Minh Thành Tổ ngẫm nghĩ, nói với thái tử: "Được! Cao sí, phụ hoàng đem vụ của Dương Thu Trì giao cho con tự thân xử lý, tra cho rõ rồi bẩm báo với phụ hoàng."
Thái tử Chu Cao Sí khom người lĩnh mệnh.
Minh Thành Tổ lại nói với Dương Thu Trì: "Khi chân tướng chưa tra ra rõ ràng, cả nhà ngươi không được rời khỏi hầu tước phủ. Hầu tước phủ do Vũ Lâm tiền vệ của Cao Sí giám quản. Nếu như án của ngươi tra ra chứng minh ngươi oan uổng, trẫm tự nhiên sẽ cấp cho ngươi một cái công đạo, nếu tra ra là thật, trẫm sẽ diệt cửu tộc của ngươi! Nghe rõ chưa?"
Dương Thu Trì nhen nhóm tia hi vọng trong lòng, dập đầu cảm kích: "Hoàng thượng có thể cấp cho thần một cơ hội tẩy rữa oan khuất, thần cảm kích vô cùng, khấu tạ long ân!"
Nói thật ra thì trong tình trạng chứng cứ rõ ràng, đồng đảng đều bị lăng trừ xử tử, hoàng thượng lại đơn thuần mở một góc lưới, cho phép điều tra lại, quả thật là hoàng ân rộng lớn rồi, Dương Thu Trì cảm kích đây là tận đáy lòng.
Minh Thành tổ sở dĩ đưa ra quyết định này, chủ yếu là đắn đo suy nghĩ từ những phương diện sau:
- Một, Dương Thu Trì nói án này rõ ràng là có nhiều sơ hở khiến Minh Thành Tổ sinh tâm nghi ngờ; Trong khi đó Dương Thu Trì bắt Kiến Văn dư đảng lao khổ công cao, chỉ vì sai lầm nhỏ mà xử lý rõ ràng là không thỏa. Án còn tồn tại nghi vấn mà giết mất công thần, dễ dàng gây cho người ta tung lời đồn "thỏ chết giết chó";
- Hai, Dương Thu Trì rõ ràng là một nhân tài hiếm có. Minh Thành Tổ hiện giờ cần người như thể để giúp ông ta nghiêm tra phát hiện phản tặc, củng cố chính quyền, không muốn vì chuyện tắc trách thế này mà giết hắn. Đây chính là nguyên nhân Minh Thành Tổ không trực tiếp giao hắn cho Kỷ Cương xử lý, mà tự thân thẩm vấn hắn;
- Ba, đương nhiên chính là lời nói hợp tình của thái tử Chu Cao Sí. Minh Thành Tử tuy không đặc biệt thích thái tử này, nhưng lại muốn giữ truyền thống trưởng tử kế vị của phong kiến, muốn bảo vệ địa vị thái tử, cũng cấp cho thái tử một cơ hội lập công.
Do đó, Minh Thành Tổ cho phép thái tử điều tra lại án này. Quân vô hí ngôn, vua không nói dối, kim khẩu của hoàng thượng đã phát, thì không có cách gì cải biến. Kỷ Cương đối với Dương Thu Trì hận đến nổi buốt cả răng, nhưng không còn biện pháp nào khác, chỉ ngầm tự sắp bày thêm một bước làm sao để hãm hại Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tạm thời thoát kiếp nạn, hơi thở phào, nói: "Hoàng thượng, nếu như cho phép cả nhà vi thần được giam lõng trong phủ, chờ đợi tra án, vi thần thỉnh mong hoàng thuợng cho Kỷ Cương giao trả tiểu thiếp Tống Vân Nhi và ba hộ vệ còn lại cho vi thần."
Minh Thành Tổ gật đầu, nhìn Kỷ Cương một cái. Kỷ Cương bất đắc dĩ, ra cửa nhỏ giọng lệnh cho cẩm y vệ mang Tống Vân Nhi và ba hộ vệ lại.
Chu Cao Sí khom người thưa với Minh Thành Tổ: "Phụ hoàng, thần nhi đi an bài cho Vũ Lâm tiền vệ đi giám quản hầu tước phủ, sau đó bắt đầu điều tra."
Minh Thành Tổ gật đầu. Chu Cao Sí rời khỏi ngự thư phòng của Càn Thành cung.
Chẳng mấy chốc, Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản bị trói bằng dây thừng bện bằng gân trâu đưa vào áp quỳ xuống. Nam Cung Hùng và hai hộ vệ rõ ràng đã bị khổ hình đánh đập, toàn thân đầy máu.
Tống Vân Nhi không hề bị dùng hình, thì ra Kỷ Cương nhận thấy chứng cứ đã đủ, hơn nữa sau này Tống Vân Nhi sẽ bị ban thưởng cho công thần làm gia na. Và công thần này hiển nhiên là Kỷ Cương y rồi. Y không muốn đánh cho vị nô tì xinh đẹp Tống Vân Nhi này tàn bại xấu xí mất giá trị... mua vui.
Kỷ Cương tuy nhiên nắm tư liệu của Tống Vân Nhi, nhưng lại không hiểu cá tính của nàng, nếu không sẽ không nghĩ như vậy, nhân vì ngày nào Tống Vân Nhi trở thành nô tì của y, thì ngày ấy cũng chính là ngày y xuống suối vàng.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì, vui mừng gọi: "Ca....!" Nước mắt chan hòa.
Dương Thu Trì quỳ bò tới, ôm chặt Tống Vân Nhi, lòng đau như cắt, dịu dàng hỏi: "Bọn chúng có đánh muội không?"
"Không! Bọn chúng dùng lưới cá đánh lén muội, trói muội mãi trong một phòng. Ca, huynh ổn cả chứ?" Tống Vân Nhi vẫn còn bị trói hai tay, dựa vào lòng Dương Thu Trì, khóc lóc hỏi hắn.
"Ta không sao. Đừng lo lắng, chúng ta về nhà thôi." Nói xong mở dây trói cho Tống vân Nhi.
Tiếp đó, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi phân biệt cởi trói cho Nam Cung Hùng và hai người còn lại.
Vừa rồi hoàng thượng đã đáp ứng cho Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và những người còn lại cùng Dương Thu Trì trở về, do đó Kỷ Cương không có cách gì ngăn trở.
Nam Cung Hùng và mọi người thấy Dương Thu Trì an nhiên vô dạng, còn mở dây trói cho mình mà hoàng thượng và Kỷ Cương không ngăn cả, cho rằng chuyện của Dương Thu Trì đã lo liệu xong, vui mừng khôn xiết.
Dương Thu Trì xua tay: "Ta đã biết rồi." Rồi hắn vỗ vai Nam Cung Hùng, "Ba người ngươi thà chết không chịu bán đứng ta, rất tốt, sau này chúng ta đều là hảo huynh đệ!"
Kỷ Cương lạnh lùng chen lời: "Sau này? Hà ha, sau này cùng làm quỷ để có bạn cho vui."
Bọn ba người Nam Cung Hùng bị cẩm y vệ của Kỷ Cương dùng khốc hình đánh đập, toan tính cho ba người họ tố cáo Dương Thu Trì, không ngờ bị ba người thẳng thừng cự tuyệt. Ba người họ đã từng vào sinh ra tử với Dương Thu Trì, đã quyết ý cùng sống chết, tuy chịu hết mọi khốc hình mà vẫn không phản.
Dương Thu Trì nhìn Kỷ Cương, cũng lạnh lùng cười: "Được, chúng ta đánh cuộc thử coi rốt cuộc ai làm quỷ trước!" Rồi không thèm để ý đến y, chuyên thân dập đầu cáo từ Dương Thành Tổ: "Bọn hạ thần xin cáo thối!"
Minh Thành Tổ mặt không biểu tình xua tay lia lịa.
Dương Thu Trì đứng dậy, mạng theo bốn người rời khỏi phòng.
Mấy chục Vũ lâm tiền vệ đã chờ ở ngoài cửa, áp giải họ ra ngoài hoàng cung.
Tống Vân Nhi nhìn khí thế này, lo lắng hỏi: "Ca, rốt cuộc là thế nào?"
Dương Thu Trì trầm giọng nói: "Kỷ Cương cẩu tặc này hãm hại ta, suýt chút nữa hại chết ta. Hiện giờ hoàng thượng hạ lệnh giảm lỏng chúng ta trong phủ, do thái tử Chu Cao Sí tự thân phụ trách điều tra Kỷ Cương hãm hại ta. Tra rõ rồi xử lý sau."
Tống Vân Nhi khẩn trương hỏi: "Vậy làm sao đây?"
"Đừng lo, ta thấy thái tử thập phần công chính, xem ra sẽ tra rõ ràng án tình sơ hở cả trăm chiều do Kỷ Cương hãm hại ta, trả lại sự trong sạch cho ta. Chúng ta trở về trước rồi thương lượng sau."
Dưới sự áp giải của Vũ lâm tiền vệ, Dương Thu Trì cùng mọi người trở về Dương hầu phủ.
Lúc này, Dương hầu phủ đã bị cẩm y vệ bao vậy toàn bộ. Hộ vệ đội nguyên bổn của Dương Thu Trì đã bị Kỷ Cương chiêu hồi tuyệt đại bộ phận, chỉ còn hơn chục nam nữ hộ vệ do Hạ Bình dẫn đầu thề chết theo phò tá Dương Thu Trì, không nguyện trong lúc Dương gia nguy cấp mà rời bỏ, cho nên kháng mệnh ở lại, muốn cùng sống chết với Dương gia.
Thái tử mang Vũ lâm tiền vệ đến, thế đổi cẩm y vệ, tiến hành giám khống nghiêm mật Dương hầu phủ, nghiêm cấm bất kỳ người nào ra vào.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đã như con kiến chạy trong nồi nóng, đứng ngồi không yên, khi thấy Dương Thu Trì trở về vội vã chạy ra đón.
Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đều khóc: "Phu quân, chàng đã trở về rồi, chàng đi không lâu, nhà chúng ta bị mấy trăm cẩm y vệ bao vây đoàn đoàn, ai cũng không được ra ngoài. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn hết mọi người, đem sự tình phát sinh đơn giản kể lại hết một lượt, chúng nữ nghe mà vừa lo lắng vừa mừng vì may.
Liễu Nhược Băng tức giận nói: "Thiếp nghĩ biện pháp lẻn ra đi giết tên cẩu tặc Kỷ Cương này!"
Dương Thu Trì xua tay: "Hiện giờ còn chưa thể giết hắn."
Chúng nữ kỳ quái hỏi: "Vì sao?"
"Nếu như chúng ta hiện giờ giết hắn, hoàng thượng nhất định sẽ biết do chúng ta làm, còn cho rằng chúng ta làm tặc mới tự lo sợ, rồi giết người diệt khẩu, khi đó chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch tiếng nhơ nữa."
Tống Vân Nhi hỏi: "Vì thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc tình cho hắn đắc ý?"
"Đương nhiên là không!" Dương Thu Trì nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta cùng tên cẩu tặc Kỷ Cương này thề không đội chung trời! Hiện giờ không phải hắn chết thì ta chết, thù này nhất định phải báo, xử không chết hắn, thì chúng ta không còn đường sống nữa! Nhưng mà, chúng ta cần phải chờ án này tra rõ, trả lại cho chúng ta sự thanh bạch, sau đó mới hạ thủ với hắn. Hơn nữa, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không cần phải dùng chiêu ám sát, bỡi vì hiện giờ hắn khẳng định là đề phòng chúng ta đến ám sát hắn, không dễ gì hạ thủ đâu. Hơn nữa, ta cũng không muốn để hắn chết quá dễ dàng. Ta muốn đường đường chính chính chu toàn với hắn, chỉnh trị cho hắn chết một cách thân bại danh liệt! Ta xin thề, Dương Thu Trì ta quyết khiến cho hắn chết thảm không thể tả!"
Đây là lần đầu tiên Dương Thu Trì bị người ta vu khống hãm hại, suýt chút nữa bị chém toàn gia, tru diệt cửu tộc, không khỏi khiến hắn nổi giận thật sự, quyết ý chu toàn đối chọi với Kỷ Cương cho đến kỳ cùng.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì cùng mọi người thương lượng tiếp theo nên làm thế nào, chuẩn bị phương án xấu nhất, đem kim ngân tế nhuyễn thu thập xong xuôi, toan tính một khi hình thế không xong, làm cách nào để ứng đối...
Sau đó, họ chỉ còn biết chờ kết quả tra án của thái tử Chu Cao Sí mà thôi.
Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản và Hạ Bình dẫn đầu hơn chục hộ vệ còn lại cảnh giới trong phủ, đề phòng Kỷ Cương phái người đến ám sát.
Dương Thu Trì và chúng nữ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, thì gác cổng vào báo là có thái tử Chu Cao Sí đến thăm.
Dương Thu Trì mừng rỡ, bản thân hắn lần này chín phần chết chỉ có một phần sống, cuối cùng thoát được phần lớn là nhờ Chu Cao Sí nói lời hợp tình lý, cho nên vội vã ra cửa đón.
Nhìn thấy thân hình mập mạp to phệ của Chu Cao Sí, Dương Thu Trì cảm thấy người này thân thiết vô cùng, khom người chào: "Hạ quan tham kiến thái tử điện hạ. Cái ân cứu mệnh của thái tử điện hạ, Thu Trì cả đời không dám quên!"
Chu Cao Sí cười ha ha, trả lễ bảo: "Dương hầu gia quá lời rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Dương Thu Trì nghênh đón Chu Cao Sí đến phòng khách. Chu Cao Sí cho hộ vệ chờ bên ngoài, cùng hắn bước vào trong.
Nữ quyến đã tránh hết vào nội đường, Dương Thu Trì cùng Chu Cao Sí ngồi xuống xong, Chu Cao Sí nói: "Hầu gia, ngươi có biết mục đích đến đây của bổn thái tử không?"
Dương Thu Trì hơi ngẩn người, hỏi: "Thái tử phụng thánh chỉ tra án, có vấn đề gì cần hỏi hạ quan chăng?"
Chu Cao Sí lắc đầu: "Lúc hầu gia còn chưa tiến kinh, ta đã nghe nhiều chuyện liên quan đến hầu gia. Năng lực phá án của hầu gia gây cho ta một ấn tượng rất sâu sắc. Kỷ chi huy sứ nói ngươi cùng Thuận phi và mọi ngươi mưu sát Hiền phi nương nương, còn hủy tổn di thể của nương nương, ta thủy chung không tin lời này."
Dương Thu Trì cảm thấy sự ám áp dâng trào khắp toàn thân, đứng dậy vái dài, lời nói đã có phần nghẹn ngào: "Đa tạ thái tử...! Ân đức của thái tử đối với Thu Trì... Thu Trì dù cho thịt nát xương ta cũng không thể báo!"
Chu Cao Sí tủm tỉm cười, bảo Dương Thu Trì ngồi xuống, nói: "Tuy ta tin ngươi bị oan, nhưng ta đối với chuyện phá án một khiếu không thông, không biết nên làm thế nào để tra rõ án này, để trao cho phụ hoàng một đáp án vừa ý, cho nên đặc biệt đến đây thương lượng với ngươi."
Dương Thu Trì càng cảm kích hơn, lòng nhen nhóm lên hi vọng vô hạn. Thái tử Chu Cao Sí về mặt chủ quan đã nhận định hắn là bị oan uổng, nên định giúp hắn tra rõ án, tìm ra chứng cứ vô tội của hắn, từ đó kế hoạch vu khống hãm hại của Kỷ Cương không cần đánh mà tan.
Trong sự kích động về tâm tình, Dương Thu Trì đứng dậy làm lễ thật sâu: "Đa tạ thái tử điện hạ...., hạ quan..." Nhất thời hắn không tìm được lời gì thích hợp để biểu đạt sự cảm kích của mình.
Thái tử Chu Cao Sí gật đầu cho hắn ngồi: "Hầu gia không cần khách khí, tẩy rữa oan khuất của ngươi là nguyện vọng của ta, và cũng là chức trách của ta. Ngươi là lương đống của quốc gia, sao có thể chịu cái oan khuất không rõ ràng thế này. Được rồi, những lời khác đừng nói nữa, ngươi cho ta biết, án này ta nên bắt đầu tra từ đâu?"
Dương Thu Trì nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, hơi trầm ngâm một chút, đáp: "Chuyện Kỷ Cương vu hảm tôi bắt nguồn từ án Hiền phi nương nương bị giết. Nếu như tra rõ chân tướng Hiền phi nương nương bị giết là do đâu, tìm được người chân chính đứng sau lưng chỉ sử Vương Tư Thái mưu sát Hiền phi, thì sự vu hãm của Kỷ Cương không đánh mà tự phá!"
Chu Cao Sí vỗ đùi: 'Chủ ý hay!" Tiếp theo đó y nhíu mày, "Nhưng mà, Vương Tư Thái này đã bị phụ hoàng hạ lệnh lăng trì xử tử, hiện giờ đã bị áp ra hình trường ở ngoài thiên lao để hành hình rồi."
Dương Thu Trì vội hỏi: "Vậy ả lúc này còn sống không?"
"Lăng trì hình cần phải hành hình ba ngày, xem ra vẫn còn sống." Chu Cao Sí nói, "Ta lập tức đến ngay hình trường."
Y đứng dậy, ngẫm nghĩ, rồi ngồi xuống hỏi: "Ta đến nơi đó, nên hỏi ả thế nào?"
Quả thật là khác nghề như cách núi (không ở trong nghề không rõ nghề), yếu lĩnh và sách lược thẩm tấn này nhất thời bán khắc không thể học được. Hơn nữa, Chu Cao Sí tính tình thiện lương, không thích hợp thẩm tấn nhân phạm, đặc biệt là rất nhiều vấn đề cần phải tùy cơ ứng biến, căn bản không thể nào dự tính trước hết được.
Dương Thu Trì hơi đắn đo, một lúc sau thưa: "Có thể để cho thiếp thất Tống Vân Nhi của tôi cùng thái tử điện hạ đi thẩm vấn không. Nàng ấy đi theo tôi lâu năm, về phương diện nãy xem ra có phần thông thạo."
Thái tử mừng rỡ: 'Được a!"
Dương Thu Trì nói: "Chỉ sợ Kỷ Cương phái người dò xét, một khi biết được người của tôi giúp tra án, đem chuyện ấy đi tâu hoàng thượng, thì chỉ sợ lực thuyết phục không mạnh. Có rồi, hay là để Vân Nhi hóa trang tra án, chỉ cần tra chân tướng cho rõ, sau này cho dù có biết cũng không ngại gì."
Thái tử cũng mừng nói: "Được! Mau gọi nàng ta đi, lập tức xuất phát."
Dương Thu Trì vào hậu đường, đem chuyện này nói ra, chúng nữ đều hưng phấn, Tống Vân Nhi dĩ nhiên cao hứng vô cùng. Dương Thu Trì đem những điều chủ yếu cần tra rõ báo cho Tống Vân Nhi, chỉ điểm cho nàng những việc cần chú ý, sau đó dẫn Tống Vân Nhi ra tham kiến thái tử, rồi cho Liễu Nhược Băng giúp Tống Vân Nhi mang mặt nạ da người đồng thời hóa trang khác đi.
Hóa trang xong, Tống Vân Nhi trở thành một hán tử trung niên ấm yếu, Liễu Nhược Băng có kỹ xảo hóa trang thật cao, nhìn không thấy sơ hở gì.
Thái tử gọi hộ vệ mang tới một bộ y phục cho Tống Vân Nhi mặc, giả trang thành thiếp thân hộ vệ của thái tử, đi lẫn vào trong đội hộ vị hơn mấy chục người, căn bản không thể nhận ra.
Thái tử mang theo Tống Vân Nhi và các hộ vệ rời khỏi Dương phủ, đến thẳng hình trường của thiên lao hình bộ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn, trên đường căn bản không nhìn rõ tướng mạo của người. Tống Vân Nhi cảm thấy lòng đại định, không cần sợ có người nhận ra nữa.
Lúc này, trên hình trường đã đốt đèn đuốc sáng trưng, người đứng xem đông nghẹt, náo nhiệt vô cùng. Tuy hình phạt lăng trì cho ngày hôm nay đã xong, nhưng những người vây xem đều không chịu tán, đều hưng phấn nghị luận, sự kích thích từ một trường ngược sát đầy máu me rõ ràng là vô cùng dữ dội.
Hình phạt Lăng trì chia thành ba ngày, ngày thứ nhất dùng đao cắt đủ số nhát xong, sẽ áp giải người bị hành hình vào trong lao phòng nghỉ ngơi cầm máu, để tránh khỏi bị mất máu chết không thể tiếp tục hành hình những ngày sau. Nếu như kẻ bị hành hình chưa chịu đủ số đao cần phải cắt xẻo mà đã chết đi, thì người hành hình sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.
Khi bọn họ đến hình trường, thì thời gian đã vào canh một, lúc đó toàn bộ số đao cần phải cắt xẻo trong ngày đã thực hiện xong, phạm nhân đã bị đưa trở lại phòng giam coi sóc.
Quan giám hình đã được biết thái tử Chu Cao Sí phụng chỉ tra án, nên tự thân cùng thái tử và mọi người đến phòng giam của Vương Tư Thái.
Tình thần của Vương Tư Thái hiện giờ vô cùng ủ rũ, tay chân đều bị cố định trên giá gỗ, rên rĩ không ngừng, dưới một có một cái ghế để thị ngồi, toàn thân máu thịt bầy nhầy, nhủ phòng, tay chân, sau lưng, mông và thịt ở những vị trí không làm ảnh hưởng đến tính mạng đều đã bị cắt hết. Lúc này chúng đều được đắp thuốc kim sang, đề phòng mất máu quá nhiều gây tử vong.
Quản giam của thiên lao tự thân khiêng tới một cái bàn, và mang trà thơm điểm tâm dâng tới. Thái tử ngồi xuống, cho giám trảm quan, quản giam và cấm tốt ra ngoài, cho hộ vệ canh gác các cửa, có người còn lên trên đỉnh phòng cảnh giới. Trong phòng giam chỉ còn lại vài hộ vệ thân tính, một hình danh sư gia chịu trách nhiệm ghi lời khai và Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi tháo mặt nạ da người xuống, bước tới trước mặt Vương Tư Thái, nhỏ giọng hỏi: "Vương Tứ Thái, ngươi còn nhận ra ta không?"
Vương Tư Thái từ từ cố gắng ngẩng đầu, hơi hé mắt nhìn, cả kinh, dùng giọng nói yếu ớt hỏi: "Cô... cô là... cô là cân ban của Dương hầu gia? Dương hầu gia không phải là bị..."
Tống Vân Nhi án chiếu theo chỉ dẫn của Dương Thu Trì, lạnh lùng hỏi: "Ngươi cho rằng lời vu cáo của ngươi có thể hại được hầu gia sao?"
Có câu người sắp chết lời nói đều là thiện, Vương Tư Thái hơi nở một nụ cừơi khổ: "Ta... sắp sửa chết rồi...., ta... ta không phải... ta không phải là có ý muốn... muốn hãm hại hầu gia đâu.... bọn chúng đánh ta thảm quá... ta mới khai loạn... đau lắm..."
Tống Vân Nhi nói: "Hầu gia biết người chân chánh chỉ sử ngươi mưu sát Hiền phi nương nương không phải là Thuận phi và Cố nội các học sĩ, mà là người khác, hi vọng ngươi có thể nói ra."
Vương Tư Thái thống khổ lắc đầu, cười thê thảm nói: "Ha ha... ta... ta đã bị... bị giết cả nhà rồi.... tru di cả cửu tộc... ha ha ha...., ta còn... ta còn nói ra y để làm gì nữa...."
Tống Vân Nhi sắc mặt trầm hẳn: "Ngươi được Cố nội các học sĩ cất nhắc vào nội cung, ngươi không ngờ lại hãm hại ông ta, để cả nhà già trẻ lớn bé của ông ta, còn có những người trong tộc vô tội đều bị chém đầu. Ông ta còn phải theo ngươi chịu cái khổ sở bị cắt xẻo ngàn đao vạn mảnh, ngươi cho là đối phải với ông ấy hay sao?"
Trên mặt Vương Tư Thái xuất hiện thần tình đành chịu, cười khổ nói: "Ta... ta..."
"Còn nữa!" Tống Vân Nhi nói, "Thuận phi nương nương với ngươi vô oán vô cừu. Nàng ta là một nữ nhân, rời khỏi mẹ cha anh chị, một mình một bóng rời khỏi Triều Tiên từ ngoài vạn dặm đến đây, nhưng chỉ vì một câu nói của ngươi mà cùng chịu chung số phận xẻo thịt cắt từng lóng xương, ngươi nhẫn tâm vậy sao?"
Vương Tư Thái thảm não nói: "Ta.... ta đối không phải.... không phải với họ... hãy để họ đến... đến âm gian tìm ta... tìm ta báo thù đi..."
Tống Vân Nhi tức giận quát: "Ngươi giết hiền phi, chết không hết tội, nhưng vì sao ngươi phải kéo qua nhiều người vô tội cùng chết với ngươi? Làm như vậy có ích gì cho ngươi không?"
Vương Tư Thái cúi đầu, nhìn hàng nghìn vết thương trên người: "Cho dù ta có nói đi nữa... thì có gì tốt đâu chứ....?"
Tống Vân Nhi quay người chỉ Chu Cao Sí: "Đây là thái tử đương triều, là hoàng thượng tương lai, đang phụng thánh chỉ tra lại án này. Nếu như ngươi nói ra chân hung, có thể giữ được sinh mệnh của Cố nội các học sĩ và Thuận phi, ngươi cứu được nhiều người như vậy, đến âm tào địa phủ thì Diêm vương gia sẽ niệm tình công đức của ngươi, cho ngươi chuyển thế đầu thai vào nhà tốt. Nếu không, ngươi cố ý hại nhiều người vô tội cùng chết với ngươi như vậy, ngươi sẽ bị đánh xuống 18 tầng địa ngục, lên đao sơn xuống biến lửa vào chảo dầu cắt lưỡi xẻo tai đấy!"
Thân thể yếu ớt của Vương Tư Thái khẽ run lên, người cổ đại đều tin là người có sinh tử luân hồi, có kiếp này kiếp sau. Thị chết đến nợi, sợ nhất chính là điều này, cho nên mặt hiện thần sắc do dự.
Tống Vân Nhi mượn lửa nóng rèn thêm sắt: "Thái tử điện hạ nói rồi, nếu như ngươi có thể nói rõ chân hung, để bắt kẻ chỉ sử sau lưng ngươi giết Hiền phi nương nương để quy án, và trả lại cho Thuận phi cùng mọi người sự thanh bạch, thì thái tử sẽ bẩm báo cho hoàng thượng, cho phép ngươi chết một cách thống khoái, cho ngươi toàn thây, cho phép ngươi có thể chuyển thế đầu thai, thế nào?"
Thái tử ngẩn người, lòng nghĩ, ta có nói như vậy bao giờ đâu? Tống Vân Nhi quay lại nhìn y nháy nháy mắt, thái tử ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Được, chỉ cần ngươi nói ra chân hung, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, cho ngươi chết thống khoái, được phép toàn thây."
Lăng trì xong cuối cùng phải chém đầu, không thể toàn thây. Trong khi đó, người thời cổ cho rằng, chém đầu rồi thì không thể đầu thai kiếp sau không thể làm người, mà chỉ làm súc sinh mặc tình cho người ta chặt mổ. Do đó những người bị xử chém đầu đều có người nhà đem vàng bạc đút lót cho quái tử thủ (người phụ trách chém đầu), để y không hoàn toàn chém đứt cổ, mà lưu lại ít da thịt, coi như toàn thây, sau này có thể đầu thai chuyển thế làm người.
Nghe được lời này, mắt Vương Tư Thái lóe lên chút vui mừng. Cả ngày này, hình phạt lăng trì đã khiến thị chịu sự thống khổ cầu sống không được cầu chết không xong, cho nên nếu sớm giải trừ sự thống khổ này, chết sớm một chút, cho dù kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng không sau. Hiện giờ, thị thậm chí còn có cơ hội được toàn thây, kiếp sau có thể làm người, lại còn có thể cứu nhiều người vô tội, lòng không do dự gì nữa, nhỏ giọng nói: "Được... ta nói... là... tam hoàng tử sai khiến ta..."
Tống Vân Nhi và thái tử Chu Cao Sí đều cả kinh. Thái tử Chu Cao Sí trầm giọng nói: "Ngươi không được khai bậy bạ!"
"Ta lần này là nói... là nói thật đấy... đích xác là... tam hoàng tử... chỉ sử ta... y viết cho ta bức thư... còn ở... còn ở tại dịch trạm Lâm thành... chỗ phòng ta ngụ... dưới khe ngói trên đỉnh phòng,.... giấu trong đó..."
Thái tử nhíu mày: "Hoàng đệ Chu Cao Toại của ta vì sao lại muốn giết Hiền phi nương nương? Giết Hiền phi nương nương với hắn có lợi ích gì?"
Vương Tư Thái yếu ớt trả lời: "Tam hoàng tử y ... y không phải muốn giết... Hiền phi nương nương... y muốn giết.... muốn giết hoàng thượng...!"
Đến lúc này thì Chu Cao Sí và Tống Vân Nhi đều cả kinh ngẩn người.
Thái tử Chu Cao Sí biết, hai vị em ruột Chu Cao Hú và Chu Cao Toại của y nhất mực mơ ước được ngồi lên bảo tọa thái tử của y, đã nhiều lần âm mưu soán đoạt ngôi vị nhưng không được, điểm này Chu Cao Sí rõ hơn ai hết. Y cũng biết rằng, tháng tám năm rồi, Tam hoàng tử Chu Cao Toại đích xác là có phát động một trường chính biến, kết quả cuối cùng bị Vân Lộ công chúa hay tin báo hoàng thượng, bị Minh Thành Tổ dẹp tan.
Thì ra, trước khi tam hoàng tử phát động trường chính biến không thành đó, còn đã từng âm mưu hành thích ở dịch trạm của Lâm thành, toan tính giết chết hoàng thượng.
Chu Cao Sí vội hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Ngươi nói rõ ra coi!"