Nạp Thiếp Ký 1

Chương 424: Chương 424: Phá án rồi?




Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Bạch Tố Mai, khẽ bảo: "Tố Mai, ta chờ cưới nàng về nhà để sinh cho ta một cậu bé mập mạp nữa!"

Bạch Tố Mai buông tay Dương Thu Trì, đỏ mặt khẽ đáp: "Đừng...., coi huynh kìa, huynh mau đi xem Chỉ Tuệ muội muội đi, muội ấy sắp sanh rồi!"

Dương Thu Trì quay nhìn về phía Tần Chỉ Tuệ, tính ra thì chẳng mấy ngày nữa nàng sẽ sanh rồi, lòng nôn nao, vội nắm tay Bạch Tố Mai bóp chặt một cái rồi bước nhanh đến cạnh Tần Chỉ Tuệ, dịu dàng hỏi: "Chỉ Tuệ, sắp sanh rồi ha? Ta còn sợ nàng không thể lên kinh được nữa chứ."

Tần Chỉ Tuệ nhìn Dương Thu Trì nhất lộ phong trần, thế mà đối với nàng vẫn dịu dàng âu yếm như vậy, lòng vô cùng vui mừng, đáp: "Hài tử chà chàng về mới hàng sinh đấy!"

Dương mẫu vui mừng nói: "Lang trung nói rồi, hài tử đã tới thời dưa chín cuống rụng, ngày một ngày hai là sinh thôi!"

"Hay quá!" Dương Thu Trì vô cùng hưng phấn, "Một trai một gái một cành hoa, thật tốt quá a! Đúng rồi, con trai ta thế nào rồi?" Hắn chuyển thân, chạy đến cạnh Liễu Nhược Băng, thấy con trai đang ngủ khò khò trong lòng nàng, không khỏi rầu rĩ, "Ơ, đứa con trai này của ta sau tối ngày rúc đầu ngủ hoài vậy, rõ ràng là con sâu lười!"

Liễu Nhược Băng phì cười: "Chàng mới là sâu lười! Không nghe nói ngủ nhiều chóng lớn hay sao? Tiểu hài tử chẳng đứa nào mà không ngủ để lớn mau chứ?"

"Ơ? Nàng làm sao biết vậy? Nàng không phải là sanh lần đầu tiên hay sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng.

Liễu Nhược Băng cười: "Mẹ bảo vậy!"

Dương Thu Trì nhìn về phía Dương mẫu, thấy bà tâm sự nặng nề, không biết là đang nghĩ gì, hơi ngạc nhiên, hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"

Dương mẫu giống như vừa ngủ thức dậy vậy: "Con à, con không biết đó thôi, kinh thành... kinh thành này đã lật tung trời lên rồi...!"

Dương Thu Trì cả kinh: "Mẹ, mẹ đừng gấp, có chuyện gì vậy?"

Thấy Dương mẫu hơi run run không lên tiếng, Phùng Tiểu Tuyết mới nói thay: "Phu quân, mấy ngày nay trong kinh thành đã giết rất nhiều người. Trong hoàng cung có từng đội từng đội người bị áp giải ra, đều là cung nữ thái giám, bị chém đầu từng người một ở Thập tự nhai. Người trong thành không ái dám ra đường nữa."

Vân Lộ thấy Dương Thu Trì trở về, cảm thấy rất vui. Nhưng khi nghe nói đến chuyện này, cũng vô cùng khó chịu: "Thu Trì ca ca. Muội tiến vào hoang cung, nghe phụ hoàng nói đã bắt được tên cầm đầu trong việc sát hại hiền phi, do đó mới giết rất nhiều người liên quan như vậy."

Cái gì? Dương Thu Trì giật mình cả kinh, người sát hại Hiền phi nương nương? Ai? Sao người phụ trách phá giải án này là hắn mà không hề hay biết. Chưa gì hết kinh thành đã đại khai sát giới rồi vậy? Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, nói: "Tình huống có điều không ổn, ta cần phải vào hoàng cung một chuyến!" Nói xong hắn đứng dậy, xâm xâm bước ra ngoài.

Lúc này, hắn chợt nghe một tiếng gọi trong trẻo: "Thu Trì ca ca! Huynh sao không chịu nhìn muội vậy!"

Không cần nghe tiếng, Dương Thu Trì đã biết đó là Tống Tình.

Vừa chuyển thân, thấy Tống Tình khoa trương ưỡn bụng, nhìn hắn có vẻ trách móc, Dương Thu Trì cười ha ha: "Búp bê bùn, búp bê bùn nhỏ của nàng còn mấy tháng nữa mới ra mà. Không cần gấp, trở về rồi nói sau a." Nói xong hắn như làn khói rời khỏi phòng. Tống Vân Nhi nhìn Tống Tình cười, sau đó cũng đi ra theo. Chỉ còn lại Tống Tình giậm chân thở phì phì tức tối.

Dương Thu Trì mang Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng, sáu hộ vệ tiến vào hoàng cung. Sau khi hỏi, biết hoàng thượng Minh Thành Tổ đang ở hậu cung của Hiền phi.

Hiền phi cung? Hiền phi đã chết rồi, hoàng thượng đến đó làm gì? Dương Thu Trì rất nghi hoặc, cả đoàn người vội vã đến bên ngoài Hiền phi cung, thông báo vào, lát sau có thái giám ra truyền Dương Thu Trì vào tấn kiến.

Dương Thu Trì cho Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và sáu hộ vệ chờ ở ngoài, một mình tiến vào trong.

Vừa tiến vào cửa, hắn đã nghe một tiếng nữ tử gào thảm cùng những tiếng khóc lóc khẩn cầu truyền ra, khiến cho người ta rởn tóc gáy.

Dương Thu Trì nhìn tứ phía, thanh âm này chấn động trong hiền phi cung, nhất thời không xác định rõ từ đầu truyền ra.

Hắn đi qua giếng trời, hai bên có hai dãy cẩm y vệ mặc phi ngư phục đứng gác, thấy cẩm y vệ đồng tri Dương Thu Trì tiến vào, đều quỳ gối một chân ra mắt.

Dương Thu Trì đi thẳng vào chính phòng, thái giám gác cửa cười ha ha bảo Dương Thu Trì dừng bước, nói hoàng thượng đang ở sương phòng ở một góc của Hiền phi cung. Thái giám dẫn Dương Thu Trì đến sương phòng, để hắn chờ một chút, chạy vào trong báo.

Đến cửa sương phòng, Dương Thu Trì mới tin chắc là tiếng gào khóc khủng khiếp vừa rồi là từ sương phòng này truyền ra. Đồng thời, mũi hắn nghe mùi máu tanh quen thuộc, hơn nữa phi thường nồng nặc. Dương Thu Trì đang nghi hoặc, thái giám vào thông báo đã chạy ra, khom người thưa: "Dương hầu gia, hoàng thượng thỉnh ngài tiến vào trong."

Dương Thu Trì tiến vào phòng, giật mình kinh sợ.

Gian sương phòng khá lớn này hiện giờ đã trở thành địa ngục nhân gian, có thể nói tất cả hình cụ trong thẩm tấn thất của cẩm y vệ nha môn đều có mặt ở đây.

Trong phòng có mấy lò than cháy đỏ hồng, trên đó có cắm mấy cái bàn ủi sắt. Đầu bàn ủi đã được nung đỏ lòm, nhìn mà cảm thấy ớn lạnh.

Bên cạnh tường có đặt hai cái giá gỗ. Giá thứ nhất có một nữ tử bị trói vào, kéo đầu dài ra, tóc phủ xuống che cả mặt không nhận ra được là ai, quần áo toàn thân đã bị cởi sạch, da thịt chỗ nào cũng có dấu bị bàn ủi nóng áp vào, máu thịt mơ hồ. Trong phòng tán phát mùi thịt cháy và mùi máu tanh hôi khiến hắn muốn nín thở.

Ở giá gỗ thứ hai cũng có một nữ tử bị trói, cũng bị lột sạch quần áo, hai tên cảm y vệ đang dùng roi da thật dài đánh hết sức vào nữ tử này. Tiếng kêu thảm và khẩn cầu vừa rồi chính là do nữ tử này phát ra. Hai chiếc roi da đã khiến thịt da của nữ tử nát bét, máu thịt mơ hồ, máu thịt bắn tứ tung, trên tường, trên đất đều có những dấu máu lốm đốm.

Ở giữa phòng chệch về phía sau có một chiếc ghế rồng dài, người đang ngồi chính là Minh Thành Tổ Chu Lệ. Đứng bên cạnh là cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và Lý công công.

Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu: "Vi thần Dương Thu Trì khấu kiến vạn tuế!"

Gương mặt âm trầm của Minh Thành Tổ hiện chút nét cười, nói: "Dương ái khanh, ngươi không hổ là phá án như thần, vừa không quá một tháng mà đã phá được án của Hiền phi, trẫm rất vừa ý. Ngươi thế Hiền phi báo cừu tuyết hận, thế trẫm hả được cái giận này, thật tốt! Bình thân đi!"

"Tạ chủ long ân!" Dương Thu Trì khom người thưa, rồi đứng lên lui qua một bên, cúi đầu đứng thẳng, trong lòng hợi ngạc nhiên, vì nghe ý tứ của hoàng thượng, thì dường như nói hắn đã phá được án Hiền phi chết một cách li kỳ. Nhưng rốt cuộc hung thủ là ai, thế mà người đảm nhiệm phá án là hắn đây không hề hay biết, thật không khỏi có điểm kỳ quái.

Kỷ Cương nhìn ra vẻ nghi hoặc của Dương Thu Trì, cười bảo: "Dương đại nhân, mật tín của ngài truyền đến, hoàng thượng đã căn cứ vào đó tra rõ tình huống, từ thân tổ chức đột thẩm, nhanh chóng tra rõ án tình. Đây đều là kết quả của hoàng thượng anh minh thần vũ, biết rõ thị phi a."

Đối với phán đoán này, Dương Thu Trì có thể nói là không thể nào chỉ ra nửa phần không phải, cho nên cười ha hả gật đầu lia lịa.

Minh Thành Tổ đưa tay chỉ vào nữ tử bất động trên giá gỗ đầu tiên, hậm hực nói: "Chủ mưu sát hại ái phi của ta chính là tiện nhân này - mỹ nhân Lữ thị! Bên cạnh đó là một trong số thị nữ của nó, trẫm muốn đánh chết từng đứa từng đứa một!"

Mỹ nhân chính là một loại nội mệnh phụ của hoàng thượng. Trong thời kỳ của Minh Thành Tổ, vợ của hoàng thượng là hoàng hậu, nhưng phi tần khác của hoàng thượng đều là thiếp thật. Địa vị tối cao là quý phi, tiếp đó lấy những chữ hiền, thục, trang, kính, huệ, thuận, khang, Trữ làm thứ tự. Và từ đó thiết đặt ra những hiền phi, thục phi, trang phi, kính phi, huệ phi, thuận phi, khang phi, trữ phi. Những người này đều có liên quan đến xưng hiệu là "Phi", là vợ lẽ chính thức của hoàng thượng, được khép vào hàng chính nhất phẩm.

Những thiếp thất khác được gọi là "Cung tần", danh xưng bất đồng, chia ra làm chiêu nghi, tiệp dư, mỹ nhân, số lượng và định chế không đồng đều, phẩm trật chia ra làm chính nhị, tam, tứ phẩm.

Mỹ nhân có định chế chín người. Lữ mỹ nhân này chính là một trong chín vị "mỹ nhân" trong cung tần của hoàng thượng, họ Lữ, là nữ tử do Triều Tiên tiến cống.

Dương Thu Trì nghe nói đến Lữ mỹ nhân, lòng liền rúng động, nghĩ đến vị nữ tử Triều tiên có đôi mắt biết nói ngồi ở hàng cuối trong bàn cũng được gọi là Lữ mỹ nhân, chẳng lẽ là nàng ta?

Minh Thành Tổ hiện vẻ đắc ý, trước mặt Dương Thu Trì hào xưng là phá án như thần này, ông ta tự phá án mưu sát ái phi của mình, quả thật là tự cảm thấy thập phần hả giận, không khỏi có chút dương dương tự đắc.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Mật tín của ngươi nói đến chuyện ngân trâm tham hầu, phát hiện Hiền phi là bị hạ tì sương mà chết, trẫm lập tức cho Kỷ Cương mang theo cẩm y vệ tiến hành thảm tra đột ngột đối với những cung nữ và ngự trù phụ trách ẩm thực theo hầu lúc đó, nhưng lời khai của chúng bất nhất, không thu được yếu lĩnh. Trong lúc vô kế khả thi, có người nhắc ta là thiếp thân thị nữ Liên nhi phục thị Hiền phi đã từng là thị nữ của tiện nhân Lữ Viên Thiện, không biết có vấn đề gì hay không."

Dương Thu Trì nghe đến đây, hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vậy, thì nữ tử trên giá gỗ có tóc che kín mặt này là mỹ nhân Lữ Viên Thiện, chứ không phải là Lữ mỹ nhân có cặp mắt biết nói mà hắn đã gặp trong lúc hưởng tiết Nguyên tiêu.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Trẫm chỉ phái Kỷ Cương tiến hành thẩm tấn đối với thị nữ Liên nhi, quả nhiên, thị nữ này nhanh chóng khai nhận, chính là chủ cũ Lữ Viên Thiện của nó chỉ sử nó hạ độc!"

Nói đến đây, Minh Thành Tổ nhìn trừng trừng một cách độc ác mỹ nhân Lữ Viên Thiện trên giá gỗ, đứng phắt dậy, bước đến giữa phòng, lấy cái bàn ủi đã nung nóng đỏ lên, bước tới áp mạnh vào gò ngực đã cháy khét máu me ghê rợn của của nữ tử đó.

Nữ tử ấy động đậy một chút, miệng phát ra tiếng rên rĩ thống khổ, sau đó bất động. Xem ra, thân thể của nàng ta đã bị bàn ủi nung vô số lần, cảm giác đã gần như tê liệt rồi.

Kỷ Cương ở một bên nói: "Hoàng thượng, dùng nước lạnh đổ một chút, chờ ả tỉnh dậy rồi hãy đốt tiếp, như vậy mới khiến tiện nhân này thụ thống khổ hơn."

Dương Thu Trì nghe thé, không khỏi rùng mình. Tên Kỷ Cương này không khỏi thái quá ngoan độc rồi. Giết người bất quá rơi đầu là cùng, cho dù là Lữ mỹ nhân này giết chết Hiền phi, nhưng là kẻ đã từng đầu ấp tay gối với hoàng thượng, loại hình phạt dày vò cho chết từ từ này không khỏi là quá tàn nhẫn, không hợp chút nào với hành vi của bậc thượng phu quân tử hay sao?

Kỷ Cương thật ra nghĩ không giống như cách nghĩ của Dương Thu Trì, đó không phải là vấn đề xứng hay không xứng với hành động của bậc trượng phu, mà làm sao cho hoàng thượng Minh Thành Tổ dày vò thê thảm hơn nữ tử đã giết ái phi của mình, để hoàng thượng giải tỏa nổi căm hận trong lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.