Nạp Thiếp Ký 1

Chương 87: Chương 87: Nhân Quả Tuần Hoàn






Dương Thu Trì nói: "Phân tích vừa rồi có thể dẫn tới một kết luận, đó là Bạch Tiểu Muội bị Ân Đức bóp cổ chết để diệt khẩu. Do đó, lúc ở liệm phòng, hắn thấy Bạch Tiểu Muội mở mắt nên mới sợ đến nổi ngồi bật ra đất. Bạch Tiểu Muội dùng phương pháp mở mắt ra để giết chết Ân Đức."

Mở mắt giết người? Có thể có môn công phu giết người như vậy sao? Không những là Tống Vân Nhi, mà Tống tri huyện, Bạch thiên tổng đều cảm thấy đầu óc lùng bùng.

"Ân Đức ngồi bẹp cái ghế, bị cái đinh rỉ sét trên ghế đâm vào tay. Chiếc đinh này ở trong môi trường ẩm thấp âm lãnh của liệm phòng, đã sớm rỉ sét loang lổ rồi. Sau khi Ân Đức bị đinh xuyên vào tay, không kịp thời rửa sạch vết thương, và cũng không thèm uống thuốc đề phòng cảm nhiễm, do đó đã bị Phá thương phong (bệnh uốn ván, phong đòn gánh)."

"Phong đòn gánh?" Tống Vân Nhi cùng mọi người nghe không hiểu.

"À chính là 'Thương Kinh'", Dương Thu Trì giải thích, "Thương Kinh" là từ dùng để gọi bệnh phong đò gánh của Trung y thời cổ đại, cứ nói như vậy là họ hiểu rõ ngay. Dương Thu Trì cúi người xuống quan sát thi thể của Ân Đức, nhất là biểu tình trên gương mặt: "Mấy ngày trước ta phát hiện Ân Đức cứ ngáp vặt hoài..."

Tống Vân Nhi cũng chen lời: "Đúng đúng đúng, muội cùng kỳ quái vì sao suốt ngày hắn cứ như là không ngủ đủ vậy, lại còn cáu kỉnh liên tục. Ngày đó ở nhà của muội, hắn còn nổi cơn quát tháo với huynh!"

Dương Thu Trì cười nói: "Những hành vi của hắn đều là biểu hiện của triệu chứng cảm nhiễm Phá thương phong mà sinh ra." Rồi hắn chỉ gương mặt méo mó biến hình của Ân Đức, "Đạc điểm điển hình nhất sau khi bị nhiễm bệnh Phong đò gánh đó là, trên mặt lúc nào cũng xuất hiện 'Nụ cười khổ'."

Bạch thiên tổng chợt nhớ ra: "Đúng rồi, hèn gì khi chúng ta thủ ở cửa động, hắn cứ cười khổ với ta hoài, ta lúc đó không hiểu vì sao hắn lại như vậy, thì ra là bị sanh bệnh."

"Vâng, lúc đó bệnh của hắn đã nặng lắm rồi, lúc hắn chết cơ mặt co rút, cong bật người, đều là biểu hiện của bệnh phong đò gánh." Dương Thu Trì chỉ vào cái cổ đầy vết cào cấu của Ân Đức, nói: "Hắn cào cấu ở cổ bỡi vì bệnh uốn ván ấy đã dẫn đến chứng co giật các cơ thịt ở cổ, làm cho hô hấp bị tát, cuối cùng nín thở mà chết. Ân Đức bóp cổ chết Bạch Tiểu Muội, Bạch Tiểu Muội chết rồi mà vẫn mở mắt dọa được Ân Đức, khiến Ân Đức bị đinh rỉ sét đâm vào bàn tay, cuối cùng bị nhiễm bệnh Phong đòn gánh có giật nín thở mà chết, đây chẳng phải là Bạch Tiểu Muội tự thân báo cừu hay sao? Cái đó gọi là nhân quả báo ứng!"

Bạch phu nhân ôm Bạch Tố Mai khe khẽ khóc, Bạch thiên tổng đá vào người Ân Đức một cái: "Cái tên chó chết này, chết còn không hết tội! Tiểu Muội của chúng ta ở trên trời linh thiêng, nên đại cừu đã được báo!"

Nói rồi y chuyển thân nhìn chằm chằm vào Ân lão đã đang run rẫy nằm trên bãi cỏ, "Hiện giờ thì tới lượt ngươi!" Liền bước tới định ra tay động thủ, nhưng bị Tống tri huyện ngăn lại: "Thiên tổng bớt giận, chúng ta cần, cần áp giải lão về, tự có hình, hình luật xử trí lão, cần gì Thiên tổng phải tự thân động thủ làm chi?"

Thần trí của Bạch thiên tổng đến lúc này đã tỉnh hơn lúc nãy nhiều, không còn xung động nữa, nên phun một ngụm nước bọt vào Ân lão đầu: "Cái lão dâm tạc nhà người, hãy chờ thiên đao phân thây thành muôn mảnh đi!"

Tống tri huyện thấy mặt trời đã khuất bóng, liền nói: "Đem ân lão gia.... ân lão đầu này trói lại, thu dọn thi thể, chúng ta mau, mau về thôi."

"Chờ một chút!" Ân lão phu nhân nhất mực ngồi phía sau Ân lão đầu chợt lên tiếng, "Tri huyện đại nhân, có thể để cho lão thân nói với lão gia của chúng tôi vài lời không?"

Vị Ân lão phu nhân này đúng là đáng thương, con trai bóp chết em gái của con dâu, hiện giờ đã chết ở chỗ này. Phu quân là một lão dâm tặc, cưỡng gian em gái của con dâu, rồi ngay cả quản gia ở nhà cũng phạm tội cưỡng dâm. Hiện giờ bà muốn nói với phu quân vài lời, suy cho cùng thì Ân lão đầu lần này không tránh khỏi cái chết, do đó nhân cơ hội này dặn dò vài chuyện cũng rất nên.

Tống tri huyện gật gật đầu, chuyển thân lùi lại vài bước, những người còn lại cũng theo đó giãn ra, nhường cho họ nói đôi lời.

Ân lão phu nhân quỳ lên, khe khẽ chỉnh lý lại y bào của Ân lão đầu bị Bạch thiên tổng xé rách, vuốt vuốt mái tóc rối tung lòa xòa của lão, khẽ nói: "Lão gia, chúng ta thành thân nhiều năm rồi, chuyện gì thiếp thân cũng chiều ông, ông muốn bao nhiêu tiểu cô nương, lão thân cũng tìm cho ông. Những nha hoàn lớn nhỏ trong nhà gần như ông đều kéo lên giường ngủ hết. Thậm chí ngay cả nha hoàn của thân gia mang theo đến ở nhờ, ông cũng muốn hạ thủ." Ân lão phu nhân thở dài, "Ông đừng trách tôi, ngày đó tội ngan cản ông, chỉ vì sợ thân gia biết, mặt mũi của chúng ta chẳng còn gì."

Ân lão phu nhân nhìn về phía chút ánh tịch dương còn ló dạng nơi chân trời: "Là thiếp hại ông, nếu như ngày đó thiếp không phải cái gì cũng chiều ông, quản thật nghiêm, thì không dẫn đến chuyện như ngày hôm nay.... âu cũng là số mệnh a!"

Ân lão đầu run rẫy nói: "Phu nhân, đều là ta không đúng, ta.... ta..."

"Trễ mất rồi, tất cả đều trễ hết rồi..." Ân phu nhân thu lại ánh mắt, thở dài thườn thượt, "Ân gia chúng ta... đều hết rồi..."

Bàn tay khô cằn của Ân lão phu nhân chợt sờ sờ vào trong đám cỏ cao, rồi dừng hẳn lại, cúi người xuống, nói nhỏ vài câu vào tai Ân lão gia tử.

Ân lão gia tử nghe xong, giống như con mèo kêu thét lên một tiếng gọi tình lang giữa đêm đông lạnh giá, trợn mắt thật to hét: "Không....! Ta không muốn chết...!" Mặt mày lão rất kinh khủng, cố gắng duỗi chân lùi lại phía sau.

Ân lão phu nhân thẳng người dậy, hai tay rút mạnh một thanh đơn đao từ trong cỏ ra, giơ lên thật cao, hàn quang chớp lóe... Một đạo vừa chém xuống, tiếng kêu của Ân lão gia tử dừng lại giữa chừng,cái cổ ốm nhom đã bị chặt đứt hơn phân nữa, chỉ còn dính nhau bởi lớp da, cái đầu rơi về phía sau lưng, khí quản đứt lìa, tiếng phì phì sùi bọt máu lục rụcphát lên không ngớt, máu từ trong cổ phún ra có vòi như dòn suối, bắn cả lên trên không, từng đóa hoa máu theo gió văng tung tóe.

Bạch thiên tổng cùng mọi người si ngốc, cùng nhào cả lên.

"Đừng có đến đây!" Ân lão phu nhân đưa đơn đao lên kề cổ, thê lượng cười thảm, "Thân gia, chúng tôi không phải với ông bà..." Đơn đao cứa mạnh một cái, máu tươi lại phun đầy, thân hình ốm yếu từ từ ngã xuống.

"Lão phu nhân!" Bạch thiên tổng kêu lên, mọi người chỉ cần một hai bước là đến bên cạnh Ân lão phu nhân, thấy trên cổ của bà máu ra như suối, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười thê lương.

Sau khi Ân lão phu nhân nghe Ân lão đầu nhận hết mọi tội lỗi, tự cảm thấy không thể nào sống nhục trên thế gian này, do đó nảy sinh ý cùng chết hết, nhân mọi người không chú ý, liền lén lấy thanh đao của thanh y nhân làm rớt trong đám cỏ kéo lại gần bên người. Đám cỏ này khá cao, che được thanh đơn đao này. Bà là một người giữ gì chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, không có chút liên hệ gì tới án kiện này, do đó mọi người không hề chú ý nhiều gì đến bà. Không ngờ lão phu nhân này cương liệt như vậy, trước hết là giết chồng, sau đó tự sát.

Lúc này, trời đã nhập nhoạng tối.

"Huynh đệ! Ngươi không sao chứ? Ca ca đến rồi!" Từ xa vọng lại tiếng gọi lớn của Mã Độ.

Dương Thu Trì cùng mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Mã Độ dẫn theo mấy chục cẩm y vệ thở hào hễn đang chạy gấp từ xa lại.

"Đại ca huynh đến rồi, tiểu đệ không sao." Dương Thu Trì ôm quyền thi lễ.

Mã Độ chạy đến trước mặt Dương Thu Trì, trước hết ôm bụng thở hỗn hễn vài cái, sau đó mới đứng thẳng người lên chụp lấy hai tay Dương Thu Trì, nhìn trên nhìn dưới bảo: "Được được, đệ không có gì là tốt, lão ca ta lo đến chết được, vừa nhận được tin tức là lập tức đến ngay, nhưng mà con đường núi này thiệt là khó đi chết mẹ nó đi được, khiến lão tử mệt sắp chết rồi đây."

"Đa tạ đại ca!"

Mã Độ xua tay: "Đúng rồi, bọn tặc tử này là người gì thế?"

"Dư đảng của Kíên Văn đế!"

Mã Độ vừa nghe đến ba chữ Kiến Văn đế, hai mắt tức thời sáng rực lên: "A! Huynh đệ ngươi thiệt là lợi hại nghe, mới có hai ngày mà bắt gần sạch người của Kiến Văn đế rồi! Lần này là loại hàng gì thế này?"

"Tiểu đệ cũng không biết, đang chờ đại ca đến tra xét đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.