ và Thành Tử Cầm cùng mọi người ngồi thừ ở đó.
Hàn tri phủ không nói chuyện, nên không ai dám lên tiếng. Ông ta không ngừng xoay đầu nhìn về phía sương phong. Dương Đạp Sơn đã ở trong đó hỏi hơn nửa canh giờ rồi vẫn còn chưa ra, cũng không biết có phát hiện manh mối gì hay không. Hàn tri phủ rất sợ Dương Đạp Sơn mặt mày méo xệch bước tới, lắc đầu nói không có manh mối, như vậy thì mọi chuyện kể như xong.
Hàn tri phủ lúc này thật giống như một tù phạm chờ phán quyết. Thành Tử Cầm cùng mọi người định an ủi ông ta mấy câu, nhưng lại không biết nói từ đâu, đành phải cúi đầu ủ rủ.
Cuối cùng thì cửa sương phòng cũng mở, Dương Đạp Sơn mỉm cười bước ra. Hàn tri phủ hoan hỉ trong lòng, vội chạy tới hỏi: "Dương bộ khoái, thế nào rồi?"
Dương Đạp Sơn mỉm cười nói: "Đại nhân, tiểu nhân đã lấy dấu tay của phu nhân và nha hoàn Đông nhi, hiện giờ cần làm một phép thử, thử xong xuôi thì có kết quả thôi."
Hàn tri phủ nghe nói có cửa, mặt tươi như hoa: "Dương bộ khoái quả thật như thần a!"
Dương Đạp Sơn vội khom người thừa: "Đại nhân, tiểu nhân hiện giờ còn chưa dám nói là có thể phá án, chỉ có thể chờ lấy được quan ấn xong mới coi như là thành công a. Thỉnh đại nhân hãy chờ, tiểu nhân tiến vào phòng ngủ kiểm tra một chút, rồi sẽ ra báo cho đại nhân biết án này nên xử lý như thế nào, được không?"
"Được được!" Hàn tri phủ hiện giờ hễ cầu là ứng, suýt chút nữa khom sát người lạy tạ hắn luôn nữa. Ông ta nhất trực đưa Dương Đạp Sơn đến cửa phòng ngủ, chờ hắn tiến vào phòng xong vội đóng cửa lại, còn bản thân thì đứng ngoài cửa chờ.
Thành Tử Cầm cùng mọi người thấy ông ta khẩn trương như vậy, lòng cũng tức cười, chỉ có điều loại sự tình này rơi vào đầu của ai thì người đó cũng khẩn trương như vậy, cho nên họ rất đồng tình ông ta.
Lại trải qua một hồi, Dương Đạp Sơn cuối cùng cũng mở cửa bước ra.
Hàn tri phủ vừa thấy Dương Đạp Sơn cười với bộ dạng hề hề như vậy, tức thời lòng vui như hoa nở, hỏi: "Thế nào rồi? Tìm được quan ấn rồi hả?"
Dương Đạp Sơn gật gật đầu.
Hàn tri phủ nếu như không quá mập, nhất định sẽ nhảy tâng tâng lên hoan hô. Trong lúc kích động thế này, ngay cả cách xưng hô của ông ta cũng biến luôn, kích động chụp tay Dương Đạp Sơn lắc lắc: "Tiểu huynh đệ, huynh đệ... huynh đệ thật là ân nhân cứu mạng của bổn phủ a! Xin đa tạ rất nhiều, đa tạ rất nhiều!... Quan ấn đâu?"
"Quan ấn bị quỷ trộm đi rồi!"
"Cái gì?" Hàn tri phủ cả kinh, quay đầu nhìn bọn Thành Tử Cầm ba người, chỉ thấy ba người này đầu óc như đang ở trong mây mù, thậm chí còn cảm thấy có chút kinh khủng.
Thành Tử Cầm trầm giọng hỏi: "Dương bộ khoái, rốt cuộc là chuyện gì?"
Dương Đạp Sơn cười nói: "Vừa rồi tôi dò hỏi phu nhân và Đông nhi, rồi dùng dấu tay của mọi người bói một quẻ, phát hiện có một tiểu quỷ trộm quan ấn của đại nhân đi..."
"A! Như vậy làm sao bây giờ?" Hàn tri phủ khẽ hỏi.
Dương Đạp Sơn xua tay: "Đại nhân đừng gấp, tiểu nhân đã tra ra rốt cuộc là quỷ ở phương nào trộm quan ấn của đại nhân đi rồi, tiểu nhân chuẩn bị khai đàn thi pháp, truy tìm quan ấn trở về!"
"Thật không?" Hàn tri phủ cả kinh, "Ngươi còn biết pháp thuật?" Thành Tử Cầm cùng mọi người thập phần kinh ngạc, nhìn không ra thiếu niên này lại biết cả pháp thuật nữa.
Dương Đạp Sơn nói với kiểu cách vô cùng thần bí: "Pháp thuật khác thì tôi không biết, chỉ có điều đem món bị quỷ trộm về thì sư phụ tôi đã từng dạy qua cho tôi, cho nên tôi biết. Chỉ có điều không nắm chắc mười phần, chỉ còn biết tận lực mà thôi."
Phàm chuyện gì cũng để ba phần dư, không thể đem lời nói quá đầy đủ, Dương Đạp Sơn tự nhiên hiểu đạo lý này.
Hiện giờ dù còn một phần hi vọng thì Hàn tri phủ cũng phải theo cho bằng được. Ông ta biết không thể bức quá gấp, nếu không sẽ có tác dụng ngược, cho nên cười hề hề cấp cho Dương Đạp Sơn một hoàn thuốc định tâm: "Cái đó thì đương nhiên, Dương huynh đệ cứ yên tâm khai đàn thi pháp, vô luận là thành hay là bại, bổn phủ tuyệt không làm khó dễ cậu."
"Vậy thì tốt. Hiện giờ tôi trở về chuẩn bị một chút, đại nhân, thỉnh ngài cho người chuẩn bị pháp đàn trong phòng ngủ, một lát tôi sẽ quay lại."
"Được được!" Hàn tri phủ vội hỏi, "Pháp đàn này bày biện ra sao?"
"Cái này... không sao đâu, chỉ là một số pháp khí pháp đàn như bình thường thôi, chủ yếu là dựa vào chú ngữ của tôi, ha ha..."
"Thì vậy, thì vậy!" Hàn tri phủ cười cầu tài.
Dương Đạp Sơn sách rương khám nghiệm pháp y bỏ đi, Hàn tri phủ vội ra lệnh cho người đến bày một pháp đàn ở phòng ngủ, chuẩn bị những pháp khí thường dùng khi khai đàn thi pháp.
Chuẩn bị xong thì Dương Đạp Sơn xách một cái bao nhỏ trở lại. Hàn tri phủ cùng hắn tiến vào phòng ngủ, đến trước pháp đàn hỏi: "Dương pháp sư, ngài thấy pháp đàn này thế nào?"
Nghe Dương Đạp Sơn muốn khai đàn thi tháp, Hàn tri phủ lại cải lối xưng hô lần nữa, trực tiếp gọi hắn là "Pháp sư" luôn.
Dương Đạp Sư không muốn làm pháp sư, vì hắn mở đàn làm phép chẳng qua là một cách để phá án, chứ hắn chẳng biết phép thuật gì hết, vội đáp: "Đại nhân vạn lần đừng xưng hô như vậy, tiểu nhân chỉ là bộ khoái nha môn, bắt giặc phá án thì được, loại pháp thuật này chỉ biết một hai món, những món khác chẳng thông khiếu nào, đại nhân mà xưng hô như vậy, một khi chuyện này truyền ra, ai ai cũng tìm đến tiểu nhân yêu cầu thi pháp thì tiểu nhân khó sống rồi."
Hàn tri phủ gật đầu: "Được được, bổn phủ không nói nữa, Dương huynh đệ, vậy thỉnh huynh đệ thi pháp đi."