Nạp Thiếp Ký 1

Chương 147: Chương 147: Phục kích






Không biết trải qua bao lâu, trong giấc mộng, Dương Thu Trì thấy tiểu thiếp đầu tiên của gã là Tần Chỉ Tuệ đứng trên đỉnh núi tại Quảng Đức huyện ngoắc tay gọi hắn. Tuy là cách rất xa, nhưng chẳng hiểu sao gã có thể nhìn nụ cười xinh xắn trên môi nàng rất rõ.

Dương Thu Trì vừa định chạy về phía nàng, thì từ phía sau có một nữ nhân chạy lên trước hắn, vượt qua hắn rồi phóng tới Tần Chỉ Tuệ, nhìn bóng lưng thì đó là tiểu thiếp thứ hai - Tống Tình.

Tần Chỉ Tuệ cầm chặt tay Tống Tình, hai người quay lại nhìn Dương Thu Trì mỉm cười ngọt ngào, rồi từ từ bay lên tầng mây.

Dương Thu Trì lớn tiếng gọi: "Chỉ Tuệ! Tình Tình!"

Lúc này hắn chợt cảm thấy thân thể mình chấn động giống như đang lọt vào giữa dòng sông, khiến hắn hoảng hốt phi thân lên ôm chầm lấy sau lưng Tống Tình. Tống Tình định giãy tránh, nhưng Dương Thu Trì ôm chặt nàng vào lòng, thoảng thốt van nài: "Tình Tình, nàng đừng đi, đừng rời xa ta! Tình Tình."

Đột nhiên đầu hắn nhói đau, bị cốc một cái rõ ta, đâu đến nổi Dương Thu Trì kêu lên chói lói giật mình choàng tỉnh, lòng hắn rõ ràng là vẫn còn thân hình mềm mại đượm hương của một người. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn vẫn tưởng là Tống Tình, không kịp nghĩ Tống Tình sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây, vội vã ôm chặt nàng bảo: "Tình Tình, đừng rời xa ta!"

Băng....! Đầu lại bị một cốc một cái nữa, Dương Thu Trì ối cha kêu lên, lúc này triệt để tỉnh ngủ, bỏ tay ra, cô gái trong lòng cố vùng ngồi dậy, tức giận quát: "Phát điên hả ngươi!"

Lò sưởi trong phòng đã sắp tàn, chỉ còn lại một ít than phát ra vài tia sáng yếu ớt, Dương Thu Trì lúc này mới nhìn rõ người vừa rồi mình ôm chẳng phải Tống Tình, mà là Tống Vân Nhi.

Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn Tống Vân Nhi, không biết vì sao nàng lại chạy lại nằm trong lòng mình chứ?

Tống Vân Nhi có chút bẽn lẽn, vội vã giải thích: "Người ta thấy mền của huynh bị tuột ra, bèn đến đắp lại, không ngờ huynh quả thật nói mớ, cái gì mà cứ gọi búp bê bùn liên tục. Huynh gọi tỷ ấy thì cứ gọi đi, ôm người ta làm cái gì?"

Dương Thu Trì cười bối rối, lòng thầm nghĩ cô thân có võ công, đừng nói gì ta trong lúc đang ngủ, cho dù có tỉnh như sáo mà muốn ôm cô, cô không chịu thì dù có mọc thêm hai cánh tay nữa cũng ôm chẳng được. Gã biết nha đầu này đối tốt với mình, nhưng không thể nói phá ra tránh cho cho hai người cùng khó xử.

Dương Thu Trì định lên tiếng, nhưng đột nhiên ngẩn ra, nụ cười trên mặt từ từ biến hẳn, dỏng lỗ tai lên nghe ngóng và cảm thấy kỳ quái vô cùng. Ở bên ngoài, ngoại trừ tiếng ngáy của Hồ Giang và các hộ vệ, bốn phía đều vắng lặng, ngay cả tiếng chó kêu cũng không có.

Không ổn rồi, bọn họ ngụ ở dịch sở nằm ở phía đầu Bắc Tiếu thôn, khi họ đến đây hôm qua, trong thôn chó sủa vang trời, trước lúc họ ngủ chó cũng sủa loạn khắp nơi. Hiện giờ không nghe được tiếng chó sủa nào, vậy là cớ làm sao?

Tống Vân Nhi thấy thần sắc của gã chợt trở nên nghiêm trọng, vừa định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã đưa ngón tay lên ngăn trước môi của nàng lại, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng. Tống Vân Nhi đỏ mặt, đánh tay hắn ra, dỏng tai lên nghe nhưng không phát hiện được gì.

Dương Thu Trì lăn mình trở dậy, bước nhanh lại cửa sổ, khe khẽ mở hé ra, đứng lắng nghe một lúc vẫn không có tiếng cho sủa nào, ngược lại còn ẩn ước nghe tiếng phần phật, bèn chong mắt nhìn ra, thấy trong ánh trăng vằng vặc của trời đêm, ở khoảng cách khá xa có một đám đen từ từ di động.

Tống Vân Nhi cũng đến bên cạnh Dương Thu Trì, gã chỉ vào đám đen ở trời xa, hỏi: "Vân nhi, mắt muội tốt, hãy nhìn xem đó là cái gì?"

Tống Vân Nhi ngưng thần quan sát: "Dường như là một bầy chim."

Dương Thu Trì nghe thế sắc mặt liền biến, khẽ hô lên: "Không xong!"

"Lại chuyện gì nữa?" Tống Vân Nhi cả kinh hỏi.

"Rất có khả năng cường địch đang đến đánh!"

"A...!" Tống Vân Nhi kêu lên cả kinh, "Ở đâu?"

"Trong thôn không có tiếng chó sủa nào, rất có thể là bị những địch nhân cho trinh sát tiềm nhập vào trước giết sạch. Việc làm này là để cho đại đội nhân mã tiến vào mà không làm chúng ta cảnh giác. Ở bầu trời phía đó có bầy chimm bay, nhất định là có đại đội nhân mã đi ngang qua gây kinh động. Phương hướng đó chính là quan đạo chúng ta đã đi từ Trừ châu tiến về thôn này!"

"Có khi nào những người từ Trừ châu kết thành đội ngũ đi chung không?"

"Không đâu, hiện giờ đã vào khoảng canh tư, nếu xuất phát trước khi cổng thành Trừ châu đóng, thì đã sớm tới đây rồi, sao lại đến giờ này vẫn chưa tới?"

"Có khi nào quan binh đi tuần tiễu không?"

"Sao muội "ngu đột xuất" (*) thế?" Dương Thu Trì cuối cùng cũng không nhịn được sử dụng một câu hiện đại mắng nàng, "Chiến dịch Tĩnh Nạn đã trải qua lâu năm rồi, lại không phải thời chiến, quan binh đi tuần tiễu làm gì?"

Tống Vân Nhi tuy không hiểu từ "ngu đột xuất" là ý nghĩa cụ thể gì, nhưng biết Dương Thu Trì đang cười nàng, liền nghinh mặt khẽ đấm vào người gã một đấm.

Chỉ có điều Dương Thu Trì hiện giờ không còn tâm tình nào ve vãn tán tỉnh nàng, hạ giọng nói: "Báo cho mọi người biết, lập tức rời khỏi chỗ này."

Tống Vân Nhi cười đáp: "Đồ nhát gan, sợ cái gì? Binh tới thì tướng ngăn..."

"Ngăn không nổi đâu! Địch nhân đến có chuẩn bị, quyết ý thành công, do đó chỉ sợ hai mươi mấy người chúng ta ứng phó không nổi đâu. Không nói đâu xa, muội chỉ cần nhìn đám chim hoảng hốt bay đi kia thì biết, nhất định nhiều hơn nhân số của chúng ta nhiều."

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Nam Cung Hùng lách người tiến vào, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia! Không ổn, dường như có địch nhân!"

Tống Vân Nhi cả kinh hỏi: "Ngươi phát hiện được gì?"

"Người phái đi thay gác và những người của phiên gác trước đều không trở về!"

A...! Tống Vân Nhi hô lên cả kinh.

Dương Thu Trì nói: "Nhất định là có cường địch đến đánh! Xem ra là từ phía nam Trừ châu đánh tới. Mau gọi Hồ đại nhân dậy, lên ngựa lập tức triệt thối!"

Nam Cung Hùng xuất thân từ con nhà võ, các cẩm y vệ khác đều được huấn luyện bài bản, nên nghe hiệu lệnh xong không hoảng loạng gì cả lập tức ra ngoài vườn cảnh giới. Những bộ khoái khác cũng rất trấn tĩnh, áp giải Triệu Bán Tiên ra ngoài vườn chuẩn bị lên ngựa.

Sau khi Hồ Giang bị gọi dậy vẫn còn chưa biết chuyện gì, vừa định lên tiếng hỏi thì đã nghe ngoài vườn có tiếng động.

"Người nào đó?" Dường như là hộ vệ của Dương Thu Trì hỏi.

Tiếp theo đó là tiếng đinh đinh đang đang giao nhau, cùng mấy tiếng kêu thảm cùng phát ra.

Một hộ vệ chạy vào báo cáo với Dương Thu Trì: "Thiếu gia, phía ngoài có hai kẻ bịt mặt mai phục, bị chúng ta phát hiện đã xuất thủ tập kích, bị chúng tôi giết chết rồi."

Mọi người đều thở phào, chỉ có thần sắc của Dương Thu Trì càng ngưng trọng: "Không đúng, hai người này rất có thể là quân tiên phong lén đột nhập vào tìm kiếm và quan sát chúng ta trước. Đại đội của địch chớp mắt sẽ đến, mau lui!"

Hồ Giang có khi nào kinh qua tình thế như vầy, sợ đến tái hẳn mặt, cả kinh hỏi: "Dương công tử, cái này, cái này làm sao bây giờ?"

Mặt phía nam đã bị địch quân không chế, chạy về Trừ châu là không thể, hai phía đông tây đều là đồi núi chập chùng, chỉ có thể chạy hướng bắc, do đó Dương Thu Trì ra lệnh lên ngựa men theo đường hướng bắc mà triệt thối.

Đến lúc này các thớt ngựa đã chuẩn bị xong, Dương Thu Trì ra lệnh đưa Hồ Giang lên ngựa, mọi người cũng lên theo.

Nam Cung Hùng và vài hộ vệ đi trước dẫn đường, Tống Vân Nhi đi sát bảo vệ cho Dương Thu Trì, các bộ khoái bảo hộ Hồ Gian và áp giải Triệu Bán tiên, các hộ vệ còn lại đoạn hậu. Mọi người quất ngựa ra roi, hướng bắc mà chạy.

Ngoại trừ hai tên bịt mặt bị giết chết, trên đường không gặp phải tên địch nào, hiển nhiên là địch nhân còn chưa kịp bao vậy thì hành tung đã bị Dương Thu Trì biết được, đồng thời nhanh chóng thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Nhưng mà bọn họ nhanh chóng nghe được tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ở sau lưng, rõ ràng là đang đuổi theo ráo riết, số lượng hơn cả trăm tên. Vó ngựa dập dồn trong đêm vắng, khiến dân trong thôn nghe mà sợ rúm cả người.

Chạy được mấy chục dặm, tiếng vó ngựa truy binh càng lúc càng gấp, càng lúc càng gần. Tống Vân Nhi vừa chạy vừa nói với Dương Thu Trì: "Ca, huynh đi trước, muội ở lại ngăn bọn chúng."

"Điên khùng!" Dương Thu Trì quát lên, "Một mình muội làm sao ngăn được nhiều tên như vậy chứ?"

"Vậy thì làm thế nào bây giờ? Chạy không mục tiêu như vầy sớm muộn gì rồi cũng bị đuổi kịp! Nếu không thì chúng ta phân tán ra chạy a, muội bảo hộ huynh vào trong núi rừng!"

"Đừng có lo, ta tự có biện pháp!" Dương Thu Trì nói với giọng rất khẳng định.

Hắn đã tự có biện pháp, nhưng vẫn còn chưa biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng phải nói ra để ổn định "quân tâm".

Chạy thêm vài dặm nữa, thế núi hai bên càng lúc càng hiểm trở, Dương Thu Trì ra hiệu dừng lại, sau đó quay ngựa quan sát bốn phía.

Hắn hạ lệnh cho hai bộ khoái bảo hộ Hồ Giang và áp giải Triệu Bán tiên tiếp tục đi về phía trước, những người còn lại xuống ngựa.

Nhóm Hồ Giang được bảo đi về trước năm dặm trốn vào rừng chờ bọn họ. Các cẩm y vệ và bộ khoái còn lại chia ra leo lên hai vách núi.

Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, chủ ý này được đấy, chúng ta tiềm nhập núi rừng, bọn chúng không tìm được đâu."

"Không phải!" Dương Thu Trì đáp, "Mọi người lên vách nói tra xem có đá lăn gỗ tròn gì không!"

Thì ra sau khi phát hiện có cường địch tập kích, Dương Thu Trì đã nghĩ đến kế sách lui binh. Căn cứ vào lời Mễ lý chánh nói, Bắc Tiếu thôn này chính là yếu đạo yết hầu phía băc Trừ châu trên đường tiến về kinh thành, hai bên địa thế núi hiểm trở. Với địa hình như vậy, thời cổ đại nhất định sẽ bố trí những công trình công kích địch nhân, thậm chí là đá và gỗ để bít đường đi. Chỉ có điều hắn không biết qua nhiều năm rồi, những công trình này còn hay không, nhưng chuyện đến nước này chỉ có thể đánh liều một ván mà thôi.

Nghe Dương Thu Trì nói thế, Nam Cung Hùng vốn là con nhà võ, biết ngay đạo dụng binh, liền nhìn hai bên vách núi, thấy đây chính là địa thế tuyệt hảo để thiết kế mai phục, nhất định năm xưa sẽ có người bố trí gỗ tròn đá lăn ở trên, vui mừng nói: "Đúng a! Thiếu gia nói không sai." Nói xong phất tay, mọi người chia ra hai bên trèo lên.

Nam Cung Hùng và Tống Vân Nhi đi kèm bảo vệ cho Dương Thu Trì, dẫn theo người trèo lên vách đá. Quả nhiên, những công trình phòng ngự năm xưa vẫn còn, khiến họ hưng phấn dị thường.

Thì ra, năm xưa khi Yến vương Chu Lệ đánh chiếm Ứng Thiên phủ, đã tránh địa thế hiểm trở bất lợi cho tiến công của Bắc Tiếu thôn, đi vòng qua đường khác tập kích kinh thành. Do đó cây và đá lăn thiết kế sẵn chưa hề được sử dụng, và đó là hạnh vận của họ.

Nam Cung Hùng vô cùng quen thuộc với cách thiết kế và sử dụng cây đá lăn này, nên lập tức dẫn người đi bố trí.

Sau khi an bài đâu ra đó, vó ngựa truy binh đã ùng ùng kéo đến chen chặt hẽm núi. Dựa vào ánh trăng mờ mò, mọi người đã có thể nhìn rõ những bóng đen của truy binh.

Truy binh căn bản không nghĩ đến chỉ bằng hơn hai mươi người của Dương Thu Trì mà dám thiết kế mai phục hơn một trăm tên bọn chúng. Do sắc trời hôn ám, hơn nữa không đủ thời gian phát hiện địa thế hai bên hiểm trở, địch nhân có thể thiết kế mai phục, và càng không ngờ những cây lăn đá tảng mà quân triều đình trước kia sắp đặt còn nguyên ở đó, hộ vệ của Dương Thu Trì lại biết cách bố trí và sử dụng những thứ này.... Mang theo tất cả nhưng cái không ngờ đó, chờ cho đến khi bọn họ phát hiện hai bên núi quá nguy hiểm, nếu lỡ rượt vào trong gặp phải mai phục thì đã muộn rồi!

Thấy địch nhân đã tiến vào vòng mai phục, Nam Cung Hùng quát lớn hạ lệnh lăn gỗ đá xuống. Lập tức, các cây gỗ thật to và đá tảng to nhỏ chất đầy hai bên sườn núi lăn xuống kêu vang trời, giống như núi đổ trời rung, ập thẳng vào bọn truy binh.

Tiếng kêu thảm, tiếng rên la, tiếng chạm đập, tiếng ngựa hí nổi rộ sơn cốc. Tuy binh có hơn trăm người, nhưng dưới trận gỗ đá lăn xuống như mưa này bị loạn thành một đám và không biết chạy đâu cho thoát, tử thương thảm trọng.

Trong vòng thời gian uống cạn tuần trà, toàn bộ gỗ đá đều bị cẩm y vệ thả lăn xuống dưới.

Ngay sau đó, Nam Cung Hùng hét lớn: "Các huynh đệ, giết a!" Quát xong y dẫn đầu phóng xuống chân núi, còn Tống Vân Nhi vẫn ở lại bảo hộ Dương Thu Trì.

Quan đạo đầy gỗ và đá ngổn ngang, số truy binh hơn trăm người ấy đã bị trận đá lăn gỗ chạy này đè chết gần hết, những kẻ không chết thì bị trọng thương, dường như không ai được hạnh miễn.

Nam Cung Hùng cùng các cẩm y vệ hộ vệ kềm chế những truy binh bị thương rên la thảm thiết này tập trung lại một chỗ. Chỉ còn không đến mười tên còn sống, hơn nữa toàn thụ thương, những người khác đều đã bị gỗ đá đè nát người.

Đến lúc này trời đã hừng sáng, sau khi kiểm tra khắp chiến trường xác định an toàn, Nam Cung Hùng lớn tiếng gọi Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi xuống.

Sau khi tiến hành thẩm vấn những truy binh còn sống sót, quả nhiên phát hiện những người này là dư đảng của Kiến Văn, chính là tàn binh trong lần phục kích thất bại ái phi của Minh Thành tổ lần trước.

Dương Thu Trì liên tiếp phá các dư đảng của Kiến Văn, gian tế cài bên cạnh hắn bị phát hiện, cuối cùng trở thành tiểu thiếp, nên Kiến Văn dư đảng tức giận vô cùng, cuối cùng quyết tâm nhổ phén cái gai trong mắt này.

Bọn họ phái người theo dấu Dương Thu Trì đến Bắc Tiếu thôn chờ đợi cơ hội. Khi chúng phát hiện bọn Dương Thu Trì lao lực suốt hai ngày ngủ thiếp đi, liền phi cáp truyền thư tập hợp hơn trăm người còn lại đến đánh úp, không ngờ bị hai chục người của Dương Thu Trì lợi dụng gỗ đá phản kích thành công, tiêu diệt và bắt sống toàn bộ.

Nam Cung Hùng tuy biết Dương Thu Trì là cẩm y vệ đặc sứ, vô cùng kính úy đối với hắn, nhưng chưa thể gọi là bội phục. Nhưng từ chuyện này trở đi, ấn tượng về Dương Thu Trì trong lòng Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ khác đã hoàn toàn thay đổi.

Dương Thu Trì cơ trí hơn người, là kẻ phát hiện dấu hiệu có kẻ địch đến tập kích đầu tiên, lại trong tình huống địch nhân đánh đến nơi mà vẫn trầm tĩnh thoát khỏi vòng vây chưa kịp khép lại, không những dẫn bọn họ thoát cơn nguy khốn, mà còn có thể kịp thời nghĩ kế phá địch, nhất cử thành công.

Hiện giờ Nam Cung Hùng mới biết vì sao Dương Thu Trì tuổi còn nhỏ như thế mà có thể lên ngồi ở chức chỉ huy sở đặc sức của cẩm y vệ.

Dương Thu Trì phái hai hộ vệ đi gọi Hồ Giang cùng mọi người quay lại, thu dọn chiến trường xong thì trời sáng rõ.

Chú thích:

"Ngu đột xuất": Nguyên tác là "秀逗 - Tú đậu", một từ lóng hiện đại truyền từ Hong Kong và Đài Loan vào Trung Quốc đại lục. Nó vốn là từ tiếng Nhật dịch ra từ chữ "Short" của tiếng Anh, nguyên nghĩa là "ngắt", "ngắn", "điện ngắt mạch bất thình lình rồi có lại ngay", sau đó được dùng với nghĩa bóng chỉ não hay đầu óc tạm thời bị "ngắt mạch", tạm thời phạm phải sai lầm, đầu óc không linh mẫn trong tích tắc. Ở Việt Nam có ý tương đương là "thông minh thường kỳ, ngu đột xuất" hay ngược lại, là một câu mắng yêu rất hóm hỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.