Chẳng mấy chốc, căn phòng yên tĩnh hẳn lại. Dương Thu Trì nhất thời không biết nên mở lời như thế nào. Hắn nhìn Tống Tình đang đỏ bừng mặt cúi đầu, lòng ngổn ngang trăm mối, không biết đó là cảm xúc gì. Cô gái này có thể nói là mối tình đầu của Dương Thu Trì, nhưng hắn không thể ngờ lần luyến ái đầu tiên cứ ngỡ là đầy thi vị của mình lại thành dạng như vậy.
Tống Vân Nhi cũng mang tâm trạng vô cùng phức tạp nhìn Tống Tình. Tống Tình tuy là chị họ của nàng, nhưng nhiều năm không lai vãng, nên cảm tình kỳ thật có phần nhạt nhẽo. Nhưng không hiểu vì sao, mới gần đây Tống Tình đột nhiên đến Quảng Đức huyện thăm cô em chú bác này, lúc đầu nàng cứ nghĩ có lẽ là xuất phát từ tình thân, nhưng thì ra là người ta còn có mục đích khác, hơn nữa mục đích cuối cùng lại là mưu phản!
Tống Vân Nhi tuy mới mười lăm tuổi, nhưng tội mưu phản lớn thế nào nàng đương nhiên biết, và tội này không thể "Thân thân tương ẩn" (Người thân che giấu tội cho nhau) được, mà phải khai báo. Trước vấn đề thị phi cực lớn này, nàng phải giữ cho đầu não thật bình tĩnh, lập trường thật kiên định mới được.
Đường tỷ Tống Tình phạm trọng tội như vậy, suýt chút nữa liên lụy đến Tống Vấn Nhi và cha mẹ của nàng, khiến trong lòng nàng hiện giờ đầy phẫn nộ đối với Tống Tình. Tuy nhiên, thấy bộ dạng đáng thương của Tống Tình như vậy, khí giận của nàng không thể nào bộc phát ra được.
Tống Tình ngẩng đầu nói: "Thu Trì ca ca, muội có lỗi với huynh, muội gần huynh cũng chỉ vì thám thính tin tức mà thôi. Nhưng khi muội biết huynh thật lòng thích muội, muội rất sợ, sợ một ngày nào đó huynh sẽ biết thân phận chân thật của muội, để rồi hận muội. Thật không ngờ.... không ngờ cái ngày đó lại đến nhanh chóng đến như vậy." Lời nàng nói tới đây đã trở nên nghẹn ngào.
Dương Thu Trì cười khổ: "Lúc đầu bất luận là thế nào ta cũng không ngờ nàng đến với ta là có mục đích cả. Lúc đó ta chỉ cảm thấy kỳ quái, chúng ta mới biết nhau có hai ngày, thì vì cớ gì mà nàng lại hôn ta. Đêm hôm đó ta rất nghi hoặc, thật lâu sao không thể nào ngủ được, cứ nhất mực suy nghĩ là ta rốt cuộc có điểm gì có thể hấp dẫn nàng. Nghĩ mãi cả đêm, kết quả chỉ là con số không to tướng."
Tống Vân Nhi cũng ngộ ra vài điều, nói với Tống Tình: "Hèn gì từ khi đại bá mất rồi, hai nhà chúng ta rất ít qua lại, tỷ đột nhiên lại chạy đến Quảng Đức huyện này thăm ta, lại còn nhất mực ở lại. Muội vốn cảm thấy rất vui, cao hứng, thật không ngờ tỷ đến là vì thám thính tin tức từ chỗ ca ca của muội!" Đưa ánh mắt khinh thường nhìn Tống Tình, Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Đúng rồi. Các người vì sao biết ca ca của ta sẽ có những tin tức hữu dụng với các người?"
Tống Tình đáp: "Cụ thể thế nào tỷ cũng không biết, là do Hác Dịch Phong bức bách ta đến thôi. Hắn chỉ nói, hễ nghe những tin tức gì có liên quan đến Kiến Văn đế, phải nhanh chóng báo cho hắn biết."
Dương Thu Trì giải thích: "Nguyên nhân này không khó đoán, vì trước đó ta đã phá xong án về Kiến Văn dư đảng, bắt rất nhiều người của chúng, phá hủy sào huyệt mà chúng dày công gây dựng nhiều năm nay. Chuyện này đã truyền khắp Quảng Đức huyện, bao quát cả Ninh Quốc phủ, làm sao họ không biết? Chỉ có điều bọn họ không rõ ta có phải là người của cẩm y vệ hay không, ta xuất thân hay có mối quan hệ sau lưng như thế nào... cho nên mới an bày Tống Tình đến ở bên cạnh ta để thám thính tin tức."
Tống Vân Nhi kỳ quái: "Nếu như bọn chúng sợ huynh, phát sát thủ đến giết huynh không phải là xong chuyện rồi hay sao?"
"Giết ta? Toàn quốc có bao nhiêu cẩm y vệ như vậy, hơn nữa đều tham gia tra xét truy tìm chúng, chúng có thể giết hết được bao nhiêu ngừơi? Hơn nữa, bọn họ không biết căn nguyên của ta, không biết ta có đáng hay không đáng giết, không biết giết là tốt hay an trí một gian tế bên cạnh tốt hơn. Tất cả những điều này cần phải thám thính cho rõ rồi mới quyết định, sao có thể tùy tiện giết bừa được? Nếu như ta là một người phụ trách ngu xuẩn, giết bừa xong rồi để thay bằng một người thông minh hơn thì chẳng phải thất sách lắm sao?"
"Hơn nữa, bọn chúng nhất định đã từ mối quan hệ mật thiết giữa ta và cẩm y vệ mà đoán được ta nhất định biết nhiều điều liên quan đến việc điều tra án liên quan đến Kiến Văn này. Nếu như có thể từ chỗ ta mà biết được những tin tức nội bộ liên quan đến quá trình tra án của cẩm y vệ, để từ đó đề ra kế sách ứng phó, hợp với cái câu 'Biết người biết ta trăm trận trăm thắng', thì có giá trị hơn hay là giết quách ta có giá trị hơn?"
Tống Vân Nhi cười hì hì: "Mèo khen mèo dài đuôi, chuột khen chuột chân ngắn chạy giỏi, coi kẻ mặt dày chưa kìa!" Nàng vốn còn chọc Dương Thu Trì vài câu nữa, nhưng quay lại thấy bộ dạng đáng thương của Tống Tình như vậy, liền không còn lòng nào để nói nữa, trong phòng yên ắng hẳn đi.
Từ trước đến giờ Tống Vân Nhi không hề phát hiện điểm nào khả nghi từ Tống Tình, nên rất thắc mắc vì sao Dương Thu Trì lại phát hiện ra, nên hỏi: "Ca, từ lúc nào huynh phác giác tỷ tỷ, không, cô ta có vấn đề?"
Dương Thu Trì hỏi lại: "Muội còn nhớ không, lần đầu tiên khi chúng ta đến Túy Oanh lâu ở Ninh Quốc phủ tìm manh mối, búp bê bùn.... à, nàng ta đòi theo, và đề xuất điều kiện gì?
Tống Vân Nhi đáp: "Cô ta muốn để Hác gia mời chúng ta đi chơi hoa thuyền."
"Đúng!" Dương Thu Trì gật gật đầu, "Nàng ta có thể khiến Hác gia ra mặt thỉnh chúng ta đi chơi hoa thuyền, có thấy quan hệ với Hác gia không phải tầm thường, nếu như chỉ bằng vào thân phận một đứa con dâu chưa cưới về, thì không thể nào nhờ cha mẹ chồng mời thỉnh nam nhân xa lạ đi chơi được. Lúc đó ta thật cảm thấy ở đây có điều gì đó không đúng."
"Theo ta đoán, đi chơi hoa thuyền đúng ra là chủ ý của Hác gia, họ muốn nàng ta đề xuất ý kiến này, chính là muốn nhân đó có cơ hội tiếp cận ta. Mục đích thì sau đó ta mới biết, đó là muốn thông qua cơ hội này để ta quen biết Hác Thiến. Điều này bọn họ đã sắp xếp mưu kế đâu vào đó hản hoi. Bọn họ có niềm tin là Hác Thiến đủ nang lực hấp dẫn sự chú ý của ta, khiến ta cắn câu. Nhưng đáng tiếc, lúc đó ta nổi ghen bỏ đi, thành ra cái kế chơi du thuyền chẳng thành công."
"Nàng ta và Hác gia có quan hệ thân mật như vậy, nhưng trong yến tiệc tại nhà Chu tri phủ, đã không những cự tuyệt Hác lão phu nhân kính rượu với ta, còn lại trước mặt họ ngang nhiên cùng chúng ta chơi oẵn tù tì. Sự thân mật như thế, có thể nói là cố tình. Tuy lúc đó ta rất vui, nhưng sau này khi bình tĩnh lại, cảm thấy đó là điều không thể lý giải, nên càng tăng thêm sự hoài nghi trong lòng ta."
Tống Tình thút thít ngẩng đầu, định phân bua gì đó, nhưng không thể nói ra lời, lại tiếp tục cúi đầu.
Dương Thu Trì thở dài: "Hác Dịch Phong thật là hào phóng, vì đại kế mưu phản mà ngay cả hôn thê xinh đẹp là thế cũng dâng bằng cả hai tay."
Vì câu nói này, Tống Tình dừng hẳn khóc, ngẩng cao đầu, cắn chặt môi dưới, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Những chiếc răng nhỏ nhắn chỉnh tề cắn chặt vào bờ môi hồng lợt phần nào đó hiển lộ vẻ đẹp mê người.
Dương Thu Trì cười khổ nói tiếp với Tống Tình: "Hèn gì đêm đó dưới khóm hoa trong vườn nhà Chu tri phủ, nàng không có chút ý tứ cự tuyệt nào, thậm chí còn hy vọng như thế. Ta lúc đó càng cảm thấy kỳ, theo lý thì một cô gái trẻ, đặc biệt là con cái nhà quan như nàng, tất phải dùng máu hồng đêm tân hôn để chứng minh sự trinh trắng của mình. Đó là điều cô gái nào cũng phải cân nhắc, sao có thể dễ dàng trong trời đêm đen tối, trên đất cỏ ngoài vườn mà hiến dâng trinh trắng của mình được? Trong hoàn cảnh như thế, làm sao để chứng minh máu hồng trinh nguyên? Một cô gái không hề suy xét đến điều này, trừ khi cô ta đã sớm mất đi sự trinh nguyên của mình rồi."
Tống Tình đỏ phừng cả mặt, cuối cùng nhịn không nổi kêu thét lên: "Huynh nói bậy...! Huynh có thể bắt tôi, nhưng không được làm nhục tôi! Huynh căn bản chẳng hiểu gì nỗi khổ trong lòng tội cả! ... Một cô gái thanh thanh bạch bạch như tôi, làm sao có thể.... Tôi làm như vậy, nhân vì tôi biết mình không phải với huynh, do đó tôi mới.... Tôi chỉ hi vọng, hi vọng làm như thế có thể đền bù một chút gì đó..... hu hu hu." Tống Tình khóc rống lên.
Phản ứng của Tống Tình khiến cho Dương Thu Trì vô cùng bất ngờ, xem ra, trong chuyện này có điều mà hắn vẫn còn chưa hiểu.
Bọn họ nhận được tin liền đến ngay trạch viện của Hác gia, thấy Tống Vân Nhi đang thủ ở ngoài liền cùng kéo rốc vào Hác phủ, đến thẳng thư phòng. Khi đến nơi, Hác Dịch Phong đã viết thư xong chuẩn bị phóng bồ câu đưa thư, do đó những lời trao đổi giữa Tống Tình và Hác Dịch Phong trước đó họ đều không hề hay biết.
Thấy Tống Tình khóc thương tâm như vậy, Dương Thu Trì cảm thấy đau lòng, vì dù gì nàng cũng là cô gái mà hắn lần đầu yêu chân chính. Dương Thu Trì nhẹ giọng bảo: "Búp bê bùn à, ca nói sai rồi, xin lỗi a."
Tống Tình gạt lệ dâng tràn nơi mắt, thút thít vài tiếng rồi gượng thốt: "Là do muội có lỗi với huynh. Muội biết, huynh thật lòng đối tốt với muội, chỉ có muội lừa huynh thôi."
Dương Thu Trì hỏi: "Muội vừa rồi nói có nỗi khổ tâm. Muội có nỗi khổ gì?"
Tống Tình tức tưỡi đáp: "Nhà muội và Hác gia từ nhỏ đã định việc hôn nhân, sau đó cha muội chết đi, vốn nhà của họ đã thối thôn rồi, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên tìm đến, yêu cầu kết thân trở lại, mẹ của muội đương nhiên không đồng ý. Bọn chúng đã bắt bà, lại cho muội biết nếu không đồng ý làm gian tế bên cạnh huynh, thám thính tin tức cho chúng, thì chúng sẽ giết chết hai mẹ con muội. Muội chỉ còn biết đồng ý mà thôi."
"Ngày đó khi chúng ta đến Ứng thiên phủ tìm mẹ muội thối hôn, thì thật ra muội đã báo trước cho Hác Dịch Phong rồi. Bọn họ liền đề xuất mẹ muội đưa ra yêu cầu để huynh tham gia khoa cử, muốn mượn biện pháp này để huynh không thể cưới được muội, để muội có thể nhất mực ở cạnh huynh thám thính tin tức."
Tống Vân Nhi hỏi: "Cái gì vô lý vậy? Để cô gả cho ca ca ta, chẳng phải càng dễ dàng thám thính tin tức hơn sao?"
Tống Tình khẽ đỏ mạt: "Họ Hác đó thích ta, hắn cũng muốn cưới ta, nên...., nhưng ta đã nói rồi, thứ người ti bỉ tiểu nhân như thế này, ta thà chết cũng không chịu gả cho hắn."
Dương Thu Trì nghe được lời này, trong lòng cảm thấy có phần ấm áp. Hắn biết nàng vì bị hiếp bách mà tham gia vào vụ mưu phản của các dư đảng Kiến Văn đế, trong nòng cũng cảm thấy an ủi. Nếu như là thế, vẫn còn có chỗ để cứu vớt.
Tống Vân Nhi hỏi: "Vậy cô báo cho họ tin tức gì rồi?"
Tống Tình định đáp, nhưng nghẹn ngào không nói nên lời.
Dương Thu Trì thở dài, nói: "Người báo tin cho Đặng Hữu Lộc chính là Nê Oa Oa."
"A?" Tống Vân Nhi kinh ngạc, quay nhìn Tống Tình, thấy nàng ta vẫn cuối đầu khóc lóc, không hề phủ nhận, nên kỳ quái hỏi Dương Thu Trì: "Ca, huynh làm sao biết được tỷ tỷ của muội, à không, biết được cô ta là người bắn tin cho Đặng Hữu Lộc?"
"Rất đơn giản, dùng phương pháp bài trừ." Dương Thu Trì đáp, "Kẻ biết chúng ta định đi bắt Đặng Hữu Lộc có ta, muội, mẹ ta, bá phụ, Hầu Tiểu Kỳ, và nàng ấy. Những bộ khoái cùng theo ta đều không biết. Ta ở Thiên hộ sở của quân đội phát hiện Đạng Hữu Lộc có thể là hung phạm, nhưng không hề cho họ biết, nên bọn họ cũng không phải là kẻ đáng hoài nghi."
"Như vậy người biết chuyện chỉ có sáu. Bản thân ta đương nhiên không nói, mẹ ta sẽ không hại con mình, nên không nói ra. Bá phụ gấp bắt được hung phạm, không thể nói. Muội là con của người, cũng không có khả năng nói ra. Hầu Tiểu Kỳ là người hầu của ta, ta tin được hắn, hơn nữa không lúc nào rời ta, nên không có cơ hội nói ra. Bài trừ năm người này rồi, chỉ còn có một khả năng duy nhất, đó là nàng ta tiết lộ tin này."
"Nàng ấy là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu, theo đạo lý ta không có lý do gì hoài nghi nàng, nhưng những cử động trước đó của nàng ấy quá phản thường, khiến ta cứ nhất mực nghi vấn ở trong lòng. Khi chúng ta chuẩn bị xuất phát, nàng ấy lại muốn đi tắm. Lúc đó ta nghĩ, dù sao thì cũng phải đi ngay, gió thổi bụi mù đầy đường như thế, tắm táp ướt mèm cả tóc như thế để làm chi? Mời bụi bám vào cho đẹp chăng? Không hợp lý!"
"Hơn nữa, Thời gian nàng ta tranh thủ trong lúc đó không nhiều, nếu như muốn báo tin, thì ắt phải có người nhận tin ở khoảng cách khá gần, nhất định là ở trong Ninh Quốc phủ, khả năng lớn nhất chính là người của Hác gia."
Đến lúc này thì Tống Vân Nhi đã rõ, hỏi Tống Tình: "Tỷ, vì sao lại giúp Đặng Hữu Lộc?"
Tống Tình đáp: "Nhân vì, y chính là người của Kiến Văn, là .... phu quân của Hác Thiến."
Cái gì? Đến lúc này thì Dương Thu Trì cũng trợn trừng mắt, hỏi: "Phu quân của Hác Thiến? Hác Thiến chẳng phải là chưa thành thân hay sao?"
"Khi hai nhà chúng tôi chưa thối hôn, Hác Thiến tỷ tỷ thường cùng trò chuyện rất thân mật với muội. Tỷ ấy cho muội biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện của Đặng Hữu Lộc. Bọn họ về danh nghĩa thì chưa thành thân, nhưng trên thực tế thì đã có quan hệ như vợ chồng."
"Vậy bọn họ vì sao không thành thân?" Dương Thu Trì hỏi dồn.
"Đặng đại ca đã có phu nhân nguyên phối ở quê nhà, Hác Thiến tỷ tỷ không muốn làm tiểu thiếp."
"Không nguyện ý? Như vậy vì cái gì mà ả tự nguyện làm tiểu thiếp của ta?"
"Lôi kéo ta xuống bùn?" Dương Thu Trì mê hoặc nhìn Tống Vân Nhi và Tống tri huyện, hai người cũng mê hoặc giống như vậy, khe khẽ lắc đầu. Dương Thu Trì hỏi: "Sao lại kéo ta xuống bùn?"
"Tỷ ấy thành tiểu thiếp của huynh, là người họ Dương nha huynh, cho dù huynh không giúp họ, cũng không thể đi hại họ được."
Dương Thu Trì vừa định hỏi vì sao, nhưng lập tức nghĩ ra đáp án. Mưu phản là đại tội tru di cửu tộc, Hác Thiến là người của Kiến Văn dư đảng, nếu như bản thân cưới Hác Thiến, như vậy là không thể ra tay với họ rồi, bỡi vì nếu động tới họ, cũng có nghĩa là làm liên lụy tới mình. Hơn nựa, nếu như Hác Thiến sinh cho hắn một hai đứa con gì đó, thì coi như là bị đeo gông vào cổ, đóng đi vào chân, dù có muốn đại nghĩa diệt thân cũng không có cách gì làm được.
Một cô gái tuyệt vời như vậy, vừa đẹp lại vừa có văn tài, thế mà lại là con mồi dùng để nhử trong tay người. Hắn vốn cho rằng Hác gia đã đem dâng cho bản thân một bảo bối, không ngờ đó thực chất là một cái mũ có sừng, rất may là hắn kịp thời phát hiện, nếu không thì đến lúc bị cắm mấy cái sừng cũng không biết oan uổng, kêu trời sao cho thấu?
Dương Thu Trì đang cảm khái, thì Tống Vân Nhi chợt hỏi: "Ca, có điểm không phải, tên Hác Dịch Phong này chẳng phải có bồ câu đưa thư hay sao? Bồ câu bay nhanh như vậy, sao Đặng Hữu Lộc không sớm nhận được tin, lại chờ đến trước hai canh giờ khi chúng ta bắt tới nơi mới bỏ chạy?"
Dương Thu Trì đáp: "Hác gia tuy có bồ câu đưa thư, nhưng thứ phi cáp truyền thư này phải ở mức đầu mục trọng yếu của Kiến Văn dư đảng mới được dùng để liên hệ với Diệp Hi Hiền. Do đó bọn chúng không thể có biện pháp nào để nhanh chóng báo cho Đặng Hữu Lộc được, chỉ có thể phái người cưỡi khoái mã chạy nguyên đêm đến báo tin thôi. Do đó, bọn họ chỉ đến sớm hơn chúng ta có hai canh giờ, vì thế cho nên hắn mới hoảng loạn chạy trốn như vậy."
Tống tri huyện nãy giờ nhất mực lắng nghe bọn họ nói, đến lúc này mới lên tiếng hỏi: "Hiền chất, nếu như cháu, cháu đã hoài nghi Tống Tình là nội gian, vì sao còn, còn trước mặt nó, đem, đem chuyện Kiến Văn đế dư đảng muốn bắt cóc Hiền phi báo, báo cho ta biết?"
"Đó là một cái bẫy!" Dương Thu Trì đáp. Dùng bẫy để đối phó với người yêu, khiến lòng hắn vô cùng áy náy.